Quan Sách

Chương 143: Chương 143: Vấn đề của Mã Bộ Bình!






Những tin tức ở trong thành phố truyền đến, vấn đề của Mã Bộ Bình, sau thời gian kéo dài lâu như vậy, rốt cục cũng được xác định!

Mã Bộ Bình đồng ý mình có vấn đề về kinh tế, ông ta tự mình chủ động phản ánh với tổ chức, hai năm trước, vợ ông ta nhận một pho tượng phật bằng vàng của người khác.

Khi đó ông ta không biết được việc này, hơn nữa vợ ông ta cũng không biết bức tượng phật đó lại đáng giá đến như vậy, không ngờ giá trị lại lên đến tiền triệu. Sau khi nhận được bức tượng phật này, vẫn đặt ở nhà cụ bà, để cụ bà dùng để kính phật.

Cho đến giữa năm nay, Mã Bộ Bình vô tình biết được sự việc này, sau đó lập tức cho người mang phật đi giám định, mới biết được mình phạm phải sai lầm lớn! Ông ta vì chuyện này ở nhà ăn không ngon, ngủ không yên, cuối cùng thật sự không chịu nổi áp lực, liền chủ động nói chuyện này với tổ chức!

Ủy ban Kỷ luật thành phố tổ chức ban chuyên môn đi điều tra việc này, thông qua việc điều tra nghiêm túc, mới đưa ra kết luận, cho rằng những điều mà Mã Bộ Bình nói về căn bản là có thật. Mã Bộ Bình đã tự mình nộp bức tượng phật vàng lên trên, được miễn giảm hình thức kỉ luật, và cơ quan kiểm sát cũng kháng án đối với ông ta.

Đối với chức vụ của Mã Bộ Bình, Thành ủy quyết định, bổ nhiệm Mã Bộ Bình là trưởng phòng cán bộ thành phố, sóng gió của Mã Bộ Bình từ đó đã vạch một dấu tròn.

Mã Bộ Bình bỏ lệnh cấm, trước tiên Trần Kinh gọi điện thoại cho ông ta, trong điện thoại Mã Bộ Bình mở miệng nói:

- Tiểu Trần, tôi đã cho cậu lên núi một tháng để đưa giỏ cây quýt, cậu đã thực hiện rất trung thực, điều này rất tốt! Sau này nhiệm vụ này vẫn cần giao cho cậu làm.

- Tôi là thằng nhà quê ở Lễ Hà, nhiều năm qua vẫn chưa rời khỏi một mẫu ruộng ba phần đất đó, bay giờ cuối cùng cũng rời xa. Cha mẹ vẫn còn, không đi xa, điểm này tôi không làm được!

- Chủ tịch huyện yên tâm, tôi nhất định giúp ông chăm sóc mọi người trong gia đình!

Trần Kinh nói.

Mã Bộ Bình cười nói:

- Tôi không phải là chủ tịch huyện nữa, bây giờ cậu là trưởng phòng, tôi cũng là trưởng phòng, chúng ta đều ngang nhau rồi!

- Chức trưởng phòng của tôi không so được với ngài, ngài nói như vậy làm khó cho tôi!

- Không cần nói làm khó hay không làm khó, cậu hãy làm tốt công việc!

Sắc mặt của Mã Bộ Bình trở nên nghiêm nghị

- Đúng rồi, có chuyện cậu cần chú ý một chút, gần đây Thành ủy sẽ xác định việc triển khai đóng dấu bộ máy ở huyện Lễ Hà, Phòng kinh tế thượng mại của cậu, đương lúc quan trọng, hẳn sẽ có triển vọng, nhất định sẽ có triển vọng!

Trong lòng Trần Kinh trầm xuống, tin tức của Mã Bộ Bình đến thật đúng lúc…Bây giờ Phòng kinh tế thương mại có nhiều quyết sách cần phải làm, có phải đây là lúc cần phải làm trước?

Nếu như không, khi đã xác định triển khai được đóng dấu bộ máy của chính quyền huyện, chủ tịch huyện mới lên nhậm chức, ý định chấp chính của ông ta ai có thể biết được?

Đừng nói đến điểm này, chỉ cần hòa hoãn thời gian xác định đóng dấu bộ máy chính quyền, trước mắt khu vực kinh tế mới đó không thể chờ được nữa, sân vận động ở khu kinh tế mới lớn như vậy hiện tại sau khi đặt cố định xong ngay cả tấc đất cũng không dám khởi công! Phòng thể dục bận đến chóng mặt…Ngày nào cũng tìm Phùng Vi Quốc….Khiến cho Chủ nhiệm Ban quản lý của hắn cũng muốn làm cho có lệ .

Từ điện thoại có thể nghe ra, lần này Mã Bộ Bình không có trở ngại, Trưởng phòng cán bộ hẳn là chức vụ chuyển tiếp, tương lai tổ chức còn phải dùng ông ta, không chừng vẫn còn trọng dụng ông ta, nếu ở trạng thái đó, Mã Bộ Bình vẫn còn ảnh hưởng của trình độ liên kết với giới chính trị ở Lễ Hà?

Nhân sự của Huyện ủy gần đây đánh cờ, Trần Kinh nghe thấy phong phanh, Thư Trị Quốc có tư tưởng thay đổi bộ máy thi trấn Dịch Chu, Hầu Hồng Quyền sợ tới mức liên tục chạy vào trong thành phố…Nhưng Thư Trị Quốc nếu muốn sát hại, Hầu Hồng Quyền làm sao có thể chạy được?

Truyền thuyết phong phanh về viên quan Hầu Hồng Quyền có cái miệng hỏng Huyện Lễ Hà đã truyền đi rất rộng, trong khi đó Mã Bộ Bình lại bỏ lệnh cấm thành công… Có phải toàn bộ thành thị có sự chuyển biến?

Khu kinh tế mới, bông trắng vẫn xòe ra dọc hai bên đường, dường như kéo dài đến vô tận xa xa.

Một cửa hàng bách hóa khiêm tốn, trước cửa để mấy cái bàn và mấy cái ghế, Trần Kinh ngồi trên ghế, Hách Lâm Trắc đứng ở bên cạnh hắn.

Trưởng phòng Trần, uống một chai nước đi! Chúng ta đi đến đây bằng con đường này, nhưng đã đi rất nhiều con đường rồi!

Hách Lâm lau mồ hôi nói, buổi sáng vừa mới đi làm, Trần Kinh đã hẹn y đi công tác, y nghĩ rằng được ngồi xe, ai ngờ Trần Kinh lại kéo y đi bộ cùng.

Từ thị trấn đến khu kinh tế mới, khoảng cách cũng đến mấy cây, mà diện tích của khu kinh tế mới có đến vạn mẫu, chính là nếu đi quanh một vòng cũng mất hơn nửa ngày, y thật sự không hiểu Trần Kinh lần này muốn làm gì!

Trưởng phòng Trần, tôi nghĩ hay là hãy gọi điện cho phó phòng Phùng đi! Để họ chuẩn bị bữa trưa, cuối cùng, dù sao cũng là đất của ông ta.

Hách Lâm nói.

Trần Kinh khẽ nhíu mày, có phần không vui, nói:

- Không chỉ là ăn bữa cơm thôi sao? Khu vực lớn đến như vậy, chúng ta có thể tùy ý tìm được một nơi ăn chứ lẽ nào không tìm được?

Trần Kinh giơ tay lên, giơ ra chỉ về phía trước, nói:

- Chúng ta đi lên phía trước, ở đó hẳn là có thể nhìn thấy...

Hắn đang nói được nửa câu, bỗng nhiên nhìn thấy vùng đất trồng bông ở không xa, dòng người qua lại, huyên náo cả một vùng. Sau đó nhìn thấy màu gặt bông hiện ra ở bên trong vùng trồng bông, bốc lên khói đen, một người đứng ở trên cao cây bông màu trắng bị cuốn vào trong chiếc máy, một tảng lớn bông màu trắng bị biến mất.

Bên kia là khu thu hoạch bông chứ!

Hách Lâm nói.

Trần Kin im lặng không nói gì, lúc đó ông chủ của cửa hàng bách hóa cũng đi ra xem xét, hắn liền hỏi:

- Ông anh, bông của các anh sớm như vậy đã thu hoạch sao, lãng phí rất lớn!

Ông chủ cửa hàng bách hóa có dáng 40 tuổi, gầy gò, y ngước nhìn xem xét Trần Kinh vài lần, nói:

- Anh chàng nhỏ, không phải chúng tôi muốn thu hoạch bông, chính là đất đóng dấu của chính quyền bắt chúng tôi thu hoạch bông! Ở đây là khu kinh tế mới mà, nghe nói, quan trên lại muốn xuống đây thị sát, mấy hôm nay bông ở hai bên đường cần dọn đi!

Trần Kinh sửng sốt, việc lãnh đạo đi thị sát, tại sao hắn lại không được biết.

Hắn bình tĩnh, lại nói:

- Lãnh đạo lớn cỡ nào vậy, lại cần phải làm rầm rộ như vậy?

Ai mà biết được! Những việc của quan trên, ai có thể biết được!

Ông chủ khẽ lắc đầu, mắt ông nhìn vào vùng đất trồng bông, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lên, hút mạnh vào một hơi, nói thầm một câu:

- Mẹ nó Vương Hải Sơn!

Trần Kinh và Hách Lâm nhìn nhau, và trong lúc này, máy thu bông ở đây bỗng nhiên tắt đi, rất nhiều người xung quanh nhìn về một chỗ, những âm thanh huyên náo không ngừng vang lên.

Đánh nhau, đánh nhau rồi!

Hai mắt ông chủ đột nhiên lóe lên tia sáng, dập tắt đầu thuốc xông vào phía trong.

Cảnh phô trương càng ngày càng náo nhiệt, mờ mờ có thể nhìn thấy một đám người đội mũ an toàn, trang phục cảnh sát đang che chiếc máy gặt, khăng khăng với những người xung quanh.

Trần Kinh vội vàng bước nhanh tới gần, chỉ bước gần lại một chút, đám người phía trước liền chen về phía sau, trong đám người có người bàn luận:

- Vương Hải Sơn kia mẹ nó dùng dùi cui điện, lão Tam oa bị thiệt nặng rồi.

Hách Lâm sắc mặt trắng bệch, đến bên cạnh Trần Kinh nói:

- Trưởng phòng Trần, chỗ này thật nguy hiểm, hay là chúng ta đi trước, quay về làm rõ đầu đuôi rồi nói sau!

Hãy để cho tôi nghe đã!

Trên đầu máy thu bông có một cảnh sát nam mặc đồng phục cao lớn dũng mãnh đứng ở trên.

Khi mọi người đang chuyển nhượng đất có đóng dấu cho chính quyền, quyền sở hữu vùng đất này chính là vùng đất dùng cho sự phát triển của vùng kinh tế mới! Không phải là vùng đất của các người, các người ở phía trên làm bông, đây đâu phải là lí do?

Y dừng lại một chút, dùi cui điện trên tay được hắn kích hoạt, dòng điện hồ quang trên đầu bắn ra dài hơn một thước, khiến mọi người vội vàng lui về sau.

- Hôm nay tôi nói trước, tôi Vương Hải Sơn phụng mệnh hành sự, việc thu hoạch bông cùng là tư tưởng thống nhất của từng thôn các người, ai dám gây rối, gây chuyện, đừng trách tôi không khách khí!

Hách Lâm tiến đến gần cạnh Trần Kinh, chỉ vào tên cảnh sát nam ở đầu xe, nói:

- Người này tên là Vương Hải Sơn, đồn công an của khi kinh tế mới, rất có năng lực, có uy tín rất cao trong giới cao tuổi.

Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, sắc mặt cực kỳ u ám, hắn chậm dãi nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến đơn vị phía dưới của Phòng kinh tế thương mại, trong lòng hắn trở nên buồn bã.

Mặc dù nói rằng khu kinh tế mới có tính cố gắng nhất định, bình thường ở trong Phòng không cần hỏi, nhưng Trần Kinh hôm nay đầu tiên đến vùng đất của vùng kinh tế mới, vừa đến đã gặp chuyện như vậy, trong lòng hắn lẽ nào còn có vị gì nữa.

Điều này, Phùng Vi Quốc, quả thật là loạn đánh đàn!

Trong lòng Trần Kinh máu nóng “nổi lên” một tiếng.

Vùng kinh tế mới nếu tiếp tục để y làm tiếp, quan hệ giữa cán bộ và nhân dân có còn trong tương lai nữa không?

Máy thu gặt bông lại một lần nữa thúc giục, lần này, những người xung quanh lại lần nữa lui về sau, một người trung niên to béo cầm Micro cất cao giọng:

- Hãy tránh ra, hãy tránh ra! Chú ý an toàn, chú ý an toàn, các người…

Tên mập mạp vừa nói to, mắt vừa băn khoăn nhìn đám người, bỗng nhiên âm thanh của y đột nhiên dừng lại, giống như con gà trống bị người khác bóp cổ:

Y buông loa ở trong tay xuống, liền chen vào đám người, chen vào bên cạnh của Hách Lâm, xoa xoa tay, nói:

- Lão Hách, hôm nay cơn gió nào đem ngài….

Y vừa nói một câu, nửa câu, một mắt liếc nhìn Trần Kinh, y hơi sửng sốt, rất nhanh, sắc mặt hắn thay đổi, bỗng chốc trở nên gấp gáp:

- Trưởng phòng…..Trần…Trần!

Trần Kinh mím chặt đôi môi, không nói câu gì, tên mập mạp là phó chủ nhiệm Ban quản lý Diêu Kỳ, trong buổi yến tiệc liên hoan nhậm chức của Trần Kinh, y còn mời rượu Trần Kinh.

Ở tại đây, nơi này nhìn thấy Trần Kinh, theo bản năng y cảm thấy không được ổn, vội vàng quay đầu nhanh chóng nhặt loa từ dưới đất lên, hướng về phía máy thu gặt bông bừa bãi ở trong ruộng bông hô to:

- Tất cả hãy tạm thời dừng lại, tạm thời dừng lại!

Y hướng về phía người đàn ông mặc đồng phục đã giữ gìn trật tự vẫy tay, rất nhanh mọi người đều tập trung ở hướng này:

Trưởng phòng Trần, ngài đến như vậy sao không lên tiếng chào mọi người trước? Chúng tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị gì…

Diêu Kỳ trên mặt nở nụ cười, nhưng vừa mới nhìn thấy sắc mặt u ám của Trần Kinh, những điều trong miệng y đều không cất lên được.

Lúc này, vừa rồi gã đàn ông cao to mặc đồng phục đứng ở trên đầu máy thu gặt bước đến, Diệu Kỳ giới thiệu với gã:

- Đây là trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại!...

Xin chào trưởng phòng Trần, tôi là Vương Hải Sơn!

Giọng nói của Vương

Hải Sơn rền vang, Trần Kinh nhìn thấy hắn, sắc mặt hơi dịu xuống một chút, khẽ gật đầu.

Phô trương rất xấu hổ, những người già tuổi ở xung quanh đều xúm lại xem Tây Dương kính, Diệu Kỳ hơi điều chỉnh một chút, nói:

- Trưởng phòng Trần, vùng đất này đều là đất mà bộ phận vùng kinh tế mới trưng thu được…

Sắc mặt của Hách Lâm cũng đã tái đi, liều lĩnh nháy mắt với Diêu Kỳ, để Diêu Kỳ lập tức kêu mọi người rút lui, tính cách của Trần Kinh y quá rõ, ở trường hợp này, y đã cố gắng giữ thể diện cho đám người của Diêu Kỳ, ở đây, lúc này, nói bất kỳ điều gì chỉ càng gây thêm sự phản cảm đối với Trần Kinh.

Diêu Kỳ là người ở chốn quan trường đã lâu, vừa nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng ra hiệu cho máy thu gặt, tiếng ầm ầm từ ruộng lũ lượt đi ra, rất nhanh làn khói phun ra đã biến mất ở góc của con đường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.