Milo cà phê, địa điểm nằm gần lối rẽ dành riêng cho người đi bộ của Đức Cao.
Buổi tối, nơi này là chỗ hẹn hò của các đôi tình lữ, nơi lý tưởng nhất cho tình nhân nói chuyện yêu đương. Uống cà phê, nhìn xem dòng người đến người đi trên đường, bản thân đang ở nơi yên lặng, lại nhìn ra phồn hoa bên ngoài, cái loại cảm giác trong tĩnh có động khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt thanh thản.
Trần Kinh an vị trong phòng khách quý của quán cà phê, sắc mặt có chút khó coi, thần sắc cực kì tức giận.
Đối diện hắn là Phương Uyển Kỳ khoác một chiếc áo choàng màu tím, cần cổ tuyết trắng ngẩng cao giống như thiên nga, trên mặt mang theo nụ cười hơi chút xấu xa, xem như không thấy sắc mặt của Trần Kinh.
- Không tồi nha, năng lực ứng biến rất mạnh, năng lực giải quyết vấn đề cũng rất mạnh, vượt qua dự kiến của tôi đấy. Không hổ có tư cách làm Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy.
Phương Uyển Kỳ nói, cô miệng nở hoa lan, nói cười duyên dáng, giọng điệu thoáng chút trào phúng nhẹ nhàng.
Trào phúng của cô rất vừa phải, vừa đủ khiến người ta không thể xem như không thấy, nhưng cũng không có cách nào mà tức giận. Bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận thì có vẻ rất mất phong độ.
Trần Kinh hừ một tiếng, nói:
- Cô cũng rất rất giỏi, người hâm mộ nhiều thật. Tên kia cùng cả đám người trong xe dám bức tôi dẫn các cô theo trở về. Bây giờ cô vừa lòng rồi chứ ? Tôi thấy các cô xâm nhập phỏng vấn rồi ha, có thể phỏng vấn ra bao nhiêu thứ chuyện rồi?
Ở trên xe, Trần Kinh trở thành người phát ngôn cho chính quyền Đảng uỷ Đức Cao, một mình đối mặt với các vấn đề của phóng viên, thật sự là khiến hắn tổn hao trí não.
Không thể không nói, Phương Uyển Kỳ vào lúc Trần Kinh không chuẩn bị nhất cho hắn một đòn, mà đòn này vừa hạ xuống, đối với nỗ lực gần đây của Trần Kinh cũng là một khảo nghiệm toàn diện.
Đối mặt với vấn đề gây sự của Phương Uyển Kỳ, Trần Kinh trả lời:
- Đối với vấn đề khai thác và phát triển tân khu, Đức Cao chúng tôi cực kì coi trọng. Muốn khai thác phát triển tân khu, quan trọng nhất chính là phải có tầm nhìn xa, phải đựa vào lâu dài!
- Quy hoạch đường Tiền Hà tân khu của Đức Cao, tuyến chính là tám làn xe chạy, đây cũng không phải muốn phô trương, muốn khí thế gì. Chúng tôi hiện tại có thể nhìn ra, đường tám làn trên sở thành liên tiếp kẹt xe, chuyện này đã nói lên vấn đề gì? Chính là, giao thông thành thị của chúng ta có vấn đề phải chứ ?!
- Quy hoạch của Tiền Hà khu Đức Cao là đứng ở góc độ quy hoạch lâu dài, chỉ có người thiển cận mới chất vấn mấy chuyện độ rộng đường lông gà vỏ tỏi kia thôi.
Trần Kinh trả lời rất sắc bén, mà Phương Uyển Kỳ vây quanh cũng ngay lập tức hỏi Trần Kinh:
- Chủ nhiệm Trần hình như đang lảng tránh một vấn đề, chính là chuyện chiếm dụng đất đai cho khai thác, phát triển tân khu. Dân chúng bị chiếm dụng đất sẽ sống như thế nào đây ? Mất đi đất đai, nông dân còn là nông dân sao?
Trần Kinh cười lạnh một tiếng, phản pháo:
- Đồng chí phóng viên này, nếu cô nghi ngờ vấn đề này, cô có thể đến thủ đô chất vấn trung ương Đảng và nội các Chính phủ. Có biết công trình sông Tam Hạp không ? Nơi đó đã chiếm dụng bao nhiêu đất phì ruộng tốt ? Cô sao lại không chất vấn?
Giọng điệu Trần Kinh thả chậm, nói với mọi người:
- Vấn đề trưng dụng đất là chuyện không thể tránh khỏi trong kiến thiết thành thị hóa. Từ trung ương đến địa phương, muốn phát triển thành thị, có trường hợp nào không chiếm dụng đất đai chứ ? Tiền Hà tân khu đích thật là chiếm dụng không ít đất đai, nhưng là chúng tôi hoàn toàn trưng đất dựa theo trình tự từng bước định trước cả.
- Mà khai thác, phát triển Tiền Hà tân khu cũng là sau khi được tỉnh phê chuẩn mới bắt tay vào làm, tiêu chuẩn bồi thường đất đai cũng dựa theo quy định chừng mực của nội các Chính phủ. Vấn đề này còn cần hỏi sao?
Vấn đề của mọi người nối tiếp nhau, Trần Kinh trả lời từng cái từng cái một. Xe dọc theo đường cao tốc đến sở thành rồi mà các phóng viên cũng không đi xuống, đều yêu cầu theo đoàn xe trở về tiếp tục xâm nhập phỏng vấn. Cứ như vậy, đoàn xe trở về so với kế hoạch đã định lại thêm một chiếc, Trần Kinh vì thế mà đặc biệt gọi điện thoại giải thích với Ngũ Đại Minh.
Hương cà phê tràn ngập, thần sắc Trần Kinh dần dần dịu đi một ít, đối mặt với Phương Uyển Kỳ, biện pháp hắn có thể sử dụng không nhiều lắm.
Mấu chốt là cái cô Phương Uyển Kỳ này tính cách tinh quái, Trần Kinh vừa hơi cứng rắn, cô liền nhuyễn lại, cũng không chống chọi với Trần Kinh. Trần Kinh đối phó với cô, cảm giác có chút bất lực!
- Nghe nói cô được đề bạt hả ? Trưởng ban Tin tức, rất giỏi a!
Trần Kinh dời đi đề tài, đối với chuyện Phương Uyển Kỳ được đề bạt, hắn cũng tỏ vẻ chúc mừng.
Tục ngữ nói gà chạy đường gà, heo ủi đường heo, mỗi người đều có con đường riêng. Trần Kinh mấy năm nay ở cơ sở lăn đi lộn lại, xem như thăng tiến cũng khá nhanh. Nhưng Phương Uyển Kỳ là một phóng viên nhỏ, người ta lập tức chính là cấp Cục trưởng rồi, ngang hàng với Bí thư huyện ủy.
Người hơi chút có kinh nghiệm công tác cơ sở đều có thể hiểu được quyền lợi của Bí thư huyện ủy. Mấy ngàn ki-lô-mét vuông lãnh thổ, hơn mười vạn nhân, nhất ngôn cửu đỉnh, nhân vật như vậy hiển hách uy lẫm chừng nào a.
- Làm sao vậy? Tôi làm Trưởng ban Tin tức, anh có phải có chuyện gì cần nhờ hay không? Có chuyện thì nói sớm đi, bỏ qua cơ hội này sẽ không có cơ hội khác nữa đâu! Phương Uyển Kỳ nói.
Trần Kinh cười ha hả:
- Tôi nhờ cô làm gì? Tôi nhờ cô thổi phồng thêm cho mình sao ? Cô có giỏi thì tôi cũng không nhờ cô, cô thích gặm sao thì gặm!
- Ai nha!
Phương Uyển Kỳ rút giọng thất thanh ,
- Không tồi nhỉ! Tôi thích tính cách này. Nhưng tôi phải nhắc anh rằng, đài truyền hình thị các anh đạng có người muốn mài nhọn đầu hướng về phía tỉnh đài. Chính là vị đại mỹ nữ có quan hệ không thanh không bạch với anh đó!
Trần Kinh đột nhiên biến sắc, nói:
- Ai quan hệ không thanh không bạch với tôi ? Cô đừng có nói huyên thuyên!
- Không quan hệ thì không quan hệ, anh phát hỏa cái gì hả! Không quan hệ thì bình tĩnh hoà nhã mới đúng chứ.
Phương Uyển Kỳ nói, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Trần Kinh, cắn răng nói:
- Đàn ông vốn không phải thứ gì tốt! Người có bạn gái, lại không chịu nổi dụ hoặc, còn tưởng anh là chính nhân quân tử nữa chứ!
Mặt Trần Kinh có chút nóng lên, trong đầu hắn lại nghĩ tới đêm hoang đường đó. Đêm đó mình đích thật là tinh trùng thượng não , nếu không phải có cuộc điện thoại của Đỗ Thanh kia, còn không biết thu thập hậu quả ra sao nữa!
Trong đầu hắn hiện lên thân thể và dung nhan say mê động lòng người của Ngải Phương, nhất là hai khối vừa tròn vừa đàn hồi trước ngực kia. Trần Kinh vừa nghĩ tới cảnh tượng này là thậm chí có thể cảm thấy cảm giác láng mịn trên tay!
- Được rồi, được rồi! Phương tổng ngươi đừng bát quái vớ vẩn nữa! Đó chỉ là cái bẫy của Phong Minh thôi, cô còn xem là thật sao ?
Trần Kinh nói.
- Bẫy ? Nếu anh thật sự tâm trí kiên định thì ai có thể gài bẫy anh chứ ? Nói đến nói đi, vẫn là bản thân tâm trí không kiên định mà thôi!
Phương Uyển Kỳ nói, thần sắc trên mặt không chút yếu thế!
Trần Kinh ngậm miệng không nói, uống một ngụm cà phê, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phương Uyển Kỳ, nói:
- Chó mà bắt chuột, xen vào việc của người khác!
- Anh...
Phương Uyển Kỳ gân cổ lên, có chút thẹn quá thành giận. Trần Kinh làm như không thấy đối với vẻ mặt này, như cũ bưng cà phê cẩn thận nhâm nhi .
- Tôi nói cho anh hay, tiểu mỹ nữ kia muốn vào tỉnh thành thì chỉ có ban Tin tức của tôi là có chỗ trống thôi. Cô ta mà không qua cửa của tôi thì đừng mơ vào được!
Phương Uyển Kỳ nói.
Trần Kinh nhếch khóe môi cười lạnh, bưng mắt che tai với mấy lời của Phương Uyển Kỳ.
-Này, đang nói chuyện với anh đó! Câm điếc sao?
Trần Kinh thở dài nói:
- Cái gì câm điếc không câm điếc chứ. Tôi và Ngải Phương kia chẳng liên quan gì cả! Cô là nghe mấy người đó huyên thuyên hả ? Nói hươu nói vượn!
- Thật sự không liên quan?
Phương Uyển Kỳ sát gần vào Trần Kinh, đôi mắt thẳng lăng lăng theo dõi hắn. Trần Kinh ngửa ra lưng ghế dựa, lạnh lùng cười:
- Đạo hạnh của Phong Minh còn nông lắm, muốn tôi sập bẫy, không dễ dàng như vậy đâu!
Sắc mặt Phương Uyển Kỳ âm tình bất định, qua thật lâu cô mới bỗng nhiên mỉm cười cười rộ lên, nói:
- Được, Trần Kinh! Anh quả nhiên vẫn là có chút khả năng, xem ra tôi không cần đem chuyện xấu của anh công bố nữa rồi. Ngải Phương kia tôi có hứng thú, giao cho tôi đi?
- Giao cho cô?
Trần Kinh có chút mù mờ.
Phương Uyển Kỳ nói:
- Anh cho là Phong Minh đơn giản như vậy sao? Anh không sập bẫy, bản thân thì thảnh thơi, nhưng đại cô nương người ta lại phải chịu khổ kìa! Ở đài truyền hình cô ta đã ở cấp thấp nhất rồi, mỗi ngày đều lăn lộn không nổi nữa, anh đúng thật là không có ý thức trách nhiệm. Hơn nữa việc này đều là do anh mà có, anh chẳng lẽ không thể ở thời điểm mấu chốt ra tay trợ giúp chút sao ?
Trần Kinh chỉ cảm thấy miệng phát đắng, cảm thấy nữ nhân này không thể nói lý. Nói đường nào cũng đều là đạo lý của cô, Trần Kinh nếu thực sự giằng co không rõ với Ngải Phương, Phương Uyển Kỳ sẽ nói hắn có tinh thần trách nhiệm sao?
Trần Kinh ngẫm lại còn cảm thấy hoang đường!
...
Phóng viên của tám đài truyền thông chủ đạo trên Tỉnh thành tiến vào Đức Cao, tiến hành xâm nhập phỏng vấn trên diện rộng.
Mục tiêu chính mà bọn họ phỏng vấn chủ yếu là Tiền Hà tân khu của Đức Cao, đường cao tốc từ Đức Cao thông đến sở thành. Đối với Tiền Hà tân khu có ý nghĩa gì, Tiền Hà tân khu phát triển đem đến độ cao gì, đạt tới mục tiêu gì, đây đều là trọng điểm phóng vấn lần này.
Liên tiếp, các báo lớn đều có đưa tin về kiến thiết của Đức Cao tân khu.
Trong đó bức ảnh báo Bình minh Tam Sở đăng ở trang bìa chính là biển quảng cáo thật lớn ở ngã tư đường Tiền Hà tân khu, tiêu đề là: “ Sở bắc minh châu rạng rỡ, nhớ con đường kiến thiết Đức Cao tân khu! “
Đài truyền hình tỉnh đưa tin trên diện rộng về thông xe đường cao tốc, hơn nữa đêm đó Vệ thị còn làm một tiết mục chuyên môn, tên gọi: Đường cao tốc mang lại cho cho nhân dân bắc bộ Sở Giang hy vọng!
Sở Bắc nhiều vùng núi, nhiều dân tộc thiểu số, qua nhiều thế hệ đều nghèo hơn so với Sở Nam. Sự phát triển của Sở Bắc là chuyện được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh coi trọng cao độ trong mấy năm qua.
Mà Đức Cao là thành phố lớn trong Sở Giang bắc bộ, cơ hội phát triển mới của Đức Cao, cũng chính là cơ hội phát triển của Sở Giang bắc bộ.
Đường cao tốc thông suốt từ Sở Giang đến Đức Cao là công trình xây dựng cơ bản trọng yếu hàng đầu của Tỉnh ủy, mục đích cũng chính là muốn thúc đẩy kinh tế Đức Cao, cải thiện hoàn cảnh trong ngoài Đức Cao, từ đó khiến Đức Cao đi lên con tàu phát triển tốc hành.
Hiện tại, Bí thư Thành ủy thành phố Đức Cao Ngũ Đại Minh lại chính thức đưa ra lý luận du lịch kinh tế, cao tốc kinh tế.
Dùng đường cao tốc để giải quyết vấn đề liên hệ không chặt chẽ giữa Đức Cao và thành thị xung quanh, cũng khiến Đức Cao trở thành tổng đầu mối giao thông then chốt ở bắc bộ Sở Giang, sau đó coi đây là cơ sở phát triển du lịch đặc sắc, du lịch nông nghiệp, du lịch sinh thái.
Không thể không nói, Ngũ Đại Minh đề xuất lý luận này là theo sát tinh thần của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng cơ bản phù hợp với tình huống thực tế ở Đức Cao, sự phát triển của Đức Cao lấy lý luận này của y làm chỉ đạo nhất định sẽ có thành tích không giới hạn!
Một lần phỏng vấn lễ thông xe đường cao tốc biến thành một lần tuyên truyền tin tức long trọng, chuyển biến hoa lệ này là việc mà Trần Kinh hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị.
Phương Uyển Kỳ hay thay đổi, thành tựu này cái cọc chuyện tốt. Mà theo người kia bên cạnh, cũng biểu hiện năng lực Phương Uyển Kỳ, người phụ nữ này quả thực chính là Ông Vua không ngai, ở giới tin tức, truyền thông chỉ kém lật tay thành mây đảo tay thành mưa ...