Quan Sách

Chương 207: Chương 207: Vấn đề nan giải lớn bằng trời!






Vương Hàm Dương rất buồn bực, y hướng về phía Thư Trị Quốc không kìm nổi phải càu nhàu:

- Trần Kinh quả thực là coi trời bằng vung, chúng ta đã nói rõ ràng, khoản tiền này chỉ qua Phòng kinh tế thương mại của hắn, cuối cùng là muốn đến Thái Thủy, chỉ dùng để giải quyết bảo hiểm công nhân viên chức dưỡng lão về hưu. Hắn dựa vào cái gì tạm giữ khoản tiền này? Vấn đề này chúng ta hẳn là phải mời họp hội nghị thường vụ, nghiêm túc xử lý chuyện này.

Vương Hàm Dương tức giận, Thư Trị Quốc tính tình cũng đã tới đỉnh rồi, y rõng rạc nói:

- Trần Kinh coi trời bằng vung còn cần cậu nói sao? Hắn không để Thư Trị Quốc tôi để vào mắt, dùng tiền của cậu để làm vậy? Hắn dùng tiền của cậu, dùng để ủng hộ xí nghiệp nông nghiệp, cậu có thể nói hắn cái gì?

- Vấn đề này, chính là cậu suy xét không đủ chu đáo, nếu cậu có thể suy xét chu đáo, sẽ có cục diện bị động như vậy sao?

Lý Sinh Đạo nói xen vào:

- Bí thư, xin ngài bớt giận! Chiếu tôi xem, Trần Kinh hiện tại đã là phát rồ, hoàn toàn là càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo. Tôi đề nghị, chúng ta mời dự họp hội nghị thường vụ, biểu quyết miễn đi chức trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại của hắn.

- Tôi thấy vấn đề này không lớn, ít nhất vấn đề không lớn thông qua hội nghị thường vụ, đối với cán bộ như Trần Kinh, chúng ta không thể ôm ảo tưởng!

Thư Trị Quốc nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm Lý Sinh Đạo, Lý Sinh Đạo đứng dậy, tiến đến bên cạnh Thư Trị Quốc, nói:

- Dịch Tiên Bình tôi thấy cũng là cái phiền toái, hắn còn giống như là không biết vị trí của mình, ngày hôm qua buổi chiều, hắn không ngờ đi Ủy ban Kỷ luật...

- Hắn muốn làm gì?

Thư Trị Quốc đập bàn:

- Cậu lập tức hỏi hắn, để hắn an phận, bằng không, phải cho hắn thấy được vấn đề, vấn đề của hắn so với ai cũng nghiêm trọng hơn!

- Tôi đã cảnh cáo hắn, nhưng bí thư Minh Hoa vài ngày gân đây có hành động rồi, tôi lo lắng hắn không biết tình hình trước mắt, nếu hành động, sẽ làm tình thế Lễ Hà chúng ta càng trở lên phức tạp!

Lý Sinh Đạo nghiêm túc nói.

Thư Trị Quốc hừ một tiếng, trở nên trầm mặc không nói.

Y lại nghĩ đến Trần Kinh, vốn tất cả đều nằm trong tay y, chính bởi vì Trần Kinh bỗng nhiên mạnh mẽ, khiến ý đồ của y bị cản trở, liên tiếp vấn đề khiến y nghênh đón không kịp!

Dịc Minh Hoa hành động, trong lòng Thư Trị Quốc hiểu rõ, cục diện này, y làm sao có thể can thiệp Dịch Minh Hoa?

Ở trong bộ máy, y cũng không áp chế được Dịch Minh Hoa, còn có Triệu Nhất Bình ngang bướng gần đây cũng bắt đầu sinh sự. Triệu Nhất Bình vốn có một óc lợn, có thể chỉnh được, bình thường, Thư Trị Quốc sẽ không để ý Triệu Nhất Bình.

Nhưng tại thời điểm này, y không thể không đề phòng Triệu Nhất Bình.

- Còn một chuyện, tôi không biết nói thế nào!

Lý Sinh Đạo nói, y ngừng một lát, tiếp tục nói:

- Chủ nhiệm Hoàng mấy ngày nay cũng thường xuyên liên hệ với cấp dưới, hơn nữa còn gặp Dịch Tiên Bình, nói là khuyên nhủ Dịch Tiên Bình, không biết hắn nói được không, có phải thật sự đỡ được cho chúng ta một phần!

Thư Trị Quốc thở dài một tiếng, y hiểu lời Lý Sinh Đạo là thật, mà Lý Sinh Đạo nói những lời này, cũng vì hận thấu xương Trần Kinh, hy vọng Thư Trị Quốc có thể hạ quyết tâm, cưỡng ép hạ bệ Trần Kinh.

Nhưng quyết tâm này Thư Trị Quốc làm sao có thể hạ được?

Nếu cưỡng ép Trần Kinh, dân chúng không phục, bên trong bộ máy có người không phục, mấy vấn đề này đều là trực tiếp ảnh hưởng uy tín Thư Trị Quốc. Huống chi, Trần Kinh sau lưng khả năng còn có chỗ dựa vững chắc không nhỏ, không nắm được nhược điểm của hắn, không túm được tóc hắn, mãnh liệt dùng sức mạnh, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

- Hàm Dương, ý cậu thế nào?

Mắt Thư Trị Quốc nhìn về phía Vương Hàm Dương.

Vương Hàm Dương lắc đầu nói:

- Thật khó xử lý, Trần Kinh nghe nói hôm nay định lên tỉnh thành làm việc, hắn quan hệ nhiều lắm, nhất là quan hệ với truyền thông, chúng ta không thể dễ dàng quyết đoán! Còn có, Chủ tịch huyện Lỗ dường như có chút thưởng thức hắn...

- Đủ rồi!

Thư Trị Quốc đột nhiên ném cái chén trên bàn xuống đất, từ trên ghế đứng dậy.

Y dùng ngón tay chỉ Vương Hàm Dương:

- Các cậu cả ngày chỉ biết đấu, đến lúc này, vẫn không quên nhớ tranh đấu. Tôi vẫn cường điệu phải đoàn kết, tinh thần đoàn kết các cậu chạy đi đâu ? Các cậu đấu đến đấu đi, đến tột cùng phải đấu tới khi nào mới xong?

Vương Hàm Dương bị Thư Trị Quốc giáo huấn đỏ mặt tía tai, y trầm ngâm mãi, cắn răng nói:

- Bí thư, chuyện này là cực kỳ chính xác , ngày hôm qua chính quyền chúng ta mời dự họp hội ý, Chủ tịch huyện Lỗ còn nói, đội ngũ cán bộ Lễ Hà rất kém cỏi, cán bộ có gan bênh vực lẽ phải, có gan nói thật rất ít, hiếm có như lông phượng và sừng lân!

- Trong chính quyền phải cổ vũ, phải phát huy mạnh, bí thư, lời Chủ tịch huyện Lỗ...

Thư Trị Quốc giống như xem hai con gà đánh nhau, lại một lần nữa ngồi xuống.

Lỗ Quyền là Thư Trị Quốc hao tổn tâm cơ mới đưa tới được, Thư Trị Quốc nghĩ Lỗ Quyền là người một nhà, trong đầu y nghĩ chính là mình một ngày kia rời khỏi Lễ Hà , còn có thể ở Lễ Hà tiếp tục duy trì lực ảnh hưởng.

Nhưng, khiến y không dự đoán được chính là, Lỗ Quyền căn bản là không dựa theo ý lãnh đạo, sau khi đến Lễ Hà, tuy rằng bên ngoài đối với Thư Trị Quốc kính trọng, nhưng ngấm ngầm, lại muốn có một bộ mặt khác, khiến Thư Trị Quốc cảm thấy rất bị động, cũng rất thất vọng!

Thái Thủy, công an, chính trị phát luật, Uỷ ban kỷ luật, bao nhiêu nhân vật trong đó, giống như đèn kéo quân hiện lên trong đầu Thư Trị Quốc, y đau khổ suy tư, không thể nghĩ ra một kế sách vẹn toàn ứng phó với cục diện trước mắt.

Cục diện rất hung hiểm, Thư Trị Quốc thậm chí có hơi hối hận, sớm biết như thế, y căn bản không nên mạnh tay như vậy.

Trước đây, nếu cân não suy nghĩ một chút, làm sao rơi vào cục diện hôm nay? Nói một hay nói mười, tất cả bị động đều vì nguyên nhân là Trần Kinh!

Chuyện này không thể tha cho Trần Kinh, nếu tha, nhất định sẽ sai lầm!

- Hàm Dương, tôi để cậu làm công tác thành tích, bên trong Phòng kinh tế thương mại thật sự không có khe hở, bền chắc như thép sao?

Thư Trị Quốc nói.

Vương Hàm Dương ngượng ngùng lắc đầu, nói:

- Công tác rất khó làm, tôi còn vừa mới vừa mới bắt đầu làm, Hội đồng nhân dân chủ nhiệm Hồ điện thoại tới chính quyền huyện, nói hiện tại ở huyện một số lãnh đạo, một lòng chỉ lo tranh đấu, tranh quyền đoạt lợi!

- Nếu là như vậy thì cũng không nói, nhưng có người cố tình ngứa mắt, không thấy được thành tích của người khác.

- Tựa như hiện tại Phòng kinh tế thương mại, có thành tích, ra hiệu quả, có người không thích, ở bên trong âm mưu quỷ kế, cán bộ lãnh đạo như vậy, có phải đem toàn bộ dân chúng Lễ Hà thành kẻ ngốc hay không?

Khóe miệng Vương Hàm Dương co rút, nói:

- Chủ nhiệm Hồ trong nhân dân rất có lực ảnh hưởng, tôi nghe nói ông ta muốn làm đơn xin lãnh đạo, muốn tới thành phố!

- Lão già này, thật sự là tiểu nhân!

Lý Sinh Đạo bỗng nhiên đứng dậy nói:

- Bí thư Minh Hoa không phải thích điều tra sao? Tôi thấy để hắn đi điều tra lão già Hồ Quốc Lâm, tôi cam đoan lão già kia có vấn đề, hơn nữa vấn đề không nhỏ!

Y nói xong, mắt nhìn Thư Trị Quốc, đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của Thư Trị Quốc, y vội ngậm miệng, ngại ngùng cười.

Hồ Quốc Lâm tuy rằng không có bao nhiêu thực quyền, nhưng người ta là lãnh đạo đứng đầu, ngang với Thư Trị Quốc.

Phải điều tra vấn đề Hồ Quốc Lâm, Dịch Minh Hoa làm sao có tư cách? Phải để Ủy ban kỷ luật thành phố ra mặt, Thư Trị Quốc dù rất mạnh, nhưng y sao có thể điều động được Ủy ban kỷ luật thành phố?

Cho nên Lý Sinh Đạo nói ra chủ ý này, chính là chủ ý ôi thiu, căn bản nói vô căn cứ, không có nửa điểm tác dụng.

Thư Trị Quốc bỗng nhiên có chút thất vọng, hôm nay y gọi Vương Hàm Dương và Lý Sinh Đạo hai người lên, đơn giản chính là hy vọng hai người có thể nêu ý kiến, cho ý tưởng, mục đích là muốn giải quyết vấn đề.

Nhưng hai người này chế giễu, thảo luận lâu như vậy, ngoại trừ đều phát bực tức trong bụng ra ngoài, không một ý kiến có thể dùng được, thật sự là làm cho người ta không biết nói gì.

Đến lúc này, Thư Trị Quốc bỗng nhiên nhớ đến Hoàng Tiểu Hoa.

Vẫn là Hoàng Tiểu Hoa dùng thuận tay a, người này đầu óc xoay chuyển linh hoạt, cẩn thận suy nghĩ, nhiều mưu mô thủ đoạn, nhất là này quỷ chiêu, Hoàng Tiểu Hoa luôn có, mặc dù có chút không được thanh nhã, nhưng thường thường sẽ dùng được.

Thư Trị Quốc day day huyệt Thái Dương, cảm thấy chính mình thật đúng là có hơi thất bại, chính mình trên chính đàn vài thập niên, lớn nhỏ sóng gió đã trải qua, lúc này đây bị một trưởng phòng nhỏ gây khó dễ, rất giống dùng thẻ ở trên mạng, tiến thối lưỡng nan, có khi lại bị vây chết trong lưới?

- Cốc, cốc, cốc!

Thư ký gõ cửa, Thư Trị Quốc lên tiếng.

Thư ký bước vào muốn nói lại thôi, dường như cảm thấy có người ngoài, nói ra không tiện!

- Nói đi, chuyện gì cứ nói đừng ngại! Không cần che che giấu giấu, trưởng phòng Lý và Phó chủ tịch huyện Vương là người ngoài sao?

Thư Trị Quốc nói.

- Vâng...

Thư ký thưa dạ, mãi mới nói:

- Phòng kinh tế thương mại truyền ra tin tức, ở huyện có người chủ ý thu ba mươi triệu Hồng Thành trợ giúp, tin tức này truyền ra, phía dưới khá lộn xộn!

- Còn có, tập đoàn Hồng Thành bên kia gọi điện tới, nói bọn họ không hy vọng số tiền ủng hộ khu kinh tế mới Lễ Hà bị chuyển cho huyện dùng, như vậy sẽ ảnh hưởng đế sự tín nhiệm và danh dự hợp tác lẫn nhau!

- Bừa bãi!

Thư Trị Quốc tức giận nói:

- Ai có chủ ý thu ba mươi triệu kia của Hồng Thành?

- Bí thư... Thư!

Vương Hàm Dương lến tiếng:

- Tài chính huyện gần đây... gần đây thật sự rất khó khăn, khó ứng phó! Tôi ... tôi thật sự là...

Thư Trị Quốc từ trên ghế bắn người đứng dậy, nói:

- Ngu xuẩn, cậu đầu óc lợn sao? Cậu như vậy không phải cho Trần Kinh cơ hội giải quyết sao? Cậu có biết hậu quả chuyện này không?

- Trần Kinh sẽ nói chuyện này cùng chuyện hắn giữ lại ba triệu năm trăm ngàn, hắn làm giả cho mọi người thấy, khiến tất cả mọi người nghĩ cậu tham ô ba mươi triệu, muốn tham ô cả tập đoàn Thái Thủy, cậu không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng của chuyện này sao?

Sắc mặt Vương Hàm Dương thay đổi, nói:

- Vậy... vậy... làm sao bây giờ?

- Còn làm sao bây giờ? Cậu lập tức trở về xử lý chuyện này, nhất định phải che lại lời đồn đại, nếu không sẽ thành đại họa!

Thư Trị Quốc cao giọng nói.

- Tôi đi đây!

Vương Hàm Dương không còn lòng dạ nào vội vã đi ra, từ trên sô pha cầm túi công văn, xoay người liền đi ra ngoài cửa.

Vương Hàm Dương đi rồi, còn lại Lý Sinh Đạo, y không kìm nổi nói:

- Tôi còn không rõ, Trần Kinh làm sao cỏ thể làm Phòng kinh tế thương mại bền chắc như thép!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.