Phương Uyển Kỳ khịt khịt mũi, mặt nghiêm trang tiến lại gần Trần Kinh, ngửi đi ngửi lại.
Trần Kinh lùi lại một bước, nói:
-Làm gì vậy? Em thuộc họ chó à?
Phương Uyển Kỳ nói:
-Không đúng, mùi ở trên người anh không đúng, hình như có mùi của người con gái khác!
Cô ta trừng mắt nhìn Trần Kinh nói:
-Anh nói thật với em đi, anh có phải là đang qua lại với người con gái khác không?
Trần Kinh ngạc nhiên.
Hắn vừa từ Ngọc Sơn về, cái gì mà người con gái nào chứ, có thì cũng chẳng qua là mùi sau khi tắm nước nóng thôi.
Mũi của người phụ nữ này quả thật là lợi hại.
Trần Kinh trừng mắt nhìn cô ta và nói:
-Cái mũi của em thật lợi hại đó! Hôm nay bí thư Ngũ vào thành phố, mời anh đến Ngọc Sơn tắm nước nóng!
Nãy giờ Phương Uyển Kỳ vẫn nhìn chằm chằm Trần Kinh không chớp mắt, cô ta cảm thấy trong lòng Trần Kinh có điều gì đó sợ hãi.
-Được rồi, các người đi mà không cho tôi đi, cũng chẳng có thành ý gì, thế nào? Con gái ở Ngọc Sơn đẹp lắm phải không?
Phương Uyển Kỳ nói.
Trần Kinh chép miệng nói:
-Em vẫn cứ nghĩ vớ vẩn thế à ! Con gái cái gì? Em nghĩ anh và bí thư Ngũ có thể làm gì?
Phương Uyển Kỳ nói:
-Anh nói thế là không đúng! Độ tuổi Bí thư Ngũ là rất dễ lệch lạc, không thể nói chắc được, có thể vì cô đơn quá nên ra ngoài vờn hoa ghẹo bướm!
Trần Kinh cười nói:
-Nhưng anh không như thế, anh mới chỉ là một chàng trai trẻ, hơn nữa ở nhà lại có một cô người yêu duyên dáng đang đợi nữa…
Phương Uyển Kỳ mặt đỏ lên, nói với Trần Kinh :
-Anh đó, rất khó hiểu! Có lúc thì rất là tinh tế về mọi việc, nhưng có
lúc thì lại rất là ngốc, thật khiến cho người ta khó hiểu!
- Ngốc á!
Phương Uyển Kỳ nhìn Trần Kinh một cái và nói:
-Chính là nói anh chậm hiểu chuyện, không hiểu lòng của người khác!
-Thật sao?
Trần Kinh đá lông nheo, thật là biết đùa. Hắn bỗng nghĩ đến chuyện hôm
nay gặp Uông Minh Phong và những lời mà Uông Minh Phong nói.
Việc cuối mà Uông Minh Phong nói là các công tác tổ chức Sở Giang cần có một cuộc cải cách lớn, cải cách là xu thế. Lại nói cái gì mà thời cơ
chưa chín muồi.
Trong những lời nói đó còn ẩn chứa điều gì?
Trong đầu Trần Kinh chợt lóe lên gì đó, hắn nghĩ thông suốt sự việc nhưng vẫn có điều khúc mắc.
Bí thư Cát vào Sở Giang lâu như vậy rồi, luôn tận lực thực hiện cải
cách, đến bây giờ Sở Giang cũng có những thành tích đáng kể, uy danh của bí thư Cát cũng dần được nâng cao.
Cứ tình hình này thì bí thư Cát chắc chắn sẽ tiến hành những cuộc cải
cách sâu và rộng hơn, khiến cho Sở Giang phát triển toàn diện về mọi
mặt.
Tại sao thời cơ cải cách các tổ chức lại chưa chín muồi, cái thời cơ đó
không phải là chỉ bí thư Cát vẫn chưa nắm được công việc phải làm trong
từng bộ phận tổ chức trong Sở Giang ư?
Từng bước đi của những vị lãnh đạo của tỉnh là phương hướng đường đi cho cả tỉnh đó, phải chăng có người không chấp nhận tư tưởng của Cát Minh
Đức, đây vẫn là một dấu hỏi lớn với hắn.
Tình hình như thế này thì chắc chắn rằng tỉnh ủy Sở Giang vẫn còn việc đấu đá giữa các phe phái với nhau.
Bộ trưởng bộ Lương thực có phải là vẫn dựa vào bí thư Cát, hiện vẫn còn chưa rõ.
Vì nếu bộ Lương thực dựa vào bí thư Cát thì cải cách tổ chức còn cái gì
gọi là thời cơ chưa chín muồi? Hoàn toàn có thể lập tức tiến hành!
Trần Kinh mới nghĩ tới đây, trong lòng bỗng cảm thấy có quá nhiều thứ mơ hồ mà hắn không thể nào lý giải được.
Không còn nghi ngờ gì, dựa vào kinh nghiệm làm trong phòng giám sát của
bản thân hắn cho thấy. Bí thư Cát hoặc Uông Minh Phong hay những người
khác nữa, họ chắc chắn là rất vui vì thái độ kiên quyết và làm việc rất
nguyên tắc của Trần Kinh, điều đó rất có lợi cho việc bí thư Cát có thể
nhanh chóng kiểm soát được toàn bộ cục diện.
Nhưng đối với những vị lãnh đạo cao trong Bộ thì họ có thể sẽ không hoàn toàn đồng ý.
Bởi vì, sự gắn kết trong nội bộ của tổ chức luôn được coi trọng, hơn nữa Trần Kinh làm việc rất là quyết đoán, đắc tội rất nhiều người, trong tổ chức có rất nhiều người thù ghét, như vậy sẽ dẫn đến nhiều phiền toài
và dẫn tới lục đục nội bộ.
Trần Kinh nghĩ thông điều này, trong lòng hắn bỗng thấy dễ chịu.
Khó trách Biên Kỳ sẽ tự phê bình mình, còn Uông Minh Phong lại có quan
điểm hoàn toàn ngược lại, họ đứng ở lập trường khác nhau, thì làm sao
quan điểm giống nhau được?
Phương Uyển Kỳ rúc vào lòng Trần Kinh như một con mèo lười vậy.
Cô ta mới gội đầu, trên đầu vẫn còn lưu lại một mùi thơm nhè nhẹ, nhưng
để lại trong lòng người khác ấn tượng khó quên, cô ta bĩu môi, thì như
nàng tiểu Kiều vậy!
-Trần Kinh, anh không giới thiệu em với gia đình anh à, hay là anh thấy em xấu quá, làm mất mặt của anh!
Phương Uyển Kỳ nói.
Trần Kinh khẽ cười và nói:
-Đâu có, nếu em muốn gặp gia đình anh thì ngày mai chúng ta đi! Bố anh, mẹ anh, anh chị em của anh, em muốn gặp ai đều được hết!
-Thật chứ?
Phương Uyển Kỳ từ ghế ngồi bật dậy.
-Vậy thì ngày mai em sẽ đi làm tóc, đúng rồi, mẹ anh thích một người con gái như thế nào? Chắc chắn là không thích một người con gái quá phóng
khoáng đúng không?
-Nếu không thích thì làm thế nào? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, em còn muốn thay đổi cả tính cách của mình nữa ư?
Trần Kinh cười nói.
Phương Uyển Kỳ gật đầu lia lịa, nói:
-Sẽ sửa được, cố gắng là sẽ làm được! Cùng lắm nếu không sửa được thì em sẽ giả vờ, anh quên là em đang học truyền thông à, em đang định học
thêm cả điện ảnh và thi thạc sĩ khoa diễn viên của đại học truyền thông
Bắc Kinh, em nhất định sẽ chuyên tâm học, em sẽ diễn như thật!
Trần Kinh ngây người ra, sau đó thốt lên:
-Không phải chứ! Vậy cũng được sao?
-Được chứ! Sao lại không được? Bây giờ em sẽ diễn cho anh xem, em sẽ là
một tiểu thư khuê các, nho nhã, vừa nhìn thấy người lạ liền đỏ mặt, với
cái bộ dạng ấy sẽ rất nhiều người thích đây!
Phương Uyển Kỳ nghiêm trang nói, cô ta diễn ngay hình tượng của một mỹ nhân thời xưa khiến cho Trần Kinh chớp mắt liên tục.
Trần Kinh thực sự chịu không được nữa, hắn ôm bụng cười hả hê.
-Anh cười gì, em nói thật đấy!
Giọng Phương Uyển Kỳ ồm ồm nói.
-Được rồi, em thích làm gì thì làm đấy, nhưng việc này hãy đợi một thời
gian nữa, để nhà anh sửa sang nhà cửa đã, được không? Không thì sẽ khó
coi lắm sao?
Phương Uyển Kỳ buồn dầu ngồi trên sofa, bĩu môi lầm bầm:
-Em sớm biết là anh sẽ cản mà! Anh đó, chỉ biết lừa người khác!
Trần Kinh thở dài nói:
-Đừng có bĩu môi thế, em còn bĩu môi thế nữa anh sẽ chụp ảnh lại dán ở
trước cửa công ty em đó, để cho nhân viên trong công ty biết bộ dạng bĩu môi của bà chủ họ thế nào, anh đoán mắt của mọi người sẽ lòi ra hết
mất!
-Anh dám!
Phương Uyển Kỳ như con hổ đói, cô ta kéo Trần Kinh xuống sofa, cả người ngồi trên bụng Trần Kinh, hai tay bóp chặt cổ Trần Kinh.
Trần Kinh trở tay không kịp, nằm bẹp xuống, bàn tay mềm mại của Phương
Uyển Kỳ mà bây giờ cũng có khỏe đến khiến người ta ngạc nhiên, Trần Kinh mới đi tắm nước nóng về trong người sẵn có khí nóng, bây giờ lại bị đùa như vậy, khí nóng đó bắt đầu phục hồi và như muốn tuôn trào ra ngoài.
Rất nhanh Phương Uyển Kỳ đã cảm nhận ngay được sự khác biệt trong người Trần Kinh, cô giống như con thỏ sợ hãi đứng lên, nói:
-Anh…là cái gì mà cứng vậy…
Cô ta mới nói được một nửa, đột nhiên đỏ hết mặt lên, nhìn chằm chằm
Trần Kinh, lườm Trần Kinh một cái, sau đó quay đầu đi vào thẳng phòng,
dầm, cánh cửa đóng lại!
Trần Kinh ngây người ra, ngồi trên sofa không biết phải làm gì.
Hắn thục tay vào túi và lấy ra một điếu thuốc, ngồi trầm ngâm hút thuốc, hít một hơi rồi lại nhả ra, lòng hắn đã dần bình tĩnh lại.
Phương Uyển Kỳ nhẹ nhàng mở hé cánh cửa ra, nhìn trộm Trần Kinh, Trần Kinh nhận ra nhưng cố tình làm như không chú ý đến.
Một lát sau, Phương Uyển Kỳ mở cửa phòng, từ từ đi tới chỗ của Trần Kinh, xoa vai Trần Kinh và nói:
-Em rất vui mà!
Trần Kinh có chút hồ đồ, mơ hồ nhìn cô ta.
-Em vui cái gì!
Phương Uyển Kỳ hơi ngại, quay người đi và nói:
-Thì là anh không tìm người con gái khác!
Trần Kinh ngạc nhiên không nói nên lời.
Phương Uyển Kỳ, vậy thì có gì liên quan chứ? Xuất hiện tình huống khó xử này, cô ta liền nghĩ ngay tới điều đó à?
Trần Kinh cười và nói:
-Cũng không phải như vậy, không chừng anh quá sung mãn nên em mới nghĩ như vậy?
-Thật sao?
Phương Uyển Kỳ cười đểu, nói tiếp.
-Anh sung mãn sao?
Trong lòng Trần Kinh hơi nhột liền nói:
-Đùa thôi, đùa thôi, anh chỉ đùa thôi mà!
Phương Uyển Kỳ vòng tay qua vai Trần Kinh, thọc léc hắn, hắn không chịu
được liên tục xin tha, cuộc chiến của hai người nhanh chóng đã diễn ra
trên sofa.
…
Đơn Kiến Hoa mấy năm nay gầy đi rất nhiều, nhưng bộ dạng của ông ta thì
có vẻ oai phong hơn rất nhiều, ông ta đứng trên bậc thang, cười và đi về phía Trần Kinh.
Đến gần Trần Kinh, ông ta dừng lại, cười to nói:
-Trưởng phòng Trần, thật vinh hạnh, hôm này có thể mời anh đi dùng bữa!
Trần Kinh nói:
-Chủ nhiệm Đơn, anh đề cao tôi quá rồi, đúng ra tôi mới là người vinh hạnh, anh mãi mãi là lãnh đạo của tôi!
Đơn Kiến Hoa nghiêm mặt nói:
-Trần lão đệ, người huynh đệ của tôi, cái gì mà lãnh đạo chứ, khách sáo
quá rồi! Nào, tới đây, hôm nay chúng ta hãy cùng nhau uống rượu, không
say không về!
Đơn Kiến Hoa ôm vai Trần Kinh, nhìn hai người lúc này rất thân thiết, hai người trở vào phòng, trong phòng không có một người!
Cả một bàn thức ăn chỉ có hai người ăn, có vẻ hơi trống trải!
Đơn Kiến Hoa nói:
-Anh không gọi ai khác cả, anh em ta gặp nhau, có nhiều chuyện ôn lại,
nhiều người quá phức tạp lắm, chúng ta không quan tâm họ chu đáo, vậy có phải là không tốt không!
Trần Kinh ngồi đối diện với Đơn Kiến Hoa, Đơn Kiến Hoa luôn nhìn Trần
Kinh cười mãi cho tới khi Trần Kinh ngồi xuống thì anh ta mới nói:
-Cậu nhìn đi, những thức ăn này đều vừa ý chứ, đều là món cậu thích cả, nếu cậu thấy không thích thì có thể đổi món khác!
Trần Kinh nhìn kĩ các món ăn trên bàn, ngạc nhiên.
Các món đều được làm rất tinh xảo, rất đáng để nghiên cứu.
Hai bếp lò, một cái nồi nước dùng hình lưỡi liềm, một nồi lẩu gà rừng,
cùng với hai món phụ, một bát gân heo đậu phụ, một sườn xào chua ngọt,
một vài món ăn nhẹ: súp rau chân vịt, đậu và giá đỗ xào tái và cuối cùng là món san hô ăn kèm dưa chuột.
Đó đều là những món ăn mà Trần Kinh thường ngày rất thích ăn.
Trong lòng của Trần Kinh có chút mẫu thuẫn, hắn không ngờ Đơn Kiến Hoa
lại hiểu hắn đến thế, lại còn hết lòng chuẩn bị tỉ mỉ thế này.
Ngay cả sở thích ăn uống của hắn anh ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hơn nữa bên cạnh bàn ăn còn có một ấm trà đang được đun trên ngọn đèn cồn, có mùi thơm đặc trưng của trà Long Tỉnh!