Nơi ở của Trần Kinh ở khách sạn Kim Tinh, Lân Giác.
Vẻ mặt Trương Hiển Lệ khẩn trương thật sự, cô không kìm được giương mắt nhìn Trần Kinh, trong lòng phập phồng…
Không biết tại sao, cô càng ngày càng sợ Trần Kinh, gần đây cô vẫn luôn cố ý tạo quan hệ với Trần Kinh, Trần Kinh đối với cô cũng hay tươi cười, nhưng mỗi lần, Trương Hiển Lệ đều cảm thấy cặp mắt kia của hắn rất sắc bén, nhìn tới mức cô thấy không yên.
Gần đây cô nghe nói có người đang tố cáo cô, tố cáo cô, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn lấy mất vị trí giám đốc khách sạn Kim Tinh.
Trương Hiển Lệ đảm nhiệm chức giám đốc khách sạn Kim Tinh nhiều năm như vậy, hiện tại sống cũng khá thoải mái, có nhà có xe, nhiều người ghen đỏ mắt.
Vào thời buổi này, cho dù ở Lĩnh Nam, mức lương của nhân viên công vụ bình thường khó mà được sống thoải mái, phóng khoáng như Trương Hiển Lệ, có người đố kị là đương nhiên.
Sự rời đi của Lưu Kiện khiến Trương Hiển Lệ khủng hoảng. Cô là người rất khôn khéo, ngoài trừ Lưu Kiện, cô vẫn có những quan hệ khác, đạo lý thỏ khôn có ba hang cô hiểu.
Nhưng những mối quan hệ này không gồm Lưu Khúc Phong, lại càng không gồm Trần Kinh.
Hơn nữa hiện tại quan hệ nội bộ trong Quận ủy và Uỷ ban nhân dân rất tinh tế, Trần Kinh mới lên đảm nhiệm, cô cũng không dám dễ dàng để mình ở vị trí đối lập với Trần Kinh.
- Sao thế? Giám đốc Trương, còn có chuyện gì vậy?
Trần Kinh nhíu mày nói.
- Không…không có chuyện…
Trương Hiển Lệ nói lắp, cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói:
- Bí thư, khách sạn Kim Tinh chúng tôi vì yêu cầu nghiệp vụ, chuẩn bị xây dựng một bình đài internet, trước mắt chúng tôi đã bàn bạc ổn thỏa với bên dịch vụ.
Thấy anh tinh thông về lĩnh vực này, tôi hỏi xem có thể cho chúng tôi chỉ đạo một chút được không.
Trần Kinh nhăm này, hắn nâng chén trà lên uống một ngụm, nghĩ thầm chuyện khách sạn Kim Tinh xây dựng website, sao lại cần báo cáo với mình?
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới Ân Đình Đình, hắn liếc nhìn Trương Hiển Lệ, cảm nhận được ánh mắt cô ta có chút sáng lên, trong lòn hắn đã hiểu ra, khẳng định hôm đó mình và Ân Đình Đình ăn cơm, nhất định cô ta đã biết chuyện.
Người phụ nữ Trương Hiển Lệ này rất khôn khéo, cũng rất thông minh, Trần Kinh ở khách sạn Kim Tinh lâu như vậy, cô hầu như ngày nào cũng đích thân tới ân cần thăm hỏi.
Phụ nữ xinh đẹp, năng lực quan hệ công chúng lại mạnh, có phải có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa không?
Trần Kinh trong lòng nghĩ như vậy, thuận tiện nói:
- Giám đốc Trương, cô quen thuộc Hải Sơn, là Hải Sơn thông, cô có thể tìm cho tôi một phòng ở nội thành không, nhà 2 phòng đơn giản là được, an toàn một chút, điều kiện yên tĩnh, tiền thuê phòng tôi trả.
Trương Hiển Lệ vội hỏi:
- Chuyện đó không thành vấn đề, trong vòng hai ngày tôi sẽ tìm được, hơn nữa tiền thuê nhà chắc chắn không đắt.
Trần Kinh híp mắt nhìn cô gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, tôi ở lâu trong khách sạn vẫn không quen, vẫn nên chuyển ra ngoài ở một mình sẽ tốt hơn.
Trương Hiển Lệ tươi cười, cô không dự liệu được Trần Kinh tìm phòng rõ ràng là muốn chuyển ra ngoài, điều này khiến cô rất sợ hãi. Không biết có phải mình phục vụ không tới nơi tới chốn khiến Bí thư bất mãn không.
- Được rồi, cô không nên nghĩ nhiều, tôi đến Lân Giác không phải một hai ngày, tôi không thể mãi ở khách sạn đúng không?
Trần Kinh thản nhiên nói.
Mà đúng lúc này, đột nhiên có hai người vội vàng chạy tới cửa viện.
Trương Hiển Lệ vừa thấy có khách đến, liền tạm thời làm nhân viên phục vụ.
Người tới Trương Hiển Lệ quen biết, Bí thư Đảng ủy thị trấn Bạch Thạch, Tề Mậu Lâm và Chủ tịch thành phố Hồ Thắng Lợi.
Hai người tới vội vã, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhất là Hồ Thắng Lợi, trên đầu còn quấn băng gạc, mắt đỏ bừng, trông như thỏ, có chút khiến người ta sợ hãi.
Trương Hiển Lệ rót cho hai người tách trà rồi cáo từ.
Thị trấn Bạch Thạch đã xảy ra chuyện.
Một doanh nghiệp trong thị trấn và dân trong vùng đã xảy ra xung đột, dẫn tới ẩu đả, khiến phòng Công an quận khẩn cấp điều động tất cả cảnh lực tới khống chế cục diện. Chủ tịch huyện Lý Quốc Vĩ đích thân tới hiện trường chỉ huy, cục diện mới được hóa giải một chút.
Lúc Trần Kinh biết xảy ra việc này người còn ở tại Việt Châu, hắn khẩn từ Việt Châu trở về ở đây đợi, chính là đang đợi hai người Tề Mậu Lâm tới báo cáo.
Nhìn sắc mặt hai người Tề Mậu Lâm, Trần Kinh trong lòng căng thẳng, bật thốt lên:
- Sao thế? Có nhân viên thương vong không?
Tề Mậu Lâm xanh mặt nói:
- Mười mấy người bị thương, một người bị trọng thương, hiện đã đưa vào bệnh viện thành phố chữa trị, tình huống hiện trường đã được khống chế bước đầu….
Trần Kinh nghiêm khắc nói:
- Lập tức chỉ thị bên phía bệnh viện toàn lực cứu giúp, nhất định phải bảo đảm an toàn của nhân viên trước.
Một lời của hắn thốt ra, thấy sắc mặt hai người đều có chút trắng bệch, hắn biết xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đều phải đối diện với áp lực chưa từng có, nghĩ tới đây hắn nói:
- Được rồi, trước tiên hãy uống một ngụm trà cho bình tĩnh, tục ngữ nói Hôn đương bất liễu tử, sự tình như đã xảy ra như vậy, cũng không cần phải thấy áp lực tâm lý quá độ.
Nước tới đắp đất chặn, chúng ta đồng tâm hiệp lực giải quyết sự việc là được…
Trần Kinh trấn an hai người Tề Mậu Lâm, hai người trên mặt lộ vẻ cảm kích, nhất là Hồ Thắng Lợi, anh ta còn trẻ, vừa mới được tuyển giữ chức Chủ tịch thị trấn, tính cách còn tương đối yếu ớt, lúc này đã chảy cả nước mắt, nói:
- Chúng tôi phụ tín nhiệm của lãnh đạo, thẹn với tổ chức…
Trần Kinh nhìn đầu anh ta bao đầy băng gạc, khẽ nhíu mày hỏi Tề Mậu Lâm:
- Lão Tề, đầu Thắng Lợi sao vậy?
Tề Mậu Lâm lúng túng nói:
- Chủ tịch Hồ chỉ huy ở hiện trường, bị dân địa phương dùng đá đập một cái, tôi sắp xếp anh ấy tới bệnh viện nhưng anh ấy không chịu, cứ đòi tới báo cáo công tác với anh.
Trần Kinh nhìn chằm chằm Hồ Thắng Lợi, thần sắc trở nên dịu dàng, chỉ sô pha nói:
- Ngồi đi, kể lại tình hình tỉ mỉ cho tôi…
- Đinh, đinh…
Di động trên bàn vang lên, Trần Kinh cầm điện thoại nghe, là Phó thư ký Thành ủy Thẩm Yến gọi tới. Thẩm Yến gặp Trần Kinh một lần, là một người phụ nữ khí chất, chừng 40 tuổi, nói chuyện mang đậm chất người miền nam, đầu lưỡi hơi cong lên, giọng Ngô nông tiêu chuẩn.
- Bí thư Trần, hiện tại Bí thư Tỉnh ủy Hồ đang thị sát ở Hải Sơn chúng ta, bên phía Bạch Thạch Lân Giác các anh xảy ra chuyện gì? Có thể cam đoan thời điểm Bí thư thị sát không xảy ra vấn đề không?
Thẩm Yến nói to.
Trần Kinh thở ra một hơi, dứt khoát nói:
- Không thể đảm bảo.
Thẩm Yến ở đầu dây bên kia sửng sốt, cô không dự đoán được Trần Kinh lại trả lời dứt khoát như vậy, nhất thời không biết trả lời như nào.
Trần Kinh nói:
- Trưởng ban thư ký Thẩm, tốt nhất là không sắp xếp Bí thư Hồ tới thị trấn Bạch Thạch, hiện tại vừa mới xuất hiện ẩu đả, tuy rằng cục diện đã được khống chế, nhưng công tác sau đó chúng tôi còn đang khua chiêng gõ trống, vào lúc này, ai cũng không thể cam đoan lúc lãnh đạo thị sát không xảy ra vấn đề…
Thẩm Yến cười khổ nói:
- Bí thư Trần, nếu tôi là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, anh nói vậy với tôi còn có tác dụng. Anh phải hiểu, nhật trình của Bí thư Hồ tôi sao sắp xếp được.
Cô dừng một chút nói:
- Còn một chuyện này tôi muốn nói với anh, vấn đều Bạch Thạch các anh nổi lên quá nhanh, gần đây vấn đề đất đai là một vấn đề nóng, ở tỉnh có phóng viên đã nghe nói phong thanh, đang nhanh chóng tới Hải Sơn. Nếu không xảy ra bất ngờ gì, hôm nay chắc chắn tới Hải Sơn, anh vẫn nên nghĩ cách đi.
Thẩm Yến không nói quá nhiều với Trần Kinh, đúng lúc này Lưu Khúc Phong vội vã đi tới.
Tề Mậu Lâm và Hồ Thắng Lợi đồng thời đứng dậy, Lưu Khúc Phong không chào hai người, ông ta đi tới trước mặt Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, phóng viên Đường Ngọc nổi tiếng của nhật báo Phương Nam đang dẫn đội tới Hải Sơn, hẳn là nhằm vào chỗ chúng ta.
Trần Kinh nhíu mày, tâm tư trầm xuống.
Oan gia ngõ hẹp, không ngờ đúng lúc này mình lại gặp Đường Ngọc.
Hắn khẽ cười nói:
- Ông khoan hãy nói, phóng viên mũi còn thính hơn chó, chúng ta vừa xảy ra chuyện không may, tin tức còn đang trong lúc phong tỏa nghiêm mật, các cô ấy đã biết mà tìm đến, phải thật khéo léo.
Hồ Thắng Lợi tuổi trẻ khí thịnh, đột nhiên đứng lên nói:
- Bí thư, có câu không biết có nên nói hay không, tôi thấy một số lãnh đạo chủ chốt của Uỷ ban nhân dân quận chúng ta hoàn toàn đang bảo vệ đả kích, thị trấn Bạch Thạch đang thái bình, cũng không thể có khả năng xảy ra ẩu đả.
Có thể có người cố ý kích phát mâu thuẫn không ngờ, tổn người hại mình, không chỉ bôi đen thị trấn Bạch Thạch chúng tôi, còn muốn bôi đen cả Lân Giác.
Nói có chút khó nghe, bọn họ đây là thấy anh mới lên nhận chức, tạo uy thế phủ đầu với anh.
Trần Kinh mặt xanh lại quát:
- Nói hươu nói vượn, ai bảo anh nói mấy lời nhảm nhí này? Không hề có căn cứ, tùy ý phỏng đoán, quả thực là bừa bãi..
Trần Kinh chỉ vào Hồ Thắng Lợi nói:
- Anh lập tức quay về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, nhất định phải tự kiểm điểm bản thân, xảy ra chuyện mà không tìm nguyên nhân từ bản thân, lại đổ lỗi cho lãnh đạo cấp trên, anh…
Trần Kinh thật sự tức giận.
Hồ Thắng Lợi tuổi còn rất trẻ, quá không trưởng thành, tuy rằng anh ta nói rất thẳng thắn, cũng có khả năng, nhưng lời như vậy sao có thể công khai nói ra?
Trần Kinh giáo huấn Hồ Thắng Lợi vừa thông suốt, mặt anh ta đỏ bừng lên, Tề Mậu Lâm bên cạnh cũng rất xấu hổ, giọng điệu Trần Kinh chậm dần, dặn dò bọn họ những điểm quan trọng của công tác tiếp theo, bọn họ liền vội vàng đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lưu Khúc Phong.
Lưu Khúc Phong lại tới trước mặt Trần Kinh nói:
- Bí thư, phóng viên Đường Ngọc này nghe nói rất khó đối phó, tôi thấy chúng ta liệu có phải chuẩn bị chút quà tặng hoặc bỏ ra chút tâm huyết không?
Giọng Lưu Khúc Phong hơi lo lắng, Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, hắn biết rõ ý tứ Lưu Khúc Phong.
Cái gọi là bỏ chút tâm sức, bản thân chính là dùng tiền trừ họa.
Việc này là bình thường ở nhiều nơi, phóng viên cấp bậc gì dùng bao nhiêu tiền bãi bình, có nhiều nơi còn yết giá công khai.
Không thể không nói, Lưu Khúc Phong đề ra cách làm rất thực dụng, nhưng Trần Kinh rõ ràng, Đường Ngọc này không phải người bình thường, Trần Kinh có thù cũ với cô ta, đâu dễ lừa như vậy.
Hơn nữa, Trần Kinh cũng rất phản cảm với cách làm dùng tiền trừ họa này. Hiện tại có rất nhiều chính quyền và quan viên sợ giới truyền thông, vốn chuyện không lớn, vì loại tâm lý như vậy thường muốn giấu giếm, cuối cùng lại khiến người ta càng thấy chính quyền có nội tình không thể nói cho người khác biết.
- Ông đích thân đi gặp Đường Ngọc, ông nói rõ cho cô ta biết, nói tôi sẽ nhận phỏng vấn của cô ấy, trước tiên mời cô ấy ở nội thành…
Trần Kinh nói.
Trần Kinh tính cách quật cường, gặp chuyện chưa từng nghĩ cách trốn tránh. Sóng gió hắn từng trải qua còn lớn hơn nhiều, cũng không khiến hắn phải lùi bước.