Cậu dường như rất kích động, vô pháp khống chế động tác cùng cảm tình quyết liệt…
Môi tôi đã tê rần, bị đầu lưỡi cường thế xâm nhập vào trong khoang miệng.
Vô pháp hô hấp.
Thiếu niên nhiệt tình hôn môi làm cho tôi sắp trực tiếp cùng Thượng đế SAY HELLO.
Cậu không hề có kỹ xảo, chỉ bằng bản năng, nghiêng đầu thay đổi góc độ mút môi của tôi, dò xét đi vào trong miệng, đầu lưỡi lung tung truy đuổi lưỡi của tôi, hô hấp hỗn loạn bên tai hướng tôi nặng nề đè xuống…
Vài giây đầu tôi triệt để ngẩn ngơ. Đợi đến khi đại não khôi phục công việc thì mãnh liệt cảm thấy giận dữ cùng cảm giác nhục nhã không nói nên lời.
Không biết là cậu xảo quyệt hay là trùng hợp.
Trước khi tôi bất chấp vùng lên thì cậu bỗng dưng buông tôi ra, áo mũ đoan chính thủ lễ nhã nhặn ngồi ở một bên.
Cái nụ hôn này từ đầu tới cuối duy trì trong một thời gian rất ngắn, không quá vài giây, nếu không phải là trên môi cảm giác rõ ràng như vậy, tôi sẽ cho rằng đây là một hồi mộng xuân quái đản.
Thừa nhận hay không thừa nhận?
Hiện giờ tôi cảm thấy nghẹn khuất đến nỗi toàn bộ lá phổi nhanh chóng nổ tung.
Hác Manh, mẹ nó đáng đời ngươi!
Nếu đã phát hiện ra nhóc con đáng chết này còn không có buông tay làm sao lại không học cách bảo trì cự ly, đáng đời đáng đời, từng tuổi này rồi còn không bằng còn lừa!
Thêm nữa thiếu niên dù nhỏ cũng là đàn ông, cho ngươi dẫn sói vào nhà, xem ngươi sau này còn dám dẫn sói vào nhà nữa hay không!
Sau cùng vẫn là than nhẹ một tiếng, trở mình đưa lưng về phía cậu, nơm nớp lo sợ thật lâu, cậu rốt cục không có lại bổ nhào đến.
Không biết là bao nhiêu phút, hay là bao nhiêu giờ, cậu làm xong bài tập mang theo sách đi chân trần trở về, trong giây khắc cửa phòng nhẹ nhàng “Két” một tiếng đóng lại, tôi bỗng nhiên nhảy dựng lên!
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, tôi lết người vào trong WC, đặt mông ngồi trên bồn cầu, ôm đầu buồn bực gào rú.
Cả khuôn mặt trong kính đều đỏ lên, tôi nhếch môi, trong miệng còn vị ngọt nhàn nhạt, đó là món phô mai ngọt tráng miệng sau bữa cơm của cậu… Tôi phát điên, trong WC đi tới đi lui.
Ngày hôm sau buổi sáng 6 giờ, một đêm không ngủ tôi ngay cả bữa sáng cũng không kịp làm, mất mặt ôm quần áo chạy qua sào huyệt tình yêu của ba mẹ già.
“Manh Manh…”
“Manh Manh!”
Tôi ý chí rã rời quay lại, liếc xéo Chung Ý một cái, tinh thần sa sút mà nói: “Có việc?”
Chung Ý xoa xoa cằm, “Còn chuyện gì có thể đả kích em hơn cả chuyện của Ngô Việt?”
Chuyện đại sự liên quan đến trinh tiết trong sạch của tôi.
Tôi u buồn thoáng nhìn, tiếp tục ôm đầu xoắn xuýt.
Khoảng thời gian nghỉ trưa, tôi nhìn nghiêng sườn mắt Chung Ý, đấu tranh có nên cùng anh thương lượng hay không, tỉ mỉ nghĩ lại, tuy rằng anh ấy ngày thường cà lơ phất phơ, nhưng bên cạnh tôi người có thể tin cậy được cũng chỉ có hoa hoa đại thiếu này.
“Cái đó…”
Anh nhướng mày, nhìn biểu tình muốn nói lại thôi của tôi, “Em muốn nói cái gì?”
“Em muốn nói,” tôi hít sâu một hơi, “Em…”
“Em yêu anh rồi?”
“Anh nên đi khám bệnh đi.” Tôi do dự, không biết là anh có xem thường hay không, “Là… vấn đề tình cảm. Cái đó, em muốn nói, nên làm thế nào để một người đàn ông không còn hứng thú với em?”
Chung Ý trầm mặc thật lâu, “Thật ra hiện tại có rất ít đàn ông đối với phụ nữ u ám như em có hứng thú, đương nhiên, anh khác biệt với mấy người đàn ông tầm thường đó.”
Tôi kiềm chế xung động muốn bóp chết anh, “Anh làm ơn trả lời nghiêm chỉnh chút cho em.”
“…Anh trả lời rất là nghiêm chỉnh rồi.” Anh thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó nói: “Làm cho một người đàn ông giảm đi hứng thú với một người phụ nữ thì, vô luận là cự tuyệt hay nhân tố kẻ thứ ba đều có thể đơn giản làm đối phương buông tay, thế nhưng nếu có hứng thú mãnh liệt thì… Gần như là không thể cản trở, càng từ chối càng làm cho bọn họ có cảm giác chinh phục.”
Tôi hơi đổ mồ hôi: “Thực sự một chút phương pháp cũng không có?”
“Đó là lấy độc trị độc, chuyện đàn ông phản cảm nhất phụ nữ không ngoài là tùy tiện mất tự trọng, thí dụ như trong sinh hoạt cá nhân X loạn,” Chung Ý nhún nhún vai, “Tuy nhiên hiện tại dâm phụ cũng rất có thị trường, cho nên…”
Tôi bưng trán, làm sao cũng không làm được sinh hoạt cá nhân X loạn: “Vậy nếu như nói cự tuyệt…”
“Em cự tuyệt qua sao.”
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
“Vậy cũng không được.” Chung Ý nghiêm chỉnh như nhân sĩ chuyên nghiệp: “Chỉ có cự tuyệt vẫn không đủ, nếu đối phương kiên trì không ngừng, em cũng chỉ có thể cùng người đó trường kỳ kháng chiến tiếp tục, mãi cho đến khi có một người trong hai chịu không nổi rút lui mà thôi. Còn có một phương pháp rất tốn thời gian, tuy nhiên cần phải làm tốt công tác bảo mật, mới có hữu dụng. Chính là đi xa tha hương, không cho bất luận người nào tiết lộ địa chỉ của em, đàn ông mà, mấy thứ ngon ngọt không ăn được sẽ dần hết hy vọng chờ đợi, em lại không xuất hiện trong tầm nhìn trêu chọc người ta, tối đa một hai năm, người ta sẽ tìm được mùa xuân thứ hai của mình.”
Tôi “À” một tiếng: “Giá thành rất cao nha, thực sự vạn bất đắc dĩ thì em sẽ cân nhắc.”
Anh bỗng dưng lộ ra dáng tươi cười, hai tay chống dưới cằm, đột nhiên nói: “Thế nào, đứa nhỏ kia rốt cục nhịn không được ra tay với em rồi.”
Tôi thẹn quá hóa giận : “Không có! Anh cho là mọi người đều có tư tưởng xấu xa giống anh sao, em đi làm tiếp đây.”
Anh cười tủm tỉm vẫy tay với tôi: “Đối với thanh niên đừng quá thô bạo, thiếu niên thời kỳ dậy thì cũng có tâm hồn yếu đuối như thiếu nữ a.”
Tôi cũng không quay đầu : “Cút——.”
Sau khi tôi trở về chỗ ngồi của mình mấy nữ nhân viên bên cạnh tôi tốp năm tốp ba tụ tập bát quái: “Tổ trưởng, các người quan hệ sao…”
Tôi hướng về phía mấy cô nàng xuân tâm nhộn nhạo này xua xua tay: “Đi đi đi, đều đi về làm việc cho tôi, đừng nghĩ tới anh ta nữa, cẩn thận coi chừng ngay cả xương cốt cũng bị nuốt không còn một mảnh. Ngày hôm nay mỗi người các cô phải hoàn thành ít nhất hai trăm cuộc gọi, nhanh đi nhanh đi.”
Tôi trong tình cảnh bi thảm cào tóc vài cái, đuôi mắt liếc qua một thân quản lý trang phục đen, cũng giống như tôi đi trên con đường tối tăm, tôi cả ngày đều liếc xéo cô nàng.
Phỏng chừng là bị tôi nhìn đến sợ hãi, sau khi tan tầm quản lý chủ động đến trước chỗ ngồi của tôi cười tán dóc: “Gần đây công việc không tệ, ừ… Chuyện tăng lương tôi sẽ phản ánh với giám đốc.”
囧,lẽ nào ánh mắt theo đuổi của tôi làm cô ấy nghĩ tôi muốn lên lương?
“Thật ra, quản lý, tôi chỉ muốn hỏi cô một vấn đề. Tôi muốn nói… Cô bình thường làm thế nào để làm cho đàn ông mất hứng thú với mình?”
Quản lý: “…”
“Khụ, ý của tôi là, cô làm thế nào để vứt bỏ đàn ông?”
Cô ấy phát bệnh u tối nhìn tôi: “… Còn không có đàn ông nào từng theo đuổi tôi.”
Ở bên ba mẹ ăn chực nấn ná hết ba ngày, mấy ngày nay dường như phối hợp với tâm tình của tôi, thành phố F ba ngày này liên tục đều là mưa dầm liên miên.
Mặc dù ngày ngày đều phải chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, tôi vẫn lù lù bất động.
Ấm ức nhất là còn biến thành đối tượng mới bị trêu chọc của Chung Ý, có lúc có cả Ngô Việt, anh cũng không gì tránh né đùa giỡn tôi.
Đối với Ngô Việt, tôi cũng chỉ có thể nỗ lực kéo lại cự ly, dần dần làm cho bản thân không có thời gian suy nghĩ đến. Có lúc tôi thậm chí còn cho rằng, có thể là vì quên Ngô Việt, tôi mới cho phép Tây Cố càng lúc càng đến gần mình, cách nghĩ này rất ti tiện, bầu không khí không lành mạnh trong lòng mỗi người cũng im hơi lặng tiếng lan tràn…
Gây ra cục diện khó có thể thu dọn ngày hôm nay, cũng là đáng kiếp tôi.
Năm giờ rưỡi, đúng giờ tan tầm.
Tôi chỉnh đốn xong tài liệu, cầm cây dù đi cùng các đồng nghiệp một đường đi xuống khỏi văn phòng.
“Ồ, cậu ta là ai vậy…”
“Là em trai người nào trong công ty sao…”
Càng gần cửa công ty, phía trước nhao nhao ồn ào. Tôi thuận miệng hỏi một dì bên bộ phận nhân sự mới đi vào từ ngoài cửa: “Làm sao vậy?”
“Là một thân thích nhà ai đó, một thiếu niên xinh đẹp, ở bên ngoài chờ người.”
Trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không ổn, đi tới gần cửa thì thấy Nhâm Tây Cố đang tựa ở trên tường phòng bảo vệ, cặp sách vắt ngang trên vai trái, nhất thời bách vị tạp trần.