Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 33: Chương 33




Tôi chỉ là một con người phổ thông bình bình thường thường, tồn tại sự mềm yếu cùng ích kỷ như tất cả mọi người.

“Manh Manh, đến cuối cùng là con đang suy nghĩ cái gì! Một đứa nhỏ còn chưa thành niên như thế, có thể cho con cái gì? Aiz, Con cho là con còn mấy năm thời gian để lãng phí?”

Tôi nói không nên lời, chỉ bụm mặt mà nhìn giày cao gót còn chưa kịp cởi trên chân.

Đánh vào người con đau trong lòng mẹ.

Mẹ vừa mắng chửi, vừa vươn tay, khẽ run xoa lên gương mặt sưng đỏ của tôi, “… Cũng may lúc này đây phát hiện là ba mẹ, nếu là ba mẹ Tây Cố phát hiện thì sao? Mọi người đều là hàng xóm láng giềng nhiều năm như thế, trong tiểu khu cả ngày ra vào đều quen mặt, sự tình hoang đường như thế truyền ra ngoài, cuối cùng người chịu thiệt chính là con.”

“Mấy năm nay con hàng ngày chăm sóc Tây Cố chúng ta đều nhìn thấy trong mắt, con có nghĩ tới hay không, việc này nếu vừa truyền ra, ba mẹ người ta nhìn con như thế nào? Chăm sóc con của bọn họ chăm sóc đến thành…” Nói đến chỗ này lại kẹt lại.

Cho dù bà không nói tôi cũng biết, then chốt là Tây Cố là vị thành niên, không hiểu sự đời, tôi lại thế nào, cũng đã là một người trưởng thành có công việc mấy năm, bất luận tôi biện giải thế nào, chuyện câu dẫn mê hoặc con trẻ nhà người ta là chuyện ván đã đóng thuyền, từ nay về sau hai nhà đoạn tuyệt là chuyện nhỏ, nơi này không lớn, chỉ là dư luận đại chúng đủ cho tôi thân bại danh liệt.

Bà thấp giọng nói: “Manh Manh, mẹ biết con vẫn rất hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng làm cho mẹ lo lắng, việc này coi như con nhất thời hồ đồ, đừng làm cho ba mẹ thất vọng… Kéo dài tiếp như vậy, có thể có cái kết quả gì? Huống hồ con với nó tuổi tác hơn kém lớn như vậy, ánh mắt từng trải cũng kém xa, hiện tại con có thể chịu đựng nó, nhân nhượng nó, nhưng lẽ nào con có thể tiếp tục nhẫn nó nhường nó cả đời? Chờ con qua ba mươi tuổi, nó vừa mới tốt nghiệp đại học, cho dù con nguyện ý nhẫn nó nhường nó cả đời, nhưng nó khi đó tuổi còn trẻ như vậy, con có năng lực giữ nó suốt đời không? Còn con cái thì sao? Sau đó còn có vấn đề nuôi con dưỡng cái, nó vừa mới tốt nghiệp ra, hiện tại giá cả cao như thế, tiền đâu mua nhà ở, nuôi dưỡng vợ con? Cho dù con nguyện ý đưa tiền của mình, dựa theo tính tình trẻ con của Tây Cố, nó có thể chịu đựng được, khắp nơi đều bị vợ mình đè đầu? Hiện tại con còn muốn vui vẻ, con lập tức phải cắt đứt, nếu như con muốn cùng nó lâu dài như vừa nói, vừa rồi mẹ nói nhiều như vậy, con tự mình cân nhắc suy nghĩ đi.”

Tôi cúi đầu, những đạo lý này tôi làm sao không rõ.

Chỉ là hiểu rõ thì hiểu rõ, khi đối diện với cậu lại bất tri bất giác dung túng, đã nhiều ngày vô ý thức che lỗ tai không thèm nghĩ không thèm nghe, dao động bất định, thế nhưng tối nay bị hung hăng đánh tỉnh.

“Ba mẹ đã già, những cái khác đều không có gì tiếc nuối, cũng không cần con làm rạng rỡ tổ tông cho chúng ta mặt mũi cái gì, chỉ hy vọng con có thể an an ổn ổn bình bình thuận thuận mà sống,” giọng nói mẹ hòa hoãn, “Thật xảy ra chuyện, mẹ chỉ sợ lúc đó bảo hộ không được con, chỉ sợ con thương tâm, chúng ta chỉ có con là con gái một, con như bây giờ… Bảo ba mẹ làm sao an tâm dưỡng già?” Bất tri bất giác ba mẹ cũng đã qua tuổi năm mươi, dưới ánh đèn sáng sủa rõ ràng chiếu ra nếp nhăn không che đậy được trên mặt bọn họ, tóc bạc yên lặng hiện ra hai bên thái dương.

Tôi chầm chậm nâng mắt lên: “Con…”

Ba xoay người, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm tôi, kiên quyết nói một câu: “Nghe ba, lập tức chặt đứt.”

“Manh Manh… Đừng làm cho mẹ thương tâm, chặt đứt đi. Đây là chuyện bị đâm sau lưng…” Mẹ kéo tay của tôi.

“Từ năm sau phần công việc này, bên Thượng Hải có bà con, con qua làm trước vài tháng, chờ tin tức bên này trôi qua rồi trở về.”

Chuyện cho tới bây giờ, tôi phải làm một cái quyết định, cũng là cho bản thân một lời nhắn nhủ.

Có người nói: “Hạ quyết tâm quá khó khăn, tôi làm không được.”

May mắn duy nhất chính là, tôi là một người lý trí, tuy rằng cũng từng dao động qua, nhưng thật sự hạ quyết tâm, sẽ thẳng thắn thay đổi hành vi.

Giống như không cẩn thận bị rắn độc cắn vào tay, sẽ chặt tay cầu sinh, hay là thong dong đón nhận cái chết, người không nếm thử sẽ không biết được.

Nhưng nếu như là không dám chặt đứt cánh tay, mà lại khóc sướt mướt sợ chết, kết quả duy nhất chính là bị chết rất khó coi, trước khi chết còn chịu đủ loại dằn vặt kinh khủng…

Thật sự không có kế sách lưỡng toàn, cá và tay gấu luôn luôn không thể gép chung.

Tôi nhìn hai đầu chiếc cân, thừa dịp hiện tại cảm tình với Tây Cố vẫn chưa sâu đậm đến mức vô pháp kềm chế, tôi chỉ là một người phụ nữ phổ thông khát vọng yên ổn bình thường, tôi thừa nhận tôi không đủ dũng khí, tôi không phải là người thờ phụng chuyện đồng thoại tình yêu.

… Tôi tuyển chọn chặt tay cầu sinh.

Còn gần một tuần mới hết kỳ nghỉ Tết, ba mẹ đều ở lại trong nhà, Tây Cố mỗi ngày đều đến làm khách, ba mẹ nhìn thấy trong mắt, cũng không lên tiếng, vẫn nhiệt tình chiêu đãi như ngày xưa, chỉ là vững vàng trông giữ, không cho cậu có cơ hội tiếp cận tôi.

Cậu bất mãn lẩm bẩm, nhét cho tôi mấy tờ giấy nhỏ cảm xúc, chờ sau khi ba mẹ tôi trở về sẽ cùng đi hẹn hò. Đối mặt với Tây Cố tôi chỉ bảo trì mỉm cười phảng phất như vô sự, không biết nên mở miệng với cậu như thế nào.

Ngày đó chính thức kết thúc kỳ nghỉ đông, tôi làm xong đơn từ chức đến gõ cửa phòng quản lý.

“Làm sao đột nhiên muốn từ chức?” Quản lý kinh ngạc ngẩng đầu.

“Nếu như là về vấn đề đãi ngộ tiền lương, tôi có thể…”

Thường ngày thường cùng các chủ quản quản lý ăn chung, quan hệ đây đó cũng hòa hợp, tôi rủ mắt vội vã nói: “Là nguyên nhân cá nhân, tôi phải rời khỏi thành phố F.”

Quản lý trầm ngâm vài giây, nỗ lực giữ lại một lần, nhưng tôi chủ ý đã định, chỉ có thể nói xin lỗi từ dưới đáy lòng.

Đi ra khỏi phòng quản lý trực tiếp trở lại vị trí của mình thu dọn đồ đạc, chủ quản một thân đồng phục màu đen đi tới: “Hác Manh, nghe nói cô muốn từ chức…”

Tôi gật đầu, thu thập xong mọi thứ mới quay đầu nói với cô ấy vẫn đứng bên cạnh tôi: “Chủ quản, cảm ơn cô.”

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi có chút không được tự nhiên nhìn chằm chằm mấy bao đồ trong tay: “Chúc cô từng bước thăng chức, cô là người phụ nữ tốt, đừng ủy khuất bản thân mình.” Trước khi đi chúc cô ấy một câu, bồi thường lúc ban đầu âm thầm oán cô ấy là “lão xử nữ”, mong muốn sớm có người đàn ông có thể thưởng thức cái tốt của cô ấy.

Về phần bản thân tôi, tôi cố sức thở ra một hơi, ngược ngọn gió lạnh đầu xuân, đi khỏi công ty, tự kêu xe đến nhà ga.

Hành lý sáng sớm cũng đã thu dọn xong, do mẹ già mang đến trước nhà ga chờ tôi, một đường theo tôi đi Thượng Hải.

“Chờ một chút, theo đường đi F trung đi.”

Tài xế quay đầu lại, tốt bụng nhắc nhở: “Bên kia vòng quanh hơn nửa thành phố, không có lợi.”

Tôi lắc đầu: “Không có sao, cứ theo vậy đi đi.”

Hôm nay tôi đi làm, tiểu tử Tây Cố thấy không có kẽ hở nào mới không cam không nguyện đi trường học chơi bóng, trong lòng tôi vẫn buồn bã hoảng sợ, giống như bị cái gì lôi kéo, toàn bộ ê ẩm đắng chát lên…

Xe trước cửa F trung vòng một vòng, tôi muốn nhìn cậu, rồi lại không dám nhìn.

Rõ ràng chỉ là gang tấc, nhưng cũng như là thiên nhai.

Tài xế thông qua kính chiếu hậu liên tục nhìn về phía tôi, “Cô bé, cô có muốn xuống xe ở chỗ này không?”

“…Tôi đã không còn là cô bé nữa.” Tôi đem mặt chôn ở lòng bàn tay, rốt cục nước mắt tìm được một lý do thích hợp để vỡ đê.

Chú tài xế luống cuống, chân tay lúng túng không biết an ủi làm sao: “…Aiz, a, làm sao lại khóc như thế…”

Tôi lắc đầu lại lắc đầu.

Sau cùng chỉ có thể che lỗ tai làm một đào binh chật vật, từ trên chiến trường hoảng sợ trốn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.