Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 40: Chương 40




Trên trán mơ hồ đau đau.

Tôi trước lui một bước để cho hai người bọn họ đi vào, nguyên liệu nấu ăn Tây Cố cầm trong tay đưa cho tôi, cúi đầu nhìn tôi liếc mắt: “Nếu không thì, tôi đi về trước?”

Tôi lắc đầu: “Không sao, em vào nhà đi.”

Sắc mặt Lữ Lương không tốt, sau khi vào nhà trực tiếp đem mấy thứ đồ bỏ vào tủ lạnh, ngồi ở phòng khách chờ tôi giải thích.

Tây Cố quen thuộc trực tiếp cầm đồ nấu ăn đi đến chậu rửa trong nhà bếp phân loại, nên giữ đông thì bỏ tủ đông, nên giữ tươi thì giữ tươi, hoa quả thì cất riêng một chỗ.

“Cậu ấy là… bà con xa của em, sống ở gần đây.”

Bản năng của đàn ông khi đối mặt với tình địch thì tính công kích tràn ngập, cho dù là Lữ Lương cũng không ngoại lệ: “Đã hơn một năm nay anh thường thấy cậu ta ngay tiểu khu, nếu như là bà con xa của em, vì sao ngay từ đầu em nói em không nhận ra cậu ta?”

Tây cố bề ngoài rất gây chú ý, tôi khẽ cắn môi, trong đầu nỗ lực muốn tìm lý do che đậy, dù sao nói tình hình thực tế cho Lữ Lương, Tây Cố trước đây là hàng xóm với tôi không hề có quan hệ huyết thống, vậy càng chết sớm.

Tầm mắt của Lữ Lương chuyển tới trên người Tây Cố đang muốn từ nhà bếp đi ra, trầm giọng: “Loại tình huống này đã bao lâu?”

Tôi càng thêm đau đầu, nếu là Tây Cố lớn hơn một vài tuổi, sợ là ngay cả thời gian giải thích cũng không cho, trực tiếp định án luôn. Chỉ là tình huống hiện tại, cũng thực sự làm cho người ta ưu sầu.

“Chính là sợ anh như vậy em mới không nói.” Tôi dứt khoát làm ác nhân cáo trạng trước: “Cậu ấy đến Thượng Hải học thì ba mẹ cậu ấy đặc biệt nhờ em chăm sóc cậu ấy, cậu ấy trẻ người non dạ, thường tới tìm em, em cũng sợ anh hiểu lầm…”

Khi nói ra, Tây Cố cũng vào đến phòng khách.

Có người ngoài ở đây, Lữ Lương đành phải sửa sang lại ánh mắt: “Quên đi, chờ chút nữa bàn lại, em còn chưa có ăn cơm nữa.”

Tôi cũng biết lý do đắn đo trước đó là không dùng được, sau khi thấy Lữ Lương đi vào nhà bếp do dự không biết có nên đi vào ra vẻ làm trợ thủ cho anh, nỗ lực thi hành chính sách dụ dỗ.

Tây Cố ngang qua người tôi thì thấp đầu hỏi nhỏ: “Làm sao vậy, bạn trai chị hiểu lầm cái gì rồi đúng không?”

“Không có gì.” Tôi miễn cưỡng bày ra nụ cười mỉm: “Ngày hôm nay em làm sao lại muốn tới đây?”

“Từ tháng trước thấy chị đang có việc gấp, vốn thời gian gặp nhau cũng cắt, ngẫm lại cũng một tháng không thấy chị, trước đó khi chị bận rộn làm việc thì nghỉ ngơi lại hỗn loạn cho nên tuần này muốn tới đây tẩm bổ cho chị.” Cậu rất là vô tội nói: “Kết quả… Không ngờ tới ngay hành lang gặp bạn trai chị.”

Tôi nhíu mày: “Sau đó em thẳng thắn cùng anh ấy kết bạn tới tìm chị?” nếu thật là như thế tôi là người đầu tiên bóp chết cậu.

“Anh ấy chậm hơn tôi một bước, khi đó tôi đã đứng trước cửa nhà chị rồi. Anh ấy còn có thể không thấy sao? Cho nên tôi dứt khoát thản nhiên, tự nhiên gõ cửa.”

Tôi xoa xoa thái dương, sau khi vội vã cùng cậu thông đồng khẩu cung, nói: “Được, cứ như vậy đi. Chị cũng muốn nói như vậy.”

Một hồi xuống bếp ăn cơm, Tây Cố giữ lễ lùi ở một bên, Lữ Lương không có nói thêm cái gì, nhưng ngôn ngữ cơ thể lộ ra sự tù túng. Sau khi ăn cơm tối xong Tây Cố cũng không dịch bước, ở phòng khách nói chuyện cùng Lữ Lương, thỉnh thoảng hỏi anh ở công ty MxM có chuyện gì thú vị, hoặc vài chuyện của tôi.

Công ty thì có cái tin gì chứ.

Tôi ở trong bếp rửa chén, tâm thần không yên vài lần muốn cầm chén lật úp.

Thật vất vả mới đi ra, tôi nháy mắt về phía Tây Cố, khiến cho cậu rút lui trước tiên.

“Chị Manh, em đi trước.” Tây Cố thức thời, đề xuất không làm bóng đèn.

“Hác Manh, anh cũng nên đi.” Tiếp theo Lữ Lương lại đứng dậy, đem áo khoác móc ngay khuỷu tay bước ra cửa lớn. Cùng anh quen biết hơn một năm nay tôi với anh chưa bao giờ nóng mặt qua, tuy rằng anh không nói gì nữa, nhưng bản thân mơ hồ tức giận. Tôi cắn môi trước khi anh mang giày vào rời đi từ phía sau ôm lấy anh: “Lữ Lương, em cùng cậu ấy thực sự không có cái gì khác…”

“Manh Manh,” anh cũng không quay đầu lại, bàn tay vỗ vỗ lên cổ tay tôi: “Anh nghĩ chúng ta đều cần yên tĩnh một chút.”

Chờ bọn họ trước sau rời đi, tôi một người quay về phòng sách, tư liệu đầy đất phát ngốc một hồi, nhưng cũng không có ý chìm đắm vào công việc. Từ sau năm trước La Lỵ đột nhiên không báo động trước quăng một cái giấy kết hôn, trong nhà cũng chỉ còn dư một mình tôi.

Theo lai lịch tăng lên, tiền lương của tôi cũng đủ gánh vác luôn căn hộ nhỏ này, tôi là người yêu thích những thứ quen thuộc, tạm thời cũng không muốn di chuyển, cứ ở đây tiếp tục an ổn. Chỉ thỉnh thoảng nửa đêm từ trong giấc mộng quay về, khi gian phòng vắng vẻ này chỉ có một người thì mới cảm thấy tịch mịch.

Sau khi La Lỵ gả đi, mục tiêu trọng điểm thúc hôn bắt đầu chuyển hướng sang tôi, suốt ngày nhắc đi nhắc lại: “Cậu cũng đã 27, Lữ Lương cũng 31, nếu không kết hôn không sợ Lữ Lương bị người phụ nữ khác lừa mất? Đầu năm nay tuy rằng đàn ông hai đùi nhiều, thế nhưng giữa đám cóc điên cũng không thiếu ếch nhái lưu manh, kéo dài nữa, đoán chừng ngay cả nòng nọc cũng không còn!

Tôi chỉ trả lời một có lệ, thật ra thấy thần sắc La Lỵ hạnh phúc ngọt ngào không phải là không ước ao, nhưng mỗi khi nghĩ đến kết hôn, trong lòng tôi dù sao cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng… Lăn qua lăn lại đến bây giờ.

Nhớ lại lúc trước ngày La Lỵ kết hôn vừa kêu thảm vừa nước mắt lưng tròng bị chú rể kéo đi động phòng, hôm nay trong đám chị em, cũng là cô ấy ba năm bận lại khoe khoang hạnh phúc tươi đẹp.

Có muốn quyết định như thế hay không?

Thật đến lúc quyết định lại có phần do dự sợ hãi…

Cuối tuần này lại bỏ phí hơn nửa, đầu tuần trong phòng mấy nhóm họp lại, tôi lên đài diễn giải thì chột dạ phải kết thúc sớm phần bài họp. Beata vỗ vỗ vai tôi khi tôi từ trên bục giảng đi xuống: “Hác Manh, cô hôm nay trạng thái không tốt nha.”

Cô ấy hôm nay đã thăng lên làm quản lý phòng, lúc Beata kế nhiệm chức quản lý, chức vị trong phòng cũng một lần nữa điều chỉnh xáo trộn, trên danh nghĩa cô ấy trực thuộc hai tổ, tổ nhỏ lúc trước cô ấy phụ trách được mở ra, nhân viên tùy cơ phân công lại, tôi được cô ấy tranh thủ sắp xếp trong tổ trực thuộc, trong công ty các nhóm tổ của từng phòng ban quan hệ phân bố kín như tơ nhện, tương dung tương xích, không thể không nói, ở nơi làm việc có một hậu đài rắn chắc xác thật rất chiếm ưu thế, CASE lần này trong tay tôi là Beata đoạt về từ tổ bên cạnh ưu tiên bố trí đề bạt cho tổ viên trọng điểm. Tuy rằng rất có lỗi với các tổ khác, nhưng cơ hội lên chức ở trước mắt, tôi cũng muốn thừa dịp khi Beata đề cử người được chọn lên tổng bộ nỗ lực tóm lấy đơn hàng lớn này.

Cùng thời kỳ có 5 người được chọn, chỉ còn một mình tôi đến bây giờ vẫn án binh bất động.

Đây không phải là cố làm ra vẻ, tôi chỉ là kiên trì bỏ công mài đao không đốn lầm củi, cái đơn hàng lớn này trước đó thực đã khiến không ít bậc tiền bối hy sinh, dù sao tôi cũng không phải là người gấp rút chống đỡ lại với tuyến trên, không sợ bị ảnh hưởng đến tâm tình.

Tôi mỗi ngày vừa ở công ty nhìn chằm chằm ngừa có người nào ra chiêu trước tiên, vừa trắng trợn vơ vét tư liệu, chuẩn bị tốt cho việc lớn phía trước, mong muốn có thể đào đến tử huyệt, một kích xuất thủ.

Đó là một quá trình đau khổ.

Công ty đồ điện này giám đốc là một ông già hơn 50 tuổi, con trai con gái đều hỗ trợ khắp các khâu ngành. Mấy ngày nay chỉnh lý tổng hợp tư liệu của công ty này cũng làm cho tôi rất nhức đầu.

Trong đó công tác thống kê tư liệu của các khâu có liên quan đến quốc gia cùng điều tra báo cáo thống kê, chủ quản phòng thì điều tra tư liệu thống kê đăng trên báo chí, cùng với tư liệu công bố ra các xí nghiệp đoàn thể. May là lúc trước chỉnh lý danh mục khách hàng cùng niên giám xí nghiệp cũng có thấm vào đầu, tôi quay về trong tổ chọn người, lần nữa bắt tay vào làm thu xếp trang vàng quảng cáo.

Khi toàn thân thật sự đi vào công việc thì thời gian xác thực như trong nháy mắt.

Phúc lợi công ty là trọng điểm từ trước tới nay tôi theo đuổi, đi vào phòng trà nước pha một ly cà phê, chuẩn bị sau khi tan tầm đi phòng tắm hơi, thư giãn thả lỏng một trận cho khỏe.

Lúc đi ngang qua tổ sáng tác thì thấy một cậu thanh niên còn đang kéo cửa phòng: “Chị dâu, sao chị còn ở đây a?”

Tôi quay đầu lại.

Cậu thanh niên vừa mới lên tiếng bị bạn của Lữ Lương gõ bốp một cái, cứng ngắc nói với tôi: “A… Anh cả hôm nay khả năng có việc, đi trước một bước.”

“Không sao, chút nữa chị sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”

Cậu khẩn trương nói: “…Chị nghìn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, anh cả đối với chị rất trung thành.”

Tôi gật đầu, sau khi về nhà gọi điện thoại cho Lữ Lương, anh không nhận.

Sau 10 phút thì nhận được tin nhắn của anh, tin tức không dài, chỉ vài chữ:

Chúng ta trước tiên yên tĩnh, tạm thời không nên gặp mặt, qua hai ngày chờ anh nghĩ xong sẽ tìm em.

Trong lòng tôi bắt đầu xoắn xuýt bất ổn, cùng Lữ Lương thuận buồm xuôi gió đi tới, đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh, trong lòng nói ra, thật chịu không nổi.

Sau khi liên tục đợi ba ngày, Lữ Lương hẹn tôi tối thứ 6 gặp ở nhà anh.

Khi tôi có mặt thì anh đã đem thức ăn sắp xếp xong, ba món bày ra rất nóng sốt, anh ở một bên nhìn tôi ăn xong, nhẹ nói: “Hác Manh, em có thật yêu anh?”

Tay tôi căng thẳng, đôi đũa đem món đậu hủ Nhật Bản kẹp vỡ.

Anh đưa khăn tay cho tôi: “Em không trả lời cũng không sao, bây giờ em trước nghe anh nói.”

Tôi lau lau miệng, sau đó anh đưa nước cho tôi tráng miệng, hai người mặt đối mặt ngồi ở trên ghế gỗ lim ngoài phòng khách: “Anh không biết em có phát hiện ra không, giữa chúng ta có một vấn đề rất lớn.

Anh trước đưa ra lời dạo đầu: “Từ thái độ của em, anh phát hiện ra em đem anh xếp vào bản kế hoạch tương lai. Tất cả những tài sản anh có đều nói qua cho em, cũng mang em gặp ba mẹ anh, nhưng đến bây giờ, bản thân em chưa bao giờ chủ động nhắc tới muốn mang anh về gặp người nhà. Em cũng không nghĩ tới cho anh tham gia đến vòng giao tiếp xã hội, thậm chí bà con thân thích của em chuyển đến lân cận đã lướt qua hai năm nay anh cũng lần đầu tiên được biết. Nếu như anh không chủ động điện thoại cho em, em thậm chí trong vòng một tuần không cùng anh liên hệ cũng không sao cả. Anh là một người đàn ông truyền thống, anh hy vọng người phụ nữ mình cưới có thể cùng anh là một khối, có thể sau khi anh một ngày làm việc cực nhọc cho anh an ủi, có thể cùng anh cùng tiến cùng lùi, cũng không yêu cầu cô ấy có thể biểu hiện ra sao, thậm chí nấu cơm giặt quần áo những việc vặt vãnh này chính anh cũng có thể đảm nhận, thế nhưng anh cần chính là một người vợ, không phải là bạn ở chung nhà.”

Băng dày ba thước, những lời này Lữ Lương từng câu từng câu kể ra, trong lòng tôi áy náy nói không ra lời.

“Ngay từ đầu anh cho rằng có thể là em giống như anh, cũng là mối tình đầu, từ từ đem trạng thái độc thân điều chỉnh… Hiện tại chúng ta cùng một chỗ đã hai năm,” anh dừng lại, cầm tay của tôi giữ trong bàn tay, “Em đến cuối cùng có yêu anh không?”

Tôi triệt để đáp không được.

Anh nhìn tôi thật sâu, sau đó yên lặng dựa sát vào, nghiêng đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi tôi…

Tôi nhắm mắt lại, thân thể không tự giác căng thẳng.

Anh thoáng dùng vài phần khí lực, xoay người đem tôi đặt nửa người trên ghế dựa, tôi kiềm nén xung động muốn đẩy anh ra, bỗng nhiên mở mắt: “Lữ Lương, anh làm sao thế…”

Lúc mở mắt ra mới phát hiện hai mắt của Lữ Lương cũng đồng dạng mở to, đáy mắt không có tình cảm mãnh liệt, chỉ có sự lạnh nhạt gần như đau xót bắt đầu khởi động. Trong lòng tôi rung động một chút, nguyên bản ý muốn đẩy anh đổi thành nắm đệm tựa dưới thân, cùng anh gặp gỡ hơn hai năm, gần như là kỳ tích, tại thời đại tình yêu fastfood hoành hoành, tiếp xúc thân mật lớn nhất của tôi và anh cũng chỉ là âu yếm, mỗi khi gần đến bước cuối cùng, trong lòng tôi tràn đầy bài xích, kêu gọi dừng lại…

Anh thật là một người đàn ông tốt.

Tôi nhắm mắt lại, tay nắm chặt lấy tấm đệm dựa, tua rua ngay viền mép bị đầu ngón tay kéo đứt.

Anh bỗng nhiên dừng lại, chống trên người tôi, không hàm chứa sắc dục nói:

“Hác Manh, em không yêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.