Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 55: Chương 55




Đơn thuốc khám bệnh là ngày hôm sau tôi nhận được, về sau tôi vẫn luôn cùng Tây Cố, cũng không rời đi đâu.

Ngày Chung Ý lên máy bay quay về thành phố F thì gởi cho tôi một cái tin nhắn cuối cùng, chỉ có ngắn ngủn một câu ——

Hiện tại em thật sự còn là em sao?

Sau khi nhận được tin nhắn tim tôi đập mạnh, loạn nhịp hết nửa ngày, ấn nút xóa bỏ.

Ở trước mặt Tây Cố, tôi đã... Không còn là mình sao?

Một chút ý nghĩ lạnh lẽo rót vào đáy lòng, tôi nỗ lực lắc lắc đầu, bắt buộc bản thân quên đi những lời này, sắc mặt như thường tập trung tinh thần vào công việc.

Sau kỳ nghỉ cùng Lâm tổng gặp mặt tôi đặc biệt cẩn thận, đứng trước gương lớn, lựa chọn hồi lâu trong đống quần áo sau cùng tôi chọn một chiếc váy sa tanh thắt eo màu đen, phối hợp áo sơmi tơ tằm, đen trắng là hai màu kinh điển, sẽ không phạm sai lầm.

Chính thức bàn việc thì hình tượng chuyên nghiệp rất quan trọng, dù là ngày thường lôi thôi lếch thếch như thế nào, đều phải nên bưng thì bưng, nên làm thì làm.

Lúc này đây thư ký không để cho tôi chờ lâu, sau nửa giờ tôi đã mang theo túi hồ sơ đi vào trong phòng.

Lâm tổng tựa vào trên sô pha, nhìn thấy tôi tiến vào thì cũng vẫn như cũ bảo trì tư thế ban đầu, ngồi không mấy hứng thú, hơi nghiêng đầu.

Tôi khách sáo thăm hỏi xong, trực tiếp lấy ra CD đã chuẩn bị trước đó bỏ vào máy vi tính ở trước mặt anh ta.

Nhấn phím phát hình.

Tôi không nhanh không chậm nói, "Lâm tổng hiện tại đã đem các cửa hiệu trên phố học sinh sửa chửa thành cửa hiệu theo tiêu chuẩn rồi đúng không?"

Anh ta gật đầu, tôi tiếp tục kích vào hình ảnh, "Nói cách khác, hiện tại trên phố tổng diện tích tiêu thụ của các cửa hiệu ước chừng 1. 2 vạn thước vuông, tổng cộng 270 gian, garage thương mại có 70 , chiếm diện tích 2 ngàn thước vuông, lợi nhuận vẫn còn rất kém. Nhưng vấn đề hiện tại là, đây là hạng mục đầu tiên xây dựng, sau đó lại chiêu thương, lại xây dựng hình ảnh hấp dẫn lực đầu tư."

Anh ta nhìn tôi một cái, tôi tiếp tục nói, "Huống hồ ngài lựa chọn đoạn đường mặc dù cách học viện rất gần, nhưng vấn đề là đoạn đường này cách trung tâm nội thành quá xa, thành thị xung quanh đồng bộ không hoàn thiện, song song đó khu vực này trước kia chưa hình thành hệ thống tiêu phí, bầu không khí thương nghiệp không nhiều, cần một thời gian dài để đào tạo bầu không khí. Huống chi trung tâm nội thành sớm nổi danh trong giới thương nghiệp đã cướp đoạt đại bộ phận khách hàng tiềm năng, nên làm như thế nào để đem thương hiệu khu phố của mình đưa ra, cướp đoạt quần thể khách hàng cũng là một vấn đề."

Lâm Diệu nửa ngồi, nghiêng thân qua nhìn kỹ máy vi tính, ngón trỏ cắt sửa chỉnh tề sạch sẽ điểm nhẹ lên màn hình, "Tiếp tục nói đi."

Tôi hơi hơi nhếch khóe miệng, "Lâm tổng nếu hy vọng hạng mục trên tay biến thành trung tâm thương nghiệp của khu vực này, ngài xem những cửa hàng này nhiều chủng loại diện tích, nhiều tự do lựa chọn có thể tạo thành 'một cửa' tiêu phí cùng 'mua sắm nhàn rỗi’ , trong thời gian đó đẩy mạnh tuyên truyền tạo thế, lại đề cao độ sáng, hấp dẫn ngoại thương cùng các hộ đầu tư xung quanh, những nhà đầu tư mới tiến vào này có thể nhằm vào thị trường chứng khoán lướt sóng kiếm được tiền thừa, hoặc chuyển hướng ít phiêu lưu hơn đầu tư địa ốc, hoặc là một ít bộ phận có tài chính thặng dư, cán bộ cao cấp thành phần tri thức của các đơn vị sự nghiệp, bọn họ quan tâm nhất là đoạn phát triển tương lai, chu kỳ đầu tư hồi báo, bởi vậy có thể lợi dụng..."

Tôi ấn phím tắt hình chiếu tư liệu, đem những yếu điểm trước đó tất cả nhất nhất thuật lại, từ đầu đến cuối trên mặt bảo trì nụ cười tự tin, trong đầu lại điên cuồng tự hỏi. Rất sợ lạc mất điểm nào đó, một ngày này cơ hồ là đem toàn bộ đại não ép sạch.

Anh ta ban đầu chỉ là lẳng lặng nghe, rồi sau đó thường cùng tôi trao đổi một hai câu, dần dần từ tôi đơn phương tự thuật diễn biến thành anh hỏi tôi đáp, cuối cùng thậm chí tại mấy chỗ bất đồng thì cùng tôi cao giọng tranh chấp, tôi giống như người máy, đem những trình tự cần vận chuyển mặc kệ anh ta như thế nào quấy nhiễu đều cẩn thận tỉ mỉ vận hành đi tiếp, hai người đều quên cơm trưa, mãi đến khi thư ký nhẹ gõ mở cửa phòng thì tôi mới phát hiện đã nói chuyện gần tám giờ, tay chân đói nhũn ra, tinh thần lại phấn khởi chưa từng có.

Sau khi kết thúc bữa tối Lâm tổng muốn đưa tôi trở về, tôi lắc đầu, làm sao còn dám để cho đàn ông đưa, "Không có việc gì, nhà của tôi ngay gần đây."

Lên xe thì chân đã nhanh phát sốt, thân thể tuy rằng mệt chết đi nhưng lại có cảm giác thỏa mãn khôn kể, cuối cùng không uổng phí trong khoảng thời gian này tôi chạy đến công trường thăm dò lại sau đó lại mặt dầy chắp nối đi cửa sau, gần như biến thành nữ siêu nhân.

Tây Cố về trước một bước hồi, thấy tôi mềm nhũn tiến vào anh bước lên tiếp nhận túi hồ sơ nặng nề trong tay, "Anh đi vào nhà tắm mở nước ấm, em đợi lát nữa đi vào ngâm ngâm, sẽ thoải mái chút."

Tôi gật đầu, hiếm khi được anh săn sóc, toàn bộ tùy anh hầu hạ.

Sau khi hợp đồng ký ước, không ngoài sở liệu, hội nghị quý này tôi được đề bạt làm chủ quản tiêu thụ, âm thầm tiếp nhận mấy ‘nhãn đao’ quanh mình, tôi càng thêm cẩn thận, biết tiếp đó tuyệt đối không thể xảy ra sự cố gì. Ký ước chỉ là bước đầu tiên, lợi nhuận cùng hiệu quả hậu kỳ mới là mấu chốt của việc có thể hay không một trận chiến thành danh.

Từng trải của tôi không sâu, cấp bách vì một hợp đồng chứng minh năng lực của tôi, không cầu chỉ cần một lần là nổi tiếng, chỉ hy vọng có thể mở ra cơ hội nổi tiếng mà thôi.

Thời gian sau đó chính là không ngừng tại công trường cùng phòng làm việc của Lâm tổng, cùng với các nhà đầu tư bên cạnh đi tới đi lui, chỉ một tuần, gót chân của tôi bị ma sát sưng đỏ rách da xỏ không được giày. Tôi vẫn cứ nhẫn xuống, qua loa dùng băng gạc băng bó, mua một đôi giày bông vải, chạy như thường.

Đáng tiếc sau khi bị Tây Cố phát hiện, anh kiên trì về sau muốn đưa đón tôi. Tôi chỉ có thể trong mọi thời tiết khởi động máy, chỉ cần anh vừa tan học thì báo ra địa chỉ chỗ tôi, chờ anh bay tới đón.

Mấy nhà đầu tư quen biết mỗi lần thấy anh lại đây chỉ ái muội nhìn thêm vài lần, không nói thêm gì, nhưng ngược lại mấy cô thư ký ngồi quầy mỗi khi tôi ngang qua thì ở sau lưng chỉ trỏ. Giám sát công trường cùng các thợ cả thì không chỗ nào cố kỵ, "Này! Em cô lại tới nữa? Cậu nhóc kia còn đang đi học đi, đối với cô thật không tệ, mỗi ngày tan học chạy tới đón, cô một phụ nữ chạy lại mấy chỗ này cũng nguy hiểm, xem cậu ta mỗi lần trừng chúng tôi giống như đề phòng trộm!"

Tôi có vài phần mất tự nhiện lắp bắp nói, "Cậu ấy không phải em của tôi..."

"A?"

Ánh mắt kinh ngạc của bọn họ làm cho cả người tôi khó chịu như bị kim châm, liền yên lặng không hề lên tiếng nữa.

Tây Cố mỗi lần đều chờ ở cửa, không có phát giác quẫn cảnh của tôi, thấy tôi chầm chậm đi ra thì trực tiếp nắm ở eo tôi, nửa nâng nửa ôm đi ra ngoài...

Cũng bởi vậy, khi gặp phải Lâm tổng lên đến công trường thị sát thì trái tim tôi gần như ngừng đập.

Anh ta thâm sâu nhìn động tác vô cùng thân thiết của Tây Cố khi ôm eo tôi, tầm mắt ở trên mặt tôi dừng dừng, ý vị thâm trường nói, "Hác tiểu thư, thật khéo a, ở đây tình cờ gặp cô."

Tôi theo bản năng, "Ừ, thật khéo."

Anh ta hướng về phía tôi nhẹ vuốt cằm, cũng không nói thêm cái gì nữa từ bên người tôi đi qua.

Tôi gần như không thể tin được bản thân gặp vận khí tốt, lôi kéo Tây Cố mang vội vàng rời khỏi.

"Đúng rồi —— "

Mới vừa đi ra hai bước thì Lâm tổng gọi lại chúng tôi, tôi không dám động, Tây Cố lại quay đầu lại, chỉ nghe thấy Lâm tổng từ từ nói, "Hác tiểu thư, bạn trai cô đêm qua còn điện thoại cho tôi, hỏi tiến độ công trình như thế nào rồi đây."

Nói xong, anh ta cũng không dừng lại, tự ý rời đi.

Cánh tay của Nhâm Tây Cố vòng trên người tôi nháy mắt trở nên cứng ngắc, anh thả ra, nắm vai tôi, cúi đầu nhìn tôi, "Bạn trai?"

Tôi cắn chặt môi, "Thực xin lỗi... Kỳ thật lần đó em là giả trang thành bạn gái Chung Ý, anh ta mới có thể yên tâm như vậy đáp ứng..."

"Đủ rồi!" Anh bỗng nhiên một quyền đánh trên xe hơi đang đậu phía sau tôi, tôi trắng mặt không dám nhắc lại, bên tai chỉ còn lại có âm thanh chói tai của máy chống trộm xe ô tô đang không ngừng luẩn quẩn.

Bỗng dưng, anh quay đầu, bước nhanh xoay người rời đi.

"Tây Cố!" Tôi gọi giữ anh.

Anh cũng không quay đầu lại, tôi nghĩ muốn đuổi theo, chỉ vội vàng chạy một đoạn đường ngắn chân liền đau không thể tiếp tục động.

Tốc độ Tây Cố rất nhanh, chỉ một lát thì biến mất trong tầm nhìn của tôi.

"Tây Cố, Tây Cố..." Tôi gọi lại gọi, ngồi xổm người xuống, bất giác rơi lệ đầy mặt.

Tôi đem sự tình làm thành hỏng bét, càng không muốn làm cho anh tức giận, càng hy vọng giữ chân anh, lại càng lo được lo mất đến độ chân tay luống cuống.

Chỉ là vì cái gì anh luôn đi nhanh như vậy, luôn không xoay người nhìn một cái xem tôi đang nỗ lực trải đường?

Rõ ràng là thích tôi như vậy, nhưng lại làm tôi khó qua như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.