Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 59: Chương 59




Tôi không biết nên như thế nào hình dung tâm tình giờ phút này.

Phẫn nộ đến trước mắt nổi lên từng trận từng trận màu đen, Tây Cố đem tôi che vào trong ngực, phất tay đem bao cổ tay trên tay Sở Kiều đánh rớt, lần đầu lạnh lùng thốt, "Sở Kiều, không nên lần nữa xúc phạm điểm mấu chốt của tôi, tính nhẫn nại của tôi luôn luôn không tốt, đây là lần cuối cùng tôi nói cho cậu, tuyệt đối không có khả năng, cho dù không có cô ấy cũng tuyệt đối không có khả năng. Cậu thể hiện càng nhiều, cũng chỉ làm cho tôi càng khẳng định điểm này."

Sở Kiều trầm mặc vài giây, đột nhiên thản nhiên mở miệng, cùng với ngôn hành khiêu khích cô ấy vừa nãy bất đồng, trên mặt Sở Kiều không có một tia biểu tình thắng lợi sung sướng, chỉ là bình tĩnh nói, "Tây Cố, mình cũng không phải nhất thời xúc động, mình vẫn biết bản thân đang làm cái gì."

"Ừ... Đã khuya, tôi đi về ngủ trước." Thái Lãng trước tiên mở miệng, rồi sau đó Hiểu Hiểu cũng gật đầu đuổi theo, mấy người còn lại hiểu ý, đều thức thời lảng tránh. Một cô gái tò mò quay đầu xem thêm vài lần, lập tức bị người bạn bước đến lôi đi.

Tôi có chút xấu hổ, càng thêm lúng túng, trong lòng không phải không oán Tây Cố đem mình cuốn vào hoàn cảnh khó xử này, lại rất rõ ràng chuyện này kỳ thật cũng không phải đều do anh, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Tây Cố tuy rằng tính nết không tốt, cũng là một người rất trọng tình nghĩa, tuy rằng không thích Sở Kiều, nhưng cô ấy đối Tây Cố quả thật cũng rất thân thiết.

Cũng như là Chung Ý với tôi, tuy rằng Tây Cố cũng không thích Chung Ý, nhưng tình nghĩa những năm gần đây, nên cho dù tôi phát hiện tâm ý của Chung Ý, tôi cũng làm không được cùng Chung Ý hoàn toàn tuyệt giao, cả đời không qua lại với nhau.

Suy bụng ta ra bụng người, khoảng cách năm mươi bước với một trăm bước, nếu là chuyện ngay cả tôi cũng làm không được, tôi cũng vô pháp khắc khe với Tây Cố. Huống chi cô ấy vẫn là em kế của Tây Cố, nếu muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cũng là chuyện không thực tế.

Chỉ là lý giải là một chuyện, cảm tình lại là một chuyện khác, tuy rằng tôi kiệt lực khiến cho bản thân tỉnh táo lại, nỗ lực lý trí khách quan nhìn nhận vấn đề, nhưng trong tình cảm, bị một cô nhóc ở trước mặt mọi người giẫm lên cái chân đau của tôi không ngừng khiêu khích, trước không nói Tây Cố sẽ không tha cô ấy, cho dù anh có thể tha, tôi cũng sẽ không để cô nhóc này đến cưỡi trên đầu tôi.

"Em nói em biết bản thân đang làm cái gì, " tôi đẩy tay Tây Cố ra, lập tức đi đến trước mặt Sở Kiều, hàm dưới thu lại, bảo trì nhất quán nụ cười ung dung, từ từ nói, "Như vậy em cũng nên biết, hôm nay em ầm ĩ như vậy, cũng chỉ là cố hết sức vẫn không đạt được kết quả."

"Chị làm sao biết tôi nhất định không lấy được kết quả?" Cô ấy hất tóc hơi nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén không chút nào che dấu, dù sao cũng đã xé rách mặt, cô ấy cũng không cùng tôi khách khí.

Tôi ngược lại càng yên tâm, tư thái Sở Kiều bộc lộ tài năng như vậy tôi rất là quen thuộc, còn nhớ rõ nhiều năm trước ở lần đầu tiên gặp mặt, liền cảm thấy cô ấy là phiên bản nữ của Nhâm Tây Cố, sau lại vì đón ý nói hùa làm cho Tây Cố yêu thích, cô ấy ra vẻ hoạt bát sang sảng, mất đi quang mang khi đầu tiên thấy cô nàng. Đuôi mắt đảo qua, cảnh cáo trừng mắt về hướng Nhâm Tây Cố đang muốn mở miệng, phụ nữ nói chuyện đàn ông xem mồm cái gì. Đều là tiểu tử anh trêu đến hoa đào.

"Vậy tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng, có vài lời tôi hy vọng có thể nói ra. Tây Cố bình thường không ít khi ở trước mặt tôi nhắc tới cô em gái này, mặc kệ cô tin hay không, trong lòng tôi cũng đem cô coi như là em tôi, " tôi khoan dung ôn hoà hiền hậu nói, tuy rằng trong ngực bất đồng, nhưng tư thái tôi bày ra thành khẩn bậc nhất. Người đàn bà chanh chua chửi đổng vĩnh viễn là phương thức giải quyết thứ cấp, tôi trực tiếp dùng thái độ của tôi nói cho cô ấy, ở trong lòng tôi trong mắt tôi, cô ấy cho tới bây giờ sẽ không là uy hiếp, chỉ là ‘Em gái’ của Tây Cố với tôi thôi, "Tôi không tổn thương hòa khí lẫn nhau, dù sao mai này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nếu cô đối với tôi có cái gì bất mãn, hôm nay coi như tôi cùng Tây Cố nói ngay mặt, không có đạo lý vì một người đàn ông cô không muốn buông tha mà giận dỗi thất thố, như vậy chẳng khác gì tự bác vào mặt mình." Mặc dù không có kẹp thương đeo bổng, tôi cũng là trong bông có kim, nụ cười thản nhiên trên mặt một chút cũng không sa sút xuống dưới.

Tư thái của tôi càng không thèm để ý, sắc mặt cô ấy càng thêm khó coi, "Chị làm sao biết tôi muốn buông tha, là chị buộc không được người, tôi vì cái gì phải buông tha."

"Cô luôn luôn là một cô gái thông minh cẩn thận," tôi trực tiếp chỉ ra, "Hôm nay chuyện này cô làm lại tuyệt không thông minh." Tôi không có bị tức giận đến rối loạn địa thế, trước tiên phải tỉnh táo, tự nhiên sẽ phát hiện điểm đáng ngờ.

Năm đó Sở Kiều có thể vì yêu thích Tây Cố ẩn nhẫn tính nết, làm huynh đệ tốt của anh nhiều năm như vậy, đêm nay lại đột nhiên lộn xộn tất cả, thậm chí còn giáp mặt khiêu khích bạn gái anh... Nếu không phải bởi vì xác định bản thân không có cơ hội, cô ấy sẽ không đột ngột làm ra hành vi chặt đứt đường lui này, y theo tính cách Tây Cố, hành vi của cô ấy hôm nay, đã hoàn toàn bóp chết cơ hội cuối cùng bọn họ trở thành người yêu.

Chỉ là tôi không rõ, thật vất vả tốn thời gian nhiều năm như vậy rốt cục có thể thành công tiếp cận anh, vì cái gì cô ấy phải làm như vậy?

Bị tôi vạch trần, nháy mắt cô ấy thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh cô ấy lại khôi phục như thường, dứt khoát thu lại vẻ bất hòa với tôi, bỗng nhiên tiến lên một bước, dùng vẻ thân thiết ngày thường miệng dán bên tai tôi nói, "Chị Hác Manh, nếu em nói cho chị, hôm nay em làm như vậy không phải vì Tây Cố, là vì chị thì sao?"

Tôi trực tiếp lộ ra nụ cười tiêu chuẩn quốc tế hở tám cái răng, "Em có thể nghĩ như vậy thật tốt, Tây Cố tính tình rối tinh rối mù, là Tây Cố nhà chị không xứng với em." Không nhìn đến ánh mắt như đao của người nào đó, tôi thậm chí còn mang theo điểm trêu chọc vui đùa nói, dùng vẻ thân thiết ngay cả hậu bối trong công ty đều hưởng thụ không được đối mặt với cô ấy, một đường khí thế bừng bừng ép cô ấy gắt gao.

Lão hổ không phát uy còn khi dễ tôi là mèo bệnh, đừng khinh thường chị đây, một gậy đánh chết mọi lối thoát của cô nàng, bức cho cô nội thương.

Tiểu cô nương cắn cắn môi, cô ấy liếc Tây Cố một cái, "Chị đối với Tây Cố thật đúng là yên tâm, " nói mới một nửa dừng một chút, cười tủm tỉm tiếp tục nói, "Đúng rồi, Tây Cố có hay không nói cho chị, có một buổi tối cậu ấy một đêm không về là vì cái gì?"

Tim tôi trong nháy mắt ngừng nửa nhịp, vì cái gì cô ấy biết đêm đó Tây Cố không về? Trên mặt vẫn là sóng dữ không sợ ôn hòa nói, "Chị đương nhiên lựa chọn tin tưởng anh của em, buổi tối ngày đó là em giúp đỡ chăm sóc anh ấy sao? Vậy thật sự là đa tạ. Anh của em tính tình xấu muốn chết, phiền em quá. Về sau nếu anh ấy lại thất thố, em cũng không cần khách khí, để cho anh ấy tự sinh tự diệt đi. Càng để ý tới anh ấy càng quá đáng."

Tôi một câu lại một câu “Anh của em” cắn đúng vào quan hệ anh em của bọn họ, Tây Cố dính với tôi nhiều năm như vậy, biết tôi giờ phút này đã sắp bùng nổ rồi, anh vội vàng kéo tôi qua muốn giải thích, tôi chỉ âm thầm dùng sức bỏ ra, lại hung hăng giẫm anh một cước để cho anh câm miệng.

Tính cách tôi là bao che khuyết điểm, đối với tôi mà nói Tây Cố là người trong nhà, muốn đánh phải chờ chúng tôi tự đóng cửa giải quyết, bên ngoài không thể làm cho người ta nhìn rồi chê cười.

Sở Kiều tuy rằng tuổi nhỏ, tôi xem cô ấy cũng nhịn không được cảm khái hậu sinh khả uý, cô ấy vẫn giọng điệu vô cùng thân thiết như ngày xưa, "Nói thật đi, chị Hác Manh, tuy rằng em tán thưởng chị, nhưng vẫn không thể thích chị..."

Thật sự là oan ức cho ngài 凸.

"Biết em vì cái gì không thích chị không?" Cô ấy dán lại đây, chậm rãi để sát vào tôi, "Chị quá chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhưng chị không biết là chị rất nhất sương tình nguyện sao? Chị có phải cảm thấy chị vì Tây Cố yên lặng hy sinh vô tư kính dâng thật vĩ đại hay không? Chị chỉ lo bản thân liên tục xông lên phía trước, hướng về phương hướng chị muốn mà chạy, chị cho tới bây giờ vốn không có phát hiện chị làm cho người bên cạnh mình quá mệt mỏi sao?"

Tôi thoáng chốc giật mình.

"Chị làm sao lại không hạ thấp người xuống nhìn một cái xem người bên cạnh, hai người lựa chọn cùng một chỗ, cảm tình là chuyện của hai người, không phải chỉ có chị một người vất vả, chị cho tới bây giờ không hề cảm thấy Tây Cố cũng sẽ mệt mỏi ..."

"Sở Kiều!" Tây Cố lớn tiếng quát dừng lời của cô ấy, chặt chẽ siết chặt cổ tay của tôi, nghiêm mặt không nói một câu kéo tôi đi về lều.

Bị anh nhanh siết khớp xương ẩn ẩn phát đau, nhưng tôi lại không có tâm tư chú ý, câu nói cuối cùng của Sở Kiều kia giống như tự có ý thức, không ngừng đảo quanh trong đầu tôi.

Đối với tình cảm miễn cưỡng duy trì hiện giờ của chúng tôi anh cũng cảm thấy mệt mỏi sao...

Là tôi khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi sao...

Tây Cố tính tình bướng bỉnh, nếu thật không có lời ấy anh sẽ trực tiếp phản bác, tôi nhìn sườn mặt anh không có biểu tình gì, tim dần dần chìm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.