Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 62: Chương 62




Ngày hôm sau khai mạc phiên đấu giá sáng sớm tôi liền trình diện.

Rất nhiều người bị phim truyền hình thần tượng lừa dối, cho rằng bày ra một hồi hoạt động chỉ cần đem phương án thiết kế công bố, còn lại người làm từng bước theo là được, nhưng hiện thật không phải là như thế. Bất luận một hồi hoạt động đều tồn tại biến số cần phải chú ý, đồng thời cân đối nhân viên, chuẩn bị tư liệu chi tiết đều khiến cho người ta nhức đầu.

Thật vất vả chịu đựng đến khi buổi đấu giá chấm dứt, người Trung Quốc đều ở trên bàn cơm nói chuyện kinh doanh, sau đó khi ăn uống linh đình còn có tiệc mừng công càng hành hạ tính nhẫn nại của con người.

Đấu giá xong có tiệc rượu, tôi trước sau chạy vào toilet ba bốn lượt, bên mình luôn mang theo khăn tay đầy vị rượu, trong tiệc uống rượu tôi đều ngậm trong miệng một nửa, vừa tìm cơ hội, không dấu vết đem một nửa khác phun vào trong khăn, đợi đến khi khăn hút đầy lại đi toilet xả vắt khô.

Hôm nay cả ngày đều chạy trối chết, hiếm khi được ngồi xuống, bụng rỗng cùng các nhà đầu tư liều mạng uống, thân thể thật sự chịu không nổi...

Lâm tổng nhìn tôi một cái, phần sau cơ hồ đều do anh ta diễn chính, đợi tiệc rượu xong, Lâm tổng để cho tài xế lái xe, đưa tôi trở về.

Lồng ngực tôi cuồn cuộn bốc lên, khó chịu cong lưng tựa vào ghế ngồi không muốn nhúc nhích.

"Vẫn là tôi đưa cô đi lên đi." Xe ngừng, Lâm tổng nhìn tôi nửa ngày không động đậy, tự ý nâng eo tôi, đẩy cửa xuống xe.

Đầu tôi vẫn rất choáng váng, mơ mơ màng màng tựa vào trên vai anh ta đi ra ngoài.

Bỗng dưng, tay phải đột nhiên một lực mạnh lôi kéo, thân mình chấn động, ngã vào trong một lồng ngực rắn lạnh.

Bên tai một thanh âm đè nén tức giận vang lên, "Ngại quá, tôi là bạn trai cô ấy, làm phiền anh đưa cô ấy về."

Nghe rõ thanh âm, tôi nhất thời cứng cả người, anh dùng lực vòng giữ vai tôi đem tôi mang lên lầu. Động tác Tây Cố không chút nào dịu dàng, bước chân cực nhanh, bước đi xóc nảy, dạ dày tôi cuộn càng lợi hại hơn, rốt cục nhịn không được ở trên hành lang đẩy anh ra, cúi người nửa quỳ trước thùng rác, phun...

Sau người chỉ nghe đến tiếng hít thở ồ ồ, Tây Cố không nói gì, cũng không có an ủi, đứng ở một bên chờ tôi phun xong thì đưa cho tôi một bao khăn giấy.

Tôi nhận lấy lau khô sạch sẽ, dưới chân ỉu xỉu dường như không đứng dậy nổi.

"Đây là lần thứ hai."

Giọng nói của anh từ đằng sau lạnh lùng vang lên, "Mỗi lần nhìn bạn gái mình đêm khuya được người đàn ông khác đưa về nhà, em có biết cái tư vị kia như thế nào không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng đột nhiên nảy lên một cỗ chán chường, 'Thực xin lỗi' ba chữ này không thể giống như mọi khi phun ra miệng như vậy.

"Lần này lại là vì cái gì." Anh nói.

"Tiệc rượu xã giao trong công việc" tôi bưng trán, "Tây Cố, em hiện giờ mệt chết đi, chúng ta có thể hay không đừng tranh cãi ầm ĩ nữa."

Anh như con thú bị vây hãm nhìn chằm chằm tôi, "Manh Manh, anh cũng không muốn ầm ĩ với em, nhưng em có thể hay không cũng cho anh có cảm giác an toàn?"

Chẳng lẽ tôi làm còn chưa đủ sao?

"Như vậy anh đến tột cùng còn muốn em làm như thế nào? Anh muốn em làm như thế nào anh mới có thể vừa lòng?"

Anh vung lên cắt lời tôi, "Phải nói những lời này là anh, em đến tột cùng muốn anh làm như thế nào? Em hy vọng anh làm như thế nào? Anh có thể từ nay về sau không hề nhìn phụ nữ khác, anh cũng muốn mau chóng đi làm việc, anh không muốn nhìn đến người phụ nữ của mình lại giống như hôm nay như vậy..."

"Đây chỉ là công việc!" Tôi nhăn mày, trước mắt lay động kịch liệt.

"Tốt, công việc, em luôn có rất nhiều công việc, em chừng nào thì có thể đem ánh mắt để trên người anh mà không phải luôn mở miệng công việc ngậm miệng công việc."

"Cho rằng em thích như vậy?" Tôi bỗng nhiên cảm thấy một trận bi thương, tôi đã làm hư anh, khiến cho anh nhìn không thấy sự hy sinh của tôi, coi nỗ lực của tôi là đương nhiên. Mượn hơi rượu tôi nhịn không được thốt ra, "Nếu anh có thể cho em cảm giác an toàn, anh nghĩ rằng em liều mạng công việc là vì ai!"

Giây phút lời nói ra khỏi miệng, tôi gần như không thể tin được bản thân thật đã nói ra. Tây Cố lòng tự trọng rất mạnh, nghe được lời của tôi sắc mặt anh trắng nhợt, bình tĩnh nhìn tôi một lát, không nói một câu xoay người xuống lầu.

Tôi theo bản năng muốn đuổi theo, "Tây Cố ——"

Cảm xúc kịch liệt nhấp nhô, trước mắt bỗng nhiên bị bóng tối thống trị.

"...Hác Manh, Manh Manh..."

Tôi là bị tiếng lải nhải cùng khóc mắng của La Lỵ đánh thức.

Thấy tôi tỉnh lại, cô ấy vui mừng lẫn lộn, "Manh Manh, cậu thế nào rồi? Còn có chỗ nào không thoải mái?"

Tôi có một khắc không phản ứng ra, không biết mình đang ở nơi nào, chầm chậm, trong mũi tràn ngập hương vị thuốc sát trùng khiến cho tôi lấy lại tinh thần, nhìn chung quanh mình, không tự giác nói, "... Anh ấy đâu?"

"Cậu nói Nhâm Tây Cố?" La Lỵ căm giận nói, "Nếu tối hôm qua mình nghĩ vẫn còn lo lắng, trước khi ngủ gọi điện thoại cho cậu, còn không biết hiện giờ thân thể cậu vậy mà hỏng bét thành như vậy. Cậu ta ở bên ngoài, mình thật ra muốn hỏi cậu ta một chút, Manh Manh nhà chúng ta êm đẹp giao cho cậu ta, còn chưa đến một năm, thiếu máu, suy nhược thần kinh mấy tật xấu này là tới như thế nào?"

Tôi mím môi, "... Đều chỉ là một ít bệnh vặt."

La Lỵ hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, "Tích tiểu thành đại, mấy thứ này đều là mệt mỏi mà ra. Loại tình huống này liên tục đã một đoạn thời gian đi, giống như hôm nay vậy đột nhiên té xỉu không phải lần đầu tiên, cậu còn muốn liều mạng, nếu cậu tiếp tục lấy thân thể liều mạng về sau cũng đừng nhận thức mình, người bạn này nữa."

Tôi buông mí mắt, không có lên tiếng nữa.

"Manh Manh... Cậu có biết hay không mình nhìn thấy cậu như vậy có bao nhiêu khó chịu." La Lỵ nói, "Lần này cậu nghe mình, trước cùng Tây Cố tách ra một đoạn thời gian... Nếu cậu ta thật là người đàn ông của cậu, thật có thể chiếu cố cậu, đến lúc đó..."

Cô ấy không có nói thêm gì nữa, bởi vì tôi cùng cô ấy đều biết, cho dù Tây Cố thật sự có ngày nào đó trưởng thành, tôi cũng đợi không nổi, tôi sợ tôi đợi không được đến đó.

Cách ngày tôi xuất viện, nguyên bản buổi chiều là có thể đi rồi, chỉ là La Lỵ lo lắng, lần này cô ấy thật bị tôi làm sợ, dám yêu cầu bác sĩ đem toàn thân tôi kiểm tra lại hết một lần.

Hôm xuất viện tôi ở sảnh lớn bệnh viện gặp được anh, hai ngày này anh không có về nhà, trên người còn mặc quần áo buổi tối ngày hôm đó, trên mép phủ một tầng râu mỏng lún phún.

La Lỵ lôi kéo tay của tôi giống như trốn ôn dịch bước nhanh từ bên người anh đi qua.

Trong nháy mắt gặp thoáng qua đó, tôi nhìn thấy anh cầm bệnh án của tôi, anh cúi đầu, không có nhìn tôi.

Chúng tôi cứ như vậy, vội vàng đi qua.

Sau lại?

Sau lại cho đến mùa xuân cách năm, anh không còn có xuất hiện qua.

Tôi chưa bao giờ dự đoán được chúng tôi lại lấy phương thức thảm thiết mà không có tiếng động như vậy kết thúc.

Tôi có khi sẽ nhớ tới anh, từng giai đoạn bất đồng.

Tôi nhìn anh từng bước một, từ một đứa trẻ kiêu ngạo bá đạo dần dần hướng đến trưởng thành, tất cả những năm tháng ngây ngô của anh đều là tôi làm bạn cùng anh vượt qua. Tôi từng yêu người thiếu niên này, tiếc nuối chính là, tôi nhìn không thấy lúc anh vì một người con gái khác thành thục.

Thật đáng tiếc, anh vĩnh viễn cũng cảm thụ không được ý nghĩa của việc ấy đối với tôi.

18 tuổi tôi cảm thấy tình yêu chính là trọn đời trọn kiếp, 28 tuổi tôi phát hiện, trọn đời trọn kiếp cũng không nhất định chính là tình yêu.

Với tôi mà nói, một năm ngắn ngủn cùng với anh này, cũng đã là một đời một kiếp của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.