B a vừa thốt lên xong, tôi rốt cuộc bước không được bước chân.
Mẹ già lập tức nhào tới gắt gao đè lại miệng ba, "Ông già, lời này không thể nói lung tung!"
Tôi xoay người, đối diện với hai mắt chợt sáng của ba, bỗng nhiên quỳ xuống.
"Aiz! Con đây làm cái gì! Làm gì hả?" Mẹ sợ hãi kêu một tiếng, đi đến muốn đỡ tôi.
Tôi cung kính đối với bọn họ khom người chào thật thấp, biểu lộ thái độ của tôi. Nghẹn lời, "Ba, mẹ... Thực xin lỗi."
Hai người cứng đờ.
Tôi lại khom người cúi thật thấp, cúi đầu, ngẩng lên, cắn răng đi khỏi cửa nhà.
"Ngại quá, Tây Cố hiện giờ đang nghỉ ngơi, không có tiện gặp khách."
Cô của Tây Cố che ở trước cửa, khách khí mà lãnh đạm nói.
Tôi nói không lưu loát, "Vậy... Có thể cho cháu nhìn anh ấy một cái, cháu cam đoan sẽ không ồn đến Tây Cố."
Hai tay cô ấy khoanh trước ngực, vẫn như cũ cản ngay cửa không cho qua, "Cô Hác, cô không phải hàng xóm lúc trước của Tây Cố sao? Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Cháu chỉ muốn nhìn Tây Cố một chút..." Tôi khẩn thiết nói, "Chỉ đứng ở cạnh cửa xa xa nhìn một cái là tốt rồi, cháu cam đoan không làm ồn anh ấy."
Cô ấy không nói một câu, lẳng lặng nhìn tôi sau một lúc lâu, đột nhiên "Chậc" một tiếng, lui thân mình nhẹ nhàng đẩy cửa ra... Hốc mắt một đoàn hơi nóng chua xót bỗng nhiên xông lên, tôi nỗ lực ổn định tâm tình, chân thành cúi đầu nói một tiếng với cô ấy "Cảm ơn..." rồi sau đó lặng yên không một tiếng động đứng ở cửa phòng bệnh.
Cửa không có đóng, tôi ở xa xa nhìn bóng dáng người nọ nằm trên giường bệnh, vết thương của anh ở phía sau eo, khi xoay người không biết có thể vô cùng đau đớn hay không? Anh còn đang mê man, sau khi tỉnh lại phát hiện tôi không ở đây có thể rất khó qua hay không? Anh khẩu vị rất nhiều, nhưng bao tử lại không tốt, không biết lâu như vậy chưa ăn cơm, tỉnh lại rồi có thể lại bắt đầu đau bao tử hay không?
"Được rồi, nhìn xong rồi." Cô Tây Cố đè thấp giọng thúc giục nói.
Tôi nhẹ nhàng rời khỏi, lại một lần nữa nói lời cảm tạ, "Cảm ơn cô."
Cô ấy lần này không tiếp lời, thật lâu mới nói, "Cô như vậy tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không nhất định sẽ có kết quả."
"Không sao," tôi lẳng lặng nói, "Không có kết quả cũng không sao."
Cô ấy lại chậc một tiếng, địch ý trong mắt hơi giảm, "Bản thân cô không giống như trong tưởng tượng của tôi, vốn đang nghĩ là một người phụ nữ có thủ đoạn dụ dỗ, kết quả... Thật đúng là rất ngoài ý muốn."
Tôi chỉ miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, vô tâm nói cái gì khác, tiếp tục truy vấn hỏi, "Tây Cố vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không?"
Nhắc tới điều này, trên mặt cô ấy thả lỏng một ít, "Bác sĩ nói không có việc gì, vết thương của nó chỉ là thoạt nhìn dọa người, trừ bỏ phần eo bắp thịt bị xé rách, cũng không có ngoại thương nổi bật nào khác. Tối hôm qua thắt lưng nó khâu hơn hai mươi mũi, về sau nhớ rõ đúng giờ đổi thuốc, trước khi vết thương lành đừng làm càn nữa là được."
Tôi nhất thời thở phào một hơi, thì thào, "Không có việc gì là tốt rồi... Không có việc gì là tốt rồi..."
Chú Nhâm phong trần mệt mỏi tiến vào bệnh viện khi tôi còn đó, đang do dự có nên chào hỏi hay không, chú Nhâm liền xem là không phát hiện ra tôi, lập tức vào phòng, đóng cửa lại. Trong tay tôi đang cầm bình giữ ấm, tôi một mình bị nhốt ở ngoài cửa. Tôi chấn chỉnh lại tinh thần, không thèm nghĩ gì khác, chỉ chuyên tâm chờ Tây Cố tỉnh lại. Gian nan vượt qua mỗi một phút mỗi một giây, khi Tây Cố tỉnh lại đã gần 11 giờ. Sau khi anh tỉnh lại thì cô anh vội vàng đi gọi bác sĩ, nghe bên trong kêu loạn thành một mảnh, tôi đứng ngồi không yên, trong lòng đánh trống reo hò muốn nhìn thấy anh. Cố lấy dũng khí, tôi đi đến trước cửa nhẹ nhàng gõ...
"Xin chào… Cháu có thể vào không?"
Bên trong lặng im một lát, bỗng dưng, từ trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng chú Nhâm rống giận, "Nó đem con hại thành như vậy, lần này còn may chỉ là vết thương da thịt, lần sau thì sao! Ba nói cho con, ba sẽ không đồng ý!"
Tôi vốn đứng ở cánh cửa cánh tay như bị điện giật vội thu hồi lại, bình tĩnh đứng ở ngoài cửa, vài phút sau cô của Tây Cố mở cửa, xin lỗi nói với tôi, "Ngại quá, cô không thể gặp Tây Cố, đây là ý của ba nó..."
Tôi cũng chỉ có thể đau khổ nói, "Không sao, cháu có thể lý giải..." Ôm hộp cháo nguội lạnh tại hàng ghế dài ngoài hành lang một lần nữa ngồi xuống, trừ bỏ chờ đợi, tôi hiện giờ cũng không biết mình có thể làm cái gì.
—— "Choang!"
Đột nhiên, tiếng bình thủy tinh vỡ vụn đi đôi với tiếng thét chói tai của y tá từ phòng bệnh của Tây Cố truyền đến.
Tôi phút chốc đứng dậy, xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh, cửa phòng bị bên trong dùng sức thô lỗ kéo ra, lớp lớp tiếng "Loảng xoảng" đánh vào trên vách tường.
Băng gạc sau thắt lưng Tây Cố đỏ hơn phân nửa, trên mu bàn tay bên phải lỗ kim vẫn đang chảy máu thành giọt, sắc mặt anh cực kỳ tái nhợt, mái tóc lộn xộn rơi xuống, che kín tơ máu, tầm mắt dừng ở người tôi trước tiên, ánh mắt dần dần dịu dàng xuống, vẻ cuồng loạn nguyên bản trên mặt cũng im lặng thu gom lại..
Anh há miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn, giọng điệu không thể nghi ngờ là hết sức cao hứng, "... Làm sao chỉ cứ nhìn em, không nói lời nào?" Tôi bỗng dưng giương lên khóe miệng, nước mắt lại cùng lúc rớt xuống.
Anh bỗng nhiên đem tôi ôm vào lòng, cái gì cũng không cần nói, cũng không cần phải nói. Thái độ của chúng tôi rất rõ ràng.
Chú Nhâm đương trường phẩy tay áo bỏ đi, cô anh chần chờ, tôi đè lại tay Tây Cố, nghiêm túc nói, "Cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."
Nhâm Tây Cố lại cũng không ngẩng đầu lên nói, "Vất vả cho cô, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi." Trắng trợn đuổi đi bóng đèn.
Cô ấy véo lỗ tai Tây Cố, "Thằng quỷ, có vợ là quên người thân."
Ngoài dự đoán Tây Cố từ trước đến nay luôn luôn cũng không có chống cự, ngoan ngoãn để cho cô ấy véo.
"Sau khi ba mẹ ly hôn, cô là người luôn luôn tiếp tế anh, thân thích duy nhất nhớ kỹ anh." Trên mặt anh không quá nhiều biểu tình, bình thản nói ra.
Tôi nhất thời hiểu rõ, vỗ vỗ tay anh.
Tôi ngồi ở mép giường, anh nằm úp sấp cũng không an phận, một tay ngang qua ôm lấy eo tôi, một hồi nói miệng vết thương ngứa, để cho tôi cách băng gạc thổi thổi cho anh, một hồi lại oán giận đau lưng, nói tôi vươn móng vuốt xoa bóp cho anh.
Tôi từng thứ từng thứ đều thỏa mãn bệnh nhân này, "Sai khiến thoải mái vừa ý không?"
Anh hơi dùng lực, đem tôi hướng về phía anh kéo qua một chút."... Em sẽ không hối hận nữa?"
Tôi không chút do dự, "Sẽ không."
Anh nghe vậy tươi cười, cúi đầu thành kính hôn lên lòng bàn tay tôi.