Quân Sư Vương Phi

Chương 37: Q.1 - Chương 37: Chúng thất chi




Long Hiên quân doanh, trong doanh trướng quân sư, đã nhiều ngày qua chiến tranh cũng xảy ra trong thời gian này , trướng ngoại rất nhiều người xem. Mà khán giả thực chất là những binh lính này lại chia làm hai nhóm, một nhóm ủng hộ Mạc Nguyệt Oánh, một nhóm ủng hộ Ngọc nhi.

“Đứng lên cho ta, ngươi dựa vào cái gì nằm trên giường ca ta.” Vẫn là lời dạo đầu này, Mạc Nguyệt Oánh giống như bắt kẻ thông dâm thê tử, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Ngọc nhi đang nhàn nhã nằm ở trên giường Ngạo Quân cả giận nói.

Đối mặt với rống giận của Mạc Nguyệt Oánh, Ngọc nhi nằm ở trên giường dáng vẻ rất dâm đãng vén xiêm áo lên:“Dựa vào cái gì? Dựa vào Mạc Quân ca thích ta a!”

“Ngươi…… Ngươi vô sỉ.” Nguyệt Oánh run run nắm chặt tay chỉ vào Ngọc nhi nói, đỏ mặt quay đầu đi. Nàng…… Nàng làm sao dám bày ra động tác…… Động tác vô sỉ như vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng quả nhiên là ‘Hồ ly tinh’, đến câu dẫn Mạc Quân ca.

“Ta vô sỉ sao? Nhưng Mạc Quân ca thích nhất là ta như vậy.” Nói xong, tóc còn vén ra sau, thật đúng là giống như một yêu tinh. Tất cả những người ở trướng ngoại nhìn thấy máu mũi đều lưu đầy đất mà không tự biết.

“Ngươi…… Ngươi……” Nguyệt Oánh tức giận đến chỉ có thể chỉ vào nàng mà phát run, một từ ‘Ngươi’ lập lại rất lâu, cũng không có từ kế tiếp.

Trong lòng đau đến không chịu được: Ca thật sự thích nữ tử giống nàng dụ dỗ như vậy sao? Ca thật sự bị sắc đẹp của nàng mê hoặc rồi sao? Ca thật sự không thích ta sao? Vậy những đối đãi ôn nhu lúc trước là gì? Vì cái gì trong mắt ca bây giờ chỉ có hồ ly tinh thuộc loại ‘Ai cũng có thể làm chồng’ này, mà không phải là ta? Vì cái gì ca hội thay đổi như vậy? Không, ca không phải hạng người đó, nhưng hành động mấy ngày nay của ca, không muốn thừa nhận cũng không được. Ca không chỉ không để ý nam nữ thụ thụ bất tương thân mà còn cùng nữ nhân kia chung sống trong một thất, đồng giường cộng chẩm [**] , hơn nữa đối đãi với nàng ta vô cùng ôn nhu, tự mình uy nàng ăn cơm, kể chuyện xưa tích cũ cho nàng nghe, nói chuyện nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, còn vì nàng mỗi ngày sáng sớm thức dậy tự mình nấu chúc cho nàng ăn, chỉ vì nàng nói một câu ‘Ta thích nhất là ăn chúc do tự tay Mạc Quân ca nấu, hy vọng mỗi ngày vừa tỉnh lại sẽ được ăn chúc mỹ vị tình yêu’. Tại mùa đông rét lạnh như vậy, lúc trước mỗi ngày ta phải tam thúc tứ giục cộng thêm xốc chăn lên, ca mới không cam lòng tình nguyện thức dậy, thừa dịp ta không chú ý, lại chui vào trong chăn, cho dù trời có sập xuống, cũng khẳng định sẽ không buông chăn mà trở dậy. Nhưng còn bây giờ thì sao? Lại vì hồ ly tinh này bày ra bộ dạng khó coi như thế. Toàn bộ quân doanh ai mà không biết, Mạc Quân sư lạnh lùng lạnh nhạt, không thường nói cười chỉ khi ở trước mặt Ngọc nhi, mới có thể bày ra dáng vẻ ôn nhu của hắn, mới có khuôn mặt tươi cười đón chào, ai mà không biết Ngọc nhi vừa tới vài ngày ở trong lòng Mạc Quân sư địa vị sớm đã vượt qua nghĩa muội mà hắn thương yêu nhất — Mạc Nguyệt Oánh.

“Ta thì sao?” Ngọc nhi hoàn toàn sửa lại bộ dạng ôn nhu trước mặt Ngạo Quân, thần thái kiêu ngạo ngồi dậy, cười tà hỏi Nguyệt Oánh.

“Mộ Dung Ngọc, ta nói cho ngươi biết, ca ta chỉ tạm thời bị ngươi mê hoặc , chờ hắn thấy rõ bộ mặt thật của ngươi, hừ……” Đối mặt với khiêu khích của Ngọc nhi, Nguyệt Oánh rốt cục tìm lại khí thế, hừ lạnh một tiếng, phản kích lại nàng.

“Bộ mặt thật? Ta có cái gì bộ mặt thật?” Vừa nói, một bên phong tình hướng về phía Mạc Nguyệt Oánh.

“Còn cần ta phải nói sao? Đương nhiên là ‘Ai cũng có thể làm chồng’, hạ lưu vô sỉ, bộ mặt hồ ly tinh chuyên môn câu dẫn nam nhân, đừng cho là ta không biết ngươi là ai? Hừ, không phải là một kỹ nữ hạ lưu ‘Cánh tay ngọc ngàn người cộng chẩm’ sao?” Nguyệt Oánh thực không cho mặt mũi khinh miệt nói, tựa như đang nói ‘Với ngươi nhiều lời như vậy, ta còn ngại bẩn’.

Trướng ngoại bên ủng hộ Nguyệt Oánh liên tục tán thưởng, tỏ vẻ chính mình là cỡ nào ủng hộ Nguyệt Oánh.

“Ha ha……” Ngọc nhi sau khi nghe xong, không giận ngược lại còn cười, cười đến cái gì gọi là ôn nhu a! Cái gì gọi là vô hại a!

“Ngươi cười cái gì?” Nguyệt Oánh lớn tiếng hỏi. Đối mặt với nụ cười vô hại của nàng ta, Nguyệt Oánh lại cảm thấy nụ cười đó thực quỷ dị, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, giống như có âm mưu gì đó sắp xảy ra phía sau gương mặt tươi cười của nàng.

Ngọc nhi không đáp, chỉ cười cười, sau đó chậm rãi đến gần, nói ở bên tai Nguyệt Oánh:“Cười ngươi ngây thơ, ha ha a…… Muốn biết ca ngươi mỗi đêm theo ta kỹ nữ hạ lưu ‘Ai cũng có thể làm chồng’ này tại đây trên giường làm gì không?” Nói xong còn ái muội thổi khí vào tai Nguyệt Oánh.

“Ngươi……” Nguyệt Oánh cả người run run , sắc mặt xanh mét, một chút huyết sắc cũng không có, nước mắt trong hốc đã sắp chảy xuống, nhưng nàng vẫn quật cường nhịn xuống, nàng quyết không để nữ nhân này nhìn thấy, nhưng khi nghĩ đến ca cùng nữ nhân này tại đây ở trên giường thân thiết, lòng nàng liền đau đến không thể thở nổi.

Ánh mắt Ngọc nhi có chút như vô ý liếc ra trướng ngoại một cái, trong mắt hiện lên rất nhanh một tia âm mưu: Cũng tới lúc rồi. Vẫn như cũ ở bên tai Nguyệt Oánh khinh miệt nói:“Đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì? Thường thường tìm ta gây phiền toái, không phải bởi vì ngươi yêu thượng Mạc Quân ca, ha ha…… Đừng làm ra vẻ thuần khiết , ta nghĩ ngươi nằm mơ cũng muốn được cánh tay cường kiện của Mạc Quân ca ôm yêu thương đi! Chẳng qua…… Mạc Quân ca yêu là ta, muốn yêu thương cũng chỉ có ta mà thôi, ngươi…… Ha ha…… Kiếp sau đi!”

” Ngươi…… Ngươi nói bậy.“Giống như bị người ta nói trúng tâm sự, Nguyệt Oánh thẹn quá giận gầm nhẹ nói, hơn nữa khi thấy đối phương một bộ tư thái thắng lợi, tay lại không chịu được khống chế hướng trên mặt đối phương đánh tới.

‘Ba’ một tiếng thanh thúy quanh quẩn ở nội trướng, tất cả mọi người đứng xem ở trướng ngoại đều ngừng hô hấp, lăng lăng nhìn tình trạng đột phát này.

Mà Ngọc nhi bị đánh khóe miệng lại rất nhanh ngăn một nụ cười quỷ dị, nhanh đến làm người ta tưởng là ảo giác, nhưng Nguyệt Oánh vẫn thấy được rất rõ ràng, trong lòng không tự giác ném bộ dáng Ngọc nhi rất nhanh trở nên điềm đạm đáng yêu bay lên tới cực điểm.

Quả nhiên, trướng ngoại một thanh âm lãnh tới cực điểm vang lên:” Các ngươi ở đây làm gì?“

Tất cả binh lính ở trướng ngoại lập tức rùng mình một cái, thưa dạ nói:“Không…… Không có gì.” Sau đó khi Ngạo Quân lãnh hạ tầm mắt, công phu nháy mắt liền tập thể tiêu thất.

Nhìn Ngạo Quân lãnh nghiêm mặt đi vào, Nguyệt Oánh cúi đầu không dám nhìn y, khi Ngạo Quân đi qua bên người nàng mới cố lấy dũng khí nơm nớp lo sợ kêu một tiếng:“Ca, ta……”

Tuy nhiên, lời Nguyệt Oánh còn chưa nói ra, Ngạo Quân phảng phất như không phát hiện ra nàng, lập tức đi qua bên người nàng, đi đến trước mặt Ngọc nhi, giống như đau lòng vỗ về mặt nàng, ôn nhu nói:“Đau không?”

‘Vòi nước’ Ngọc nhi lại mở, ủy khuất mở miệng, đáng thương hề hề gọi một tiếng:“Mạc Quân ca.” Liền hướng lại gần vai Ngạo Quân.

“Ngoan, không khóc.” Ngạo Quân thuận thế đã đem nàng vào lòng , khẽ vuốt lưng nàng an ủi nói.

“Mạc Quân ca…… Ngọc nhi không biết làm sai cái gì, Mạc cô nương không thích Ngọc nhi như vậy, ô ô……” Ngọc nhi tay nhỏ bé cũng xoa thắt lưng Ngạo Quân, đáng thương nói. Thừa dịp Ngạo Quân không chú ý, khẽ ngẩng đầu lên, đối với Mạc Nguyệt Oánh đang sững sờ cười thắng lợi.

Vốn vì Ngạo Quân không nhìn, bởi vì hai người ở trước mặt nàng biểu hiện thân thiết mà Nguyệt Oánh thống khổ không thôi, khi nhìn thấy Ngọc nhi kia tươi cười thắng lợi, lửa giận công tâm, là nàng cố ý .

Bước nhanh về phía trước, đem Ngọc nhi từ trong lòng Ngạo Quân kéo ra, nàng cũng không sử dụng nhiều lực, nhưng Ngọc nhi khi bị nàng kéo, lui mạnh về phía sau,‘Phanh’ một tiếng âm đụng vào trên bàn, nhất thời trên trán máu chảy ra, hai tay nàng đè trán lại, bộ dáng thì miễn bàn trông thật đáng thương, thật chật vật.

“Oánh nhi, ngươi làm gì vậy?” Ngạo Quân rống giận một tiếng, một phen đẩy Nguyệt Oánh ra, rất nhanh vọt tới bên người Ngọc nhi, cuống quít giúp nàng cầm máu, lo lắng nói:“Ngọc nhi, không có việc gì chứ?”

“Ô ô ô…… Mạc Quân ca, ngươi nên vì ta làm chủ a!” Ngọc nhi gắt gao ôm lấy Ngạo Quân, khóc nói.

“Yên tâm, ta sẽ làm chủ cho ngươi.” Ngạo Quân kiên định nói, quay đầu lại căm tức nhìn Nguyệt Oánh vì bị hắn đẩy mà té trên mặt đất.

Bị Ngạo Quân đẩy ngã trên mặt đất Nguyệt Oánh cuối cùng nhịn không được chảy nước mắt, nhận được ánh mắt căm tức của Ngạo Quân, tâm Nguyệt Oánh lại vỡ nát, nàng không tin ca hội đối xử với nàng như vậy, không thể tin lẩm bẩm nói:“Ca……”

Ngạo Quân thấy bộ dạng này của Nguyệt Oánh, trong mắt rất nhanh hiện lên cái gì đó, trong chớp mắt lại biến thành lửa giận tận trời, nhẹ nhàng mà đẩy Ngọc nhi từ trong lòng ra, bước nhanh đi đến trước mặt Nguyệt Oánh, Nguyệt Oánh còn chưa kịp phản ứng, Ngạo Quân một tay nắm lấy Nguyệt Oánh kéo lên, thanh âm rành mạch, rõ ràng nói:“Oánh nhi, hướng Ngọc nhi giải thích.”

Mạc Quân ca đối với nàng thô lỗ như vậy là xa lạ như vậy, trên cánh tay truyền đến đau đớn làm nàng dùng sức muốn thoát khỏi kiềm chế của Ngạo Quân, có thể khí lực của nàng căn bản làm không được, chỉ có thể chảy lệ, nghẹn ngào nói:“Ca, đau đau……”

Ngạo Quân lại giống như không nghe thấy, tiếp tục lặp lại nói:“Hướng Ngọc nhi giải thích, đừng bắt ta nói lại lần thứ ba.”

“Ta không, ta không, không phải lỗi của ta, ta không ngờ lại như vậy, là nàng, hết thảy đều do nàng diễn trò mà thôi, uổng ngươi là ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’, ngay cả tiểu xảo ấy cũng nhìn không ra, ta biết, ngươi bị kỹ nữ hạ lưu này mê hoặc rồi, nàng ‘Ai cũng có thể làm chồng’, nàng không cảm thấy thẹn, nàng……” Nguyệt Oánh nói một hơi, hồ ngôn loạn ngữ [4] mắng to .

‘Ba’ một thanh âm vang lên, toàn bộ nội trướng đều tĩnh lặng lại, yên đến độ ngay cả một cây châm rơi trên mặt đất cũng nghe thấy được.

Ngạo Quân buông cánh tay đang nắm lấy Nguyệt Oánh ra, lăng lăng nhìn tay của mình, nàng vừa nãy rốt cuộc đã làm cái gì? Nàng đã đánh Oánh nhi.

Ngạo Quân vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Nguyệt Oánh thất hồn lạc phách ôm mặt bị đánh, không thể tin nhìn y, Ngạo Quân vội hỏi:“Oánh nhi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý .” Nói xong dùng tay xoa mặt Nguyệt Oánh.

“Đừng chạm vào ta.” Phục hồi tinh thần lại Nguyệt Oánh một tay hất tay Ngạo Quân đang vươn tới, nước mắt chảy xuống mãnh liệt quật cường nói.

“Oánh nhi…… Ngạo Quân còn muốn nói cái gì, nhưng bị Nguyệt Oánh thì thào tự nói đánh gãy .

” Ngươi đánh ta, ngươi vì cái nữ nhân kia mà đánh ta. Ta hận ngươi……” Đột nhiên rống lớn một tiếng Nguyệt Oánh bụm mặt vọt ra trướng ngoại.

“Oánh nhi……” Ngạo Quân hô lớn tên nàng, nhưng Nguyệt Oánh cũng không quay đầu lại lao đi, Ngạo Quân lo lắng muốn đuổi theo.

Nhưng nàng vừa động, sau lưng liền truyền đến tiếng rên rỉ của Ngọc nhi, làm cho nàng không thể không miễn cưỡng xoay người lại, đi tới nơi Ngọc nhi đang giãy dụa.

Vừa thấy Ngạo Quân xoay người lại, Ngọc nhi liền ‘Ôi’ một tiếng, rồi ngã xuống.

“Ngọc nhi.” Ngạo Quân tay mắt lanh lẹ ôm lấy nàng, thực biết diễn, lại diễn đến kịch tính như vậy.

“Mạc Quân ca, ta không sao.” Nói là nói như thế, nhưng lại cả người suy yếu tựa vào người Ngạo Quân, thấy bộ dáng Ngạo Quân có vẻ lo lắng, còn thực như quan tâm nói:“Mạc cô nương không có việc gì chứ? Vừa nãy là ta không cẩn thận, ngươi không nên đánh nàng , nàng hiện tại nhất định thực thương tâm, ngươi mau đi tìm nàng đi!”

Vô nghĩa, nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm đuổi theo, còn cần ngươi nói? Mặt ngoài lại cau mày nói:“Ngọc nhi ngươi thật tốt, Oánh nhi rất hồ nháo , không giáo huấn là không được . Bất quá, ta cũng không nên đánh nàng như vậy, không biết nha đầu ngốc kia có không gặp chuyện không may hay không, ta nên đi tìm nàng đi!” Nói rồi liền giả bộ muốn đi ra ngoài.

Ngọc nhi không nghĩ lời nói kia hội phản tác dụng, vội vàng ‘Ôi’ lại ngã vào trong lòng Ngạo Quân, sắc mặt tái nhợt suy yếu giống như hồn sắp về Tây Thiên.

“Ngọc nhi, ngươi sao rồi? Ai, quên đi, Oánh nhi lớn như vậy , chắc không có việc gì . Đến, ta giúp ngươi nằm xuống trước.” Ngạo Quân rất phối hợp bất đắc dĩ nói.

Ngọc nhi đạt được hiệu quả mình mong muốn, cũng không nói nữa, mềm mại dựa vào người Ngạo Quân, Ngạo Quân đem nàng nằm xuống giường.

“Ngọc nhi, ngươi thật sự không có việc gì? Không được, ta đi thỉnh quân y.” Ngạo Quân nói xong định đi ra ngoài, bất quá động tác hơi chút chậm một chút , nàng chắc chắn nàng ta nhất định hội ngăn cản.

Quả nhiên, Ngọc nhi săn sóc nói:“Mạc Quân ca không cần, ta không sao , nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”

“Không được, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi thỉnh quân y.” Ngạo Quân lúc này ngữ khí kiên định, đã diễn thì phải diễn cho giống.

Nhìn Ngạo Quân đi ra ngoài, Ngọc nhi sửa lại bộ dáng tiểu nữ nhân ôn nhu săn sóc, hoắc mắt ngồi bật dậy, trên gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, khóe miệng cũng cười lạnh: Thiên hạ đệ nhất quân sư bất quá cũng là một xú nam nhân, giả đứng đắn, giả quân tử, hừ, dù tài trí hơn người như thế nào, còn không phải ngoan ngoãn bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, Mạc Quân, ta muốn ngươi thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Là nam nhân đều giống nhau, hoặc nói trên đời này cũng chỉ có hắn mới xứng đáng là quân tử chân chính đỉnh thiên lập địa.

“Quân y, ngươi điểm nhẹ.” Ngạo Quân cau mày lạnh giọng nói với lão quân y đáng thương, coi như đang vô cùng đau lòng.

Mà thực bất hạnh chỉ có lão quân y phải khúm núm nói vâng dạ, trong lòng không ngừng kêu khổ: Này đã là nhẹ nhất rồi , băng bó miệng vết thương cũng phải cấp bách mới được a! Huống chi dưới áp lực cường đại của ngươi, ta có thể không té xỉu cũng đã hay lắm rồi, còn muốn lão nhân ta như thế nào. Không phải chỉ có bộ dạng xinh đẹp thôi sao, hừ, cần khẩn trương như vậy sao? Chết cũng tốt, từ khi nữ nhân này đến đây, trong quân doanh hoàn toàn loạn nháo , quân sư cũng không tái xử lý công việc , còn có tiểu Nguyệt Oánh đáng yêu cũng cả ngày khuôn mặt đau khổ, chuyện vừa nãy, hắn cũng có nghe nói, nhất định là nữ nhân này đang gây sự, tiểu Nguyệt Oánh sẽ không phá hư như vậy! Quân sư cũng thật là , muội muội đáng yêu như vậy cũng có thể xuống tay, thật sự là hồng nhan họa thủy, hừ……

Trong lòng bất mãn, xuống tay tự nhiên có điểm trọng, Ngọc nhi cũng biết lão nhân này xem nàng không vừa mắt, hừ, vậy đừng trách ta .

“Ôi…… Mạc Quân ca, đau đau……” Ngọc nhi nước mắt chảy ròng kêu đau, còn trộm đối với lão quân y làm ánh mắt khiêu khích, lão quân y tức giận đến thổi râu trừng mắt .

“Lão nhân, ngươi còn làm nàng đau, ta liền đem râu của ngươi nhổ sạch.” Ngạo Quân lạnh giọng uy hiếp nói. Ánh mắt vừa nãy nàng thấy rất rõ ràng, bất quá, hiện tại nên làm như thế nào thì phải làm như thế đấy.

“Dạ, dạ……” Lão quân y liên tục nói dạ, mồ hôi lạnh chảy ròng, nữ nhân này thật đáng giận , ngay cả lão nhân như hắn cũng không buông tha.

Rốt cục đã băng bó xong, lão quân y nhẹ nhàng thở ra nói:“Quân sư, đã xong , còn phân phó gì không?” Lão quân y lúc này học ngoan , vẫn là hỏi trước, nếu còn giống như lần trước, hắn có mười cái mạng cũng không đủ.

“Không có, ngươi đi ra ngoài đi!” Ngạo Quân lãnh đạm nói, lão quân y hẳn là sợ tới mức chết khiếp, nói như thế nào thì truyền thống Trung Quốc vẫn là kính lão .

“Vậy lão phu ra ngoài trước.” Giống như được ân xá, lão quân y vừa nói vừa phóng ra bên ngoài.

Trong trướng chỉ còn lại hai người Ngạo Quân và Ngọc nhi, Ngạo Quân ngồi xuống bên giường, nhẹ vỗ về đầu băng bó của Ngọc nhi, ôn nhu nói:“Còn đau không?”

Ngạo Quân vừa muốn nói cái gì nữa, bên ngoài lại truyền đến thanh giận dữ, giống như là của Triệu Chi Dương.

Vừa định đi ra ngoài xem chuyện gì đã phát sinh, Triệu Chi Dương đã tiến vào nội trướng, đi tới trước mặt Ngạo Quân, Ngạo Quân còn chưa kịp mở miệng, liền hướng về phía Ngọc nhi đang nằm trên giường chửi bậy nói:“Ngươi nữ nhân chết tiệt này, còn muốn giả chết tới khi nào, thích chết như vậy, lão Triệu ta sẽ thành toàn ngươi.” Nói xong, lướt qua Ngạo Quân, một quyền đánh tới.

Ngọc nhi lộ ra biểu tình sợ hãi, hoảng sợ nhìn quyền của Triệu Chi Dương sắp đánh tới trên mặt nàng , nhưng quyền còn chưa chạm tới Ngọc nhi, đã bị người chặn đứng lại .

Triệu Chi Dương quay đầu, căm tức nhìn người dám can đảm ngăn cản hắn, đã thấy kẻ kia nguyên lai là quân sư nhu nhược, không thể tin được y có thể tiếp được một quyền của hắn, còn thoải mái như vậy mà tiếp được.

Ngạo Quân cặp mắt đen như nam châm bắn ra ánh sáng sắc bén, âm thanh lạnh lùng nói:“Triệu Chi Dương, ngươi muốn làm gì? Muốn ở trước mặt ta sinh anh hùng sao?” Ngữ khí tuy nhẹ, nhưng làm cho người ta không rét mà run.

Triệu Chi Dương trong lòng đánh một cái rùng mình, nhưng vẫn căm tức nói với Ngạo Quân:“Quân sư, lão Triệu ta vẫn thực kính trọng ngươi, không thể tin được vì nữ nhân dụ dỗ này, ngươi lại biến thành như vậy, còn đối đãi với Mạc cô nương như vậy.”

Khi nhớ tới vừa nãy Mạc cô nương bụm mặt ngồi ở trong trướng của mình mà thất hồn lạc phách không nói được một lời, tâm hắn cũng rất đau rất đau, giống như bị người khác xé mở, mặc kệ hắn hỏi như thế nào, nàng cũng không nói một lời, sau đó, nghe một binh lính nói hắn mới biết được, nguyên lai là bị Mạc Quân sư đánh, nguyên nhân chính là do kẻ mấy ngày gần đây làm rối loạn trong doanh Mộ Dung Ngọc yêu diễm dụ dỗ, hắn tức giận đến liền một mạch vọt tới đây, hắn nhất định phải giáo huấn nữ nhân này, cho nàng biết, nơi này không phải là nơi nàng có thể giương oai, cũng muốn làm cho quân sư thanh tỉnh, không cần vì sắc đẹp mà mù mắt, không thể tưởng được hắn còn không chưa giáo huấn nàng, quân sư đã đối đãi lạnh như băng với hắn như vậy.

“Cái gì biến thành như vậy, ta trước giờ đều là như vậy. Còn có, cái gì nữ tử dụ dỗ? Loại ngữ này đừng để ta nghe thêm lần thứ hai, nếu không, đừng trách ta không khách khí.” Ngạo Quân giả tư thái bảo vệ cảnh cáo nói, thuận tay bắt lấy quyền của Triệu Chi Dương vung ra bên ngoài, Triệu Chi Dương cường tráng nhưng lại bị vung ra, nhất thời cước bộ không vững, chậm rãi lui về bên cạnh vài bước, không thể tin nhìn chằm chằm Ngạo Quân, cũng không biết là không tin y lại vì cái nữ nhân vừa nhận thức vài ngày kia nói với hắn như vậy, hay là không tin y có thể dễ dàng vung ra như thế.

“Mạc Quân, hảo, lão Triệu ta hội nhớ kỹ những lời hôm nay của ngươi.” Triệu Chi Dương dường như rất tuyệt vọng, nghiến răng nghiến lợi nói, xoay người đi ra ngoài.

“Triệu tướng quân, đằng đằng……” Thanh âm nhược nhược từ trên giường truyền tới.

Triệu Chi Dương nghi hoặc dừng lại cước bộ, quay đầu mặc căm tức nhìn Mộ Dung ngọc bộ dạng suy yếu ngồi dậy, nếu ánh mắt có thể giết chết người, Ngọc nhi đã sớm không biết chết bao nhiêu lần.

“Mạc Quân ca, ngươi đừng sinh khí Triệu tướng quân, đều do Ngọc nhi không tốt, hại hai người các ngươi tổn thương hòa khí.” Ngọc nhi gọi Triệu Chi Dương lại, lại ôn nhu nói với Ngạo Quân.

Ngạo Quân giúp nâng Ngọc nhi dậy ôn nhu nói:“Điều này có liên quan tới Ngọc nhi đâu?” Trong lòng lại nghĩ: Lại ngoạn cái gì a? Mặc kệ ngươi ngoạn cái gì, Ngạo Quân ta đều ngoạn cùng ngươi, nhìn xem đến cuối cùng, là ai ngoạn ai.

“Ngọc nhi nghĩ, Triệu tướng quân chán ghét Ngọc nhi như vậy, nhất định là bởi vì chuyện lần trước.” Ngọc nhi vừa nói vừa quan sát phản ứng của Ngạo Quân.

Ngạo Quân thực nể tình khích lệ nàng nói tiếp:“Lần trước? Lần trước phát sinh chuyện gì? Như thế nào có liên quan tới Triệu tướng quân?”

Triệu Chi Dương cũng vẻ mặt kỳ lạ không hiểu: Lần trước, cái gì lần trước? Mấy ngày nay, chuyện trong doanh bận rộn, cũng chưa từng gặp qua người này, chẳng qua nghe nói mà thôi, khi nào có chuyện lần trước?

Ngọc nhi bộ dạng hoảng sợ hơi cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ nhưng hai người đều nghe được nói:“Lần trước, Triệu tướng quân đến tìm Mạc Quân ca, vừa vặn ngươi không ở đây. Ngọc nhi đã nói Triệu tướng quân lần sau hãy đến, nhưng Triệu tướng quân lại nói hắn phải ở lại chờ, còn bắt ta châm trà cho hắn, mà khi ta đem trà đưa cho hắn, hắn lại đột nhiên bắt tay Ngọc nhi, còn nói không ít những lời kỳ lạ, Ngọc nhi cả kinh, chén trà liền rớt, nước trà đổ lên người Triệu tướng quân, Ngọc nhi rất sợ, nhưng Triệu tướng quân lại nói không quan hệ, Ngọc nhi thế này mới yên lòng, nhưng tiếp theo Triệu tướng quân còn nói Ngọc nhi phải bồi hắn uống, hắn sẽ không so đo , Ngọc nhi không chịu, nói Mạc Quân ca sẽ không đáp ứng , nhưng Triệu tướng quân lại nói, chỉ cần ta không nói, ngươi sẽ không biết . Nhưng Ngọc nhi vẫn cảm thấy không được, vẫn không chịu đáp ứng, Triệu tướng quân cũng rất sinh khí phất tay áo đi. Ngọc nhi…… Ngọc nhi nghĩ đã không có việc gì , không ngờ Triệu tướng quân hôm nay lại đến đây , còn quấy rầy Mạc Quân ca.” Giống như đang kể chuyện xưa, Ngọc nhi một hơi đã đem chuyện ‘Lần trước’ kể ra, làm người ta vừa nghe chỉ biết là vì Triệu Chi Dương đùa giỡn nàng bất thành, thẹn quá thành giận .

“Là như thế này sao? Triệu tướng quân?” Theo lời Ngọc nhi nói, Ngạo Quân mặt càng ngày càng xanh mét , mà hiện tại đã hoàn toàn đen, ngữ khí nói chuyện giống như sứ giả đến từ Địa ngục Câu Hồn.

Mà Triệu Chi Dương từ lúc Ngọc nhi bắt đầu nói hắn ‘Lần trước’ ‘Công tích vĩ đại’, cũng đã xây xẩm , nữ nhân này kể chuyện xưa tích cũ không khỏi quá lợi hại đi! Quả thực là đóng kịch quá giỏi, hơn nữa không hề có sơ hở, xem ra nữ nhân này không hề đơn giản, đến quân doanh rốt cuộc mục đích là gì? Triệu Chi Dương không khỏi lâm vào trầm tư, bởi vậy không nghe câu hỏi của Ngạo Quân.

“Triệu tướng quân không nói, thì là cam chịu .” Ngạo Quân trong mắt phun hỏa vừa nói, vừa hướng tới Triệu Chi Dương. Mà Ngọc nhi lại vẻ mặt xem kịch vui nhìn Ngạo Quân không ngừng đến gần Triệu Chi Dương.

Thấy Ngạo Quân tiêu sái tới gần, Triệu Chi Dương mới hồi phục tinh thần lại, vừa mới mở miệng nói:“Mạc Quân sư, ngươi đừng nghe……” Còn chưa nói xong, một quyền rất có lực đạo hướng đến mặt hắn, hắn phản ứng không kịp, trúng một quyền rắn chắc, ngã xuống đất, khóe miệng cũng chảy máu.

Ngạo Quân đi tới, một phen bứt áo Triệu Chi Dương lên, nhìn hắn nói:“Triệu Chi Dương, ta cảnh cáo ngươi, đây là doanh trướng bản quân sư, không có sự chấp thuận của ta, không cho phép ngươi đi vào nơi này nữa. Cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Nói xong, đẩy hắn ra, Triệu Chi Dương lại đụng vào vết thương, kêu rên một tiếng.

“Quân, ngươi như thế nào đối đãi Chi Dương như vậy?” Ngạo Quân mới đứng lên, một thanh âm ôn hòa lại mang theo ý trách cứ vang lên, sau đó chỉ thấy Ngụy Tử Tề cau mày bước nhanh tới, nâng Triệu Chi Dương dậy.

“Ta như thế nào đối với hắn ? Không giết hắn, đã khách khí lắm rồi.” Ngạo Quân tàn khốc vô tình nói.

“Ngươi……” Ngụy Tử Tề chỉ vào Ngạo Quân, nửa câu cũng không nói được, hắn không tin Quân sẽ nói những lời như vậy, hắn luôn luôn biết Quân mặc dù mặt ngoài lãnh khốc, kỳ thật nội tâm rất thiện lương, thực hiểu lí lẽ .

“Quân sư tin Triệu tướng quân hội làm ra những chuyện như vậy?” Từ bên ngoài một thanh âm lạnh lùng vang lên, mọi người chỉ thấy Cẩn Hiên một thân lục y đi vào, phía sau còn có vài vị tướng quân, nghĩ đến vừa nãy đang nghị sự, nghe nói chuyện nơi này, cho nên mới tới đây.

Cẩn Hiên đã đến, làm cho thân thể Ngọc nhi không tự giác mà run lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm thân ảnh lục sắc kia , không buông tha một động tác gì của hắn, trong mắt thần sắc phức tạp làm cho người ta khó hiểu.

Đối mặt với Cẩn Hiên, trong lòng Ngạo Quân vẫn có chút khẩn trương, từ chuyện lần trước, hơn nữa sau khi Ngọc nhi xuất hiện, hai người đã có nhiều ngày không gặp mặt, hiện tại hắn đột nhiên xuất hiện, thật sự làm cho nàng không biết như thế nào đối mặt với hắn, huống chi hắn thông minh như vậy, muốn gạt hắn, rất khó.

Trong lòng trăm chuyển ngàn tư, mặt ngoài lại vẫn lạnh lùng như cũ, giống như người đến có là ai đi nữa, cũng không ảnh hưởng đến nàng. Ngạo Quân quét nhìn mọi người liếc mắt một cái, cuối cùng đem tầm mắt ấn định ở trên người Cẩn Hiên nói:“Không phải ta có tin hay không, sự thật ở ngay trước mắt.”

Cẩn Hiên cười lạnh nói:“Sự thật? A, xin hỏi quân sư, việc này ngươi tận mắt nhìn thấy sao? Không đúng sự thật, chỉ dựa vào lời nói của vị Ngọc nhi cô nương này liền định Triệu tướng quân đắc tội, không khỏi đối với Triệu tướng quân quá mức bất công đi?

Vừa nói vừa cười tà nhìn Ngọc nhi, lần này lại làm mặt Ngọc nhi rất nhanh hiện lên đỏ ửng, chính là quá nhanh , làm người ta không chú ý đến, nhưng Cẩn Hiên lại chú ý tới . Người này chính là Ngọc nhi làm Ngạo Quân thần hồn điên đảo, lần trước không chú ý, hiện tại vừa thấy quả nhiên xinh đẹp, chính là Ngạo Quân thật sự thích nữ nhân này, thật sự cùng nữ nhân này đồng giường cộng chẩm, suy nghĩ đến trường hợp kia, tâm hắn liền một trận hít thở không thông.

“Bất công? Hừ, Ngọc nhi sẽ không gạt ta , nàng nói chính là sự thật.” Ngạo Quân hừ lạnh nói.

“Quân sư, ngươi như vậy cũng không tránh khỏi rất hồ đồ đi? Nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt lành gì.” Hồng tướng quân bắt đầu lo lắng vì chuyện Triệu Chi Dương bất công nói ra , các tướng quân khác cũng phụ họa nói:“Đúng vậy! Quân sư không cần vì một nữ nhân phá hư, tổn thương cảm tình của mọi người.”

“Câm miệng!” Ngạo Quân một phen bứt áo Hồng tướng quân lên, căm tức nhìn mọi người, quát.

Hồng tướng quân cùng chúng tướng cũng không dám tin lăng lăng nhìn quân sư nổi giận, người này là Mạc Quân sư lạnh lùng lạnh nhạt sao?

“Mạc Quân sư, dừng tay, buông Hồng tướng quân ra,” Thanh âm uy nghiêm khẽ quát. Cẩn Hiên nhướng mày, Quân làm như vậy không khỏi quá mức , y không nên như vậy, cảm giác giống như đang diễn trò, diễn cho người hữu tâm xem, nhìn về phía Ngọc nhi mặt ngoài suy yếu, trong mắt lại lóe hào quang không biết tên, hắn tựa hồ hiểu được cái gì!

“Hừ.” Ngạo Quân hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn buông Hồng tướng quân ra. Lại đối với mọi người lãnh thanh cảnh cáo nói:“Đừng để ta nghe được ai nói một câu Ngọc nhi nói bậy, nếu không, Mạc Quân ta sẽ không bỏ qua cho hắn .”

“Hừ.” Mọi người đều vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Ngạo Quân lãnh khốc, Ngọc nhi vô tội, hừ lạnh một tiếng.

“Quân, ngươi hơi quá đáng.” Ngụy Tử Tề thanh âm ôn hòa lại trách cứ nói, trong mắt không dấu vẻ thất vọng.

“Quá đáng? Hừ, Ngụy Tử Tề, khi nào thì tới lượt được ngươi tới giáo huấn ta.” Ngạo Quân cười lạnh nhìn Ngụy Tử Tề, bộ dáng tỏ vẻ hoàn toàn khinh miệt.

“Ngươi……” Ngụy Tử Tề không thể tin nắm tay chỉ vào Ngạo Quân, vẻ mặt cao ngạo của người trước mắt này,người không ai bì nổi này thật là Quân sao? Thế nhưng y lại đối xử với hắn như vậy, uổng hắn……

“Nếu Ngụy tướng quân không có việc gì, thì mời ngươi cùng với những người khác đi ra ngoài, nơi này Mạc Quân không chào đón tạp vụ nhân.” Ngạo Quân hạ lệnh đuổi khách, ngữ khí bén nhọn đến làm cho người ta chịu không nổi.

Tạp vụ nhân? Nguyên lai Ngụy Tử Tề hắn ở trong cảm nhận của y chỉ là một tạp vụ nhân, ha ha…… Thật sự là đáng buồn a!

“Hảo, Mạc Quân, xem như Ngụy Tử Tề ta đã nhìn lầm ngươi , các vị tướng quân chúng ta đi.” Ôn hòa như Ngụy Tử Tề khó nói được rành mạnh như thế, mà nhất là đối với Quân là người hắn ái mộ, xem ra thật là bị Ngạo Quân làm tức đến không chịu được.

Tất cả mọi người đều tức giận theo Ngụy Tử Tề đi ra doanh trướng Ngạo Quân, chỉ còn lại Cẩn Hiên có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Ngạo Quân.

Ngạo Quân bị nhìn có điểm mất tự nhiên, nhưng vẫn là mặt lạnh lùng nói:“Vương gia, ngươi cũng có thể đi rồi! Ngọc nhi còn muốn nghỉ ngơi!”

Cẩn Hiên không để ý tới Ngạo Quân hạ lệnh đuổi khách, nói:“Thật sự phải làm như vậy sao? Thật sự phải trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích như vậy sao?”

“Ta cũng không muốn, ai kêu bọn họ đối đãi Ngọc nhi như vậy, vậy không thể trách ta .” Ngạo Quân xoay người vừa nói vừa hướng về phía Ngọc nhi. Trong lòng lại nghĩ: Xem ra hắn thật sự đã nhìn ra cái gì, quả nhiên không hổ là Âu Dương Cẩn Hiên. Chỉ là bây giờ chưa phải thời cơ, nhưng cho dù nàng không nói, tin tưởng với năng lực của Âu Dương Cẩn Hiên, rất nhanh sẽ hiểu được .

Quả nhiên,“Hảo, ngươi tự bảo hộ mình là tốt rồi!” Cẩn Hiên mặt trầm xuống, vung tay áo nói, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra doanh trướng. Nhưng vừa xoay ngươi, mặt âm trầm đã bị lo lắng thay thế: Tuy rằng không biết ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì? Nhưng ngươi đã muốn diễn, ta đây sẽ cùng ngươi diễn, chính là, ngươi trăm ngàn lần phải cẩn thận, đừng làm mình bị thương, Ngọc nhi này thoạt nhìn không đơn giản. Nhưng chỉ có thể tự nói với lòng.

Bốn đạo ánh mắt gắt gao nhìn theo thân ảnh lục sắc đi ra ngoài, hai người các chú1 t đăm chiêu.

Cẩn Hiên, bóng dáng ngươi cô đơn là đang lo lắng cho ta sao? Đừng lo lắng, ta sẽ hảo hảo bảo hộ chính mình , chính ngươi cũng phải hảo hảo bảo hộ mình, đừng bị thương nữa, đừng làm lòng ta đau nữa .

Vì cái gì con mắt ngươi từ đầu tới cuối cũng không nhìn ta một chút? Vì cái gì trong mắt của ngươi chỉ nhìn thấy Mạc Quân này, y là nam nhân, không phải sao? Hừ, Mạc Quân, từ hôm nay trở đi, ngươi đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ở trong doanh chỉ sợ sẽ sống không yên ổn, ha ha……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.