Quân Sư Vương Phi

Chương 49: Q.1 - Chương 49: Người tới từ kinh thành




“Hừ.” Hoàng Anh hừ lạnh một tiếng, cầm lấy tay Ngạo Quân, giúp y xem mạch, trong lòng cả kinh…… Y……Y…….

“Ngươi là…… Ngươi?” Hoàng Anh run run nắm chặt tay, chỉ vào Ngạo Quân, một bộ không thể tin nhìn chằm chằm Ngạo Quân, nàng không đoán sai , y là nữ tử, thiên hạ đệ nhất quân sư — Mạc Quân công tử đúng là một nữ tử, mẹ ơi! Tin tức này thật chấn động nha.

“Khụ…… Uhm Hoàng cô nương, ta không sao.” Ngạo Quân thấy Hoàng Anh giật mình cộng thêm không thể tin mãnh nhìn nàng, trong lòng đã sáng tỏ, nàng ta nhất định đã phát hiện ra mình là nữ tử , xem ra cổ nhân nói từ mạch đập có thể nhìn ra một người là nam hay nữ là thật , mất tự nhiên rút tay về, ho nhẹ nói.

“Ân!” Hoàng Anh phối hợp gật nhẹ đầu, nàng cũng không hiểu được vì cái gì nàng hội phối hợp với Ngạo Quân, có lẽ là do ánh mắt đen nhánh vô tà của nàng ta làm nàng nổi lên hảo cảm, cũng có lẽ là vì nàng ta là một nữ tử mà lại có thành tựu như thế nên thâm tâm cảm thấy bội phục!

“Hoàng cô nương, Quân thật sự không sao chứ? Vậy vì sao thoạt nhìn suy yếu như thế? Y……” Cẩn Hiên không tin vội hỏi nói, hai người trong lúc hỗ động ánh mắt hắn đã nhìn thấy rất rõ, bọn họ đang giấu diếm cái gì? Chẳng lẽ Quân bị thương rất nặng sao? Vì cái gì biểu tình của Hoàng Anh lại kỳ quái như vậy?

“Ngươi không tin ta?” Hoàng Anh tay chống nạnh giận gữ chỉ vào Cẩn Hiên nói, kỳ thật là nàng đang chột dạ , Cẩn vương gia thông minh cơ trí nàng không phải không biết, vừa nãy hắn nhất định đã nhìn ra chuyện gì.

Ngạo Quân lại trực tiếp chuyển thành xem thường, người này có nên nói là ngu ngốc không? Hay là nói người đơn thuần, như vậy không phải càng giấu đầu hở đuôi sao? Nếu lấy sự sâu sắc của Cẩn Hiên không thấy rõ mới là kỳ quái đó!

Quả nhiên, Cẩn Hiên ánh mắt rùng mình, mặt trầm xuống, hàn thanh nói:“ Hoàng Anh cô nương, bổn vương muốn nghe lời nói thật.”

Má ơi! Cảm giác áp bách thật mãnh liệt a! Không hổ là Cẩn vương gia, vừa khốc vừa lãnh, nhưng Hoàng Anh nàng thân là thần y cũng không phải là thứ vứt đi , hét lớn:“Hảo, ta liền nói thật với ngươi, quân sư của ngươi……” Nói xong cố ý ngừng một chút, quả nhiên, Cẩn vương gia của chúng ta hai tay nắm chặt, xem ra khẩn trương đến không thể khẩn trương hơn được nữa, mà Mạc Quân sư đâu! Lợi hại, còn thờ ơ như vậy, giống như chuyện muốn nói không phải chuyện của y, Hoàng Anh trong lòng lại tán thưởng một cái, mới chậm rì rì nói ra:“ Quân sư của ngươi nội lực bị người phong lại , mới suy yếu như vậy , ngươi khẩn trương như vậy làm gì?”

“Thật sự chỉ như vậy?” Cẩn Hiên vẫn có điểm bán tín bán nghi hỏi, nguyên lai nội lực của Quân bị phong bế, trách không được nhìn bộ dáng của y một chút nội lực cũng không có.

“Cẩn Hiên, Hoàng cô nương nói là sự thật, Gia Luật Ưng sợ ta đào thoát, cho nên phong nội lực của ta, vừa nãy không nói là sợ ngươi lo lắng mà thôi.” Ngạo Quân đẩy Hoàng Anh ở trước mặt ra thành khẩn nói, nếu để cho Hoàng Anh nói tiếp, nhất định sẽ bị Cẩn Hiên nhìn ra có điều vô lý.

“Nguyên lai chính là như vậy, Hoàng cô nương ngươi có thể giúp Quân tháo bỏ phong bế không?” Cẩn Hiên sắc mặt cũng đã chuyển, thản nhiên nói với Hoàng Anh.

“Ngươi! Bổn cô nương là loại người nào, chút việc nhỏ ấy có thể làm khó được ta sao? Nhưng trước hết chúng ta nên trở về, thương thế của ngươi không thể để trễ hơn nữa, về phần Mạc Quân sư chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.” Hoàng Anh thở phì phì vốn định mở miệng mắng, nhưng lo nghĩ, vẫn nên nói thật với bọn họ. Âu Dương Cẩn Hiên này rất đáng giận , nàng nói nhiều như vậy, hắn cũng không tin tưởng, mà Mạc Quân kia chỉ nói một câu, liền tin, rất đáng giận ! Nhưng lương y như từ mẫu, thấy vết thương của hắn thống khổ như vậy thôi đành không so đo với hắn nữa.

Vì thế Hoàng Anh dùng sức giúp đỡ Cẩn Hiên đứng lên, tay kia thì lại chống đỡ Ngạo Quân, cũng may võ công nàng không kém, còn có thể miễn cưỡng giúp đỡ hai người chậm rãi đi về quân doanh Long Hiên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hảo lãnh a! Đã đến mùa đông , thời tiết thật sự rất lạnh, chỉ có ngu ngốc mới sáng sớm như vậy đã thức dậy! Vẫn nên ngủ nhiều một chút hảo, nhưng có người tựa hồ không nghĩ sẽ để cho Ngạo Quân thư thái như vậy.

“Ca, mau dậy a? Nếu không dậy, thì đừng oán Oánh nhi thủ hạ không lưu tình nga!” Mạc Nguyệt Oánh giống như lão vu nữ không có hảo ý đứng ở bên giường Ngạo Quân, cười tà uy hiếp nói.

“Hảo Oánh nhi, không cần a! Ngươi tạm tha ta đi!” Ngạo Quân mở to mắt cười lấy lòng nói với Nguyệt Oánh. Trong lòng cũng không ngừng kêu khổ: Trời ạ! Từ ngày cùng Oánh nhi hòa hảo tới nay, nàng lại khôi phục những ngày “Thống khổ” trước kia, mỗi ngày bị Oánh nhi từ trong ổ chăn đào ra, hơn nữa từ sau chuyện Xích Ngọc, Oánh nhi giống như đối với dạng công tác này càng không biết mệt.

“Không được, Hoàng cô nương nói nàng sẽ đến đây, hiện tại ngươi lập tức dậy cho ta.” Nguyệt Oánh bá đạo xốc chăn của Ngạo Quân lên cứng rắn lôi Ngạo Quân từ trên giường kéo dậy, một chút tình cảm cũng không màn, quả thực giống như một ác lão bà.

Ngạo Quân bất đắc dĩ, chỉ phải một bên đứng ngủ, một bên giống như con rối gỗ để cho Nguyệt Oánh giúp nàng mặc ngoại bào, hơn nữa còn có một cái áo choàng.

“Ca, ngươi thật lợi hại, đứng cũng có thể ngủ?” Nguyệt Oánh thanh âm âm trầm làm Ngạo Quân giật mình một cái, lập tức liền thanh tỉnh không ít, cười cười cầu hòa nói:“Không, không ngủ, ta chỉ nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.”

Nói, thiên hạ đệ nhất quân sư không sợ trời không sợ đất, lạnh lùng lạnh nhạt vì sao lại sợ Mạc Nguyệt Oánh như thế? Việc này đương nhiên là có nguyên nhân của nó , mà nguyên nhân này chính là……

“Hừ hừ…… Đừng để ta bắt gặp ngươi lại vụng trộm nằm ngủ trên giường, nếu không…… Hừ hừ……” Nguyệt Oánh hai tay ôm ngực, ngữ khí uy hiếp nói.

Ngạo Quân nuốt một chút nước miếng, vẻ mặt kiểu chân chân thật thật liên tục gật đầu nói:“Ha ha…… Không ngủ, ta cam đoan, Oánh nhi…… Ta đói bụng!” Nói xong còn đáng thương hề hề chớp đôi mắt to đen nhánh nhìn Nguyệt Oánh.

Nguyệt Oánh mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Ngạo Quân, khóe miệng còn có chút chất lỏng khả nghi, chỉ ngây ngốc nói:“Ngươi chờ một chút, ta đi đem đồ ăn bưng tới.” Sau đó giống như cái máy, chậm rãi xoay người, từ từ đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu lại, nhìn Ngạo Quân khuôn mặt tươi cười như hoa, ca thật là rất đẹp , làm hại lòng nàng giống như có con nai nhảy loạn cả lên, thật mắc cỡ a!

Ngạo Quân thấy Nguyệt Oánh đi ra ngoài, lập tức nhếch môi, nụ cười không thể hạnh phúc hơn , một chút cũng không giống người bị cứng rắn từ trên giường kéo dậy mà tức giận, chuyện này tuyệt đối khác thường, mà nguyên nhân làm nàng khác thường như thế rất nhanh làm nàng mãnh nuốt từng ngụm nước miếng.

Chỉ thấy Nguyệt Oánh cằm theo cái giỏ đồ ăn, tầm mắt nóng rực của Ngạo Quân nhìn chăm chú tên đầu sỏ gây nên được chậm rãi đem đến, nga, không, là thành quả nghiên cứu mới nhất của nàng ta — bữa sáng tình yêu [ Nguyệt Oánh đặt tên] để lên bàn, Nguyệt Oánh chưa phản ứng kịp thời, Ngạo Quân đối với các món ăn của Oánh nhi tựa như ác lang săn cừu…… Vội vã chạy tới.

Không nói hai lời, liền cầm lấy chiếc đũa bắt đầu tiến công bữa sáng đáng yêu kia, không cần phải nói cũng biết nguyên nhân làm Ngạo Quân khác thường như thế là cái gì , có ai biết rằng thời điểm Hoàng Anh và Cẩn Hiên đem nàng trở về, Oánh nhi cái nha đầu ngốc kia, ánh mắt tựa như hồng thủy, khóc dữ dội không ngừng, nàng đã nói với Oánh nhi là nàng không có việc gì , lại thêm thần y cam đoan lần nữa, thế này mới chậm rãi ngừng khóc, kỳ thật nàng thật sự không có gì, vết thương đã sớm lành, nội lực bị phong bế cũng đã được Hoàng Anh hóa giải , hiện tại với nội lực thâm hậu của nàng, có việc mới là lạ! Chẳng qua trừ bỏ Cẩn Hiên và Hoàng Anh ra không có người nào khác biết nàng có võ công, nàng cũng không muốn chuốc thêm phiền toái , vạn nhất bị người biết được, bọn họ nhất định hội hỏi nàng thuộc môn phái nào a, Hoàng Anh vẫn còn ở đây a! Nàng cũng không muốn bị mang về làm cái môn chủ quỷ quái gì.

Nhưng vấn đề là sau khi Oánh nhi biết nàng không có việc gì, liền khóc lóc nói thực xin lỗi nàng, nàng ta không nên không tin nàng, không nên cố tình gây sự, nói phải bồi thường cho nàng, vì thế liền chuyên tâm tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo vài đạo mỹ vị món ngon — bữa sáng tình yêu, cơm trưa tình yêu, bữa tối tình yêu, mỗi một dạng đều là mỹ vị làm nàng hận không thể ngay cả bàn cũng ăn đi mất, cũng liền tạo kết cục như bây giờ.

Cuối cùng, một bàn mỹ vị bữa sáng bị Ngạo Quân như cuồng phong gió quét lá rụng nhanh chóng ăn sạch , buông chiếc đũa xuống, còn có điểm chưa hết thèm thuồng nhìn chằm chằm chiếc bàn không, từ từ nói:“Oánh nhi, chờ ngươi gả đi rồi, ta sẽ không được ăn những món ngon mỹ vị như vậy, đến lúc đó ta nhất định hội đói chết .” Từ sau khi được ăn những mỹ vị như vậy, miệng của nàng lại càng ngày càng kén , nếu ngày nào đó không được ăn mỹ vị Oánh nhi làm, nàng không phải chết vì thèm ăn, thì chính là hội đói chết.

Oánh nhi mặt đỏ lên:“Ca thích ăn, Oánh nhi hội cả đời cũng làm cho ngươi ăn, chỉ làm cho một mình ngươi.” Trong lòng lại bổ nói: Bởi vì người ta phải gả là ngươi.

“Thật sự, thật tốt quá.” Ngạo Quân vui vẻ nở nụ cười, khi nghĩ đến ngày nào cũng có thể ăn những mỹ vị món ngon như vậy, nàng liền vui vẻ như sắp bay lên, hoàn toàn không suy nghĩ ý tứ trong những lời này của Nguyệt Oánh. Bọn họ lại trở về như lúc trước, mấy ngày nay lộng cương với Oánh nhi thật sự là ngày nàng thống khổ nhất, vốn nàng đối với thức ăn cũng không có yêu cầu gì , bất quá từ khi ăn món ngon Oánh nhi làm, nàng đối với đồ ăn yêu cầu lại càng ngày càng cao .

“Cái gì thật tốt quá?” Nguyệt Oánh đỏ mặt còn chưa nói, một tiếng nói trong trẻo liền vang lên, chỉ thấy Hoàng Anh cười cười đi vào.

“ Hoàng Anh, ngươi đã đến rồi.” Ngạo Quân hữu hảo tiếp đón. Hoàng Anh tính cách thẳng thắn làm nàng thực thích, hơn nữa từ nàng ta nàng có thể biết được tình trạng của Tuyết, cho nên mỗi ngày không phải nàng đi tìm Hoàng Anh, thì là Hoàng Anh đến tìm nàng.

“Ca, ta đi ra ngoài trước.” Nguyệt Oánh thấy Hoàng Anh đến đây, biến sắc, bỉu môi, khẩu khí không tốt nói. Nàng không thích Hoàng Anh này , không, phải nói là, nàng không thích người tiếp cận ca nàng, hơn nữa ca còn đối tốt với nàng như vậy, nàng biết tình huống này không giống với chuyện Xích Ngọc, ca không phải diễn trò. Đáng giận, ca là của nàng, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tranh giành với nàng, Nguyệt Oánh quay đầu, sắc mặt hung ác, ở trong lòng nói với chính mình.

“Nàng hình như không muốn nhìn thấy ta nga!” Hoàng Anh tùy tiện hướng bên cạnh bàn ngồi xuống, cười hì hì nói.

“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Ngạo Quân lười nhác tựa nghiêng vào trên tọa ỷ, thản nhiên nói. Kỳ thật nàng nhìn ra Oánh nhi không thích Hoàng Anh, nhưng chính là nàng nghĩ không thông, Hoàng Anh cô nương đáng yêu như vậy, vì cái gì Oánh nhi hội chán ghét? Xem tính cách của hai người bọn họ, nàng vẫn nghĩ bọn họ hội trở thành bạn tốt .

“Là ngươi nghĩ thiếu.” Hoàng Anh ngữ mang hai ý nghĩa hướng về phía Ngạo Quân ái muội nói, Mạc Nguyệt Oánh căn bản là xem nàng như tình địch, mới có thể lấy thái độ như vậy đối đãi nàng, toàn doanh mọi người ai mà không biết biết Mạc Nguyệt Oánh thích Mạc Quân , ngay cả nàng vừa tới đây không lâu cũng biết, chỉ có người này chính là đầu ngốc nga cái gì cũng không biết, thật không biết nên nói người trước mắt này như thế nào, người này quả thực thông minh đến trời phải đố kỵ người phải oán, nhưng với việc này, ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không bằng. Bất quá, ai, Mạc Nguyệt Oánh một lòng say mê này sợ là phải phó mặc , ai kêu người nàng yêu thượng căn bản chính là nữ nhân!

“Ngươi đây là cái biểu tình gì, được rồi, không nói nữa, thương thế của Cẩn Hiên ra sao?” Ngạo Quân thấy Hoàng Anh biểu tình ái muội, mi hơi nhướng lên, thản nhiên nói, thấy Hoàng Anh vẫn là bộ dáng phó tử kia, nàng quyết định không đảo quanh vấn đề này nữa, lại nói sang chuyện khác nói.

“Ngươi lại hỏi vấn đề này, ta nói, ngươi một ngày phải hỏi mấy lần, ngươi không phiền sao?……” Hoàng Anh lải nhải niệm tâm kinh với Ngạo Quân, mà Ngạo Quân lại vẫn như cũ lười nhác ngồi nghiêng, còn nhắm mắt lại dưỡng thần, đem những lời của nàng trở thành bài hát ru con.

Hoàng Anh nói một hồi, tự giác mất mặt, khẩu khí ai oán nói:“Ai, ta nhận thua , cũng không biết ngươi là cái người gì, được rồi, nói cho ngươi biết , vết thương của Vương gia đã hồi phục bảy tám phần, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày nữa, hắn sẽ trở lại thành ‘Chiến thần’ không đối thủ, thực không thể hiểu, ngươi không phải mỗi ngày đều thấy hắn sao? Tại sao còn như lão già cứ hỏi ta mãi?” Nói xong lời cuối cùng, tựa như nhỏ giọng tự nói với bản thân mình. Hoàng Anh tiêu sái làm việc tùy tính đã đủ quái quỷ , đủ không ấn theo lẽ thường, không thể ngờ được sau khi gặp được hoàng hậu, và Mạc Quân, nàng mới biết được, đối với bọn họ mà nói, nàng căn bản chính là gặp sư phụ, nàng thật sự là bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.

Trước không nói tới hoàng hậu, nói Mạc Quân này đi! Không thể tin được nhìn nàng ta tựa như thư sinh văn nhược, nội công lại thâm hậu thần kỳ, khi nàng giúp nàng ta giải khai nội lực bị phong bế mới phát hiện được, nhưng nàng ta lại không cho nàng nói chuyện này với người khác, trong doanh trừ bỏ Vương gia ra, không người nào biết quân sư của bọn họ có võ công, điểm ấy cũng không có gì lạ, tối kỳ lạ là nàng ta đối với hoàng hậu thập phần cảm thấy hứng thú, mỗi ngày đều phải bắt nàng kể chuyện hoàng hậu, con người này đối với chuyện gì cũng lạnh lùng lãnh đạm nhưng mỗi lần nghe đến chuyện này thì lại mê mẩn, đối với chuyện hoàng hậu có điềm bất thường, quả thực có thể nói là hành vi kinh thế hãi tục, nàng ta lại tuyệt không thấy ngạc nhiên, ngược lại giống như đó là chuyện bình thường, có khi lại lộ ra ý cười. Nàng dám khẳng định, hai nữ nhân bọn họ tuyệt đối là quái dị nhất ở trên đời, cũng là nữ nhân không bình thường nhất, bằng không hai nam nhân xuất sắc nhất như thế nào một lòng đều đặt lên người bọn họ? Nàng đã sớm nhìn ra lòng của Vương gia đã sớm để trên người Mạc Quân, chẳng qua nghĩ đến Mạc Quân là nam nhân nên không ngừng giãy dụa.

Ngạo Quân không nói, chỉ cười thần bí: tính tình Cẩn Hiên như thế nào, nàng còn không biết hay sao, mặc dù nàng mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, nhưng hắn nhất định sẽ không đem tình trạng vết thương thật sự của mình ra nói cho nàng biết, mỗi ngày đều tạo thành một bộ thần thanh khí sảng nói với nàng không có việc gì, nếu nàng tin hắn, vậy nàng chính là ngu ngốc, mà người biết rõ vết thương của hắn, trừ bỏ chính hắn ra, còn có bác sĩ phụ trách hắn, Hoàng Anh, nàng không hỏi nàng ta, thì hỏi ai a!

“Quên đi, cũng không hiểu nổi ngươi, mỗi lần đều làm ra vẻ thần bí như vậy.” Hoàng Anh bất mãn bỉu môi lẩm bẩm, mà Ngạo Quân lại chỉ cười thần bí, Hoàng Anh hoàn toàn đầu hàng , tiết hạ cả giận:“Ngươi không phải lại muốn nghe chuyện hoàng hậu a! Ta đến để nói cho ngươi biết, hai tháng trước, nhân lúc trong Thánh Tiên Môn có việc, ta ly khai hoàng cung, cho nên sau đó hoàng hậu có cái sáng kiến vĩ đại kinh thiên động địa gì, ta cũng không biết, nhưng ấn theo ngày nằm tính toán, hoàng hậu hẳn là đã sinh rồi!”

Sau khi biết hoàng hậu vừa mang thai, nàng đã bị hoàng đế “Bắt cóc” vào trong hoàng cung giúp hoàng hậu an thai, nói là đi giúp hoàng hậu an thai, chẳng thà nói là đi rèn luyện trái tim của nàng, nàng tự nhận cũng là đã đi khắp thiên hạ, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua người nào mang thai như hoàng hậu vậy, có rất nhiều thứ để giải khoay, nhưng lại chuyên chọn trường hợp nguy hiểm nhất, đi làm chuyện kinh người, khắp nơi khiêu chiến cực hạn của nàng, đáng giận là, nàng còn không thể nề hà với nàng ta, rốt cục, hai tháng trước, nhân chuyện của Thánh Xích, trong môn loạn thành một đoàn, nàng mới tìm được cơ hội rời khỏi hoàng cung, nghĩ rằng nàng rốt cục đã thoát ly khổ hải , nhưng dần dần, nàng phát hiện nàng sai lầm rồi, cũng không biết là hoàng hậu đã sử yêu pháp gì với nàng, nàng lại dần dần lo lắng cho hoàng hậu, không biết nàng ta hiện tại ra sao, sắp sinh nở , đúa con lại hảo động, không có nàng bên người, cũng không biết có gặp chuyện không may gì không, ngự y trong cung cũng không đối phó được nàng ta. Ai, nàng không phải đã trúng độc của hoàng hậu rồi chứ.

Ngạo Quân vừa nghe liền kích động một cái, nắm lấy bả vai Hoàng Anh, vừa muốn nói gì, một thanh âm có điểm không vui liền vang lên:“Ca, Vương gia phái người đến, có việc muốn tìm ngươi.”

Ngạo Quân kỳ quái nhìn về phía Nguyệt Oánh, vừa định hỏi chuyện gì làm cho Oánh nhi không vui, thân ảnh của tiểu binh liền xuất hiện ở nội trướng, đối với Ngạo Quân cung kính nói:“Quân sư, Vương gia phái tiểu nhân đến thỉnh quân sư sang đó, nói là có người tới từ kinh thành, muốn gặp quân sư.” Nói xong, còn cúi đầu, cũng không nhìn về phía Ngạo Quân, trên mặt có màu đỏ ửng khả nghi.

Người tới từ kinh thành? Ai a! Thận trọng như vậy, xem ra là một đại nhân vật, vậy thì có liên quan gì đến nàng? Để làm chi muốn gặp nàng?

Trong lòng tuy có nghi ngờ nhưng vẫn nói với tiểu binh kia:“Ta sẽ sang đó.” Lại quay đầu nói với Hoàng Anh và Nguyệt Oánh:“ Hoàng Anh, ta đi trước, chuyện vừa nãy, để nói sau. Oánh nhi, ta đi trước.”

Trong tầm nhìn chăm chú của Hoàng Anh và Nguyệt Oánh, Ngạo Quân đi theo tiểu binh đi đến doanh trướng của Cẩn Hiên.

Ngạo Quân vừa rời khỏi, Nguyệt Oánh lập tức liền giận trừng mắt Hoàng Anh nói:“Ngươi nói với ca ta cái gì đó?”

Nhìn Nguyệt Oánh tức giận đến mặt toàn bộ đều hồng, Hoàng Anh cảm thấy nàng ta cực kỳ đáng yêu, rất muốn trêu chọc, đối với nàng ta ái muội cười nói:“Bí mật. Ha ha……” Sau đó cười đắc ý, trong khi Nguyệt Oánh căm tức, chậm rì rì đi ra ngoài, chỉ còn lại Nguyệt Oánh một mình lưu lại tức giận đến dậm chân một cái.

Ngạo Quân vừa mang theo nghi hoặc, vừa tiến vào doanh trướng Cẩn Hiên, người tới từ kinh thành rốt cuộc là ai?

“Quân, ngươi đã đến rồi.” Vừa đi vào, thanh âm áp lực của Cẩn Hiên liền vang lên.

Ngạo Quân chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn chưa mở miệng, một thanh âm ngả ngớn ngay tại bên tai nàng vang lên:“Vị này chính là thiên hạ đệ nhất quân sư — Mạc Quân công tử, quả nhiên tuấn mỹ vô song.”

Ngạo Quân ngẩng đầu nhìn vào, thế này mới phát hiện, trong trướng trừ bỏ Cẩn Hiên ra, còn có một thân cẩm y nam tử bộ dạng tuấn mỹ có điểm giống với Cẩn Hiên vẻ mặt ngả ngớn ngồi ở bên người Cẩn Hiên, lúc này chính là vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm nàng.

Ngạo Quân không để ý tới người này, đi thẳng đến phía trước Cẩn Hiên ngồi xuống, thản nhiên nói với Cẩn Hiên:“Cẩn Hiên, tìm ta có chuyện gì?”

Cẩn Hiên cũng bình tĩnh nói:“ Giới thiệu với ngươi một chút, đây là Tứ đệ của bổn vương Âu Dương Dật Hiên Dật vương.” Từ ngữ ngắn gọn.

Ngạo Quân chỉ lạnh lùng đối vối Dật Hiên gật đầu một cái, chờ câu tiếp theo của hắn.

“Ha ha……” Dật Hiên cũng không để ý cười nói:“Mạc Quân sư thật đúng là rất giống với Tam ca a! Lạnh lùng như vậy. Bất quá, đại danh của Mạc Quân sư, bổn vương đã sớm nghe qua nha! Trận chiến lần này với Thương Liêu, thật đúng là ít nhiều nhờ có quân sư, còn có chuyện Thánh Xích và cái Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận kia, vừa nãy đã nghe Tam ca nói qua , Mạc Quân sư thật sự là thần nhân!……” Dật Hiên đối với Ngạo Quân hết sức khen ngợi.

Không hổ là Vương gia a! Lâu như vậy còn chưa nhập đề chính, đông lạp tây xả một đống lớn, rốt cuộc muốn làm gì?

Dật Hiên thấy nói lâu như vậy, Ngạo Quân vẫn một bộ Thái Sơn băng cho tiền mà sắc không đổi, trong lòng không khỏi lại ca thán: Hảo, có kiên nhẫn, đủ bình tĩnh, không kiêu không nóng nảy, thật không hỗ chức vị quân sư này, bộ dạng cũng thật sự mĩ đến kinh người, so với những nữ nhân hắn từng gặp qua còn mĩ hơn, khuôn mặt đẹp như vậy mà lại sinh trưởng ở trên người một người nam nhân thật sự là lãng phí , ai……

Âu Dương Dật Hiên này vô duyên vô cớ thán giận cái gì a? Thoạt nhìn ngả ngớn như vậy, tuyệt không giống với Cẩn Hiên, cũng không biết tỷ phu của nàng tính cách như thế nào .

“Tứ đệ, ngươi đông lạp tây xả đủ chưa?” Cẩn Hiên thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, từ sau khi Dật Hiên đi vào quân doanh đến nay, trước hết là theo hắn đông lạp tây xả một đống lớn, sau đó đối với Quân liền biểu hiện ra rất hứng thú, luôn miệng hỏi chuyện về Quân, nếu không phải đề cập đến Quân, hắn đã sớm đem tiểu tử này cấp đá ra bên ngoài , bây giờ còn được một tấc lại muốn tiến một thước, không chỉ yêu cầu gặp Quân, lại còn nói lảm nhảm với Quân, ấp úng không nói ra mục đích đến đây lần này, hắn cũng không tin Dật Hiên thật sự muốn gặp Quân nên mới chạy đến quân doanh này.

“Được rồi, kỳ thật ta lần này rời kinh! Là vì muốn tìm một người, vừa vặn nhị ca có chuyện muốn nhờ ta báo cho ngươi, cho nên liền……” Dật Hiên một mặt suy sụp, cúi đầu, lẩm bẩm nói, dưới áp lực cường đại của Cẩn Hiên, hắn biết Tam ca hắn đã đến cực hạn , nếu còn đông lạp tây xả nữa, phỏng chừng thật sự sẽ bị đá ra bên ngoài, mà Mạc Quân này xem ra cũng không phải người tốt nha , nhất định sẽ không cầu tình cho hắn.

“Hoàng huynh có gì muốn nói?” Cẩn Hiên thanh âm trầm ổn lạnh lùng ngắn gọn vang lên, đánh gãy Dật Hiên lải nhải, thật là, tiểu tử này khi nào thì trở nên dong dài như vậy.

“Chính là chuyện có liên quan tới việc Thương Liêu lần này vô cớ xâm phạm biên giới Long Hiên ta. Nhị ca có phong mật tín cho ngươi.” Dật Hiên rụt đầu một chút, từ trong lòng lấy ra mật tín từ kinh thành, mật tín nhị ca nhờ hắn giao cho Cẩn Hiên.

Thanh âm lạnh lùng của Cẩn Hiên làm Dật Hiên rùng mình một cái, người hắn luôn luôn sợ nhất là Tam ca , bởi vì hắn không chỉ có khuôn mặt cả ngày lãnh đạm, lại giống như hũ nút, một chút tình cảm cũng không có, không bằng hắn cuộc sống muôn màu muôn vẻ như vậy, bên người mỹ nữ vờn quanh, đó là trước kia , hiện tại, ai, không thể ngờ được một Dật Vương gia phong lưu như hắn cũng có một ngày gặp hạn, cũng không biết nàng kia hiện tại ở đâu, lần này ra kinh là vì tìm nàng, thật là, không có việc gì, đi ra ngoài trộm tinh cái gì! Thật sự là đáng đời, ở trong lòng Dật Hiên tự mình mắng một chút, thật đúng là rất muốn gặp nàng ……

Khi Dật Hiên một mình lảm nhảm, Cẩn Hiên đã đem mật tín Hoàng Thượng giao cho nhìn một lần, nhướng mày, đem tín đưa cho Ngạo Quân nói:“Quân, ngươi xem một chút.”

Ngạo Quân thân thủ tiếp nhận, liền nhìn lên, trong tín viết: Những ngày gần đây, Thương Liêu vương âm thầm phái sứ giả đi sứ, nói lần này tự dưng khơi mào chiến hỏa, cũng vì ngươi ta đi sứ Thương Liêu lần đó mà lưu lại họa hoạn, nói vậy chắc trong lòng Tam đệ cũng đã sáng tỏ, Gia Luật Ưng thề phải đả bại Tam đệ, cho nên không để ý Thương Liêu vương cùng mọi người ngăn cản cố ý xuất binh, khai chiến tới nay, quốc khố Thương Liêu quốc không chịu nổi gánh nặng, nhân dân tiếng oán than dậy đất trời, nhưng binh quyền Thương Liêu đã lạc vào tay Gia Luật Ưng, hơn nữa Thương Liêu vương yêu con đến sốt ruột, không đành lòng đả thương hắn, nhưng nửa tháng trước Thương Liêu lại phát sinh phản loạn, mặc dù đã trấn áp ổn thỏa, nhưng đối với Thương Liêu quốc mà nói là họa vô đơn chí không thể nghi ngờ, vì Thương Liêu quốc, Thương Liêu vương chỉ có thể nhịn đau. Trẫm đã phái người điều tra chuyện đó quả đúng là sự thật, Thương Liêu vương đã phái người đi biên cảnh, Thương Liêu vương đã biết chuyện Gia Luật Ưng diệt Mạc gia thôn, Tam đệ tất sẽ không bỏ qua, nhưng hắn thỉnh xin nhìn trên đầu tóc hắn đã bạc phơ, tha cho một mệnh, hắn đã hạ chỉ thu hồi binh quyền của Gia Luật Ưng, phế bỏ vị Thái tử này, vĩnh viễn giam hãm trong hoàng cung. Hy vọng chúng ta có thể nguôi giận, vì dân chúng hai quốc vô tội, ngưng chiến giảng hòa, Thương Liêu nguyện vì trận chiến lần này dâng cho chúng ta ba tòa thành trì. Quyết định cụ thể, Tam đệ toàn quyền quyết định, trẫm chờ tin lành của Tam đệ.

Nửa tháng trước? Khi đó nàng đang bị nhốt ở trong doanh trướng của hắn, mà hắn lại cả ngày không thấy bóng người, hiện tại xem ra là vì chuyện phản loạn, mà mấy ngày sau lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng còn nói nói vậy, chắc là đã biết Thương Liêu vương vì Thương Liêu quốc sẵn sàng hy sinh hắn, bỏ rơi hắn, khó trách hắn ngày đó giống như tiểu hài tử bị lạc, bất lực như vậy, Gia Luật Ưng hắn hẳn là thực thương phụ hoàng của hắn! Mà nàng lại chọn lúc hắn tối bất lực tối thương tâm nhất, lại hung hăng đâm một đao vào trong lòng hắn, nàng thực tàn nhẫn a! Gia Luật Ưng, cũng không biết hắn hiện tại ra sao?

“Cẩn Hiên, ngươi muốn làm như thế nào?” Ngạo Quân chờ mong nhìn Cẩn Hiên, về phần chờ mong cái gì, nàng không biết, nàng chỉ biết, ở trong lòng, nàng hy vọng Cẩn Hiên có thể buông tha Gia Luật Ưng.

“Ngươi là người của Mạc gia thôn , ngươi hy vọng ta làm như thế nào?” Cẩn Hiên quay đầu đi bình tĩnh hỏi, hắn không muốn nhìn thấy sự chờ mong trong mắt Ngạo Quân. Hắn giết cả thôn dân Mạc gia thôn ngươi, vì sao ngươi còn hy vọng ta buông tha cho hắn ? Trong lòng ngươi hắn thật sự quan trọng như vậy sao? So với toàn thôn Mạc gia thôn còn trọng yếu hơn?

“Ta biết ngươi sớm có quyết định, không cần hỏi ta.” Ngạo Quân lãnh đạm nói, coi như việc này thật sự không quan hệ với nàng. Nàng biết việc này Cẩn Hiên trong lòng sớm có so đo, tuy rằng nàng hy vọng Cẩn Hiên buông tha Gia Luật Ưng, nhưng công đạo của Mạc gia thôn nhất định phải đòi, mà nàng thân là người Mạc gia thôn làm sao có thể mở miệng nói Cẩn Hiên buông tha cho Gia Luật Ưng? Chuyện nàng nợ Gia Luật Ưng là chuyện của một mình nàng, nhưng còn chuyện quốc gia đại sự trước mặt, nàng làm sao có thể mở miệng cho được?

“Ta tuy có quyết định, nhưng Gia Luật Ưng quyết sẽ không khoanh tay chịu chết, ngươi hẳn là hiểu được.” Cẩn Hiên thanh âm bình tĩnh trầm ổn không chút phập phồng vang vọng ở nội trướng.

Hai người đều lâm vào trầm mặc, tâm tư trong lòng không nói được lời nào.

Mà Dật Hiên sau khi thấy Cẩn Hiên đem mật tín giao cho Ngạo Quân liền suy nghĩ mông lung : Tam ca của hắn lại có thể đem mật tín trọng yếu như thế cho Mạc Quân xem, mà Mạc Quân này cũng tự nhiên tiếp nhận như thế, tuyệt không cho rằng mật tín của Hoàng Thượng là không thể xem , nên nói người này thật không coi ai ra gì? Hay căn bản chính là một kẻ ngu ngốc, hơn nữa trong lúc đó hai người nói chuyện với nhau, hắn nghe được mơ hồ , đánh cái gì bí hiểm? Hơn nữa lãnh khốc như Tam ca, vì cái gì khi đối mặt với Mạc Quân, cho hắn cảm giác là kỳ quái như vậy, giống như lúc trước…… Không thể nào! Tuy rằng Mạc Quân này bộ dạng rất đẹp, nhưng……

Dật Hiên miệng há hốc gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang lâm vào trong trầm tư, trong lúc nhất thời, nội trướng ba người tâm tư đều có khác nhau, trầm mặc không nói.

Thẳng đến……“Bẩm Vương gia, Thương Liêu đưa tới một phong chiến thư.” Một tiểu binh ở trướng ngoại cao giọng bẩm.

“Tiến vào.” Cẩn Hiên đối với trướng ngoại trầm giọng nói.

Một tiểu binh đem trạm thiếp giao cho Cẩn Hiên liền lui đi ra ngoài, nội trướng không khí nặng nề ngay cả hắn cũng cảm giác được .

“Gia Luật Ưng hạ chiến thư với bổn vương, muốn cùng bổn vương quyết chiến một trận chân chính.” Cẩn Hiên sau khi xem thư xong, ngẩng đầu, nhìn Ngạo Quân nói.

“Ý của ngươi?” Ngạo Quân vẫn là lạnh nhạt như vậy nói. Gia Luật Ưng quả nhiên sẽ không giơ tay chịu trói.

“Ứng chiến.” Cẩn Hiên nhắm mắt lại, thanh âm không chút phập phồng nói. Nếu sự tình là do hắn dựng lên, cũng nên để hắn chấm dứt nó đi!

“Đây là quyết chiến của ngươi và Gia Luật Ưng, ta sẽ không nhúng tay.” Giống như đã sớm biết quyết định của Cẩn Hiên, Cẩn Hiên vừa nói xong, Ngạo Quân liền lạnh nhạt nói.

“Ta hiểu được.” Cẩn Hiên mở mắt ra, nhìn thẳng Ngạo Quân nói. Đây là ân oán của hắn và Gia Luật Ưng, ai cũng không ngăn cản được, huống chi là Quân, nàng căn bản không muốn Gia Luật Ưng có chuyện gì.

Hai người trong lúc đó lại lâm vào trầm mặc, nhưng trầm mặc hồi lâu Dật Hiên rốt cục chịu được không được không khí buồn chết người này, hắn vốn đã đủ phiền , hiện tại càng phiền hơn , không được, tìm chuyện vui vẻ một chút để nói, bằng không tuy hai người bọn họ có thể chịu được, nhưng hắn nhất định tráng niên sớm thệ , nói cái gì đây! A, đúng rồi, Tam ca nhất định không biết sự kiện kia.

“Tốt lắm, đừng nặng nề như vậy nữa, Tam ca, ta nói cho ngươi biết một chuyện vui, đây chính là đại hỷ sự khắp chốn mừng vui nga……” Dật Hiên thần bí nháy mắt với Cẩn Hiên nói.

Cố ý ngừng một chút, tưởng sẽ khai mở khẩu vị của hai người, nhưng là hắn tính toán sai , hai người bọn họ vẫn iếp tục duy trì nguyên lai bộ dáng, ngay cả mí mắt cũng không giật, nhìn cũng không nhìn hắn, hắn như thế nào đã quên hai người kia căn bản chính là hai người không hề có tính hài hước!

Không có người để ý đến hắn, hắn chỉ có thể một mình độc thoại , hắn cũng không tin những lời tiếp theo, Tam ca còn có thể tiếp tục bảo trì bộ dáng lãnh khốc như vậy, Dật Hiên đùa dai cười cười, tiếp theo lại nói:“ Chuyện kia chính là…… Hoàng tẩu nàng……” Quả nhiên, lời này của hắn vừa nói ra, Cẩn Hiên lập tức mãnh ngẩng đầu lên theo dõi hắn, hì hì…… Ta đã nói rồi đó thôi! Bất quá, Mạc Quân này như thế nào cũng là vẻ mặt vội vã nhìn hắn? Không rõ? Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, y vẫn đều là một bộ bình tĩnh đạm mạc, cho dù là Gia Luật Ưng đưa chiến thư tới, y cũng không gấp như vậy.

“Nói mau a!” Ngạo Quân nhịn không được thúc giục nói, thanh âm không còn lạnh nhạt như dĩ vãng, cũng thoáng đề cao, có thể thấy được sự vội vàng trong lòng.

Hai người đều vẻ mặt kỳ lạ khó hiểu nhìn về phía nàng, Cẩn Hiên lại cảm thấy có điểm kỳ quái, Quân là người như thế nào, hắn biết rất rõ, dù chuyện có to đến đâu, cũng không thấy y khác thường như vậy, như thế nào nhắc tới Vũ Tình, y liền thay đổi bộ dạng? Y biết Vũ Tình sao?

Ngạo Quân không để ý hai người giật mình, lại thúc giục nói:“Nói.” Hoàng tẩu mà hắn vừa mới nói không phải là Tuyết sao? Tuyết có đại hỷ sự gì?

Hảo có khí thế a! Dật Hiên bị Ngạo Quân thúc giục như vậy, lăng lăng gật đầu, thế này mới lại vẻ mặt cười hì hì nói:“Hoàng tẩu trước đó không lâu sinh một tiểu Thái tử, hảo đáng yêu, hảo hảo ngoạn a! Giống như nhị ca và hoàng tẩu, ha ha…… Long Hiên hoàng triều ta đã có người kế nghiệp, ha ha…… Ngươi không biết đâu, mẫu hậu cao hứng đến vài ngày cũng ngủ không được, ha ha……” Dật Hiên tự nói tự cười lớn, trong đầu lại nghĩ tới đứa cháu nhỏ đáng yêu của hắn, tiểu tửu oa [*] đáng yêu kia, hoàn toàn không chú ý tới hai người sau khi nghe xong sắc mặt lại có biểu tình khác nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.