Quân Sư Vương Phi

Chương 56: Q.2 - Chương 56: Quen biết Đông Phương Tuấn Hạo




Âu Dương Cẩn Hiên không hổ là Âu Dương Cẩn Hiên, nói không buông tay thật sự không buông tay. Trời ạ! Ai tới cứu với, Tuyết, đều là do ngươi làm hại, không có việc gì lại đi nói cái gì ‘Đạo lý lớn’, làm hại hiện tại ‘Lãnh Diện Chiến Thần’ hoàn toàn vô lại, làm hại nàng xưa nay lạnh lùng bây giờ cả ngày đều muốn giết người. Việc này, lại tới nữa, ta có thể giả chết được không a! Đáp án là không thể.

“Quân, dậy, ta đã kêu người nấu cốt chúc ngươi thích ăn nhất này, mau dậy ăn, đừng ngủ nữa. Cẩn Hiên cầm bát chúc trong tay, ngồi ở đầu giường Ngạo Quân, ôn nhu gọi. Thực hiển nhiên, ôn nhu của Nguyệt Oánh trước kia hiện tại tất cả đều rơi xuống người Cẩn vương gia đáng thương của chúng ta, bất quá, hai người kia đều giống nhau, nếu theo cách nói của Tuyết chính là đem việc xây dựng công trình tam hạp trở thành niềm vui lớn nhất trong cuộc sống, mỗi ngày làm không mệt mỏi.

Ngạo Quân kỳ thật đã sớm tỉnh, nhưng không muốn dậy, lăn qua, tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng trong lòng đã đến cực điểm: Từ sau buổi tối hôm đó, Cẩn Hiên giống như là…… Ách, nói thẳng ra chính là keo dán cực đại đi tới đâu dính tới đó, bộ dáng Vương gia lãnh khốc cũng biến mất, chỉnh lại thành một bộ tiểu người hầu vô lại, hơn nữa mỗi buổi tối đều ở trong phòng nàng, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy, ôn nhu cộng thêm thâm tình nhìn chăm chú nàng, nhìn đến nàng thật sự chịu không nổi, chỉ phải lãnh nghiêm mặt hạ lệnh trục khách, mà hắn lại vẫn cấp nàng một câu ai oán:‘Quân, ta nghĩ nhìn ngươi ngủ, ta mới đi.’ Ngất, nàng như thế nào cảm giác nàng như là một phụ trượng phu đem thê tử đuổi đi, cuối cùng nàng chỉ có thể nhận thua , làm bộ ngủ, để đưa hắn cấp ‘Thỉnh’ đi. Tối đáng giận là hắn lại tiếp nhận công tác của Oánh nhi, mỗi ngày đều đến kêu nàng rời giường, còn ôn nhu như vậy, sáng sớm liền đem trái tim nàng dọa sợ tới mức chết khiếp, hắn có ý định không cho nàng hảo sống có phải không?

“Quân, ta biết ngươi sớm tỉnh, không cần nằm trên giường nữa , dậy ăn chúc đi!” Cẩn Hiên đem chăn Ngạo Quân cấp xốc lên, cúi đầu, ở bên tai nàng thổi một hơi, Quân thật sự rất đẹp, buổi sáng cũng dễ dàng xúc động , huống chi dưới thân là người âu yếm, nhưng hắn không thể làm y bị thương, chỉ phải chịu đựng. Ai, thực sợ có một ngày hội nhẫn không được, bất quá, muốn cho người thích ngủ như y rời giường, cũng chỉ có loại biện pháp này .

Quả nhiên, Ngạo Quân run run một cái, mặt tối sầm, dùng sức đem Cẩn Hiên trên người đẩy ra, lại ôm lấy chăn đắp lên người mình, lạnh giọng nói:“Âu Dương Cẩn Hiên, rốt cuộc đã đủ chưa?” Thật sự là lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh a! Nhưng thực hiển nhiên cho dù là lão hổ phát uy, trước mặt cao thủ Cẩn Hiên này so với mèo bệnh cũng không sai biệt lắm.

“Biết ngươi sợ lạnh, đến đến, ăn bát chúc trước cho ấm thân.” Cẩn Hiên cầm trong tay bát chúc đưa đến trước mặt Ngạo Quân, lấy lòng ôn nhu nói, hoàn toàn không nhìn ra hàn khí trước mắt sắp lãnh đông chết người, bởi vì so với lãnh công, hắn tuyệt đối không yếu hơn Ngạo Quân, chính hắn thân cũng là một cái hầm lạnh chứa đá.

“Nếu biết ta sợ lạnh, không cần mỗi buổi sáng đến xốc chăn của ta như vậy.” Ngạo Quân có điểm đau đầu vỗ về cái trán nói. Thật không biết nên nói cổ nhân công lực thâm hậu? Hay là nên nói bọn họ phản ứng trì độn? Nàng đã luyện tới tột đỉnh thần công ‘Đông chết người không đền mạng’ nhưng đối với bọn họ lại không dùng được. Kể từ đêm hôm đó, cũng đã nửa tháng, đối thoại lần đó, bọn họ cơ hồ mỗi ngày nói, cũng đã muốn nói mấy tháng, hắn không phiền, nhưng nàng đã phiền đến sắp chết, hiện tại lại nói tiếp, giống như là lời kịch có sẵn.

“Không còn sớm , sắp giữa trưa rồi, đến, mau ăn xong bát chúc này, ta có lễ vật tặng cho ngươi.” Cẩn Hiên sủng nịch vỗ vỗ đầu y, cười cười nói. Hắn không thích nhìn y vô lực vỗ về đầu như vậy. [ Cũng không ngẫm lại nàng là vì ai mới có thể như vậy .]

“Di?” Ngạo Quân nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Cẩn Hiên. Lễ vật? Lời kịch sửa lại rồi sao? [ Ngươi thật đúng là nghĩ đến bọn ngươi đang nói lời kịch a?]

“Ha ha…… Trước ăn hết chúc đã, ta liền lấy lễ vật ra.” Cẩn Hiên nghĩ thấy Ngạo Quân có biểu tình cảm thấy hứng thú với lễ vật như vậy, vui vẻ nở nụ cười, không quên thôi thúc nàng ăn chúc.

Ngạo Quân trên đầu lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, bọn họ quả nhiên không phải là đường nhân, quả thực chính là đàn gảy tai trâu! Bất quá điều hắn vừa nói , làm nàng có điểm tò mò với lễ vật này, nửa tháng qua, hắn mặc dù đối với nàng quan tâm đầy đủ, ôn nhu săn sóc, nhưng chưa từng tặng lễ vật cho nàng, thật ra hắn muốn tặng cái gì cho nàng? Hơn nữa tại sao lại vô duyên vô cớ tặng lễ vật?

Trong lòng tò mò, nghi hoặc, hơn nữa bát chúc nóng hầm hập kia lại mê người như vậy, Ngạo Quân đưa tay từ trong chăn ra, lấy bát chúc từ trong tay Cẩn Hiên, ân, ăn ngon thật, đầu bếp trong vương phủ tay nghề quả nhiên không tồi.

Cẩn Hiên vẻ mặt hạnh phúc nhìn Ngạo Quân ăn ngon lành, trong lòng hạnh phúc tràn đầy , thật muốn cứ như vậy sủng y, cả đời cứ như vậy trôi qua.

Ngạo Quân ăn xong đưa bát trống trơn trả lại cho Cẩn Hiên, nháy mắt, Cẩn Hiên trong tay không biết từ khi nào xuất hiện một sáo ngọc trong suốt trong sáng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cũng khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ, Ngạo Quân vừa thấy liền thích vô cùng.

“Đây là lễ vật ta tặng ngươi, có thích không?” Ánh sáng trong đôi mắt Ngạo Quân hoàn toàn rơi vào trong tầm nhìn chăm chú của Cẩn Hiên, Cẩn Hiên vui sướng hỏi, thuận tay đem tay Ngạo Quân kéo lên, đem sáo ngọc để vào trong tay y, chờ mong biểu tình giật mình của y.

Lần này Ngạo Quân quả nhiên không làm hắn thất vọng, khi đụng tới sáo ngọc kia, Ngạo Quân liền vẻ mặt ngạc nhiên đem sáo ngọc cầm trong tay phiên đến phiên lui nghiên cứu , hảo thần kỳ a! Vì cái gì nàng vừa đụng đến cây sáo ngọc này liền cảm thấy thực ấm áp, toàn thân một chút hàn khí cũng không có, tựa như đang đặt mình trong cho ấm lò , thật thoải mái a!

“Đây là có chuyện gì?” Nghiên cứu tới nghiên cứu lui cũng nghiên cứu không ra cái gì, Ngạo Quân đành phải ra tiếng dò hỏi.

Thấy đôi mắt to đen láy của Ngạo Quân lúc này lóe ra ánh sáng tò mò nhìn hắn, Cẩn Hiên theo bản năng nuốt một chút nước miếng, mới nhu thanh mỉm cười nói:“ Cây sáo ngọc này là ngày đó khi ta hồi kinh, hoàng huynh ban cho ta, là từ thần ngọc thời thượng cổ chế thành , nó ngoại trừ âm điệu trơn tru, chính yếu là nó có một công hiệu đặc thù, chính là nó hội theo bốn mùa biến hóa mà không ngừng biến ảo độ ấm, nói cách khác khi mùa đông , chỉ cần người mang nó, một chút cũng không cảm thấy lạnh, so với ấm lô cũng dùng được…… Ta biết ngươi sợ lạnh nhất, cho nên tặng cho ngươi là thích hợp nhất .” Kỳ thật hắn đã sớm muốn đưa cho y , bất quá vẫn chưa tìm ra thời cơ thích hợp.

“Thật sự, so với ấm điều hòa còn hoàn hảo hơn, Cẩn Hiên, cám ơn ngươi.” Ngạo Quân yêu thích không buông tay vừa cầm sáo ngọc tả nhìn hữu xem, vừa vui vẻ nói với Cẩn Hiên. Trước đây nàng đối với kỳ trân dị bảo gì cũng không cảm thấy hứng thú, bất quá đối với sáo ngọc thần kỳ có thể so với ấm điều hòa này, nàng lại yêu thích vô cùng, thứ này đối với người sợ lạnh nhất như nàng so với bảo vật gì cũng trân quý hơn.

“Ha ha…… Ngươi thích là tốt rồi.” Cẩn Hiên thấy Ngạo Quân làm ra động tác trẻ con, ha ha ngây ngô cười nói.

Ngoài cửa Chu bá đợi thật lâu, thấy Vương gia vẫn chưa đi ra, mà trong phòng lại giống như rất hoà thuận vui vẻ, trong lòng một trận kích động: Mạc Quân công tử rốt cục bị si tâm của Vương gia làm cảm động , cuối cùng Vương gia cũng đã vân khai kiến nguyệt minh [*], thật tốt quá. Nửa tháng qua, vương phủ từ trên xuống dưới đều biết Vương gia yêu thượng một người nam nhân, từ không thể tin, khó có thể chấp nhận, đến chấp nhận, cho tới bây giờ tất cả mọi người đều cổ vũ cho Vương gia, si tâm của Vương gia làm cho toàn quý phủ từ trên xuống dưới đều cảm động vô cùng, tuy rằng đối phương là nam tử, nhưng bọn hắn vẫn hy vọng Vương gia sớm ngày ôm ‘Mỹ nhân’ về, nhất là hắn, mỗi ngày đều tận mắt chứng kiến Vương gia đối với Mạc Quân công tử là nhu tình như nước như thế nào, hơn nữa mỗi ngày sáng sớm liền thức dậy, vì y chuẩn bị món ăn y thích nhất, sau đó kêu y rời giường, chính là Mạc Quân công tử không những không cảm kích, còn luôn đem Vương gia cấp đuổi ra, mỗi lần nhìn bóng dáng Vương gia thất vọng rời đi, hắn thật sự cảm thấy Vương gia rất đáng thương , tâm Mạc Quân công tử quả thật rất cứng rắn , nhưng Vương gia cũng không buông tay, ngày hôm sau vẫn như cũ làm như vậy. Ai, hiện tại tốt rồi, cuối cùng Mạc Quân công tử cũng bị Vương gia làm cảm động [ Liên tưởng cực kỳ phong phú ].

Bởi vì trời lạnh, Ngạo Quân đi vào kinh thành cũng đã nửa tháng , nhưng chưa từng bước chân ra ngoài Cẩn vương phủ nửa bước, khi nói muốn cùng Cẩn Hiên vào cung, Cẩn Hiên lại luôn nói với nàng Hoàng Thượng không triệu kiến, không thể tùy ý tiến cung, nàng thật sự thực hoài nghi, độ tin cậy trong lời nói của Cẩn Hiên, nàng cũng không tin Cẩn vương gia dưới một người, trên vạn người ngay cả đưa một người vào cung cũng khó khăn như vậy, hơn nữa không phải nói nàng là công thần chủ yếu sao? Như thế nào Hoàng Thượng dường như đã quên nàng rồi, ngay cả tiến cung cũng không cho nàng vào. Nhưng Cẩn Hiên lại chỉ biết cấp nàng một câu ‘Ta đây là vì tốt cho ngươi’, ngươi nói, nàng còn có thể nói cái gì, thực sợ hắn lại cấp cho nàng một đại thông báo còn ‘Kinh thiên động địa’ hơn, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận thua . Ai, dù sao cũng đã đến kinh thành, nàng không tin nàng không có cơ hội nhìn thấy Tuyết.

Hiện tại có ấm điều hòa, không, là có sáo ngọc ấm thân, nàng có thể đi ra ngoài một chút , không cần sợ lạnh nữa, nói thật, đi vào cổ đại cũng đã nửa năm , cũng chưa từng nhìn xem cổ đại đến tột cùng là như thế nào , càng đừng nói là phồn hoa phố xá , hiện tại có thể hảo hảo đi dạo, nhìn một cái.

Cả ngày đều ở trong Cẩn vương phủ thật sự là thực nhàm chán, trong phủ trừ bỏ sân bóng rổ có thể tiêu khiển ra, cơ hồ sẽ không thứ gì có thể giết thời gian , bọn Tử Tề, nghe nói có rất nhiều sự vũ, cũng không thể gặp mặt.

Cẩn Hiên nếu không ở trong phủ, nàng ngay cả người nói chuyện cũng không có, tuy rằng người trong phủ đối đãi với nàng tốt lắm, nhưng mỗi người hình như đều giống nhau, nói chưa được hai câu, liền khuyên nàng đáp ứng Cẩn Hiên, nói với nàng Vương gia là hảo như thế nào, si tình như thế nào…… Nàng sắp hôn mê, cứ như vậy, sớm muộn gì nàng cũng hỏng mất. Hơn nữa thâm tình của Cẩn Hiên cũng thật sự làm cho nàng thực khó xử, hiện tại nàng cũng chưa hiểu rõ! Nàng không nghĩ lại làm thương tâm Gia Luật Ưng lần nữa, nhưng lại luyến tiếc Cẩn Hiên, ai, một chữ yêu , quả nhiên thật phiền .

Nhưng trừ bỏ Cẩn vương phủ, nàng cũng không có nơi nào để đi, ai! Kỳ thật đến bây giờ nàng còn không biết nàng đã là Thái tử Thái Phó, có Thái Phó phủ của riêng mình, cũng vì Cẩn Hiên không nói cho nàng biết mà thôi, cho nên hiện tại Thái Phó phủ vẫn để không! Chưa từng có người nào gặp qua Thái Phó tân nhậm, cho nên ngoại giới lại đem Mạc Quân công tử thần bí truyền đi càng thêm thần kỳ .

Trên đường cái kinh đô náo nhiệt phi phàm, xuất hiện một cái đầu mang đấu lạp [**] màu trắng, thiếu niên một thân y bào trắng noãn, tuy rằng mọi người đều nhìn không thấy gương mặt của hắn, nhưng từ trên người hắn tản mát ra khí chất tao nhã, cao quý, vẫn khiến cho mọi người liên tiếp quay đầu, mắt không đảo nhìn chăm chú, không ngừng đoán xem dưới đấu lạp kia là gương mặt như thế nào.

Đúng vậy, bạch y thiếu niên này chính là Ngạo Quân, lúc đầu nàng ra ngoài không nghĩ sẽ đội đấu lạp , nhưng Chu bá nói nếu nàng muốn ra phủ, nên đội thì tốt hơn, bằng không nàng nhất định xuất môn đi không được vài bước, đi cũng không được , điều này làm nàng nhớ tới tình cảnh khi khải hoàn trở về, không có cách nào, đành phải mang theo đấu lạp . Hiệu quả cũng không tệ lắm, nàng có thể tùy ý đi khắp nơi quan sát, chợ cổ đại vẫn rất thú vị, có rất nhiều thứ hảo ngoạn ngoạn.

“Ngươi muốn chết a! Dám cản đường thiếu gia nhà ta.” Ngạo Quân đang đứng trước một cửa hàng bán hàng rong xem đồ chơi làm bằng đường, đột nhiên nghe được một tiếng quát mắng thô bạo, tiếp theo một lão bà bà giống như khất cái gục ở bên chân nàng.

Ngạo Quân cơ hồ theo bản năng nâng lão bà bà kia dậy, cúi thấp người vỗ vỗ tro bụi trên người lão bà bà, hành động này không thể nghi ngờ làm cho tất cả mọi người ở đây hít một ngụm lãnh khí: Vị bạch y thiếu niên này vừa nhìn đã biết chính là gia đình giàu sang, thế nhưng lại hạ mình phủi bụi đất cho một khất cái như vậy, hơn nữa hết thảy điều hắn làm tựa hồ là theo lẽ thường. Cách đó không xa trên một tiểu lầu có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp mang theo thú vị thật sâu nhìn chăm chú nhất cử nhất động của bạch y thiếu niên kia: Thú vị!

“Công tử đừng làm thế, lão thân không có việc gì, không có việc gì……” Lão bà bà vừa thấy công tử khí thế cao quý như thế nhưng lại giúp lão phủi bụi, lập tức vẻ mặt kinh hoảng lui ra sau mấy bước, liên tục xua tay nói.

Ngạo Quân thấy biểu tình của mọi người và phản ứng của lão bà bà như vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì.

“Uy, đụng phải thiếu gia nhà ta đã nghĩ như vậy rời đi rồi sao?” Thấy lão bà bà muốn đi, tiếng quát mắng thô bạo vừa nãy lại vang lên.

Lão bà bà bị quát, thiếu chút nữa sợ tới mức té ngã, vừa thấy người lão vừa đụng vào, lại sợ tới mức lập tức quỳ gối trước mặt người hẳn chính là thiếu gia kia, không ngừng nói xin lỗi;“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Trương thiếu gia, ta không phải cố ý , thực xin lỗi……”

“Dám cản đường bổn thiếu gia, thối khất cái, cút ngay.” Người được xưng là Trương thiếu gia kia một cước không lưu tình đá vào lão bà bà, vẻ mặt chán ghét quát.

Lão bà bà tuổi đã cao, làm sao có thể chịu được một cước của một thanh niên chính trực như Trương thiếu gia, lập tức té trên mặt đất, không đứng dậy được. Mà người ở bốn phía, mặt có chút thay đổi, tâm sinh không đành lòng có, phẫn nộ có, nhưng không ai dám quản chuyện này, cũng không có người dám đi nâng lão bà bà dậy.

“Nằm giả chết a! Tránh ra cho bổn thiếu gia.” Vị Trương thiếu gia kia tựa hồ còn không chịu bỏ qua, đi tới, định đá them một cước vào lão bà bà đang nằm trên mặt đất, một cước này, lão bà bà xác định vững chắc mất mạng, mọi người ở đây đều quay mặt đi, không đành lòng xem, phản ứng này, loại sự tình này thường xuyên xảy ra .

Khi vị Trương thiếu gia sắp đá lão bà bà, Ngạo Quân căn bản không nghĩ xen vào việc của người khác nhưng rốt cục nhịn không được , một cước đi qua, đem chân của Trương thiếu gia kia đá văng ra.

Không để ý tới Trương thiếu gia đang ôm chân nhảy tại chỗ, lại cúi người xuống đỡ lão bà bà đứng lên, lão bà bà đã không ngừng thở phì phò , xem ra một cước kia thật đúng là quá nặng.

“Thiếu gia, thiếu gia ngươi không sao chứ?” Vài người hầu thấy chủ tử mình ôm chân nhảy, vội vàng vây lại đỡ lấy Trương thiếu gia hỏi.

“Mẹ nó, ngươi thử xem có sao không.” Trương thiếu gia một cước đá vào chân người hầu đang dìu hắn , người hầu kia ‘A’ một tiếng, ôm chân lui ra phía sau vài bước.

“Hừ, mẹ nó, ngươi là ai, dám đá bổn thiếu gia, ngại mệnh dài a?” Trương thiếu gia đối với thủ hạ hừ một tiếng, quay đầu hung tợn trừng mắt Ngạo Quân cả giận nói.

Ngạo Quân căn bản là không đem lời nói của hắn đặt vào trong tai, giúp đỡ lão bà bà xoay người đã muốn đi, nàng ghét nhất loại công tử ăn chơi trác táng này.

“Dám không xem bổn thiếu gia ra gì? Bao vây lại cho ta.” Hành động của Ngạo Quân như lửa cháy đổ thêm dầu, Trương thiếu gia tức giận đến mặt giống như con lợn quay, lớn tiếng giận dữ hét, chưa từng có người nào dám không nhìn hắn như vậy, hôm nay hai người kia chết chắc rồi.

Trương thiếu gia ra lệnh một tiếng, lập tức có mười mấy thủ hạ chạy tiến lên vây quanh Ngạo Quân đang muốn rời đi, gương mặt vô biểu tình ẩn trong đấu lạp, nhưng lão bà bà thực hiển nhiên là sợ tới mức run rẩy, đứng cũng đứng không vững, những người này thật không biết kính lão a!

“Hắc hắc…… Tiểu tử, dám quản chuyện của Trương Quan Lễ ta, lá gan của ngươi cũng không nhỏ a? Có biết đá ta một cước phải trả giá như thế nào không a? Ha ha…… Bổn thiếu gia hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, vậy lưu lại hai tay hai chân cho ta! Ha ha……” Trương Quan Lễ hai tay khoanh ngực, bước đi thong thả tới trước mặt Ngạo Quân, đắc ý cười nói, thấy Ngạo Quân vẫn không nói lời nào, sắc mặt lại biến đổi, cười đến có điểm quỷ dị nói:“Nguyên lai là người câm điếc a? Ha ha…… Còn mang theo đấu lạp, xem ra là bộ dạng rất xấu, ha ha……” Nói xong liền cười ha hả, thủ hạ cũng phụ họa cười ha hả, người vây xem cũng cấp cho Ngạo Quân mười hai vạn phần đồng tình: Vị thiếu niên này hôm nay là dữ nhiều lành ít !

Ngạo Quân vẫn như cũ giúp đỡ lão bà bà, không để ý người trước mắt, tự động đưa những lời của hắn trở thành chó điên sủa bậy.

“Mẹ nó, không chỉ câm mà còn là kẻ điếc, người như thế sống trên đời cũng vô dụng, phế hắn cho ta, lên……” Trương Quan Lễ thấy mình tự nở nụ cười lâu như vậy, người trước mắt một chút phản ứng đều không có, cũng không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như trong dự đoán của hắn, mặt mũi không nhịn được , đỏ lên nghiêm mặt, quát mắng.

Thấy chủ tử vẫy tay một cái, mười mấy cái thủ hạ cùng nhau tung quyền đầu đánh tới Ngạo Quân. Những người này Ngạo Quân còn không để vào mắt a! Nói như thế nào nàng ở hiện đại vẫn là một lão đại trong xã hội đen, cho dù không có võ công, chỉ dùng triệt quyền đạo hiện đại, đối phó với bọn họ cũng đã quá dư dả.

Ngạo Quân lắc mình một cái, tránh thoát công kích của người đầu tiên, sau đó nâng chân lên đá một cái, người nọ lập tức té trên mặt đất rên rỉ, người đầu tiên vừa ngã xuống, liền có càng nhiều người tấn công đi lên, Ngạo Quân một bên đỡ lão bà bà , một bên thoải mái tự nhiên ứng đối, trái chợt lóe, phải một cước, không ai chạm được một góc áo của nàng.

Rất nhanh, mười mấy thủ hạ của Trương Quan Lễ đã nằm trên mặt đất rên rỉ, mà Ngạo Quân lại vẫn như cũ thẳng tắp giúp đỡ lão bà bà đứng bất động, coi như những người trước mắt này căn bản không phải do nàng đánh.

“Phế vật.” Trương Quan Lễ thấy thủ hạ của mình vô dụng như vậy, mắng một tiếng, vừa hận nói với Ngạo Quân:“Tiểu tử, không ngờ ngươi cũng có chút công phu, hừ đi chết đi!” Nói xong một quyền đánh tới.

Ngạo Quân dùng tay lôi kéo, Trương Quan Lễ nhất thời đứng không vững, ngả vài bước về phía trước, bất quá cũng rất nhanh trụ lại, lại tấn công về phía Ngạo Quân, nhìn ra được Trương Quan Lễ này còn có điểm công phu quyền cước, không giống thủ hạ của hắn vô dụng như vậy, miễn cưỡng có thể ngăn được mấy chiêu của Ngạo Quân, bất quá cũng nhanh chóng nằm trên mặt đất rên rỉ .

“Thiếu gia thiếu gia……” Thủ hạ thấy chủ tử bọn họ cũng nằm xuống, nhanh chóng giãy dụa đi qua nâng thiếu gia bọn họ dậy.

“Đau đau……” Trương Quan Lễ được thủ hạ nâng dậy, ôm tay kêu lên đau đớn, chân vừa mới đá lão bà bà cũng đứng không được , xem ra tay và chân đều đã bị gãy.

Nhìn Trương Quan Lễ bình thường khinh người lại bị đánh gãy tay chân, bộ dáng chật vật không chịu nổi, mọi người vây xem rất muốn cười to, nhưng đều bị dọa sợ, chỉ âm thầm ở trong lòng trầm trồ khen ngợi vị bạch y thiếu niên này, cũng vì y lo lắng không thôi, Trương Quan Lễ này ở trong kinh nổi danh ác bá, gia đình quyền thế, căn bản là xem mạng người như cỏ rác.

Ngạo Quân mặc kệ những người này, tâm tình vốn hảo hảo đều bị phá hủy, trước hết vẫn nên mang vị lão bà bà này đi trị liệu, sau đó quay về, phỏng chừng Cẩn Hiên cũng sắp rừ trong cung trở về rồi!

“Ngươi đứng lại đó cho ta, tiểu tạp chủng.” Trương Quan Lễ chịu đau đối với Ngạo Quân định rời đi hét lớn mắng.

Vốn Ngạo Quân không nghĩ để ý đến hắn , nhưng một câu ‘Tiểu tạp chủng’ này lại làm cho Ngạo Quân mạnh mẽ dừng lại, buông lão bà bà ra, xoay người lại, chậm rãi đi từng bước về phía Trương Quan Lễ , ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua đấu lạp thẳng tắp bắn về phía người trước mắt, cả người tản mát ra khí thế mãnh liệt, buộc Trương Quan Lễ không khỏi lui về phía sau, một bên thủ hạ vẫn có kẻ không sợ chết đi ra uy hiếp nói:“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì, ta cảnh cáo ngươi, lão gia nhà ta là Lễ bộ thị lang đương triều, ngươi đừng xằng bậy, nếu không cả nhà ngươi khó thoát khỏi cái chết……”

“Phải không?” Ngữ khí thản nhiên chậm rãi từ đấu lạp truyền ra, lập tức làm cho tên nô tài ra tiếng uy hiếp kia im miệng, tay chân không ngừng phát run, mọi người ở đây cũng bị thanh âm dễ nghe nhưng lạnh lùng này đông lạnh run run một trận.

Ngạo Quân xuất thủ rất mạnh, nắm áo Trương Quan Lễ,‘Phanh’ một tiếng, như một vật nặng nện vào, phỏng chừng xương cốt bị gãy vài cái, Ngạo Quân không thèm nhìn người nọ, xoay người một cái, một cước dẫm nát ngực người nọ.

“Hảo hán, hảo hán tha…… Tha mạng a!” Trương Quan Lễ chịu đựng đau, không ngừng mà cầu xin hảo hán tha thứ , trong lòng lại oán hận nghĩ: Ngày nào đó nếu ta còn gặp lại ngươi, ta nhất định phải bắt ngươi sống không bằng chết. Nhưng người nào đó đã quên, hắn căn bản ngay cả hình dáng người ta như thế nào cũng không biết.

“Xin lỗi lão bà bà.” Ngạo Quân lại dùng tiếng nói lạnh lùng vọng ra, nhân tiện đá thêm một cước.

“A! Dạ…… Dạ……” Trương Quan Lễ đau hô một tiếng, té đến trước mặt lão bà bà, liên thanh nói:“Thối…… Không không…… Lão bà bà, thực xin lỗi.”

Lão bà bà bị dọa đến thiếu chút nữa té xỉu , căn bản là phản ứng không kịp, Ngạo Quân đi qua nâng lão bà bà dậy, lạnh nhạt nói:“Cút.”

Mười mấy thủ hạ của Trương Quan Lễ chạy nhanh đến giúp đỡ hắn đứng lên, lúc sắp đi còn oán hận nhìn Ngạo Quân liếc mắt một cái, chẳng qua Ngạo Quân không phát hiện ra mà thôi.

Trận hỗn loạn này cuối cùng cũng kết thúc, người vây xem thấy Trương Quan Lễ đi rồi, thế này mới dám vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không ngừng mà khen ngợi Ngạo Quân là thiếu niên anh hùng, lại huyên náo một trận.

Ngạo Quân giúp đỡ lão bà bà vừa bước đi, đột nhiên một người chắn trước mặt Ngạo Quân, có lễ nói:“Công tử, chủ tử nhà ta cho mời.”

Ngạo Quân nhìn cũng không nhìn người nọ liếc mắt một cái, đạm mạc nói:“Không đi.” Nói xong lướt qua người nọ tiến về phía trước.

Người nọ lại lắc mình một cái đi đến trước mặt Ngạo Quân, nhẫn nại nói:“Công tử, chủ tử nhà ta không ác ý, chỉ là muốn kết giao với công tử mà thôi.”

“Không có hứng thú.” Thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ, tựa hồ còn có điểm không kiên nhẫn.

Người nọ cũng là một bộ không đạt dược mục đích sẽ không bỏ qua, nhìn lão bà bà liếc mắt một cái, lại nói:“Vị lão bà bà này thương thế không nhẹ , chủ tử nhà ta có loại dược tốt nhất, có thể trị liệu cho lão bà bà.”

Ngạo Quân nhìn lão bà bà tựa hồ thật sự sắp không được, gật gật đầu đáp ứng, theo người nọ đi vào tửu lâu.

Lão bà bà được mang đi trị liệu , Ngạo Quân vốn định rời đi, không nghĩ người nọ lại che ở trước mặt nàng, thanh âm cung kính nói;“Công tử, chủ tử nhà ta ở trong sương phòng chờ ngươi.” Nói xong không đợi Ngạo Quân nói chuyện, liền kéo Ngạo Quân đi vào gian sương phòng kia, sau đó lui ra ngoài.

Người này tại sao lại như vậy a? Chủ tử hắn là ai a? Ngạo Quân tiến vào sương phòng không ngừng nói thầm ở trong lòng, cũng không nhìn gian sương phòng này.

“Vị công tử này, mời ngồi.” Đột nhiên trong sương phòng truyền đến một âm thanh trong trẻo dễ nghe.

Ngạo Quân thế này mới chú ý tới nguyên lai trong phòng còn có một người, theo hướng thanh âm nhìn qua, ở bên cửa sổ có một nam tử tuấn mỹ một thân y bào lam nhạt đang ngồi tựa tiếu phi tiếu đánh giá nàng, chiết phiến trong tay hơi mở ra, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp lóe ra ánh sáng mơ hồ, đôi môi khêu gợi, mang theo cười đạm mê người, tổng thể mà nói, thoạt nhìn rất thuận mắt .

“Vị công tử này, tại hạ là Đông Phương Tuấn Hạo, vừa nãy thấy công tử ra tay nghĩa hiệp như thế, cảm thấy rất khâm phục, bởi vậy mạo muội thỉnh công tử đến gặp mặt, là tại hạ đường đột .” Đông Phương Tuấn Hạo tao nhã vái chào nói với Ngạo Quân, giơ tay nhấc chân có thể nói là vô cùng phong lưu tuấn dật.

“Đông Phương công tử khách khí .” Ngạo Quân lạnh nhạt trả lời. Cổ nhân hẳn là nói như vậy đi! Người này thoạt nhìn có lễ , ấn tượng đầu tiên đối với hắn cũng không tệ lắm.

“Ha ha…… Không không, tại hạ nói là sự thật.” Đông Phương Tuấn Hạo hào sảng cười lớn nói, thanh âm thản nhiên của y thật là dễ nghe, so với nữ nhân vẫn là dễ nghe hơn.

Ngạo Quân không nói tiếp, chỉ tao nhã ngồi, trong sương phòng nhất thời chỉ có tiếng cười to sang sảng của Đông Phương Tuấn Hạo.

“Công tử…… A! Đúng rồi còn không biết xưng hô như thế nào?” Đối với Ngạo Quân lạnh nhạt, Đông Phương Tuấn Hạo lại sang sảng cười nói. Hắn đối với vị bạch y thiếu niên trầm mặc ít lời này lại thập phần cảm thấy hứng thú, đây là nam tử đầu tiên trừ bỏ nữ nhân ra, có thể khiến cho hắn hứng thú, hắn cũng không hiểu được là vì cái gì, có lẽ là vì vừa nãy y giúp lão khất cái kia phủi đi tro bụi động tác ấy thật sâu chấn động đến hắn!

Thân là trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, từ nhỏ hắn đã nhìn thấy thế gian đầy rẫy dối trá, nhân tính gian trá, mà vị bạch y thiếu niên này cho hắn cảm giác giống như là y bào trắng noãn trên người y là thuần khiết như vậy, phảng phất dáng vẻ của một thần tiên không thực trong nhân gian khói lửa.

“Họ Lăng.” Đối với nam tử tuấn dật này, nàng cũng có hảo cảm .

“Nga, nguyên lai là Lăng công tử a! Ha ha…… Tại hạ có thể mạo muội thỉnh cầu công tử một việc được không?” Đông Phương Tuấn Hạo nhìn chằm chằm đấu lạp của Ngạo Quân, ngữ khí thành khẩn nói.

“Chuyện gì?” Ngữ khí của Ngạo Quân tựa hồ không còn lạnh nữa dần phai nhạt đi, đây chính là rất ít gặp , đối với người lần đầu gặp mặt, nàng lại có loại cảm giác bằng hữu giao đạm, ngữ khí cũng bất tri bất giác chậm lại.

“Tại hạ rất muốn cùng Lăng công tử kết giao bằng hữu, không biết có được vinh hạnh này không?” Đông Phương Tuấn Hạo dường như cũng đã nhận ra ngữ khí của người trước mắt có chút chuyển biến, càng thêm vui vẻ nói. Hắn cũng không hiểu được hắn vì cái gì mà cao hứng, chỉ biết là thực vui vẻ. Từ lúc y xuất hiện ở ngã tư đường, tầm mắt của hắn đã bất tri bất giác bị y hấp dẫn , nhìn y ở một quán bán hàng rong nhìn cái này xem cái nọ, vô luận như thế nào cũng không ra khỏi tầm mắt của hắn, sau đó lại bị nhất cử nhất động của y tác động đến tâm hắn, còn có chiêu thế võ công kỳ quái kia, hắn ngao du thiên hạ cũng chưa từng thấy qua, dường như không có nội lực, nhưng thực thực dụng.

“Ân.” Ngạo Quân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu. Nàng đối với Đông Phương Tuấn Hạo này cũng rất có hảo cảm, tựa như lúc trước nàng cùng Lí Thương nói chuyện ‘Bằng hữu không cần biết thời gian dài ngắn, giao du bằng hữu chính là cảm giác trong lòng mà thôi, cảm giác hảo cảm, người lần đầu tiên gặp mặt cũng có thể trở thành bạn tốt.’ nàng nghĩ hẳn chính là loại tình huống hiện tại này!

“Ha ha…… Thật tốt quá, Lăng huynh, về sau ngươi cứ gọi ta Tuấn Hạo là được rồi, ha ha……” Đông Phương Tuấn Hạo thấy Ngạo Quân gật đầu, lại vui vẻ cầm cây quạt đập mạnh lên bàn, cười rất tươi.

Nhìn Đông Phương Tuấn Hạo giống như tiểu hài tử, gương mặt vô biểu tình phía dưới đấu lạp chậm rãi có ý cười, ngữ khí cũng có chút thoải mái nói:“Hảo, Tuấn Hạo, ngươi cũng đừng gọi ta Lăng huynh, ta gọi là Lăng Ngạo Quân, ngươi đã kêu ta Ngạo Quân đi!” Lăng huynh? Nàng hình như nhỏ tuổi hơn hắn a!

“Lăng Ngạo Quân, Lăng Ngạo Quân…… Tên rất êm tai.” Đông Phương Tuấn Hạo lại giống như choáng váng, ngây ngô cười cường điệu tự ngẫm nhớ kỹ tên này, dường như muốn đem cái tên này khắc thật sâu ở trong lòng.

Ngạo Quân nhìn thấy ý cười trên mặt càng sâu , người này như thế nào lại hảo ngoạn như vậy a! [ Bên trong nàng vẫn là đứa nhỏ ]

Đông Phương Tuấn Hạo cũng cảm nhận được khuôn mặt dưới đấu lạp kia ẩn ẩn ý cười, trong lòng lại vui mừng, thật muốn nhìn xem hình dáng dưới đấu lạp kia, nhưng nếu làm như vậy Ngạo Quân có thể mất hứng hay không a?

“Ha ha…… Ngạo Quân, ta cũng…… Cái kia muốn nhìn ngươi một chút……” Đông Phương Tuấn Hạo có điểm ngượng ngùng cúi đầu nói quanh co nói. Hắn thật sự rất tò mò với diện mạo dưới đấu lạp kia, một người giống có khí chất như vậy, bộ dạng hẳn là không tồi! Kỳ thật nếu lấy tác phong dĩ vãng của hắn, đối đãi với người như vậy đã quá có lễ, muốn nhìn mặt của y, trực tiếp đem đấu lạp xốc lên là được, nhưng không biết vì cái gì, hắn chính là không nghĩ để người trước mắt mất hứng.

Ngạo Quân hiểu rõ cười nói:“Có gì không thể.” Nói xong, chậm rãi cởi bỏ đấu lạp……

Có thể không nghĩ tới Ngạo Quân hội sảng khoái đáp ứng như vậy! Đông Phương Tuấn Hạo mạnh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Ngạo Quân đem đấu lạp cởi xuống, trong sương phòng yên tĩnh lập tức vang lên một tiếng hút không khí, thời gian ở một khắc giống như yên lặng ……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.