Quân Sư Vương Phi

Chương 28: Q.1 - Chương 28: Tâm linh tương thông




“Vương gia, không thể a!” Vừa đến cửa trướng, thanh âm Triệu Chi Dương tráng như hồng chung liền truyền đến , có thể thấy được bên trong có bao nhiêu phần náo nhiệt.

Lại một cái thanh âm tráng kiện đồng dạng truyền đến:“Vương gia, nhất định có âm mưu, cân nhắc a!”

Đối mặt với phản đối của mọi người, Cẩn Hiên chỉ sửa lại biểu tình nghiêm túc, ngẩn đầu cười cười nói:“Quân sư đến!”

Nhất thời nội trướng náo nhiệt trầm tĩnh xuống, mọi người sửng sốt một chút, thấy đúng là Ngạo Quân mới cung kính nói:“Quân sư.”

Ngạo Quân vuốt vuốt cằm, lập tức đi vào, ngồi ở vị trí phía trên gần Cẩn Hiên nhất, còn chưa nói chuyện, Triệu Chi Dương liền vội vàng nói với nàng:“Quân sư, khuyên nhủ Vương gia đi! Lần trước Thương Liêu quốc bị quân ta làm cho thảm bại, lần này Gia Luật Ưng còn muốn Vương gia tự mình ra trận nhất định có âm mưu, Vương gia là chủ tâm trong quân, không thể mạo hiểm a!”

“Các vị tướng quân cũng không muốn Vương gia ra trận?” Ngạo Quân biết rõ còn cố hỏi nói.

“Dạ.” Sở hữu tướng lãnh bao gồm Ngụy Tử Tề đều đáp.

“Vậy, Vương gia ngươi thật sự quyết định xuất chiến ?” Ngạo Quân lại quay đầu hỏi Cẩn Hiên.

“Ừ, bổn vương quyết định , nhận khiêu chiến của Gia Luật Ưng.” Cẩn Hiên cười đáp. Hắn biết y sẽ minh bạch , cũng sẽ đồng ý. Quả nhiên……

“Một khi đã như vậy, Mạc Quân đồng ý Vương gia xuất chiến.” Ngạo Quân hiểu ý cười với Cẩn Hiên.

Cẩn Hiên cũng mỉm cười đáp lại, hắn không nhìn lầm y, Quân thật sự hiểu được hắn.

“Cái gì? Quân sư, ngươi đồng ý Vương gia xuất chiến?” Triệu Chi Dương không thể tin trừng lớn mắt hỏi, hiển nhiên không chịu tin Ngạo Quân hội để cho Cẩn Hiên xuất chiến, hắn vốn nghĩ y nhất định giống như bọn hắn cùng khuyên nhủ Vương gia, dù sao quân sư cũng là mưu trí, nhất định sẽ biết Gia Luật Ưng đã thiết lập cạm bẫy đang chờ bọn họ nhập võng, càng không nghĩ đến, quân sư cái gì cũng không hỏi, liền tán thành Vương gia xuất chiến.

“Ân.” Ngạo Quân không nói, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu một cái. Nàng biết bọn họ lo lắng, nhưng Cẩn Hiên biết rõ nguy hiểm cũng kiên trì xuất chiến, có thể thấy được trận chiến này không phải bọn họ muốn không đánh là có thể không đánh, đây là trận đánh không thể tránh khỏi, cho dù biết là bại, cũng phải xuất chiến, có lẽ chủ động nghênh chiến, còn có thề tính đến điểm thắng.

“Nhưng, quân…… Quân sư, Gia Luật Ưng lúc này đây không chỉ tự mình ra trận, hơn nữa còn xuất động toàn quân, xem ra là muốn quyết chiến , với tài năng của Gia Luật Ưng, nếu hội xuất động toàn quân như vậy, nhất định đã chuẩn bị chu toàn, mà quân ta căn bản không rõ đối phương sẽ ra chiêu gì, như thế……” Ngụy Tử Tề vẻ mặt lo lắng nói.

“Tử Tề, ngươi có tin tưởng Vương gia không?” Ngạo Quân khóe miệng cong lên một chút, cười hỏi.

“Tin tưởng.” Ngụy Tử Tề không chút nghĩ ngợi gật đầu nói. Vương gia là người trong cuộc đời hắn tối bội phục.

Ngạo Quân lại nhìn về phía các tướng quân, mọi người đồng loạt nhận được ánh mắt dò hỏi của Ngạo Quân, đều không chút do dự gật đầu nói:“ Tin tưởng Vương gia.”

Nghe được đáp án vừa lòng, Ngạo Quân thế này mới cười nhìn thoáng qua Cẩn Hiên cũng đang mỉm cười đồng dạng nhìn nàng, sau đó lại đối với mọi người nói:“Một khi đã như vậy, Vương gia đã quyết định xuất chiến, các vị tướng quân nên tin tưởng Vương gia đã có chủ trương, không phải sao?”

“Này……” Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, quân sư nói rất đúng a! Nhưng……

“Vương gia, quân sư, Tử Tề tin tưởng Vương gia sẽ không sai , Tử Tề chỉ thỉnh cùng Vương gia xuất chiến.” Tử Tề đứng ra đầu tiên nói. Dù sao hai người hắn tối tín nhiệm đều quyết định xuất chiến , hắn còn do dự cái gì? Hơn nữa với năng lực Vương gia vốn là thiên hạ đệ nhất, hiện tại lại có quân sư tương trợ, thật như hổ thêm cánh

“Mạt tướng đồng ý xuất binh, cũng thỉnh xuất chiến.” Triệu Chi Dương thấy Tử Tề đã nói như vậy , lập tức cũng không còn do dự , cũng thỉnh xuất chiến.

“Mạt tướng đồng ý.”

“Mạt tướng đồng ý.”

……

Thấy mọi người từ phản đối đến bây giờ lại cảm xúc trào dâng cầu thỉnh đồng ý xuất chiến như vậy, Cẩn Hiên thu hồi ý cười, khôi phục vẻ uy nghiêm của một Cẩn Vương gia, vẻ mặt chính sắc đứng lên nói:“Hảo, nếu các vị tướng quân đều đồng lòng như thế, chiến trận này, chúng ta cùng nhau đánh, làm cho Gia Luật Ưng hắn phải hối hận vì đã xâm nhập Long Hiên hoàng triều.”

“Vâng.” Mọi người đồng dạng vẻ mặt nghiêm túc đứng lên ôm quyền nói. Rốt cục đã đến lúc thật sự quyết chiến.

“Mạc Quân sư, ngươi giúp bổn vương trấn thủ trong doanh.” Cẩn Hiên quay đầu nói với Ngạo Quân.

Ngạo Quân còn chưa kịp nói, Ngụy Tử Tề đã phát ra nghi vấn:“Vương gia, vì sao không cho quân sư theo chúng ta xuất chiến?” Theo đạo lý mà nói, trận chiến này trọng yếu như thế, lại hung hiểm như thế, nếu Quân cùng xuất chiến không phải sẽ có phần thắng sao? Vì sao Quân phải ở lại trong doanh? Chẳng lẽ Vương gia còn chưa hoàn toàn tín nhiệm Quân sao? Nhưng là không đúng a! Trải qua trận chiến lần trước, toàn doanh từ trên xuống dưới đều bị Quân làm cho bội phục như thế, Vương gia cũng không ngoại lệ.

Cẩn Hiên không đáp, ngược lại nói với Ngạo Quân:“ Ý quân sư như thế nào?” Nói xong gợi cười lên, tất cả mọi người nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi, từ lúc quân sư đến đây, một Vương gia luôn luôn không bao giờ biết nói đùa bây giờ lại cười thiệt nhiều a! Cơ hồ mỗi lần vừa thấy bóng quân sư, đều phải cười một lần.

Ngạo Quân vẫn như cũ bình thản nói:“Mạc Quân nghe theo mệnh lệnh của Vương gia.”

Nói xong nhìn về phía Cẩn Hiên, bốn mắt nhìn nhau, Cẩn Hiên thấy rõ tuy ngữ khí Ngạo Quân có phần lãnh đạm nhưng đáy mắt lại hiện ra một chút sáng tỏ, còn có hơi hơi ý cười. Ngạo Quân ở trong mắt Cẩn Hiên đã thấy được hai người đều rất ăn ý, nhưng hắn lại vì nàng suy nghĩ chu đáo như vậy, biết nàng không thích nhìn thấy chiến tranh, biết nàng không thích thấy chết chóc, biết nàng không thích nhìn thấy máu tươi, nhưng mà trên chiến trường, đây là điều không thể tránh khỏi, cho nên hắn đem nàng lưu lại, chỉ sợ cũng có một nguyên nhân khác chính là chiến trường hung hiểm, đối với nàng ‘Thư sinh văn nhược’ mà nói, chẳng khác nào chỉ mành treo chuông, suy nghĩ này cũng là vì an toàn của nàng. Cẩn Hiên, bằng hữu này lần lượt đã thay đổi, lúc trước như thế nào nhìn hắn liền không vừa mắt? Ngạo Quân trong lòng tự hỏi với chính mình.

“Tử Tề, Vương gia làm như vậy đều có thâm ý.” Thấy Tử Tề còn muốn hỏi, Ngạo Quân lại nói. Ngụy Tử Tề thấy thế chỉ có thể đem nghi hoặc nuốt vào trong lòng.

Cẩn Hiên cùng Ngạo Quân lại nhìn nhau ăn ý liếc mắt một cái, thế này mới hạ lệnh, toàn doanh chuẩn bị nghênh chiến.

Đây là chiến dịch lớn nhất từ lúc hai quân giằng co tới nay, thậm chí là chiến dịch lớn nhất từ lúc Gia Luật Ưng xâm nhập Long Hiên hoàng triều tới nay, lấy mười lăm vạn đại quân Thương Liêu đánh với mười vạn đại quân Long Hiên, hai quân chủ soái toàn doanh tướng lĩnh đều xuất động, nhất định quyết sinh tử một trận.

Một đại quân đông nghìn nghịt làm cho bình nguyên vốn không nhìn thấy giới hạn bây giờ lại có vẻ chật chội, trước hai quân, hai người phong hoa tuyệt đại giống nhau nhưng lại bất đồng giằng co , một người giống như bình thường bên miệng vẫn lộ vẻ tươi cười tà tà, nhìn như thập phần nhàn nhã, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, sẽ phát hiện hắn giống như đến từ Địa ngục Tu La, khi hồng mâu nhìn người trước mắt, lại tràn ngập rất nhiều hận thù; Một người khác lại gợn sóng không sợ hãi mà đối diện đại trận trước mắt, trên mặt chỉ duy trì vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt thâm thúy nhìn không ra cảm xúc.

“Ha ha…… Âu Dương Cẩn Hiên, bất quá ngươi cũng có như thế, biết rõ là chỉ còn đường chết, còn ngoan ngoãn đi tìm cái chết, hừ, phụ hoàng thật sự đánh giá ngươi quá cao.” Gia Luật Ưng dẫn đầu mở miệng nói, khẩu khí cuồng vọng kiêu ngạo kia, làm cho toàn quân tướng sĩ Long Hiên đều hận nghiến răng.

“Gia Luật Ưng, ngươi nói câu này không khỏi quá sớm đi! Ngươi tự dưng xâm phạm Long Hiên ta, giết quân dân ta, hôm nay, đã đến lúc ngươi nên trả giá.” Âu Dương Cẩn Hiên mặt vẫn như cũ hé ra lạnh lùng nói, ngữ khí cũng không có gì bốn bề sóng dậy, nhưng thanh âm trầm ổn kia lại làm cho hai tướng quân sĩ đều nghe được rõ ràng, có uy nghiêm như thế. Hắn rõ ràng nhìn thấy được khi Gia Luật Ưng nhắc tới phụ hoàng hắn, đáy mắt hận ý càng sâu , trong mắt hỏa diễm hừng hực thiêu đốt như muốn đem hắn đốt thành tro. Xem ra, lần này Gia Luật Ưng xâm nhập Long Hiên nhất định cùng Thương Liêu vương có quan hệ rất lớn, Cẩn Hiên trong lòng suy đoán.

“Ha ha…… Phải không? Âu Dương Cẩn Hiên, nếu ngươi không phải ôm quyết tâm đánh một trận tử chiến, như thế nào ngay cả người ‘Âu yếm’ Mạc Quân sư cũng không có tới? Theo lý thuyết, xem năng lực thiên hạ đệ nhất quân sư hắn, nếu nói đến, ít nhất còn có thể bảo toàn thi thể cho ngươi, ha ha……” Gia Luật Ưng ái muội mà lại cuồng vọng nói với Cẩn Hiên, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Âu yếm’.

Lần này không nhìn thấy Mạc Quân, thực ngoài dự kiến của hắn, lần này hắn chỉ huy toàn thể đại quân xuất động, không có khả năng Âu Dương Cẩn Hiên không biết rõ đây là một trận đánh ác liệt, mà Mạc Quân là quân sư tối đắc lực của hắn, coi biểu hiện của hắn, nếu Âu Dương Cẩn Hiên muốn thắng, Mạc Quân nhất định phải tùy quân xuất chiến, mà hắn cũng có thể thừa dịp này, cho Mạc Quân nhìn xem, ai mới là ‘Chiến thần’ chân chính, ai mới đáng cho y phụ tá? Thế nhưng y không xuất hiện, chẳng lẽ Âu Dương Cẩn Hiên thật sự ‘Yêu’ y như thế, tình nguyện hy sinh toàn quân tướng sĩ, thậm chí là toàn bộ Long Hiên hoàng triều, cũng muốn bảo hộ chu toàn cho y? Hừ, nếu thật sự như vậy, Âu Dương Cẩn Hiên không xứng là đối thủ của hắn.

Cẩn Hiên thông minh như vậy, sao lại không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Thế nhưng nói hắn cùng Quân…… Hừ, ngẫm lại, hai người bọn họ đều là đại nam nhân, nói như vậy không chỉ ô nhục hắn, cũng ô nhục Quân, nghĩ đến Quân bị ô nhục như vậy, Cẩn Hiên liền cảm thấy khí dâng lên đỉnh đầu, so với ô nhục hắn càng làm cho hắn cảm thấy phẫn nộ, Gia Luật Ưng dựa vào đâu vô duyên vô cớ hội tưởng hắn cùng Quân như thế? Hắn căn bản là không biết Quân, như thế nào hội…… Hơn nữa bộ dáng vừa nãy của hắn, lại làm cho Cẩn Hiên cảm thấy hắn có điểm giống như…… Đố kỵ.

“Ha ha…… Không nói lời nào chính là thừa nhận ? Không thể tưởng được a! Không thể tưởng được, đường đường ‘Lãnh diện chiến thần’ đúng là…… Bất quá cho dù y không tới, ngươi cũng vô pháp bảo hộ y chu toàn.” Gia Luật Ưng nói đến điểm mấu chốt đột nhiên dừng lại, sau đó híp mắt trầm giọng nói. Cẩn Hiên trầm mặc, làm cho Gia Luật Ưng cảm thấy hắn chính là đang cam chịu, cũng làm cho trong lòng hắn không biết là lửa giận hay là lòng đố kị càng cháy càng mạnh.

“Gia Luật Ưng, bổn vương đã nói qua, lời nói này của ngươi không khỏi quá sớm đi, phải đánh mới biết được.” Cẩn Hiên ngăn lại đề tài nói. Khi Gia Luật Ưng nhắc tới Quân, trong mắt thoáng hiện ra tia sáng, làm cho hắn trong lòng linh cảm mãnh liệt: Hắn có hứng thú với Quân.

“Hảo, vậy nhìn xem, ai mới là người cười cuối cùng, đáng tiếc a! Mạc Quân sư không nhìn thấy một chiến dịch phấn khích như vậy.” Thông minh như Gia Luật Ưng sao lại không biết Cẩn Hiên cố ý ngăn chặn đề tài, hắn cố tình lại đem đề tài cấp dẫn trở lại trên người Mạc Quân.

Cẩn Hiên cố ý sửa lại mặt lạnh trên chiến trường, gợi lên nụ cười yếu ớt nói:“Không, Quân hội đến nhìn .”

Cẩn Hiên cười yếu ớt làm cho Gia Luật Ưng càng cảm thấy thập phần chói mắt, Quân?

Kêu thực thân thiết a! Tuy rằng trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ở ngoài mặt lại vẫn như cũ tà mị cười nói:“Có ý tứ gì? Nguy hiểm như vậy, Mạc Quân sư có thể tùy quân xuất chiến sao? Ha ha…… Coi hắn phong thái tuyệt sắc như thế, nếu có đến, bản Thái tử không có khả năng nhìn không thấy.”

“Y quả thật không tùy quân xuất chinh, nhưng, lúc này y lại ở một nơi mà ngươi không biết để quan sát trận chiến này.” Chiếu theo lời nói của Gia Luật Ưng, chẳng lẽ hắn đã gặp qua Quân? Nhưng…… Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng Cẩn Hiên vẫn cười yếu ớt nói, hắn mặc dù không biết Quân ở đâu? Nhưng trong lòng đã có một cảm giác rất mãnh liệt: Y chắc chắn đang đứng ở nơi phụ cận nào đó, chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của hai quân, không có khả năng y thật sự ở lại trong doanh.

Lúc này cách bình nguyên không xa trên một ngọn núi nhỏ, bạch y tung bay theo gió, dung nhan tuyệt sắc lạnh lùng lạnh nhạt, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm dưới núi, dáng người ngạo nghễ đứng thẳng làm cho thiên địa lâm vào thất sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.