“San San, về nhà với mẹ được không?” Một người phụ nữ xinh đẹp thấp giọng cầu xin.
“Không muốn.” Một giọng nói trẻ con non nớt trong trẻo từ chối.
“Mẹ rất nhớ con, San San, trở về với mẹ đi, được không cục cưng?” Người phụ nữ xinh đẹp tiếp tục cầu xin, thậm chí trong giọng nói còn mang theo một chút van nài khổ sở.
“Không muốn, tôi không muốn cô, cô tránh ra.” Giọng nói trẻ con non nớt lại từ chối một cách dứt khoát, không hề cho người phụ nữ xinh đẹp một chút hi vọng nào.
. . .
Trưởng Tôn Ngưng uống sữa nóng, đau đớn giảm bớt không ít, thoáng nhìn hai mẹ con đang giận dỗi tranh luận về vấn đề có trở về nhà hay không, đối diện cách đó không xa. Hai người đều nghiêng mặt đối diện cô, người phụ nữ xinh đẹp có dáng người mềm mại yêu kiều, gương mặt được trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, quần áo rất mốt, không chỉ có là một người đẹp, hơn nữa còn là một người đẹp có tiền.
Người đang giằng co với cô ta là một cô bé có bộ dạng tầm năm sáu tuổi, một đầu tóc đen buông xõa xuống tới bả vai, trên đỉnh đầu kẹp một cái kẹp tóc bươm buớm tinh xảo bằng thủy tinh, gương mặt trái táo tròn tròn, trong trắng xen hồng, đáng yêu giống như búp bê Barbie, trong xương cốt lộ ra sự cơ trí, không hề giống như đứa trẻ nhà bình thường.
Nhìn nhìn, Trưởng Tôn Ngưng cảm thấy dường như đã nhìn thấy cô bé này ở nơi nào rồi, lúc đang cố gắng nhớ lại, cô bé kia đột nhiên chạy về phía cô, vừa chạy vừa quay đầu về phía người phụ nữ xinh đẹp hét lên: “Cô là người phụ nữ hư hỏng, tôi mới không cần trở về nhà người đàn ông hư hỏng với cô, cô không phải mẹ tôi, tránh ra tránh ra, đừng đi theo tôi.”
“San San, sao lại không nghe lời như vậy, nhiều người đều đang cười nhạo con đó, mau về nhà với mẹ.” Người phụ nữ xinh đẹp đuổi theo không chịu buông tha, cũng có không ít người chú ý tới cuộc tranh cãi ầm ĩ của bọn họ.
Nhưng mà, cô bé kia vẫn không hề để ý tới cô ta, chạy đến bên người Trưởng Tôn Ngưng rồi dừng lại, ngọt ngào nói: “Chị, chị là cái chị biết làm rất nhiều rất nhiều bánh ngọt Điềm Tâm ăn ngon kia phải không, em rất thích ăn bánh ngọt chị làm đó, gần đây các người chưa đi làm, em chưa có bánh ngọt ăn, chị có thể làm cho em ăn hay không?” Cô bé nói cả một tràng dài sau đó lôi kéo tay củaTrưởng Tôn Ngưng vô cùng thân thiết. Người phụ nữ xinh đẹp đi theo sau giống như người bị đoạt mất báu vật, ánh mắt oán hận bắn thẳng về phía Trưởng Tôn Ngưng, như hận không thể bắn chết cô.
“Thì ra là em à! Chờ tay chị tốt hơn rồi sẽ lập tức làm cho em ăn được không.” Từ trong ký ức, cô đã tìm được thông tin, trước kia cô bé này thường xuyên mua bánh lúc Trưởng Tôn Ngưng làm công trong tiệm bánh ngọt, còn đặc biệt thích quấn lấy cô nói chuyện. “Nhưng mà, ăn nhiều đồ ngọt quá, cẩn thận sẽ trở thành cô bé mập đó, sẽ không đẹp đâu.” Nói xong, Trưởng Tôn Ngưng xoa bóp khuôn mặt tròn tròn của cô bé, không biết vì sao, cô lại có một loại cảm giác thân thiết kì lạ đối với cô bé này.
“Sẽ không đâu, em muốn ăn để có thể xinh đẹp giống như chị vậy, ánh mắt của chị thật mê người đó! Nếu mắt em cũng giống như của chị vậy thì thật tốt!” Cô bé ngây thơ nói .
Trưởng Tôn Ngưng thổi thổi cái mũi nhỏ của cô bé, nói: “Ánh mắt của em cũng rất xinh đẹp mà, sáng ngời giống như ngôi sao vậy. Hơn nữa chị nói thật cho em biết, mắt chị cũng không phải là do ăn bánh ngọt mới đẹp đâu.”
“Vậy thì ăn cái gì, chị mau nói cho em biết đi?” Cô bé lay động cánh tay của Trưởng Tôn Ngưng.
“Chị à, cái gì chị cũng đều ăn, không kiêng ăn gì hết, nếu như kiêng ăn sẽ lập tức trở nên không đẹp.”
“Thật sao, vậy về sau em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, không bao giờ kiêng ăn nữa.”
“Ngoan.”
“San San, cái con bé này sao lại không hiểu chuyện như vậy, tùy tiện đến gần người xa lạ.” Người phụ nữ xinh đẹp nói xong lập tức tiến lên muốn kéo cô bé ra.
Cô bé lanh lợi né tránh, trốn ra sau người Trưởng Tôn Ngưng, quát về phía người phụ nữ xinh đẹp: “Chị ấy không phải người xa lạ, diễn đàn lê quý đôn, cô mới là người lạ, cô là người phụ nữ hư hỏng, nếu cô không đi tôi sẽ nói cho bà nội biết đó.”
“Con . . ..” Người phụ nữ xinh đẹp vội căng thẳng nhìn xung quanh, cuối cùng dường như không có phát hiện 'Bà nội' trong miệng cô bé mới thở ra.
“Em gái, không cần sợ, nói cho chị biết, cô ta là mẹ em sao?” Trưởng Tôn Ngưng muốn chắc chắn suy đoán của cô.
Ánh mắt cô bé phức tạp nhìn người phụ nữ xinh đẹp vừa gật đầu vừa lắc đầu, dùng giọng nói trong vắt nói: “Cô ta không cần em với cha, cô ta không phải mẹ của em, cô ta là mẹ của người khác.”