Dứt lời, ngoại trừ Trưởng Tôn Ngưng, ánh mắt của mọi người ở tại chỗ đều tập trung vào Hoa Tử Ngang, từ trên xuống dưới, trước sau trái phải, tỉ mỉ quan sát, cho dù là siêu sao quốc tế, bị mười mấy bóng đèn sáng chói chiếu trong thời gian lâu như vậy cũng sẽ sợ hãi trong lòng, nhưng Hoa Tử Ngang vẫn thoải mái, ánh mắt thâm thúy thản nhiên chào đón, cười yếu ớt như có như không mang theo mấy phần thần bí, cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, không thoải mái.
Nhìn một hồi, ngược lại mọi người thấy ngượng ngùng, có ánh mắt lảng tránh, có người cúi đầu, có người cười ngây ngô, mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới một đoạn văn, thím Kiều cắn răng nghiến lợi nói thầm, trí nhớ của Nhị Ngưu không tệ, bất tri bất giác nói ra miệng: “Tư thái như thanh tùng thúy trúc, khí thế như chim ưng săn mồi, trí tuệ như Gia Cát tái thế, tài năng như Công Cẩn hồi sinh, ngông ngênh kiên cường, thiết huyết nhu tình, văn có thể hưng quốc, võ có thể an bang, sủng thê như mạng, yêu nhà như mình, tiêu tiền như nước, tài bảo như núi.” Không phải chính là nói người đàn ông ở trước mắt đây sao? Lúc nghe đoạn văn này cậu kinh ngạc hồi lâu, cảm thấy trên đời không có dạng đàn ông tuyệt thế vô song tốt như vậy, trong lòng vẫn còn một tia hi vọng, cho tới giờ khắc này, cậu không thể không thừa nhận, mình là ếch ngồi đáy giếng.
Hoa Tử Ngang nghe xong, ánh mắt không khỏi sáng lên, liếc nhìn Nhị Ngưu, trực giác cho anh biết, người này không phải là người có thể nói ra những lời như thế, cúi đầu hỏi Trưởng Tôn Ngưng: “Là khen anh hả?”
Lúc trước tùy tiện mở miệng đuổi thím Kiều, không ngờ bị Nhị Ngưu nhắc tới lần nữa, nhìn lướt qua, nâng đôi mắt sáng ngời chống lại ánh mắt của Hoa Tử Ngang, Nhị Ngưu là một chàng trai tốt, nhưng không phải là mâm thức ăn ngon của cô, mặc kệ trước kia Trưởng Tôn Ngưng có cảm giác như thế nào với cậu, vĩnh viễn cô sẽ không cho cậu một chút hi vọng nào.
“Khen sao? Chắc vậy?” Cô thuận miệng nói, nếu dùng những lời đó trên người của anh, nhiều lắm chỉ xem như là đánh giá mà thôi.
“Ừ, đánh giá khách quan, dùng từ chính xác, ngôn ngữ sinh động, tu từ tuyệt đẹp.”
“. . . . . . .”
Ách. . . . . . , đây chính là dán vàng lên mặt mình trong truyền thuyết sao? Trưởng Tôn Ngưng cảm thấy vô lực đối đáp, liếc mắt xem thường đúng lúc chống lại ánh mắt như bóng đèn của Hoa Tử Ngang, nụ cười tươi rói như vậy, đây gọi là đắc ý hả hê mà còn cố tình nghiêm túc, vẻ mặt đúng là đang hưởng thụ, biểu cảm của người này cũng quá mâu thuẫn!
“Cũng đừng đứng mãi ở ngoài sân, mau vào nhà, chú Triệu, Nhị Ngưu hai người cũng vào nhà nghỉ một lát, uống nước, một hồi làm tiếp, dù sao cha và anh Tần vẫn chưa trở lại.” Chuyện hai mẹ Lưu Mãnh được xem là bản nhạc đệm nho nhỏ, không ai nhắc lại, Trưởng Tôn Thục Nhã phản ứng trước tiên, kêu gọi mọi người.
“Đúng, đúng, gió rất lạnh, đừng đứng ở trong sân nữa, mau vào nhà.” Trương Xảo cũng nói theo, ánh mắt nhìn Trưởng Tôn Ngưng cũng phức tạp hơn.
Cả đám đã có rất nhiều kinh ngạc, nhíu mày không hiểu nhìn hai người, ào ào đều đi theo vào nhà, tướng mạo phong cách của Hoa Tử Ngang đều là số một số hai, chỉ cần là người không ngu ngốc đều biết anh không đơn giản, không nói cái khác, chỉ riêng công phu dụ dỗ Trưởng Tôn Ngưng đạm mạc như sương tới tay thì đã biết, đáng tiếc, không biết lúc bọn họ mới bắt đầu là ai dính lên ai trước, nếu không, sợ rằng phải quỳ bái trước anh, thôn Vĩnh An chưa từng có nhân vật như vậy tới, lúc này không đuổi sát theo nhìn một chút thì rất đáng tiếc, có nhiều người còn len lén chạy về nhà, lặng lẽ dẫn con gái mười tám mười chín tuổi của mình tới cố ý rêu rao, lòng dạ Tư Mã Chiêu cũng không sợ bị sét đánh, bọn họ đã xem thường Hoa Tử Ngang, lại càng xem thường Trưởng Tôn Ngưng hơn, đều là quê nhà đồng hương, ít nhiều gì cũng phải nhìn mặt mũi của người lớn trong nhà, nếu không quá đáng cô cũng sẽ không trở mặt.
Từ khi nhìn thấy Trưởng Tôn Ngưng, Lưu Nguyệt - bà ngoại của Trưởng Tôn Ngưng vẫn không nói gì, ngược lại nhìn Hoa Tử Ngang nửa ngày, vui mừng khấp khởi, vào phòng, vội vàng pha trà lấy hoa quả, không ngừng đẩy tới trước mặt Trưởng Tôn Ngưng, đối với chuyện này Trưởng Tôn Ngưng chỉ cười cười, lễ phép nhưng khách sáo mấy câu, tốt như thế ý tứ rất rõ ràng, nhưng cô không phải là bà ta, đừng nói tới tình cảm bà cháu chân thật.
“Mẹ, mới vừa rồi mọi người làm sao vậy?” Trưởng Tôn Ngưng hỏi, nếu như không có chuyện gì lớn, khẳng định là không thể có nhiều người như thế này, bị Lưu Mãnh náo loạn vọt vào như vậy, cô cũng không rõ ràng lắm.
“Hồi trưa chuồng lừa sụp, con lừa bị đè ở bên trong, sợ là không xong.” Mắt Trưởng Tôn Thục Nhã nhìn Lưu Nguyệt bên cạnh, bà đang âu sầu nhíu chặt mày, con lừa này là sức lao động chủ yếu trong nhà, mắt thấy tới mùa vụ trồng trọt, trong lúc bất chợt không có con lừa, kêu bà ta làm sao không gấp gáp bốc lửa.
“Aiz! Con cứ tưởng chuyện gì lớn.” Có gì ghê gớm đâu, không phải một con lừa thôi sao, không có thì mua: “Không còn thì thôi, khi nào trồng trọt gọi chú Tần giúp một tay.” Lưu Nguyệt đau lòng con lừa, cũng sợ làm trễ nãi mùa vụ, Trưởng Tôn Ngưng vừa nói như thế, trong lòng từ từ buông xuống, không còn rối rắm liễu nữa, đối với mấy người Lưu Nguyệt, dù tình cảm của Trưởng Tôn Ngưng có đạm bạc như thế nào, bọn họ cũng là cha mẹ của người mẹ của thân thể này, nhân tiện nhấc một cánh tay mà thôi.
“Ừ, chú Tần cũng nói như vậy.” Cha mẹ đều lớn tuổi, thân thể có khỏe mạnh cũng không bằng ngày xưa, gia súc khá hơn nữa cũng không bằng máy móc, trong khoảng thời gian này, trừ nấu cơm cho công nhân, chính là đọc sách học tập, càng ngày càng cảm thấy làm ruộng khoa học có rất nhiều chỗ tốt, bà cũng hiểu biết hơn rất nhiều: “Tiểu Ngưng, con đến. . . . . . .” Mắt Trưởng Tôn Thục Nhã liếc về phía Hoa Tử Ngang, vốn định cùng con gái nói một vài lời thân thiết, nhưng bàn tay anh vẫn siết tại trên eo cô, tựa như sợ bị người ta đoạt bảo bối vậy.
“Dì Nhã, dì yên tâm, cháu sẽ cưng chiều Ngưng nhi cả đời, xin dì cùng các bác các chú chứng kiến, nếu cháu để Ngưng nhi chịu một chút xíu uất ức, mọi người cứ tới trừng trị cháu.”
“Tôi là người đầu tiên thu thập cậu, cần gì phiền toái người khác?”
“Yên tâm, chú không có cơ hội.”
Trưởng Tôn Ngưng le lưỡi nhìn Hoa Tử Ngang, dí dỏm mà đáng yêu, việc đời khó đoán, cô chỉ quý trọng mỗi một giây ở hiện tại, tương lai sẽ xảy ra cái gì, ai cũng không có cách nào đoán trước, nhưng lên trời xuống đất, Hoa Tử Ngang cũng chỉ có thể là của một mình Trưởng Tôn Ngưng cô, nếu không, cho dù xuống mười tám tầng địa ngục cô cũng sẽ lôi kéo tất cả người có lỗi với cô cùng nhảy xuống.
Vốn Hoa Tử Ngang không muốn chen miệng trong khi mẹ con các cô nói chuyện, nhưng thấy ánh mắt mọi người trong phòng giống nhìn động vật hiếm thấy, đặc biệt là sự lo âu trong mắt Trưởng Tôn Thục Nhã, nghĩ đến lúc điều tra biết cảnh ngộ bà gặp phải lúc còn trẻ, cảm thấy nên cho bà một viên thuốc an thần, thật ra thì trong lòng anh vô cùng rõ ràng, lời thề nặng, lời tâm tình dễ nghe hơn đi nữa, đối với Trưởng Tôn Ngưng mà nói đều không hữu dụng, cô mê luyến anh, thích anh, thương anh, cho anh tất cả sự ấm áp cùng tình cảm, nhưng lòng của cô tựa như đôi mắt trong suốt như hồ thu tĩnh lặng kia, không vui không buồn, không giận không hờn, anh có thể đoán được trước kia cô đã từng trải qua cái gì, nhưng nghĩ không ra tại sao cô lại có kinh nghiệm những thứ kia, còn trẻ nhưng số phận lận đận, nếu như có một ngày anh có lỗi với cô, sợ rằng bản thân anh cũng không có cách nào tha thứ cho mình.
Thình lình nghe được Hoa Tử Ngang bảo đảm, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng nghiêm chỉnh không nói nữa, đổi chủ đề nói con cái tự có phúc của con cái, con gái đã hoàn toàn thay đổi, chỉ hy vọng nó có thể khống chế người đàn ông y hệt vương giả này, đừng theo gót chân của mình. . . . . .
“Thục Nhã, ngày hưởng phúc của cô đã tới, Tiểu Ngưng chính là lợi hại, tìm được nhà chồng tốt như vậy, nhìn dáng dấp tướng mạo tuấn tú của tiểu tử này, nhất định là nhân tài, nhất định là rất giỏi.” Trương Xảo cười ha ha lại gần nói.
Ban đầu, lúc nghe Hoa Tử Ngang nói là bạn trai Trưởng Tôn Ngưng, quả thật trong lòng bà có ngăn cách, những năm này, bà xem Trưởng Tôn Ngưng như con gái, nhìn như con dâu, nhưng rất nhanh đã bị phong thái tài hoa của anh khuất phục, uy nghiêm khí phách chấn sợ, con trai nhà mình có xuất sắc thì cũng chỉ là một tay trồng trọt giỏ giang mà thôi, rời khỏi đất đai thì hai mắt xem như bị mù, Hoa Tử Ngang là rồng, con trai nhà mình nhiều lắm chỉ là một con thằn lằn, bại bởi người đàn ông như vậy cũng không mất mặt, đổi lại là bà, bà cũng sẽ chọn rồng, Trương Xảo vốn là người có lòng dạ rộng rãi, suy nghĩ thông là không có chuyện gì nữa
“Chị Trương, chị cũng đừng chế giễu tôi.”
“Chế giễu cái gì, nhìn hai đứa bé tình cảm rất tốt, Tiểu Ngưng cũng không còn nhỏ, chọn một ngày thật lành tổ chức chuyện vui, cô cũng xong một tâm nguyện, đúng không.”
“Tiểu Ngưng vẫn còn đang đi học.”
“Ai nha, ai nói sinh viên đại học không thể kết hôn, tiểu tử, cậu nói đúng không?”
“Dạ.”
Còn tiếp.....