"13 giờ 53 phút 34 giây ngày 18 tháng 1 năm 2001, người bị thương Trưởng Tôn Ngưng cấp cứu không có hiệu quả, xác nhận tử vong." Nam bác sĩ hơn ba mươi tuổi tuyên bố xong, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng cấp cứu, tất cả ba hộ sĩ mặt không thay đổi trước sau đi ra ngoài theo bác sĩ.
Bệnh viện nhân dân X thị, phòng cấp cứu thứ nhất lúc trước còn khẩn trương bận rộn, giờ phút này lại là một mảnh tĩnh mịch, phảng phất giống như bị Thần chết bao phủ, dụng cụ lạnh như băng đứng im lẻ loi, giống như sứ giả bị Thần chết sai tới trước dẫn dắt linh hồn người chết.
Đột nhiên, thi thể động.
'Rầm' một cái, 'Thi thể' trên giường bật dậy, đột nhiên mở hai mắt ra, giống như laser bắn càn quét về bốn phía, cho đến khi xác nhận an toàn, mới thu hồi ánh mắt.
Đây là nơi nào? Bệnh viện? bệnh viện chỗ nào mà lạc hậu như vậy? Mình làm thế nào lại có thể ở bệnh viện?
Chẳng lẽ không có bị nổ chết!
Không! Không thể nào! Thuốc nổ cực mạnh ở mỗi điểm nổ đều là do mình tự tay chôn xuống, uy lực nổ tung mạnh như thế nào, cô là người rõ ràng nhất, có thể khiến núi cao 4000 m san thành bình địa trong khoảnh khắc, phàm là thứ ở bên trong bán kính sát thương tuyệt đối không có khả năng còn lại.
Coi như, có lỡ như, cũng sẽ không có người đưa cô đi chạy chữa, dù sao cô là cái người khiến người khác không ưa thích. Không chỉ có không ưa thích, hơn nữa còn là người làm người ta chán ghét oán hận cực độ. Mặc dù không có thống kê qua, nhưng cô khẳng định, trên thế giới có thật nhiều người không có lúc nào là mong cô chết, cô bị chết càng thảm bọn họ càng thống khoái.
Bởi vì, chỉ cần cô còn sống, chính là cơn ác mộng vĩnh viễn vẫn chưa tỉnh lại được của bọn họ.
Ngân Nguyệt, là của danh hiệu của cô, cũng là tên của cô. Cô là đặc công vua của quốc gia, là mũi nhọn trên lưỡi dao. Cô cao quý thanh cao, mặt như trăng rằm, giống như Quảng Hàn tiên tử, có gương mặt tuyệt đại xinh đẹp, lại hóa thân thành bỉ ngạn, vừa đến gần là tử vong.
Cô không có bạn bè, không có người thân, trung thành quốc gia, không nên nói không nên hỏi không nên nghe không nên nhìn không nên chất vấn. Thực lực cường đại đến kinh khủng, không ai biết được cực hạn của cô là ở đâu còn thiếu sót là ở chỗ nào.
Bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi thi hành nhiệm vụ một mình, ám sát, xúi giục, nằm vùng, phá hư, trộm cắp... , chưa từng thất bại. Cô cũng không phải là 'cỗ máy 'chính trị' chỉ biết lạnh như băng thi hành nhiệm vụ, do dây chuyền sản xuất của đám lãnh đạo cao cấp 'sản xuất' ra, cô có tính tình của mình, an tĩnh, cao ngạo, giảo hoạt, biến đổi thất thường, cho dù không làm cái gì, cũng có thể đạt thành nhiệm vụ, vì vậy lại được gọi là 'Thiên Diện Tử Thần'.
Ba tháng trước, cô biết được mình bị khối u bên trong tuỷ sống, hơn nữa là u ác tính, bệnh ung thư loại này bởi vì sinh trưởng ở trong tuỷ sống, cho dù là lành cũng không có thể cắt bỏ hoàn toàn, chứ đừng nói tới ác tính.
U sẽ ép dây thần kinh xương sống và đưa tới tứ chi vận động cảm giác chướng ngại, cái này không thể nghi ngờ là thông điệp tử vong đối với một đặc công. Không có giá trị đặc công sẽ trở thành đồ bỏ, cô không muốn rơi vào hoàn cảnh bị xử tử bí mật, kết cục thảm đạm biến mất không có tiếng động, cho nên cô tự thân xin thi hành nhiệm vụ ám sát cấp bậc khó khăn nhất, cùng lúc nhận giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Tỉ mỉ bố cục ba tháng, lấy mình làm mồi nhử, rốt cục thành công, mà cô cũng sẽ trở thành đặc công vua được giới đặc công vĩnh viễn khắc ghi, là anh hùng vô danh của quốc gia.
Cho nên, giờ phút này cô khẳng định, thân thể của Ngân Nguyệt cô đã chết, chết ở trong trận nổ do mình thiết kế.
Cúi đầu, quan sát thân thể, vóc người này, so với kiếp trước của cô nhỏ hơn một vòng, cũng vô cùng gầy gò. Quần áo cũ rách, hai tay hiện lên đầy vết chai không tương xứng với số tuổi, không phải là do hàng năm cầm vũ khí gây ra, mà là do làm việc nặng để lại.
Chợt, trong đầu một trận căng thẳng, ngất xỉu, có chút trí nhớ xa lạ tràn vào, không hết sức rõ ràng, có lẽ phải nhìn người, chuyện, vật thêm mới có thể nhớ lại lần nữa.
Lại có thể sống lại!
Thời gian hiện tại là ngày 18 tháng 1, năm 2001 thân thể sống lại tên là Trưởng Tôn Ngưng, 18 tuổi, sinh viên đại học nghèo khó xuất thân từ trong hốc núi, đã học tới Đại học nông nghiệp Đế Hoa là trường đại học lớn danh tiếng nhất Trung Hoa.
Trong nhà còn có mẹ và một em trai sinh đôi, nghe nói cha ruột đã 'Qua đời', căn bản không có ấn tượng. Tính tình mẹ dịu dàng, lại chịu khó, nhưng mềm yếu dễ ức hiếp. Em trai khéo léo, hiểu chuyện, thông minh, nhưng lại có một đôi chân tàn tật, không thể đi đường, cùng học tại Đại học nông nghiệp Đế Hoa với cô. Cô không khỏi có chút nghi ngờ, tàn tật làm sao có thể lên được trường học của người bình thường? Trí nhớ liên quan vô cùng mơ hồ, suy đoán tất nhiên là mất một phen khổ công.
Bởi vì trong nhà tương đối túng quẫn, thường thường quần áo rách rưới, cho nên đã đến kì nghỉ đông, cô còn cố gắng ở lại X thị làm việc ngoài giờ. Buổi trưa hôm nay, lúc đang qua đường thì gặp tai nạn xe cộ mà bỏ mạng. Bất quá, trí nhớ chi tiết về vụ tai nạn xe cộ lưu lại trong cơ thể này lại rất mơ hồ.
Yên tâm đi, tôi sẽ thay cô tiếp tục sống thật tốt, bắt đầu từ bây giờ, bản thân tôi chính là một nhân vật nhỏ, cùng với nữ sinh viên đại học nghèo khó chăm chỉ trước kia là một.
Kiếp trước cô đã từng ngây thơ ảo tưởng nếu như còn có cơ hội sống lại, cô nguyện 'Thải cúc Đông Ly hạ, Du Nhiên kiến Sơn Nam' (hái cúc dưới bờ rào đông, nhàn nhã nhìn núi nam) trồng vài mẫu đất cằn, chăm sóc mấy cây ăn quả, nuôi mấy bồn hoa cỏ, chưng cất rượu, đánh đàn..., sống cả đời theo ý mình.
Hôm nay, mơ ước đã trở thành sự thật.
Cuộc sống thật là kỳ diệu, rõ ràng một giây trước còn là vua đặc công làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, vì ích lợi quốc gia đấu tranh anh dũng, nháy mắt đã chuyển đổi thân phận, thành cô bé thôn núi, ai có thể nghĩ tới được đây?
Cũng trong lúc đó, bên ngoài phòng cấp cứu.
"Anh, vì sao phải đi theo tới đây nha, chết sống của cô ta quan hệ gì với chúng ta chứ?"
Một thiếu nữ trẻ mặc trang phục màu hồng quệt mồm, hai tay ôm ngực, hét lên hết sức không vui. Thầy thuốc, hộ sĩ, thân nhân đi qua hành lang nghe được đều không khỏi nhìn sang, ánh mắt phức tạp, khinh thường, chán ghét.
Trưởng Tôn Như Ca sắc mặt có chút lạnh lẽo, bởi vì ánh mắt khác thường của mọi người, cũng bởi vì đứa em gái từ nhỏ bị nuông chiều hư này của mình. Làm việc không chịu suy tính hậu quả, cũng không muốn nghĩ tới nguyên nhân thực sự khiến Trưởng Tôn Ngưng nằm ở bên trong kia.
"Y Y, đừng làm rộn, dù gì cô ấy cũng là con gái của cô."
Anh là con trai của cậu Trưởng Tôn Ngưng, đã học tới đại học năm 3 học viện kinh tế, đại học Đế Hoa. Em gái ruột Trưởng Tôn Y Y của anh sinh nhật so với em họ Trưởng Tôn Ngưng nhỏ hơn một tháng, thành tích một loại, đi học ở trường học X thị, cách Đại học Đế Hoa chỉ có một con đường. Đã tới kỳ nghỉ đông, lần này bọn họ là đặc biệt đến X thị chơi.
"Hừ, mẹ nào thì có con đó, hai mẹ con đều hèn hạ giống nhau, cũng không soi gương xem lại bản thân mình, muốn gương mặt không có gương mặt, muốn vóc người không có vóc người, muốn gia thế không có gia thế, cả nhà nghèo chỉ còn lại người sống, còn vọng tưởng theo đuổi anh Thuộc Ninh, phi!" Trưởng tôn Y Y giận dữ vừa nói, ánh mắt lại vô tình hay cố ý liếc về phía nam sinh bên cạnh đang dựa tường nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt phiếm hồng.
Nam sinh kia một thân quần áo mùa đông màu lam Versace mới, chung quanh bao quanh bởi khí lạnh từ chối người ngàn dặm. Anh ta tên là Thuộc Ninh, giống nhau đã học tới ĐH năm 3 học viện kinh tế đại học Đế Hoa, cùng lớp với Trưởng Tôn Như Ca, coi như là bạn bè quan hệ không tệ.
Anh ta là con út của tổng giám đốc tập đoàn Thuộc Thị, bên ngoài, tất cả mọi người đều gọi anh một tiếng Ninh thiếu, ở Đế Hoa, chúng nữ sinh cũng thích gọi anh là băng vương tử. Anh không chỉ có dung mạo tuyệt vời, hơn nữa lại có sức quyến rũ vừa vô tình vừa thâm sâu đặc biệt không người nào có thể cản, không ít nữ sinh vì một cái mắt của anh, chết cũng cam tâm tình nguyện.
"Câm miệng, còn ngại không đủ mất mặt."
Trưởng Tôn Như Ca trách cứ, không phải bởi vì em gái chửi bới em họ, mà là vì mặt mũi. Trưởng Tôn Y Y không cam lòng, hừ lạnh một tiếng, xoay người đứng đối diện anh trai, trong lòng không nhịn được nguyền rủa Trưởng Tôn Ngưng mau mau chết đi.
"Như Ca, Y Y nói cũng không sai, em họ này của cậu cho tới bây giờ thật không có tự biết rõ bản thân."
Quách Huy một tay để ở trước ngực, một tay vuốt cằm nói, trên mặt mang theo nụ cười chiêu bài của mình. Anh cũng đang học Đại học kinh tế Đế Hoa ở đây, con trai độc nhất của tổng giám đốc tập đoàn Đăng Sơn Quách Trường Nghĩa, con người đào hoa, nổi tiếng gần xa là công tử phong lưu quần là áo lượt, đổi phụ nữ so thay quần áo còn nhanh hơn, là bạn tốt của Trưởng Tôn Như Ca và Thuộc Ninh.
"Nếu không phải các người gây chuyện, có thể có chuyện như hôm nay sao? Còn phải suy nghĩ một chút nếu cô ấy thật sự gặp chuyện không may nên tự hối đi."
Trưởng Tôn Như Ca thỉnh thoảng nhìn về phía phòng cấp cứu, anh gấp gáp, nếu thật gặp chuyện không may, trở về phải giải thích như thế nào với cha, giao phó với cô. Mặc dù rất không thích tính tình Trưởng Tôn Ngưng ba quyền đánh không ra một câu nói, nhưng đối với chấp nhất bền bỉ của cô trong lòng cũng bội phục mấy phần, chẳng qua là Quách Huy và Thuộc Ninh ai anh cũng không đắc tội nổi.
"Tự hối? Rau trộn thôi." Quách huy nhún vai cười cười không sao cả, trong từ điển của anh cũng chưa có chuyện gì tiền không giải quyết được.
Đang nói, cửa phòng cứu cấp bỗng mở ra, bác sĩ vừa mở cửa lập tức hỏi, "Ai là thân nhân của người bị thương?"
Trưởng Tôn Như Ca, Trưởng Tôn Y Y, Thuộc Ninh, Quách Huy nhìn nhau, đang muốn xúm lại tiến lên, đột nhiên một bóng người bỗng nhảy ra trước, cánh tay cản đường Trưởng Tôn Y Y một cái, suýt nữa hất ngã cô ta. Trưởng Tôn Y Y trở tay liền muốn kéo tóc người đó lại nhưng bị Trưởng Tôn Như Ca nhanh tay ngăn lại.
"Bác sĩ, bạn của tôi hiện tại như thế nào?" Giọng nói Liễu Diệp vội vàng, hai tay nắm lấy cánh tay bác sĩ.
Cô là bạn bè thật tâm đợi Trưởng Tôn Ngưng, kiêm bạn cùng phòng, cha cô là trưởng phòng, phòng nông nghiệp tỉnh L, ông nội là giáo sư ở đại học nông nghiệp Đế Hoa, là một chuyên gia nông nghiệp.
Từ nhỏ đã đi theo ông nội và cha Liễu Đại Sơn chạy tới đồng ruộng, bị không khí chất phác tu dưỡng ăn sâu, tuy là con gái nhà giàu, nhưng trên người không có chút tính khí kiêu căng bất hảo của loại thiếu gia tiểu thư nhà giàu nào, tính tình sảng khoái, chính trực, nghĩa khí, thường hay bất bình thay kẻ khác.
Lúc mới quen Trưởng Tôn Ngưng ở Đế Hoa, cô đã tuyên bố rằng sau này Trưởng Tôn Ngưng sẽ do cô bảo bọc, người nào làm khó dễ Trưởng Tôn Ngưng, chính là làm khó dễ Liễu đại tiểu thư cô. Hôm nay cô tụ hội với bạn học trung học cấp hai cũ, nghe nói Trưởng Tôn Ngưng xảy ra tai nạn xe cộ, lập tức để đũa xuống chạy tới. Đầu tóc có chút xốc xếch, quanh thân lãnh khí bao bọc.
Bác sĩ quan sát người vừa lao ra Liễu Diệp, mặc kệ rối rắm trong lúc gặp người nhà bệnh nhân, bỏ lại một câu: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức." Dẫn hộ sĩ vội vã rời đi.
Cái gì? Không thể nào! Tiểu Ngưng... , Liễu Diệp còn muốn nhờ cậy bác sĩ cố gắng nghĩ biện pháp, nhưng người ta đã đi xa.
"Tiểu Ngưng mà chết, hết thảy các người cũng đừng mong sống tốt." Liễu Diệp xoay người lại hung hăng để lại một câu rồi vọt vào phòng cấp cứu, mặc dù cô không biết vì sao Trưởng Tôn Ngưng đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng trực giác cảm thấy thoát không khỏi liên quan tới mấy kẻ hỗn tạp này.
Thuộc Ninh bình tĩnh tự nhiên, Quách Huy cười hề hề thờ ơ, Trưởng Tôn Như Ca sắc mặc hốt hoảng thấp thỏm, Trưởng Tôn Y Y mặt mày đắc ý, bốn người cũng đi theo tiến vào phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu Trưởng Tôn Ngưng vừa tỉnh lại tiếp nhận thân phận mới, cũng nghe đi đối thoại của mấy người bên ngoài, đã xác định đây cũng không phải tai nạn xe cộ đơn thuần, có liên quan tới mấy người bên ngoài, nhưng cô không muốn so đo quá nhiều, dù sao cũng là tai nạn xe cộ để cho cô trọng sinh. Bất quá, cơ hội chỉ có lần này, sau này còn chọc tới cô nữa, cũng đừng trách cô không khách khí.
Cửa bị đẩy ra, năm người trước sau đi vào, đối diện với ánh mắt Trưởng Tôn Ngưng đang nhìn sang.
Kia là ánh mắt như thế nào? Trong suốt, sâu thẳm, nhưng cũng không phải là ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, mà là nhìn hết phù hoa hồng trần, mà lắng đọng ra, ánh mắt không vui không giận không bi không ai. Giống như một cái giếng cổ, không sóng không gió, trong lòng tự có Càn Khôn. Lại phảng phất như bảo kính có thể nhìn thấu linh hồn, tra hỏi linh hồn, gợn sóng không sợ hãi, làm người ta sợ.
Không phải bác sĩ chẩn đoán chính xác cô đã chết rồi sao, vì sao còn ngồi ở chỗ đó, nhìn qua cũng không quá tệ, là đoán nhầm, hay là xác chết vùng dậy?
"Ngươi không phải chết sao!" Trưởng Tôn Y Y là người cuối cùng vào cửa, lại lên tiếng đầu tiên, âm lượng có thể từ Tứ Xuyên bồn địa bay đến đến cao nguyên Thanh Tàng.
"Tôi đã nói rồi, chỉ bất quá đụng một cái mà thôi, sao có thể dễ dàng chết như vậy." Quách Huy ngẩn ra, cười đùa phụ họa, mạng người ở trong mắt của anh ta còn không bằng con kiến hôi trên đất.
Trưởng Tôn Như Ca cùng Thuộc Ninh cũng ngậm miệng không nói, bình tĩnh nhìn tựa hồ không quá giống với Trưởng Tôn Ngưng trước giờ, tâm không khỏi run lên một cái, không, xác thực mà nói, là linh hồn hung hăng run rẩy một cái.
"Tiểu Ngưng cậu không có sao, thật tốt quá, làm mình sợ muốn chết, cái đồ chết tiệt này." Liễu Diệp vô cùng kích động, ánh mắt ngập nước, nhào tới trước ôm lấy Trưởng Tôn Ngưng, nhìn trên nhìn dưới, cẩn thận quan sát, xác định chỉ là gãy xương cánh tay trái mới thở ra một hơi:
"Hô ~ làm mình sợ muốn chết. Mới vừa rồi tên bác sĩ lang băm đó, chờ lão nương tìm viện trưởng tố cáo ông ta."
Trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, hoặc giả đây cũng là cảm giác được quan tâm, cô rất xa lạ, nhưng tình nghĩa này trong tâm ghi tạc.
"Mình không sao." Giọng nói nhàn nhạt không có tâm tình, lại làm người tin phục.
Cô không có thói quen tiếp xúc cùng người khác, không dấu vết lùi thân thể ra.
Xuống giường, nhặt lên ba lô vải cũ đáng bỏ đi bị vứt trên mặt đất, đi tới trước mặt bốn người Trưởng Tôn Như Ca, hơi dương đầu, đạm tảo một cái, khẽ mở môi mỏng,
"Là người nào đạo diễn, tự đem cục diện rối rắm xử lý cho xong." Giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, rất giống đói bụng đến phải không có hơi sức, cũng không cho tiếp tục cự tuyệt.
Một câu nói, hung hăng đánh vào trái tim bốn người, phảng phất như cô hiểu rõ Càn Khôn, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng. Trưởng Tôn Như Ca muốn nói lại thôi, Trưởng Tôn Y Y cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, không cam lòng cực độ, Thuộc Ninh nghi ngờ nhíu mày, ánh mắt đánh giá quan sát Trưởng Tôn Ngưng, không nói gì như cũ, ngay cả Quách Huy cà lơ phất phơ cũng nghiêm nghị không có lên tiếng.
Trưởng Tôn Ngưng không có ý định ở lâu, đi tới cửa xoay người lại bổ sung một câu,
"Mình về nhà, tựu trường gặp, đừng nhớ!" Lời này rõ ràng là nói với Liễu Diệp, nói xong lập tức rời đi.
Đây là Trưởng Tôn Ngưng nhát gan ít nói sao? không phải là cô thích Thuộc Ninh sao, Thuộc Ninh không đi, cô lại đi trước, mới vừa rồi dường như ngay cả cái khóe mắt cũng còn không để lại cho anh, quái!
"Ai, các cậu nói, sẽ không phải đầu óc xảy ra vấn đề đi?" Quách Huy hài hước nói, nhìn về phía Thuộc Ninh.
"Đầu óc cậu mới có vấn đề, cả nhà các cậu đầu óc cũng có vấn đề." Liễu Diệp phản thần đánh nhau, mắng cho Quách Huy phẫn nộ câm miệng, Liễu đại tiểu thư anh ta trêu chọc không nổi. Liễu gia mặc dù đều làm nông nghiệp, nhưng Hoa Hạ là nước nông nghiệp, địa vị hết sức quan trọng, hơn nữa Liễu gia bao che nổi tiếng xa gần, đắc tội một người Liễu gia, thì đồng nghĩa với đắc tội cả nhà Liễu gia.
"Các người tốt nhất đàng hoàng một chút, nếu không đừng trách lão nương không khách khí." Liễu Diệp tự nhiên không kềm chế được, tính tình có vài phần nhanh nhẹn dũng mãnh cay cú, cảnh cáo xong lập tức đuổi theo rời bệnh viện.
Cảm giác Trưởng Tôn Ngưng không giống trước, trở nên tự tin, bình tĩnh, thâm thúy, biến hóa như thế cô rất thích. Chờ cô đuổi kịp ra cửa bệnh viện, đã sớm không thấy bóng dáng Trưởng Tôn Ngưng, đứng giữa trời nhìn chung quanh, không thể làm gì khác hơn là về nhà.
Liễu Diệp và Trưởng Tôn Ngưng không có chú ý đến, chỗ tối có hai con ngươi sâu thẳm, thu hết thảy những chuyện vừa xảy ra vào đáy mắt.