Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Hoặc là nói gừng càng già càng cay, sợ là làm thế nào Trưởng Tôn Ngưng cũng không nghĩ ra, cái người ngốc có chút ngây thơ cụ đối với tình cảm ở trong mắt cô thực tế là một con hồ ly già đạo hạnh cao thâm giả dạng, mà cô đã lọt vào bẫy rập. Mặc dù có một ngày cô chợt hiểu hiểu chuyện hôm nay là một cái bẫy rập đã được thiết lập tốt, có lẽ chỉ biết nở nụ cười nhẹ, cũng có lẽ sẽ quay ra hỏi ngược lại: đàn ông không mưu tính lợi ích vì ‘ tính phúc ’ của mình thì có còn là đàn ông không? Đàn ông không có thủ đoạn thu phục người phụ nữ của mình còn không bằng một cây củi đốt, đáng giá yêu sao? Cô sẽ không tức giận, bởi vì yêu.
“Cám ơn Ngưng Nhi đã khai thông.” Hoa Tử Ngang mỉm cười nói.
Ai? Làm sao cô cứ cảm giác là lạ, anh thật sự không có chịu kích thích gì sao? Từ khi cô đi vào phòng tắm đến bây giờ thế nào giống như bộ phim bị cắt đoạn vậy, nhảy thoát cũng quá nhanh rồi! Trưởng Tôn Ngưng mê hoặc, không nghĩ ra, dứt khoát liền không nghĩ nữa, có lẽ lời của cô để cho anh rõ ràng. Thật ra thì, Hoa Tử Ngang phiền lòng là thật, nghe lời nói giải thích của cô là thật, nhưng suy nghĩ khẩn cấp ăn được cô gái nhỏ này lại càng thật lòng hơn.
“Ông xã, nên ngủ rồi.”
“Ừ.” Lên tiếng, nhưng không hề động đậy.
“... Ông xã?”
“Ừ, ở đây.”
Ngất, cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy, còn không biết anh ở đây à? “Ông xã làm sao anh còn không về phòng của mình?” Trong khoảng thời gian này, mặc dù bọn họ dính chung một chỗ, nhưng Hoa Tử Ngang đều ngủ ở phòng khách. Mặc dù mỗi đêm đều rời đi vô cùng muộn, rất khó khăn, sáng sớm ngày hôm sau sẽ len lén chạy tới phòng cô. Tình huống bây giờ là cái gì, tại sao anh còn không có ý định đứng dậy?
“Anh muốn ngủ cùng Ngưng Nhi, về sau đều muốn.” Nói xong, ôm Trưởng Tôn Ngưng ôm chặt hơn nữa.
“À? Nhưng chúng ta.......”
“Ngưng Nhi không gật đầu anh sẽ không làm loạn, bằng không ngày mai chúng ta sẽ đi lĩnh chứng nhận.” Thật vất vả có được cơ hội, dù thế nào đi nữa anh quyết định chủ ý không xuống khỏi cái giường này, về sau cô đi nơi nào, anh bám theo tới nơi đó.
“Không thể nào!” Trưởng Tôn Ngưng lại bị lời của Hoa Tử Ngang chọc thốt lên.
“Có thể.”
“Vậy thì ngủ đi!” Trưởng Tôn Ngưng đã biết thời điểm người nào đó giở trò có bao nhiêu vô lại, không thèm cãi lại, dù sao sớm muộn cũng sẽ như thế, cô cũng không phải là người thông thái rởm, tất cả thuận theo tự nhiên thì tốt rồi. Nói đến lĩnh chứng nhận, coi như thủ tục đầy đủ hết anh muốn đi, dưới mắt cô cũng không thể để cho anh đi, lỡ như bên này bọn họ vừa lĩnh chứng nhận tới tay, bên kia lại phát sinh đổ máu, người nào chịu trách nhiệm đây?
“Em còn có lời muốn nói.” Chờ Trưởng Tôn Ngưng thỏa hiệp, Hoa Tử Ngang sửa sang lại gối đầu, để cho cô nằm thoải mái một chút, lại đem chăn đắp kín, bộ dạng vừa nhìn liền thấy rõ đang vui mừng nhướng mày.
“Ông xã, hôm nay anh cũng nói thật nhiều.” Hiển nhiên không cho nói cũng phải nói ra, người nào đó chỉ vễnh tai lên nghe.
“Ngưng Nhi.......”
“Hả?” Muốn nói lại không nói, đây là muốn gì? “Ông xã, em mệt rồi, nói mau đi.”
“Ngưng nhi, anh muốn đứa bé, con của chúng ta.” Ban ngày ở chung một chỗ cùng Hoa San San, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như mình cũng có con thì thật tốt!
Lời này vào trong tai Trưởng Tôn Ngưng lại có một ý tứ khác, muốn đứa bé, vậy không phải bọn họ phải làm cái đó sao, anh đang trách cô không để cho anh ăn à?”Ông xã em.......” Hai đời cộng lại cô cũng chưa từng trải qua chuyện kia nha, gương mặt thẹn thùng càng đỏ hơn.
“Ngưng Nhi có đồng ý không.” Anh còn nhớ rõ, ban đầu người nào đó cưỡi trên đùi anh nói lời hùng hồn, đã lâu như vậy còn chưa có thực hiện, thật sự nên phạt.
“Em... .. Hôm nay em mệt mỏi... Rồi.”
“Vậy hôm nào cũng được, ngủ đi.” Quay đầu lại, hoa Tử Ngang vô cùng hào phóng nói, một chút cũng không có tự giác sói xám lớn dẫn dụ Tiểu Bạch Thỏ. Nhìn cô gái nhỏ cẩn thận nhắm mắt lại, cũng vừa lòng đi ngủ.
Biết không thể bức cô quá chặt, tin tưởng tối nay đã mang đến ảnh hưởng rất lớn cho cô,
Ngày Xuân rực rỡ, lại là một ngày nắng đẹp.
Văn Thiến ở trong phòng sửa sang lại tủ treo quần áo, cũ một chút, hơi quá hạn không lưu hành toàn bộ rơi vào trong túi đan cỡ lớn, tính toán quyên tặng hội phụ nữ từ thiện. Kể từ khi cãi nhau với mẹ chống, trong lòng bà vẫn tức nghẹn, ngay cả một người để thủ thỉ cũng không có, chuyện trong nhà lại không thể nói với người ngoài, kìm nén đến mức bà chỉ có thể lấy đồ hả giận. Chồng đi công tác rạng sáng hôm nay mới trở về, ngã đầu đã ngủ say, lúc này vừa mới tỉnh lại đã vội chui vào toilet nửa giờ còn chưa có ra. Cũng may con trai nhỏ đã trả lại cháu gái, luôn quấn quýt trêu chọc bà vui vẻ, nhưng vẫn không thể xóa đi buồn khổ trong lòng bà. Bà chỉ muốn con trai hạnh phúc, còn lại cái gì cũng không cầu xin, cho dù phải chống lại toàn thế giới bà cũng sẽ không tiếc.
Hoa Hạ rửa mặt xong ra ngoài, muốn tìm quần áo, vừa nhìn liền thấy món đồ mình cởi xuống lúc trước đó cũng bị bà xã cho vào túi xách chuẩn bị xử lý, dự định để cho ông ở trần hay sao?
“Em..., đây là đấu tranh giai cấp à?”
“Hỏi mẹ anh đi!”
“Em so đo với bà ấy làm cái gì , bà ấy chỉ là bà lão còn sống nhiều nhất ba mươi năm nữa thôi.”
Chuyện bà xã cãi nhau với mẹ mình ông nghe nói rồi, nhưng không nghĩ tới đã qua mấy ngày cơn giận còn chưa tan. Vốn Hoa Hạ muốn để chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, người một nhà có cái gì đáng so đo. Nhưng một câu nói thuận miệng này, nghe vào trong lỗ tai Văn Thiến lại thay đổi thành mùi vị khác, cái này không rõ ràng giúp đỡ mẹ ruột nói lòng dạ cô hẹp hòi sao? Cô muốn để cho con trai mình hạnh phúc là có lỗi ư, con lớn nhất lịch sự nho nhã như vậy lại bị người kia cứng rắn gieo họa giống như nửa cái xác không hồn, thật vất vả con trai nhỏ mới tìm được cô gái mình thích mẹ chống lại muốn đánh một gậy cản trở (trong câu gậy đánh uyên ương).
Bà đã khổ cực vất vả cả đời vì nhà họ Hoa, trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng suy nghĩ vì nhà họ Hoa, còn mẹ chồng trừ sinh một trai một gái thì còn cống hiến cái gì vì nhà họ Hoa chưa? Quay đầu lại ở trước mặt bà cậy già lên mặt, nói gì chỉ cần có bà ta một ngày, vị trí cháu dâu thứ hai nhà họ Hoa chính là của con bé nhà họ Thiệu kia. Vết thương lành đã quên đau, ban đầu nhà họ Thiệu đối với Nhà họ Hoa thế nào, chẳng lẽ mẹ chồng bà đều quên hết sao, nhà người ta con trai của chẳng lẽ so cháu trai ruột hoàn hảo? Rõ ràng chính là lão phu nhân thông thái rởm, đảo ngược bị chồng mình trách cứ bà hẹp hòi, là bà mưu đồ gì chứ? Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng rất ấm ức, Văn Thiến càng khóc càng đau lòng.
“Khóc cái gì, mau nín khóc, chuyện có bao nhiêu đâu mà khóa đến mức này.”
“Khóc cái gì, trong lòng tôi khó chịu khóc không được sao? Còn nói tại sao ư, thế nào không đến nỗi, năm đó, Tử Nghiêu là thiếu niên hăm hở đến cỡ nào, vốn nên có cuộc sống hạnh phúc thuộc về mình, dám bị mẹ anh, bị mẹ anh ép cưới một thiên kim tiểu thư, kết quả không tới hai năm, ném xuống San San vừa ra đời chưa tròn bốn tháng chạy theo đàn ông khác, Gấm Nguyệt ( người tình thuở ban đầu của Hoa Tử Nghiêu, đã mất không nhắc tới. ) đứa bé kia vì chạy tới an ủi nó cũng xảy ra tai nạn xe cộ đi. Anh xem một chút bộ dạng con lớn nhất của anh hiện tại cái dạng gì, trừ chữa bệnh vẫn là chữa bệnh, một năm không trở về nhà một chuyến, trở lại cũng không trong nhà, trừ hắn ra đệ đệ còn chủ động lý tới người nào?
Nhà họ Hoa các người kiên cường, nhìn không đau lòng, nhưng tôi họ Văn, không phải họ Hoa, tôi là mẹ ruột của nó, lòng tôi đau! Còn có San San, con bé mới sáu tuổi, nhưng anh biết mỗi ngày trong lòng con bé đang suy nghĩ gì sao? Con bé cười là bởi vì thật vui vẻ đúng không? Từ nhỏ không có tình thương của mẹ, cha lại lạnh lùng như băng, rõ ràng mới sáu tuổi lại có suy nghĩ của người sáu mươi tuổi, những chuyện này xét đến cùng là do ai tạo thành? Là mẹ anh! Là mẹ anh vung gậy đánh uyên ương, mới gây thành bi kịch hôm nay. Lúc này Tử Ngang tìm được cô gái mình thích, cho dù tôi chết, cũng muốn bảo vệ hạnh phúc của nó, tuyệt không để cho nó giống như anh trai nó rơi vào kết quả hết đường cứu chữa như vậy.”
Hoa Hạ ở một bên không ngừng đưa khăn giấy, trên đất đã xuất hiện đầy cục giấy . Bà xã khóc đến mức trong lòng ông cũng chua xót, con trai cũng là con trai ông, ông có thể không đau lòng sao? Một bên là mẹ ruột, một bên là bà xã, bà xã một lòng vì ông và Nhà họ Hoa, mẹ chồng con dâu hai người lần đầu tiên cãi đến mức cây kim so với cọng râu không nể mặt như thế, khó giải quyết đây!
Xử lý suy nghĩ một chút, Hoa Hạ nhắm trọng tâm nói: “Tiểu Thiến, mẹ chính là người cố chấp như vậy, cố chấp , một con đường chạy đến đen, đụng vào tường nam đều không quay đầu lại, chuyện Tử Nghiêu bà ấy cũng hối hận. Em đánh nhau cùng một bà già ngoan cố không phải là tìm tức cho mình ư, lại nói hai người có thể làm chủ chuyện của Tử Ngang chắc, nó cũng không phải là anh trai nó.”
Văn Thiến nghe một câu cuối cùng hai mắt tỏa sáng, đúng vậy! Tính tình con trai nhỏ luôn bá đạo, là người trước đến giờ không bị người khác định đoạt. Nghe câu này trong lòng chợt sáng sủa không ít, nhưng mặt vẫn lạnh tanh, “Hoa Hạ tôi nói cho anh biết, chuyện này anh phải đứng ở cùng một chiến tuyến với tôi và con, nếu không. . . . . . .”
“Tuyệt đối không thành vấn đề.” Sợ bà xã mình lại nói ra lời hung ác nào nữa, Hoa Hạ vội đáp.
“Anh mà dám nói một đằng làm một nẻo. . . .”
“Không dám.”
Văn Thiến hừ lạnh một tiếng, đẩy Hoa Hạ ra, đi đến lôi ra túi du lịch từ trong ngăn tủ, bắt đầu nhét quần áo mỹ phẩm vào trong, lật ngược túi vải mới vừa rồi đựng đồ. Trong phòng quần áo giày vớ bay đầy trời, nếu lại kết hợp với âm thanh nữa thì y hệt như hiện trường khu thương mai sau chương trình giảm giá vậy (ý nói haong tàn bừa bãi), Hoa Hạ thấy tình hình có chút không đúng, vội vàng hỏi bà xã đi đâu?
“Về nhà mẹ đẻ.”
Tức cười, những năm này cô cần cù chăm chỉ bỏ ra vì nhà họ Hoa, bọn họ đều xem như điều đương nhiên, bà mẹ chồng ăn không ngồi rồi quay đầu lại ( cũng không phải là Văn Thiến không hiếu thuận, hoàn toàn vì tức giận. ) cũng dám lớn giọng ép bà, để yên cho bọn họ giày vò còn tưởng rằng Văn Thiến cô dễ bắt nạt.
“Chớ trở về, anh cả bọn họ cũng rất bận, em muốn đi chỗ nào giải sầu anh sẽ đi cùng.”
Hoa Hạ sao có thể để Văn Thiến đi, vội vàng ngăn cản, lấy tính tình cưng chiều em gái thành si của Văn Huyên, lần này nếu cô ấy thật sự đi về, nhà họ Văn cùng nhà họ Hoa lại thêm một phen tranh chấp. Tuy nói cũng không có tổn thương tình cảm, nhưng không đáng, trận cái nhau này, để người ta lấy làm chuyện cười, cũng không phải là trẻ con.
“Buông tay!”
“Không thả!”
“Còn không buông tay tôi không khách khí đâu!”
“Không thả, em chặt cái tay này cũng không thả.”
“Được! Xem như anh lợi hại, tôi tự chặt tay của mình.” Văn Thiến nói xong, sờ tay cầm một thanh dao gọt trái cây bên cạnh, nhắm cổ tay mình liền chặt, một chút cũng không do dự.
Hoa Hạ thầm nghĩ hỏng rồi, xem ra lúc này mẹ mình đã chcoj vào chỗ hiểm của bà xã rồi, hiển nhiên đây là bất chấp mọi giá. Mắt thấy dao găm sắc bén sắp rơi xuống, Hoa Hạ không kịp nghĩ nhiều, bên này buông tay cầm ngược ở cổ tay cầm đao của Văn Thiến, cái tay khác vội vàng đoạt lấy đao ném về phía ánh mặt trời. Ông chưa từng đi lính, nhưng từ nhỏ lớn lên ở viện lớn (khu nhà của cán bộ, quân đội) cũng học chút võ công quyền cước, cướp dao của Văn Thiến cũng dư dả.
Mới vừa nhẹ một hơi, Văn Thiến đạt được tự do, xoa tay lấy vali hành lý liền đi ra bên ngoài, Hoa Hạ đã cản không kịp nữa, chỉ đành phải lớn tiếng nói: “Thiệu Lộ trở lại rồi.” Ông vốn không có ý định nói, Văn Thiến hận người Nhà họ Thiệu bao nhêu ông là người rõ ràng nhất, nhưng thời điểm này ông cụ cùng mẹ đang rèn luyện ở trong sân, đi ra ngoài chính xác sẽ đụng nhau, khó tránh khỏi lại xảy ra một trận sóng gió.
Bước chân Văn Thiến đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại lạnh giọng hỏi: “Lúc nào?” Sự lạnh lẽo này không phải là đối với Hoa Hạ.
“Rạng sáng hôm nay, chính mắt anh nhìn thấy tại phi trường.”
“Làm sao anh không nói sớm.”
Khẽ nguyền rủa một tiếng, Văn Thiến bỏ lại vali hành lý, Cách cái túi xách tay khác bỏ chạy ra bên ngoài, cũng quên chuyện về nhà mẹ đẻ. Xách túi đi ra ngoài cùng kéo theo vali hành lý đi ra ngoài hoàn toàn hai khái niệm, Hoa Hạ cười cười, cuối cùng cũng dời đi lực chú ý của cô ấy được, khom lưng vừa muốn dọn dẹp phòng, chợt trong đầu lướt qua một suy nghĩ: lấy khí thế điên cuồng hiện tại của cô ấy, sẽ không phải là muốn đi làm thịt Thiệu Lộ đó chứ!
Vội vàng đổi quần áo đuổi theo.