Giản Dung chính là như thế, có vài điều anh sẽ không nói ra miệng, nhưng nhất định sẽ dùng hành động để làm, chất phác sao? Đúng như chính anh nói, Giản Dung không phải cọc gỗ, cọc gỗ không có lòng, nhưng Giản Dung có.
Kéo theo va li hành lý, Ôn Uyển khoác tay Giản Dung, hai người vào sân bay, đổi vé lên máy bay, lên máy bay, ở trên máy bay Ôn Uyển nhìn xuyên qua tầng mây xem bầu trời bên ngoài, trong màu xanh thẳm trong suốt, đám mây thật sự có thể như kẹo đường mềm mại.
Ôn Uyển yên lặng tựa vào bả vai Giản Dung, lần về nhà này là chờ mong, nhưng cũng là hồi hộp, bởi vì yêu Giản Dung kèm theo quá nhiều dối trá, cho tới khi về nhà, cũng không biết đồng nhất lời nói dối với hạnh phúc như thế nào.
Ba từng nói, người nhất định không thể làm chuyện sai lầm, đợi đến lúc lộ ra chân tướng, mình đều không có cách nào gánh nổi, điểm này, giờ phút này Ôn Uyển mới hiểu được.
Giản Dung nắm tay Ôn Uyển, cảm thấy cô nhóc này đang căng thẳng, cúi đầu nhìn Ôn Uyển: “Sao vậy?” Đối với cô nhóc này mà nói, về nhà không phải là chuyện nên cao hứng sao? Sao lại có thể nổi lên sợ hãi?
“Giản Dung, nếu như ba mẹ nói lời khó nghe, anh có tức giận không?” Ôn Uyển ngẩng đầu lên nhìn Giản Dung, tính ba ngay thẳng, có cái gì cũng sẽ nói, cô rất sợ, thật khó khăn mới có thể ở chung một chỗ với Giản Dung, người nhà lại nói gì đó, tất cả cố gắng sẽ thành uổng phí.
Giản Dung bật cười, giọng nói rất bình thản: “Sẽ không mắng anh, nhiều nhất là nói anh tròng trắng mắt mù.” Những lời này anh đã nghe quen, đã không sao.
Ôn Uyển ôm cánh tay Giản Dung, nhắm mắt không nói gì tiếp, cô không phải kẻ ngốc, Giản Dung rất tốt, người khác không thấy không có nghĩa là cô không thấy, vinh hoa phú quý cũng chẳng qua như vậy, là của bạn, cuối cùng vẫn là của bạn, không phải là của bạn, cho dù gò ép cũng không được.
Mấy giờ bay, máy bay vững vàng hạ xuống sân bay kinh thành, sau khi nghỉ ngơi sơ qua, Ôn Uyển có vẻ kích động, toàn bộ tâm tình cũng bất đồng như vậy, mang theo mắt kính thật to, kéo Giản Dung, hai người sải bước ra khỏi sân bay.
Trong sảnh chính sân bay, người đến người đi, là phồn hoa chỉ thuộc về Bắc Kinh, cũng không ước khoảng được lưu lượng khách mỗi ngày.
Cảnh vật quen thuộc, cảm giác thân thiết khiến tâm tư Ôn Uyển không khỏi buông ra, bên tai vang lên bài hát quen thuộc, “Bản tình ca nhỏ” của Sodagreen:
Đây đơn giản là một bản tình ca nho nhỏ
Hát về những tâm tình phức tạp của người đời
Bản thân quá hạnh phúc khi có được sự nồng ấm của em
Bàn chân đong đưa cùng hòa nhịp
Đây đơn giản là một bản tình ca nho nhỏ
Hát về sự tự do trong lòng chúng ta
Anh thấy lời ca thật hợp với chính mình
Tuổi xuân phiêu du theo làn gió
Em biết không
Dẫu cả thế giới có bị mưa lũ nhấn chìm
Vòng tay anh vẫn sẽ dang rộng vì em
Cầm lòng không được khi thấy hình bóng em lại xuất hiện
Ghi lại nỗi đau khổ trong những tháng ngày biệt ly dài đằng đẵng
Dẫu Trái Đất này có bị nỗi cô đơn thâu tóm
Anh cũng sẽ không bao giờ trốn chạy
Làm sao tránh được, ai rồi cũng phải già đi
Phác họa lại tòa lâu đài nơi tiếng hát từng quyện vào thời gian
(*) Nhóm Sodagreen: là một nhóm nhạc Đài Loan folk-rock-pop hoạt động tự do.
Ôn Uyển đi theo nhỏ giọng hát, cách ăn mặc như mỹ nữ, mang theo kính mát lớn, kéo theo một người đàn ông mang vết sẹo trên khóe mắt, sao lại không dẫn tới ánh nhìn của người ta, nhưng phần lớn thời điểm, Giản Dung đều lạnh nhạt nhìn sang, đối phương cảm thấy không lễ phép cũng sẽ nhanh chóng dời tầm mắt.
Hai người ra sân bay, từ cửa sân bay, nơi xa Ôn Uyển chỉ thấy một người đàn ông, mang theo mắt kính lớn, dựa trên xe jeep quân dụng màu xanh, áo ngụy trang nhìn trông như lưu manh.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy Giản Dung nhếch miệng cười, nói với người đàn ông: “Thằng nhóc chết tiệt!” Thằng nhóc này, đi tới còn kiêu ngạo như vậy.
“Anh cả!” Người đàn ông nhìn thấy Giản Dung cùng Ôn Uyển, thuận tay gạt cặp kính, đi mấy bước tới bên này, cậu hai nhà họ Giản, Giản Diêu, em họ Giản Dung, bị ông cụ phái tới đón Ôn Uyển cùng Giản Dung về nhà, trong nhà thường ngày quen thói lưu manh vô lại, cho dù ai nói cũng vô dụng.
Lúc Giản Diêu đi tới trước mặt Giản Dung cùng Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển, lại nhìn anh mình, đầu tiên là sững sờ, không ngờ khóe mắt Giản Dung có vết thương, chỉ có điều phản ứng không quá lớn, dù sao làm lính, chịu vài vết thương, coi như không thấy gì.
Dời tầm mắt, Giản Diêu nói với Ôn Uyển: “Chị dâu nhỏ!”
Ôn Uyển nhỏ hơn Giản Dung tám, chín tuổi, cũng xấp xỉ em gái nhỏ tuổi nhất, mọi người cũng quen gọi cô là chị dâu nhỏ, coi như anh cả có vận khí tốt, không có chuyện gì, cái gọi là người ngốc có phúc của người ngốc, đại khái là như thế.
Nhìn Giản Diêu, Ôn Uyển cười cười lễ độ, cũng lấy kính xuống: “Mặc đồ lính đó, chú ý ảnh hưởng, biết chưa?” Lúc Ôn Uyển dạy dỗ người khác cũng có nề nếp, xem dáng vẻ lưu manh của cậu ta đứng đây, ảnh hưởng không được tốt, để cho người ta nhìn thấy lại có vài chuyện thị phi.
“Làm trang phục tập huấn, chị dâu, không có chuyện gì, sẽ không có gì, em không quyến rũ con gái, hút thuốc lá, chơi xấu.” Giản Diêu cười cười tỏ ý không sao, chính là dáng vẻ lưu manh, luôn luôn có thể được Giản Diêu phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
“Cậu chỉ có tài lắm mồm!” Ôn Uyển liếc nhìn Giản Diêu, những năm này, tình cảm giữa Giản Diêu và Giản Dung tốt, mấy năm Giản Dung không ở đây, Giản Diêu thường gọi điện thoại cho cô, quan tâm đến cuộc sống cùng công việc của cô, cũng thường nói tốt cho Giản Dung.
Nói là đàn ông tham gia quân ngũ, cũng muốn có nhà, cũng muốn có cô vợ của riêng mình, đi khắp nơi, nhưng bộ quần áo này, chính là không có cách nào, nhưng tình cảm của bọn họ là thân thiết nhất, nói Giản Dung không nói chuyện, nhưng từ trong nội tâm cậu dám lấy hạnh phúc nửa đời sau của bản thân mà thề, tuyệt đối không chọn sai, nhân phẩm đặc biệt tốt.
Lúc Giản Diêu nói, Ôn Uyển cũng chỉ cười cười, tỏ vẻ đã hiểu, thật ra Giản Dung là hạng người gì, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Mà Giản Diêu giống như Giản Dung, đều là người đàn ông có dáng dấp đặc biệt tốt, nhưng tính cách không giống như Giản Dung, Giản Dung cứng nhắc cố chấp, cô gái bình thường không có cách nào đến gần anh, cảm giác khó có thể gần gũi.
Nhưng Giản Diêu không giống vậy, làm lính, có hương vị đàn ông thành thục, lại có vẻ lưu manh vô lại, nụ cười xấu xa, khiến cho người ta có cảm giác, khi gặp cậu ta lần đầu tiên, lại có cảm giác quen thuộc vài năm.
Người đàn ông như vậy, còn đi quyến rũ con gái sao? Có khi những cô gái đó nhanh chóng vây quanh cậu ta, nhưng Giản Diêu che giấu tình cảm, không lộ ra bên ngoài, cũng không phải hạng người chơi trò mập mờ, hơn nữa, đặc biệt nóng tính.
Giản Diêu cười thuận tay nhận thứ gì đó trong tay hai người, “Được rồi, toàn bộ người trong nhà đã đủ cả, sư trưởng Ôn cùng dì Ôn cũng ở đó, nhanh về nhà thôi.”
Giản Dung ôm Ôn Uyển đi theo Giản Diêu tới xe Jeep quân dụng, đặt va li ở phía sau, Ôn Uyển cùng Giản Dung lên xe, Giản Diêu cũng ngồi lên ghế lái, lái xe chạy nhanh ra bên ngoài, hăng hái hoành hành ngang ngược, không kém cạnh thằng nhóc Tứ nhà họ Thẩm.