“Cứ ở đây với ta đi, buổi chiều có khách khứa tới tham dự, con cũng ở bên đây đi theo mở rộng tầm nhìn.”
“Dạ vâng.” Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
Lục phu nhân thay bộ sườn xám ra, mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, “Đem bộ áo này bảo quản cho ta, tối nay ta sẽ mặc bộ này dự tiệc.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ ở bên cạnh lập tức đón lấy bộ sườn xám đặt vào trong tủ đồ.
Lục phu nhân xoay người đi ra ngoài, Cố Nhất Nặc đi theo sau lưng.
Đỗ Thiên Thiên đứng bên ngoài nghe rõ ràng hết thảy mọi chuyện xảy ra bên trong, thấy Lục phu nhân cùng Cố Nhất Nặc một trước một sau đi ra, xem ra hai người này ở chung cũng không tệ, cô ta âm thầm nắm chặt đôi tay.
“Cô, mau qua đây ăn điểm tâm.” Đỗ Thiên Thiên thân thiết kéo tay Lục phu nhân qua ngồi ở một bên sofa.
“Có biết pha cà phê không?” Đỗ Minh Lan nhìn Cố Nhất Nặc hỏi.
“Dạ biết.” Cố Nhất Nặc buộc miệng trả lời một câu.
“Đi pha hai ly cà phê đi.” Đỗ Minh Lan sai bảo.
“Được ạ.” Cố Nhất Nặc xoay người, đi theo người làm đến quầy bar.
Lẽ ra cô phải nói là không biết, nhưng mà bóng ma quá khứ quá nặng, khiến cho cô khi đứng trước mặt Lục phu nhân thì khả năng vận động não bộ đều bị trì trệ.
Trước mắt, Lục phu nhân đối với cô, ngoài trừ việc không cảm thấy chán ghét vì cô bị nghiện ma túy ra còn lại đều giống như kiếp trước. Ở trước mặt Lục phu nhân, cô chính là một đứa con dâu kiêm người hầu miễn phí.
Đỗ Thiên Thiên và Lục phu nhân ngồi trên sofa trò chuyện với nhau trông rất vui, Cố Nhất Nặc bưng cà phê đi ra trước, đúng lúc cô chuẩn bị đặt ly cà phê tới trước mặt Lục phu nhân thì bỗng cảm thấy chân mình bị người ta đụng phải.
Mắt thấy cà phê trong ly đã sánh ra ngoài sắp văng tới trên người Lục phu nhân, Cố Nhất Nặc dứt khoát dùng tay mình chắn lại, cà phê nóng liền đổ đầy lên bàn tay cô, Lục phu nhân cũng đã bị dính một ít!
“Cố Nhất Nặc! Cô làm cái gì vậy hả? Cà phê vừa mới nấu cô liền hất đổ lên người cô tôi, cô cố ý có phải không!” Đỗ Thiên Thiên đứng dậy hất Cố Nhất Nặc sang một bên, quan tâm nhìn chút cà phê dính trên người Lục phu nhân.
“Cô, cô không sao chứ? Có bị bỏng hay không?”
“Không sao.” Lục phu nhân ngẩng đầu liếc nhìn Cố Nhất Nặc, “Bưng có ly cà phê cũng bưng không xong!”
Cố Nhất Nặc cố nén cơn đau bỏng rát trên tay mình, xin lỗi Lục phu nhân: “Thật xin lỗi, con...... Con không phải cố ý.”
Nói xong, cô liếc nhìn Đỗ Thiên Thiên, người mới vừa gạt chân cô ngoại trừ Đỗ Thiên Thiên ra còn có thể là ai!
Đỗ Thiên Thiên thấy Cố Nhất Nặc nén giận, giấu đi vẻ đắc ý, khiêu khích nhìn Cố Nhất Nặc cười cười, cái tên Cố Nhất Nặc, còn rất biết nhẫn nhịn đấy! Một chút cũng đều không giống với dáng vẻ ở quán bar hôm đó.
Cô ta rất muốn thấy Cố Nhất Nặc này rốt cuộc thì khi nào sẽ lộ ra bản tính!
“Còn đứng đây làm gì, đi thu dọn đi.” Lục phu nhân mắng cô một câu, có vài phần tức giận. Còn may mà chưa bỏng đến bà, cà phê nóng như vậy mà tạt thẳng lên người bà ta không biết sẽ bỏng thành cái dạng gì.
Cố Nhất Nặc trầm mặc, không nói lời nào, thu dọn mớ hỗn độn trên bàn, Lục phu nhân đã đi vào phòng thay quần áo.
Đỗ Thiên Thiên đứng dậy, vờn quanh Cố Nhất Nặc, cười đắc ý, “Cứ giả vờ tiếp đi! Cố Nhất Nặc, tôi biết cô đang đóng kịch, cứ giả vờ ngoan hiền ở trước mặt cô tôi đi, để tôi xem cô có thể đóng kịch đến khi nào.”
Cố Nhất Nặc đứng yên nhìn Đỗ Thiên Thiên. Sở dĩ cô không nói ra chân tướng không phải là vì sợ Đỗ Thiên Thiên, mà là bởi vì cho dù cô có nói ra, Lục phu nhân cũng sẽ không đứng về phía cô, thậm chí cũng không tin lời cô nói, cho rằng cô đang lấy cớ biện hộ cho mình, đến lúc đó chỉ sợ Đỗ Thiên Thiên lại cắn ngược lại một cái, ngược lại lại càng khiến mọi chuyện phức tạp lên. Cô không muốn gây chuyện thị phi, chỉ mong cho bữa tiệc sinh nhật này sớm kết thúc, sớm rời khỏi đây!
“Sao? Không phục sao?” Đỗ Thiên Thiên khiêu khích đặt tay lên vai Cố Nhất Nặc.
Cố Nhất Nặc vung tay hất cánh tay cô ta ra, đồ đạc trên bàn tất cả đều đem vứt vào sọt rác, đối với dáng vẻ khiêu khích đó của Đỗ Thiên Thiên, cô cứ vờ như không thấy.
Lòng bàn tay cô sưng đỏ lên, hình như còn phồng lên một ít bọt nước, Cố Nhất Nặc đi đến bồn rửa bên cạnh mở vòi nước ra, đưa tay ngâm vào trong vòi nước lạnh. Có lúc, tâm chết lặng rồi thì cơn đau thể xác cũng sẽ vơi bớt đi, cô thậm chí còn không cảm thấy đau nữa.
Phải tiếp xúc với Lục phu nhân khiến cho cô thấy rất phản cảm.
Cô không muốn có một cuộc sống như vậy, không hề muốn! Không gả vào một gia đình hào môn như Lục gia, không làm vợ của Lục Dĩ Thừa, chẳng sợ sẽ giống như Bạch Duật, có thể tự do đi khắp thế giới! Ít nhất thì cô có được tự do, không bị bất cứ thứ gì bó buộc giam cầm! Cuộc sống của bản thân là do chính mình nắm giữ.
Đỗ Thiên Thiên liếc nhìn theo Cố Nhất Nặc, sau đó xoay người đi vào phòng phía trong, cô ta quyết tâm không thể để Cố Nhất Nặc và Lục phu nhân được ở chung yên ổn!
Đợi đến lúc Cố Nhất Nặc thật sự gả vào Lục gia rồi, thân phận địa vị chẳng phải là được nâng lên sao? Loại con gái có xuất thân như Cố Nhất Nặc này có chỗ nào xứng với Lục gia!
6 giờ, khách khứa đã có mặt ở khách sạn gần như đông đủ.
Đỗ Minh Lan vận bộ sườn xám đó kết hợp với một chiếc áo choàng ngắn, một thân quý khí bức người đứng ở đại sảnh tươi cười tiếp đón khách đến tham dự.
“Lục phu nhân! Bộ sườn xám này là cô mua sao? Thật đẹp!”
“Đúng vậy, đúng vậy, cô đứng ở chỗ này, vừa nhìn tôi cũng không nhận ra là cô đấy!”
“Mới nhìn qua cứ tưởng là người hơn 30 đấy.”
Lục phu nhân được mấy vị phu nhân đó khen, trong lòng vui như hoa nở.
“Bộ sườn xám này là gấm Tô Châu dệt thủ công hoàn toàn, tôi nghe nói để làm ra được một bộ thế này phải mất đến mấy tháng mới dệt ra được, một bộ quần áo lại tiêu phí hết mấy tháng trời.”
“Đúng vậy, gấm Tô Châu hiện nay đều đã thành quốc bảo rồi, Lục phu nhân quả thật là tinh mắt! Tốn thời gian dài như vậy mới làm được một bộ quần áo, chẳng trách lại rực rỡ mê người đến vậy!”
“Đây là trang phục truyền thống mà, so với trang phục của mấy nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế thì sườn xám vẫn có ý nghĩa hơn nhiều, phù hợp với khí chất của tôi hơn.” Lục phu nhân cười nhẹ trả lời.
Nhìn những vị phu nhân hôm nay đến dự tiệc ai nấy đều trang điểm, ăn vận có phần khoa trương diêm dúa, thì Lục phu nhân đúng là hoa thơm cỏ lạ! Càng không sợ mất mặt vì bị đụng hàng!
Càng lúc càng thêm nhiều người vây xung quanh Lục phu nhân. Hôm nay thật sự là Lục phu nhân nhờ có bộ sườn xám này mà được nâng tầm không nhẹ. Cố Nhất Nặc bị đẩy sang một bên, ngay cả Đỗ Thiên Thiên lúc này cũng không chen vào được lời nào.
Bốn phía tất cả đều là nịnh hót nói chuyện với nhau, Lục phu nhân ứng phó rất thành thạo.
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, lơ đãng nhìn quanh bốn phía, đột nhiên thấy Đỗ Thiên Thiên tươi cười nhìn cô, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt.
Trong lòng cô lập tức cảm thấy bất an, không biết Đỗ Thiên Thiên lại định giở trò gì!
Lục phu nhân giống như một người mẫu đứng ở giữa được mọi người vây quanh, đang triển lãm dáng người cho mọi người ngắm. Bỗng nhiêm bà ta có cảm giác quần áo ôm sát trên người mình bỗng dưng lại rộng thùng thình ra.
“A!” Có người kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Lục phu nhân, quần áo trên người cô là đồ rẻ tiền sao? Bục chỉ rồi kìa!”
Lục phu nhân vội vàng che lại phần eo bị bục chỉ, rách chỗ nào không rách, thế nhưng lại rách từ dưới nách chạy dọc xuống đến dưới eo! Lần này thì hay rồi, tất cả đều tan tành hết!
Đám phu nhân vừa rồi còn vây quanh Lục phu nhân, một đám đều che miệng cười trộm.
Lục Tử Duệ ở gần đó thấy vậy liền cởi áo vest của mình ra che cho Lục phu nhân.
“Lục phu nhân, có phải là cô quá béo rồi hay không? Thế nhưng lại có thể làm quần áo đều căng quá đứt cả chỉ ra!”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều đã ở tuổi này, dáng người đã sớm thay đổi, quần áo như sườn xám không phải là loại dễ mặc đâu.”
Có mấy vị phu nhân người này tiếp người kia mở miệng châm chọc.
Mấy người mới vừa nãy còn nịnh hót bây giờ lập tức thay đổi sắc mặt, đứng ở chỗ này chế giễu. Mà mấy người đó đều là những người có thân phận địa vị ngang hàng với Lục phu nhân, tự nhiên gặp cảnh Lục phu nhân nổi bật như thế, gặp được tình huống có thể chê cười, có thể giễu cợt như thế làm sao có thể dàng bỏ qua cho được.
- --###
Lục thiếu, anh mau quay về đi, một mình Tiểu Nặc chịu đựng không nổi.