“Minh Tuyết, rốt cuộc cô đã bỏ thuốc cho chị cô chưa? Theo lý thì cô ta phải có phản ứng rồi chứ!” Lý Nhiên quay người nhìn về phía Cố Minh Tuyết, thấy bộ dạng của cô ta liền giật mình tới suýt thì ngã từ trên ghế xuống!
“Minh Tuyết!”
“MinhTuyết!Minh Tuyết!” Mấy người bên cạnh cũng luống cuống, bộ dạng Cố Minh Tuyết mới giống bị phê thuốc!
“Sao lại như vậy?”
“Lý Nhiên, làm sao bây giờ?”
Cố Minh Tuyết càng lắc càng phê, đột nhiên đứng dậy, lảo đảo đi ra giữa phòng tiệc.
“Minh Tuyết!” Lý Nhiên hô lên một tiếng.
Vài người bên cạnh đã dồn ánh mắt về phía bọn họ, cả phòng đột nhiên yên tĩnh lại!
Cố MinhTuyết đã bị thuốc làm mất lý trí, căn bản không biết là mình đang làm gì, cô ta xoay trái xoay phải giữa phòng, cười như một con ngốc!
Cố Nhất Nặc chậm rãi đứng lên, bộ dạng của Cố Minh Tuyết bây giờ hẳn là hình ảnh của cô ở kiếp trước đúng không?
“Cố Nhất Nặc! Mày xong đời rồi! Mày hoàn toàn xong đời rồi!” Cố Minh Tuyết chỉ vào một người đứng trong đám đông, lớn tiếng cười như điên.
“Cô ta là ai vậy? Ở trại tâm thần nào chạy ra à?”
“Đây chẳng phải là cô hai nhà họ Cố - Cố Minh Tuyết sao!”
“Cô ta làm sao vậy? Phê thuốc à?”
Trình Thi Lệ lập tức chạy qua, bịt miệng Cố MinhTuyết. “Con gái à, con điên rồi sao? Có phải là lén uống rượu rồi hay không?”
Dưới tác động của thuốc, Cố Minh Tuyết đẩy Trình Thi Lệ ra, tiếp tục như kẻ điên làm náo loạn cả sảnh tiệc. Cô ta còn lôi kéo quần áo của mình, cái váy bị kéo tuột ra, lộ ra nội y màu hồng nhạt bên trong! Nửa người trên đã gần như lõa thể!
Dáng vẻ phóng đãng này quả thật làm người ta không dám nhìn thẳng!
Cố Tùng Bác đang bàn chuyện kinh doanh với vài người nhà họ Lục, vừa quay qua liền nhìn thấy một màn như vậy, chỉ thấy trước mắt tối sầm! Ông ta bước nhanh về phía Cố Minh Tuyết vẫn còn đang làm loạn.
Cố Nhất Nặc còn nhanh hơn, cô đi đến chỗ Cố Minh Tuyết, hung hăng cho cô ta một cái tát!
Cố Minh Tuyết bị đánh tới nằm bò ra bàn, cơ thể vẫn còn run rẩy! Môi từ từ trào ra tia máu. Có thể thấy Cố Nhất Nặc đã đánh ác tới nhường nào!
“Ngày thường chị thương em, vì em là em gái chị, nhưng hôm nay là tiệc sinh nhật của chị, dù em có coi thường chị thì cũng phải cân nhắc đến thể diện của ba chứ?” Giọng nói trong trẻo truyền đến, cô công chúa nhỏ vừa dịu dàng đáng yêu bỗng biến thành khí thế bừng bừng!
Trình Thi Lệ đứng dậy từ trên mặt đất, bước nhanh đến ấn con gái của mình xuống.
Cố Nhất Nặc lại dám đánh con gái bà ta! Có điều bây giờ không phải là lúc tính toán cái tát này.
“Phục vụ, giúp tôi đưa nó xuống!”
Vài nhân viên phục vụ bước đến, dìu Cố Minh Tuyết thảm hại dậy.
“Ngại quá, chắc là do con gái tôi uống nhầm rượu nên mới thất lễ như vậy, mong mọi người thứ lỗi!” Trình Thi Lệ không ngừng xin lỗi khách mời tứ phía.
Nhưng đúng lúc này, vài bóng người mặc đồng phục tiến vào từ cửa phòng, ánh mắt đảo khắp phòng.
“Cảnh sát, sao lại có cảnh sát?”
Lý Nhiên đứng ở một bên che mặt ảo não. Người của hắn đứng bên cạnh càng hoảng loạn hơn.
Quản lý khách sạn áy náy xin lỗi Cố Tùng Bác: “Cố tiên sinh, có người gọi điện báo án nói bữa tiệc của ngài có người hít và tàng trữ ma túy, vì vậy xin ngài hãy phối hợp điều tra.”
“Sao lại như thế được!” Cố Tùng Bác phẫn nộ chất vấn, “Ông không nhìn xem những người tham dự bữa tiệc hôm nay là hạng người nào!”
Quản lý lộ vẻ khó xử, “Xin lỗi Cố tiên sinh, cảnh sát đã đến đây rồi, mong ngài phối hợp với nhà hàng của chúng tôi.”
Chính tại lúc này, Cố Minh Tuyết không ngừng run rẩy, miệng còn lẩm bẩm.
Mấy người Lý Nhiên gắng sức thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Đến giờ bọn họ vẫn hoàn toàn không hiểu, rõ ràng là muốn hãm hại Cố Nhất Nặc, sao cuối cùng lại thành Minh Tuyết chứ?
Lần này thảm rồi!
Với dáng vẻ hiện tại của Cố Minh Tuyết, vài cảnh sát có kinh nghiệm chỉ nhìn là xác định được ngay.
Một vị bước tới giơ thẻ cảnh sát của mình lên: “Cố tiên sinh, tôi hoài nghi vị tiểu thư này sử dụng ma túy, chúng tôi muốn đưa cô ta về tiếp nhận điều tra.”
Cố Tùng Bác lập tức giải thích: “Đồng chí cảnh sát à, tôi nghĩ đây nhất định là hiểu nhầm, Minh Tuyết là con gái tôi, sao lại hít ma túy được!”
“Có hiểu lầm hay không, cứ điều tra rõ ràng là biết.”
Lý Nhiên thấy Cố MinhTuyết sắp bị dẫn đi liền gấp gáp xông lên: “Anh cảnh sát, tôi biết ai giấu ma túy! Minh Tuyết nhất định bị người ta bỏ thuốc! Cô ấy bị người ta hãm hại đó!”
Cố Nhất Nặc nhìn về phía Lý Nhiên cười nhạt, cô còn sợ đồng bọn của Cố Minh Tuyết không chui ra đấy!
“Đúng, đúng, tôi cũng có thể chứng minh!” Lại có người gật đầu hùa theo.
“Cố Nhất Nặc thường hít thuốc, nhất định là cô ta bỏ thuốc Minh Tuyết! Không tin thì cảnh sát cứ lục soát cô ta, không chừng trên người cô ta còn mang theo thuốc đó!” Lý Nhiên chỉ Cố Nhất Nặc, lời lẽ chắc chắn.
Cố Nhất Nặc hít thuốc? Tàng trữ ma túy?
Đây quả là tin nóng hổi, nhất thời cả phòng tiệc như nổ tung!
Mọi ánh mắt đều tập trung vào cô, có khiếp sợ, có kinh ngạc, cũng có ánh mắt đợi xem kịch vui! Chuyện nhà giàu xưa nay chưa bao giờ thiếu chuyện để tám.
Trong góc đại sảnh, Lục Tử Duệ đặt ly rượu trong tay xuống, “Anh, anh! Vợ chưa cưới của anh gặp phiền phức rồi.”
Lục Dĩ Thừa nhấp một ngụm rượu vang rồi quay người về phía toán người đang xếp thành hàng, bóng dáng mặc lễ phục trắng trong đám người vẫn nổi bật sáng ngời như cũ.
Anh phát hiện, dù bị người chỉ trích là hít thuốc hay trữ ma túy, cô vẫn không chút hoảng loạn. Nét bình tĩnh thong dong ấy phối với khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng làm người ta rung động.
Cố Nhất Nặc chậm rãi tiến lên, người bên cạnh lập tức tránh ra, chỉ thấy cô đi đến trước mặt cảnh sát, giơ túi xách nhỏ trong tay lên, đưa cho một vị cảnh sát: “Tôi phối hợp kiểm tra, nhưng tôi có lời muốn nói, trước tiên, tôi không quen biết mấy người này, không biết là bọn họ nhận lời mời của ai, trà trộn vào đây có mục đích gì?”
Lý Nhiên vừa nghe sắc mặt liền cứng đờ, có hơi hối hận. Hắn không nên đứng ra vào lúc này, nhưng vì bợ đỡ Cố Minh Tuyết nên hắn mới nóng đầu mà làm ra chuyện này!
“Vậy thì mời Cố tiểu thư và mấy vị đây cùng tôi đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra cho rõ ràng.” Một vị cảnh sát nói với Cố Nhất Nặc và mấy người Lý Nhiên.
“Không! Thứ nhất là tôi không hít ma tuý, thứ hai là tôi không phạm pháp, tôi từ chối đến đồn cảnh sát. Đây là tiệc sinh nhật của tôi, tôi không muốn có bất kỳ hồi ức không vui nào trong ngày lễ trưởng thành này.” Cố Nhất Nặc nhìn sang Lý Nhiên, “Ngược lại, mấy vị đây là khách không mời mà đến, tôi còn muốn báo cảnh sát đấy!”
Thanh âm của Cố Nhất Nặc rất nhẹ nhàng, nhưng có sự đanh thép không cho phép thỏa hiệp.
Lý Nhiên có vài phần bối rối, ban đầu dự định là bỏ thuốc Cố Nhất Nặc, đợi cô bị cảnh sát dẫn đi liền nhân lúc hỗn loạn trốn ra thì sẽ không có bất kỳ phiền phức nào.