“Tôi với chuyện của cô ấy, lo không tới. Hiện giờ tôi lo lắng chính là an nguy của cô ấy. Trong vòng 3 ngày, cậu tìm mấy người vệ sỹ cho tôi, thân thủ nhất định phải tốt.” Lục Dĩ Thừa trầm giọng phân phó.
“Được, giao cho tôi.”
“Không, cậu chọn người tốt, tôi phải tự mình xem qua.”
“Được, được, tuân lệnh!” Cận Tư Nam cười đáp lại.
Quen biết lâu như thế, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Lục Dĩ Thừa như thế này, xem ra, thật sự động tình với Cố Nhất Nặc. Cậu ta càng tò mò, Cố Nhất Nặc là một cô gái như thế nào, thế nhưng có thể hàng phục Lục Đại thiếu!
“Hiện giờ anh đang ở đâu? Nếu không lại Thịnh Thế Hoàng Tước đi, chúng ta đều đã lâu như vậy không có gặp, anh không nhớ tôi à!”
“Cút!” Lục Dĩ Thừa không khách khí chút nào, cúp điện thoại.
Xe rẽ vào khu biệt thự Cố gia, phía trước, có hai bóng dáng quen thuộc, Lục Dĩ Thừa lập tức ngừng xe ở ven đường, nhìn hai người kia.
Hứa Thụy cùng Cố Nhất Nặc đứng ở ven đường, không biết đang nói chuyện gì với nhau.
“Tiểu Nặc, sáng ngày mai mình tới đón cậu đi?”
“Không cần, Hứa Thụy, vốn dĩ cậu không tiện đường, vậy phải đi sớm bao lâu?”
“Không có việc gì, dậy sớm nửa tiếng.”
“Thôi bỏ đi, mỗi ngày tan học, cậu đưa mình về là được.” Cố Nhất Nặc cười vỗ vỗ bờ vai cậu ta.
“Trở về, phải cẩn thận một chút.” Hứa Thụy là ngàn lần vạn lần không yên tâm, đồng thời, cậu cũng cảm thấy, Tiểu Nặc bình tĩnh cực kỳ.
Một cơn gió thổi tới, thổi rối mái tóc Cố Nhất Nặc, Hứa Thụy nhịn không được vươn tay vén ra sau tai giúp cô.
Một màn này, trong mắt người ngoài, thoạt nhìn không biết có bao nhiêu ái muội!
Cố Nhất Nặc bị cậu ta đụng chạm một chút, lập tức né tránh tay cậu ta, thấy Hứa Thụy có chút xấu hổ, cô lập tức cười cười, “Mau trở về đi thôi, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Hứa Thụy vẫy vẫy tay với Cố Nhất Nặc.
Hai người tạm biệt nhau xong, Cố Nhất Nặc đi vào trong khu biệt thự.
Lục Dĩ Thừa ngừng xe ở ven đường, rất lâu rất lâu cũng không có khởi động!
Lại là Hứa Thụy! Âm hồn vất vưởng không tan!
......
Cố Nhất Nặc về đến nhà, vú nuôi đang bận rộn trong phòng bếp, Trình Thi Lệ cùng Cố Minh Tuyết không ở phòng khách, Cố Tùng Bác cũng chưa có trở về, cô đi thẳng đến phòng bếp.
“Tiểu thư đã trở về? Lập tức có thể ăn cơm.” Vú nuôi chào hỏi Cố Nhất Nặc.
Cố Nhất Nặc nhìn nồi canh đu đủ đang hầm nhỏ lửa. Cô lấy được mớ thuốc từ trong phòng Trình Thi Lệ ra, đều bỏ vào trong nguyên liệu nấu canh đu đủ.
Cố Minh Tuyết cũng uống lâu như thế rồi, phỏng chừng đã bị nghiện ma túy, chẳng qua còn chưa có phát tác ra mà thôi.
“Con lên lầu trước, lát nữa lại xuống ạ.” Cô đeo cặp sách, đi lên lầu hai, thấy Cố Minh Tuyết ở trong phòng, cửa khép hờ.
Trong phòng truyền ra giọng Cố Minh Tuyết.
“Mẹ, con mặc chiếc váy nào mới đẹp? Chiếc váy này nhìn có thành thục hở hang quá hay không?”
Cố Nhất Nặc xoay người trở lại phòng mình, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, Cố Minh Tuyết đây là hao hết tâm tư, trang điểm cho Lục Dĩ Thừa xem đây.
Cô biết, Trình Thi Lệ nghĩ ra phương pháp như vậy, chính là muốn cho tất cả mọi người cho rằng, cô và Hứa Thụy ở bên nhau. Như vậy, Lục Dĩ Thừa liền sẽ cưới Cố Minh Tuyết, mẹ con hai người này cũng chỉ biết mơ ước những thứ thuộc về người khác.
Không, cô lại cười khổ lắc lắc đầu, Lục Dĩ Thừa không thuộc về cô.
Cố Nhất Nặc đơn giản rửa tay sạch sẽ một chút, xuống lầu ăn cơm, lúc cô đi xuống lầu, đột nhiên phát hiện trên sofa có một người cao lớn đang ngồi.
“Tiểu Nặc, mau lại đây tiếp chuyện với Lục thiếu.” Cố Tùng Bác lập tức kêu con gái.
Lục Dĩ Thừa ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Nhất Nặc đang đi xuống lầu, nhưng vào lúc này, Cố Minh Tuyết cũng đi xuống, hai người con gái cùng tuổi tác, nếu như không có sự đối lập trước mắt, hắn chưa bao giờ biết vị hôn thê nhỏ của hắn lại đẹp đến như vậy.
Cố Nhất Nặc vẫn là một thân đồng phục, mái tóc đen nhánh được buộc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nõn nà đến có thể véo ra nước được.
Lục Dĩ Thừa liền như thế thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, lúc này cô yên tĩnh bình lặng, điềm đạm ưu nhã, nhưng khi giương nanh múa vuốt lên, một chút cũng không yếu đuối! Vài phần tính tình nhỏ, ở trước mặt hắn lại trông rất thuần khiết.
“Anh Dĩ Thừa!” Cố Minh Tuyết ngọt ngào gọi một tiếng.
Cô ta biết hôm nay Lục Dĩ Thừa sẽ tới, cố ý về nhà trang điểm một chút, chính là vì làm Lục Dĩ Thừa trước mắt sáng ngời.
Còn trang điểm nhạt một tý, mặc một chiếc váy tới gối kiểu mới vừa tung ra thị trường, rõ ràng chính là muốn trang điểm ngọt ngào đáng yêu, nhưng mà diện mạo khí chất cô ta kỳ thật là không thích hợp với cái phong cách này.
Nhìn Lục Dĩ Thừa trước sau nhìn chằm chằm Cố Nhất Nặc, mắt cũng không chớp cái nào, Cố Minh Tuyết trong lòng một trận xấu hổ giận dữ, cô ta phí tâm tư trang điểm lâu như vậy đã bị Cố Nhất Nặc này một thân đồng phục đánh bại?
Cố Nhất Nặc đi xuống lầu, Cố Minh Tuyết cũng không cam lòng yếu thế, theo sát ở sau lưng Cố Nhất Nặc.
“Hôm nay Lục thiếu đến nhà, thật là bồng tất sinh huy.” Cố Tùng Bác cười châm thêm trà cho Lục Dĩ Thừa.
“Cố tiên sinh khách khí.” Lục Dĩ Thừa một bên đáp lại, một bên duỗi tay, đem Cố Nhất Nặc đang muốn vòng qua hắn ngồi vào bên kia túm đến bên hắn.
Cố Nhất Nặc bị hắn níu lấy như thế, đứng không vững, ngã nhào vào trong lòng hắn, Lục Dĩ Thừa lại sớm có sự chuẩn bị, một tay nâng eo cô, thuận thế đem cô đặt ở trên đùi.
“Anh!” Cố Nhất Nặc giãy giụa một chút, lại phát hiện hắn ôm chặt muốn chết!
“Thi Lệ, Tiểu Tuyết, hai người vào phòng bếp xem xem giúp một tay, làm thêm vài món!” Cố Tùng Bác nhìn hai mẹ con ở một bên mà gọi, rồi mới đứng lên “Lục thiếu, xin lỗi không tiếp được một lát.”
Cố Minh Tuyết vẻ mặt tức giận bị Trình Thi Lệ túm đi, cô ta quả thật hận đến ngứa răng!
Cố Nhất Nặc muốn hất tay Lục Dĩ Thừa ra, mặc kệ cô dùng sức như thế nào, hắn đều gắt gao ôm cô không bỏ.
“Lục Dĩ Thừa, anh ôm chặt quá!”
Rõ ràng cô rất tức giận, lại giống như là dựa vào trong ngực hắn làm nũng.
Lục Dĩ Thừa tuy rằng ôm cô nhưng mà trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu, bởi vì hắn ở bên ngoài, nhìn thấy cô và Hứa Thụy ở bên nhau.
“Không muốn để tôi ôm, muốn cho ai ôm?” Hắn trực tiếp hỏi ra.
Cố Nhất Nặc không biết rốt cuộc là hắn có ý gì, đôi mắt đẹp tràn đầy khó hiểu trừng hắn.
Không tồi, rốt cuộc cũng dám cùng hắn nghênh diện! Lục Dĩ Thừa gợi lên khóe môi, cười như không cười.
“Anh buông tôi ra nhanh lên!” Cố Nhất Nặc dùng khẩu khí ra lệnh, quát.
“Tôi không buông em ra thì như thế nào? Tôi ôm chính là vợ mình!”
“Còn không phải!” Cố Nhất Nặc phản bác.
“Một ngày nào đó sẽ phải!” Hắn nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Cố Nhất Nặc quay đầu, dời đi tầm mắt, Lục Dĩ Thừa nhéo cằm cô, đem khuôn mặt nhỏ của cô xoay lại, cưỡng bách cô nhìn thẳng vào hắn. Mới nhìn nhau ba giây, hắn đã có ý tưởng khác với cô.
Hắn muốn hôn cô......
Cố Nhất Nặc nhìn thấy cảm xúc trong mắt hắn chậm rãi biến hóa, khống chế không được có chút khẩn trương.
Cô kêu hắn tới giúp cô học bù, rõ ràng chính là tạo cơ hội cho hắn và Cố Minh Tuyết, người mà hắn yêu không phải Cố Minh Tuyết sao? Như thế nào không đi tìm Cố Minh Tuyết, ở chỗ này dây dưa với cô làm cái gì!
“Lục thiếu, Tiểu Nặc, ăn cơm!” là tiếng Trình Thi Lệ ở phòng ăn vang lên.
Nhìn hành động của Lục Dĩ Thừa đối với Cố Nhất Nặc, trong lòng bà ta thầm than không hay rồi, mới ngắn ngủi như thế, Lục Dĩ Thừa đã liền yêu Cố Nhất Nặc rồi sao?