“Vậy để tôi kể em nghe về lần đầu tiên tôi bán được tranh vậy?” Bạch Duật cười nói với Cố Nhất Nặc.
“Được đó!”
“Còn nhớ lúc đó là lần đầu tiên tôi bán tranh cho người ta, miễn cưỡng xem như là đủ kiếm cơm.....”
Bất giác đã hai giờ trôi qua, Cố Nhất Nặc nghe rất say sưa, bị những câu chuyện về cuộc sống đa dạng của Bạch Duật hấp dẫn. Cô có cảm giác như, có người chỉ sợ đến một ngày kia chết già, cuộc sống cũng chẳng phong phú bằng một năm của Bạch Duật. Cô chưa từng có khát vọng nào mãnh liệt như lúc này, muốn có một cuộc sống tự do tự tại giống như Bạch Duật, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn!
Quay về phòng vẽ tranh, Cố Nhất Nặc thu dọn giấy bút, chuẩn bị ra về.
Bạch Duật tiễn cô ra đến cửa.
“Bạch Duật, thật sự rất cám ơn anh, ở bên anh thật sự là rất thoải mái, giúp tôi quên hết những chuyện không vui.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Sau này, nếu như có chuyện gì không vui thì em cứ đến tìm tôi.”
“Anh không sợ tôi sẽ làm lãng phí mất thời gian quý giá của anh sao?”
“Nặc Nhi, tôi sợ em không đến.”
“A?” Cố Nhất Nặc sửng sốt một chút.
“Tôi sợ em không đến, tôi cũng cảm thấy tịch mịch.” Bạch Duật cười giải thích.
“Bạch Duật, tôi thấy không rõ lắm, quan hệ giữa chúng ta là gì vậy, là bạn bè, thầy trò? Hay là cái gì, tóm lại ở bên cạnh anh tôi cảm thấy rất thoải mái.”
“Là mối quan hệ thế nào không quan trọng, chỉ cần em thích ở bên cạnh tôi là được rồi.”
Cố Nhất Nặc cười cười, cô không nghe ra được hàm ý của Bạch Duật ẩn trong câu nói này.
“Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Bạch Duật vẫy vẫy tay với cô.
Cố Nhất Nặc ngồi vào xe, quay đầu lại nhìn, Bạch Duật còn đứng ở đó cười nhẹ trông theo bóng xe chạy xa dần.
......
Tối đến, Cố Nhất Nặc thu dọn đồ đạc một chút, lần này đi cũng mất khoảng bốn năm ngày, cũng không cần phải mang quá nhiều đồ đạc, một cái vali nhỏ như vậy là đủ rồi. Lại ngoáy đầu lại nhìn cuốn sổ mà cô đã lập kế hoạch đi du lịch cô tùy tay ném ở trên bàn, thứ này cô nhất định sẽ không mang theo.
Vừa mới thu dọn xong thì điện thoại đổ chuông.
“Bà xã, em đang làm gì vậy?”
“Không phải vừa nãy ăn cơm đã gọi video rồi sao?”
“Bà xã, anh còn bị em đưa vô danh sách đen đó!”
“Danh sách đen rồi thì làm sao!”
Lục Dĩ Thừa bị nghẹn nói không nên lời, cô gái nhỏ này càng ngày càng vô pháp vô thiên! Đến cả chồng mình mà cô cũng dám cho vô danh sách đen!
“Ông nội nói ngày mai em bay đi Đế Đô mừng sinh nhật mẹ?”
“Ừm.” Cố Nhất Nặc gật đầu.
“Nếu không phải gần đây anh không thể rời đơn vị, anh sẽ đi cùng em rồi.”
“Sáng mai phải bay rồi, em ngủ trước đây.”
Lục Dĩ Thừa nghe giọng nói của Cố Nhất Nặc, tim anh không khống chế được trầm xuống một nhịp, anh có cảm giác cô đang cố tình xa cách mình.
“Được, em nghỉ ngơi sớm đi.” Lục Dĩ Thừa biết cho dù là anh không có ngắt máy thì cô cũng sẽ không chút do dự mà ngắt máy trước thôi. Quả thực là anh cảm thấy bản thân mình hiện giờ đang tự tìm ngược khắp nơi! Chẳng sợ, anh bị cô ngược trăm ngàn lần, chỉ cần vừa nghe thấy giọng nói mềm mại của cô thì lập tức anh sẽ quên hết sạch sẽ không còn chút nào. Sáng mai cô còn phải đến sân bay, hẳn là thật sự muốn nghỉ ngơi sớm một chút chứ không phải cô không muốn trò chuyện cùng anh.
Lục Dĩ Thừa âm thầm an ủi bản thân như vậy.
Cúp điện thoại, Cố Nhất Nặc ngồi bên mép giường, một chút buồn ngủ cũng không có. Cứ nghĩ đến chuyến đi ngày mai là trong lòng cô liền cảm thấy áp lực đến không thở nổi. Cô chậm rãi đứng dậy, đi đến bên bàn học, đứng nhìn cuốn sổ mà mình đã lên kế hoạch, lại lật từng trang từng trang ra xem. Chỉ mới mấy ngày trôi qua, không biết cô đã xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi. Cô cảm thấy mình như một người bị vây hãm, hơn nữa là chính cô chủ động chui vào trong cái nhà tù này.
Đêm đã khuya, một ngọn đèn bàn yếu ớt chiếu lên bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi bên bàn sách, bóng dáng cô quá nhỏ bé, quá u tịch.
......
Lục gia.
Đỗ Minh Lan và Đỗ Thiên Thiên đang đi dạo trong một cửa hàng trang sức, một bên chọn trang sức, một bên là nhân viên phục vụ ân cần tiếp đón.
“Cô, nghe nói hôm nay Cố Nhất Nặc sẽ đến đây?”
“Ừ.” Đỗ Minh Lan nhìn chiếc vòng trên tay, chiếc vòng này kiểu dáng cũng đẹp, có điều chất liệu không được quý, giá cả cũng quá thấp. Ở trong lòng Đỗ Minh Lan, chuyện của Cố Nhất Nặc còn chẳng quan trọng bằng việc bà ta chọn một chiếc vòng tay.
Lần này nhất định phải làm cho Cố Nhất Nặc tới Đế Đô, chính là muốn cho Cố Nhất Nặc biết ở Lục gia này là ai làm chủ. Cuộc hôn nhân này không thể hủy bỏ, vậy thì phải làm cho Cố Nhất Nặc biến thành bộ dáng mà bà ta muốn, cũng không đến mức làm mất thể diện của bà ta trước mặt đám người quyền quý thượng lưu ở Đế Đô. Cũng giống như chiếc vòng tay này vậy, chất liệu cũng không phải là loại gì quý hiếm lắm, nếu như kiểu dáng mà còn chẳng đẹp nữa thì đừng mong lăn được lên tới mặt bàn.
“Nghe nói rõ ràng là Cố Nhất Nặc thi đậu H đại, lại đi nộp hồ sơ vào cái học viện Mỹ Thuật gì gì đó?” Đỗ phu nhân nhìn chiếc vòng trên cổ tay, thuận miệng dò hỏi.
“Hình như là vậy.”
“Học viện Mỹ Thuật thì có tiền đồ gì chứ!” Đỗ Minh Lan là không biết chuyện này, cũng chưa từng để tâm tới chuyện của Cố Nhất Nặc, nếu sớm biết như vậy thì có phải giở trò gì bà ta cũng sẽ không để cho Cố Nhất Nặc đi thi vào cái học viện Mỹ Thuật gì đó!
Thi vào học viện Mỹ Thuật thì trợ giúp gì được cho Lục gia?!
“Đúng vậy ạ, đậu H đại lại không đi học, đây chẳng phải là khiến người ta chê cười sao? Nói không chừng, chuyện này không biết có bao nhiêu người đang âm thầm cười ở sau lưng nữa! Mấu chốt là bây giờ cứ hễ nhắc đến Cố Nhất Nặc là lại cứ muốn kéo cả Lục gia vào, cô, cô cũng bị dính theo, bị mất mặt!”
“Đừng có đem cô với nó dính vào một chỗ! Còn chưa có bước qua cửa Lục gia này đâu!” Đỗ Minh Lan chỉ cần nghe nhắc tới tên Cố Nhất Nặc thôi là tâm tình liền khó chịu, như là lập tức phát hỏa lên vậy!
“Cô, kỳ thật chuyện này hẳn là cô phải vì anh Dĩ Thừa mà tranh thủ một chút, cô cứ trơ mắt ra nhìn ông già đó làm bậy, hủy hoại anh họ sao? Đế Đô nhiều nhà môn đăng hộ đối như vậy, nếu như không phải vì cái con nhỏ Cố Nhất Nặc này thì giờ cô đã có cháu nội rồi đó!”
Đỗ Minh Lan càng nghĩ càng giận, còn không phải là bởi vì cái lão già kia sao? Cướp con của bà ta đi không nói, lại còn làm ra một Cố Nhất Nặc!
Nếu có thể hủy bỏ cuộc hôn nhân này thì năm đó đã không để cho lão già đó đi định ra cuộc hôn nhân này rồi!
“Cô, con biết Lục lão gia làm cho cô khó xử, nếu vấn đề xảy ra từ phía Cố Nhất Nặc thì sẽ dễ nói đúng không?”
“Vấn đề xảy ra từ phía Cố Nhất Nặc?” Đỗ Minh Lan nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Thiên Thiên.
“Cô, cô xem cái vòng tay này, thật giống như là làm ra để dành riêng cho cô vậy.” Đỗ Thiên Thiên đột nhiên chỉ vào một cái vòng tay.
Đỗ Minh Lan vừa thấy giá niêm yết cũng rất vừa lòng.
Đỗ Thiên Thiên thấy Đỗ Minh Lan thích, lập tức rút thẻ ra thanh toán, “Cô, đây là quà sinh nhật con tặng cô ạ!”
“Thật là biết cách khiến cô vui vẻ!” Đỗ Minh Lan đem vòng tay đeo lên, càng nhìn càng thấy thích.
...
Cố Nhất Nặc mới vừa lên máy bay không lâu thì Cố Tùng Bác đã liền chạy tới Lục gia rồi.
Ông ta không biết Cố Nhất Nặc đi Đế Đô, nhưng mà mắt thấy sắp tới sinh nhật Lục phu nhân cho nên liền thấy bồn chồn sốt ruột. Đây chính là cơ hội tốt nhất, nhất định không thể bỏ qua.
Vốn dĩ ông ta nghĩ, cho dù Lục thiếu không đi cùng Tiểu Nặc thì ông ta sẽ tự mình cùng Tiểu Nặc đi một chuyến. Kết quả là chạy đến Lục gia mới biết là Tiểu Nặc đã lên máy bay rồi.
Ông ta cố nén vui sướng trong lòng, ngồi nói chuyện với Lục lão gia.
“Tôi cũng là nghĩ có thế nào thì Tiểu Nặc cũng phải đi một chuyến, Lục phu nhân là mẹ chồng tương lai, đây là việc mà Tiểu Nặc nên làm.”
“Anh nghĩ như vậy cũng coi như chu đáo.” Lục lão gia gật gật đầu.
---
Kiếp trước Cố Nhất Nặc mua quà sinh nhật, mặc kệ là kiểu dáng hay chất liệu đều tốt hơn Đỗ Thiên Thiên nhiều, nhưng Lục phu nhân vẫn chướng mắt thôi.
___###
Để mọi người đợi lâu rồi, ad chân thành xin lỗi mọi người nha. Có ai còn thức như ta không???