Quân Sủng

Chương 17: Chương 17: Ngày thứ mười ba




“Có việc gì thế?” Sắc mặt Vân Thường lạnh nhạt, giống như đứng ở trước mặt cô chỉ là một người xa lạ mới quen.

“Anh đã tìm em rất lâu.” Mặt Chu Nhân Trạch lộ vẻ sầu khổ: “Cái chung cư này anh không thể vào được, chỉ có thể mỗi ngày ngồi chờ ở bên ngoài, Vân Thường, em không thể đối tốt với anh hơn một chút sao?”

Giọng điệu đầy cầu khẩn cùng đáng thương, giống như cô là người từ bỏ anh ta vậy. Trong lòng Vân Thường bình tĩnh như mặt hồ, không vì lời anh ta nói mà nổi lên một gợn sóng nào.

“Anh có việc gì thế? Thời gian của em rất ít.” Vất vả lắm cô mới xin được Lục phu nhân cho mình chút thời gian riêng tư, có một tiếng đi ra ngoài đi bộ, cô không muốn đem thời gian quý giá này lãng phí ở những quá khứ không mấy vui vẻ đã qua kia.

“Vân Thường.” Chu Nhân Trạch nắm lấy bả vai của cô, đau khổ khuyên bảo: “Rốt cuộc tại sao em phải như vậy? Ly hôn không tốt sao? Anh nghe nói người đàn ông kia đã rời đi hôm qua, nhìn dáng vẻ anh ta cũng không thích em…tại sao em cứ phải treo cổ trên ngọn cây này chứ?”

Anh căn bản không thể hiểu nổi suy nghĩ của Vân Thường, người đàn ông kia xem cô như một món hàng hóa mua đi đổi lại, chẳng có chút tình cảm nào, mà anh thì sao, quen biết cô bốn năm, chẳng lẽ không sánh bằng mười ngày của người đàn ông kia sao?

Anh không ngại, không ngại cô đã thành người phụ nữ của người khác, rốt cuộc cô còn làm bộ làm tịch cái gì chứ? Không phải chỉ là hai năm không liên lạc với cô thôi ư? Đó là bởi vì anh thật sự quá bận, có lúc thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn. Đâu còn có thời gian nghĩ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia nữa?

Hai người yêu nhau chẳng lẽ không phải là biết thông cảm cho nhau sao? Anh thật không hiểu, Vân Thường là cô gái hiểu ý người như vậy, tại sao cứ chui rúc vào chiếc sừng trâu thế?

Anh đối xử với cô còn chưa đủ chân thành ư? Vừa lấy được bằng Thạc sĩ liền “ngựa không ngừng vó” chạy về, đến lời giữ lại của giáo sư cũng cự tuyệt, chỉ vì muốn thấy mặt cô, mà cái anh nhận được là gì? Tin tức cô đã kết hôn rồi!

Được, anh không trách cô, mắt của cô không nhìn thấy, khi đó đúng là không còn cách nào, kết hôn thì kết hôn. Nhưng bây giờ anh đã trở về! Anh có năng lực nuôi cô, tại sao cô còn muốn vạch rõ giới hạn với anh vậy chứ? Anh thật sự không hiểu.

Sau khi bị Vân Thường cự tuyệt, anh quả thật vừa đau lòng lại vừa thất vọng, nói thật, bây giờ cô đã sớm không phải là Vân Thường hoạt bát được vạn người chú ý năm đó nữa rồi, mắt không nhìn thấy, lại kết hôn. Còn anh thì có thêm một lớp ánh sáng vàng, so với quá khứ lại càng thêm chói mắt.

Anh có thể tìm được nhiều cô gái tốt hơn cô, nhưng tình đầu chung quy rất khó quên. Buổi tối, vừa nhắm mắt đều là hình ảnh của cô, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười, không ngừng lướt qua trong đầu.

Nếu không thể quên được, vậy thì nỗ lực tranh thủ. Dù là cô đã biến thành vợ của người khác, dù là mình đã ghen tỵ cùng không cam lòng đến mức phát điên!

Vân Thường lạnh lùng đẩy tay Chu Nhân Trạch ra, ánh mắt vô hồn lành lạnh. Cô nắm thật chặt chiếc khăn quàng cổ Lục Diệp đã tự tay chọn cho cô trước khi đi, ngẩng đầu lên nói: “Xem ra là ngày trước em chưa nói rõ, Chu Nhân Trạch, anh hãy nghe cho kỹ, em tuyệt đối sẽ không ly hôn với Lục Diệp, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì. Còn anh ” Cô dừng một chút mới tiếp tục nói: “Em sẽ coi như chúng ta chưa từng quen biết.”

Chu Nhân Trạch bị sự quyết tuyệt cô dọa: “Vân Thường, em. . . . . .”

“Không phải em tức giận.” Vân Thường cắt đứt lời của anh, thản nhiên nói: “Anh nói anh tìm em rất lâu, thì cũng chỉ là mấy ngày mà thôi. Nhưng lúc anh vừa đi, em tìm anh bao lâu, anh biết không?”

Nhớ lại chuyện cũ, trong miệng Vân Thường đầy đắng chát, đó đúng thật là những ngày gian nan.

“Em đến ký túc xá tìm anh, bọn họ nói không biết, em lại chạy đến nhà anh, thậm chí ngay cả viện trưởng cũng tìm, chỉ sợ anh xảy ra điều gì ngoài ý muốn, kết quả đâu?” Cô cúi đầu, khóe miệng tràn đầy giễu cợt, không biết hướng về phía chính cô, hay là đối với Chu Nhân Trạch: “Ông ấy rất kinh ngạc, nói anh đã đi Melbourne rồi.”

“Lúc đó em quả thật rất tức giận, nhưng vẫn ôm hi vọng, nghĩ tới không chừng anh có điều gì khó xử, có lẽ sẽ liên lạc với em sau. Nhưng đợi đến cuối cùng ngay cả một cái cớ em cũng không thể tìm ra để biện hộ cho anh được nữa.”

Khuôn mặt Chu Nhân Trạch tràn đầy áy náy, anh không nên không liên lạc với Vân Thường. Nhưng người đàn ông nào cũng đều có lòng muốn kiến công lập nghiệp, mặc dù anh rất bận, nhưng cũng không đến mức ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có. Anh chỉ muốn học tập thật tốt, sớm lấy được bằng Thạc sĩ, mau trở về cho cô một niềm vui bất ngờ.

“Vân Thường, anh thừa nhận anh sai rồi, nhưng em nói, lúc đầu em đã chờ anh đúng không? Anh thực sự xin lỗi em, anh sẽ dùng nửa đời còn lại để bồi thường cho em, được không?” Ánh mắt của anh ta sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Thường, nơi đó tràn ngập chờ mong. Đáng tiếc Vân Thường không nhìn thấy.

Khi còn đi học, tính khí Vân Thường cũng rất tốt, mỗi lần giữa bọn họ có mâu thuẫn nhỏ, chỉ cần anh nhìn cô như vậy, cô đều sẽ nhanh chóng tha thứ cho anh.

Anh thích Vân Thường dịu dàng và săn sóc, đây cũng là nguyên nhân anh không muốn buông Vân Thường ra.

“Anh đang đùa à?” Vân Thường nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra một nụ cười mà xưa nay Chu Nhân Trạch chưa bao giờ thấy: “Em không phải là người ngu, sao có thể tin tưởng vào một người đàn ông không có trách nhiệm, không có đảm lược chứ?”

“Vân Thường!” Ngay cả giỏi nhẫn nhịn đến đâu, Chu Nhân Trạch cũng không nhịn được nữa, anh đã không để ý đến tự tôn đi cầu xin cô, cô chẳng những nặng lời với anh, còn biến đổi biện pháp khiến cho anh nhục nhã!

Anh thích cô, thế nhưng bị vũ nhục thì không có một người đàn ông nào có thể nhịn xuống được! Cái tên đàn ông hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn kia sao có thể so sánh với anh chứ? Hơn nữa người kia còn là một tên quân nhân lỗ mãng, anh xem thường nhất chính là loại “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” đó!

“Vân Thường, chắc hẳn em còn chưa biết…” Trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Nhân Trạch tràn đầy kiêu ngạo: “Bây giờ Lưu Trân đang theo đuổi anh. Cô ấy xinh đẹp hơn trước nhiều, lại còn đang công tác ở GA.” Câu nói kế tiếp anh không nói ra nữa, đơn giản đúng là cô bây giờ đã không thể so với Lưu Trân.

Vân Thường lạnh lùng cười, mặc dù không nhìn thấy, nhưng vẫn ngẩng đầu lên: “À, cô ấy tốt như vậy?”

“Dĩ nhiên!”

“Vậy bây giờ anh còn cản đường em làm gì? Bày vẻ đê tiện ra sao?” Chu Nhân Trạch sững sờ vài giây cũng không nói được một lời. Vào giờ phút này, trong lòng Vân Thường lại đột nhiên dâng lên một cỗ sảng khoái, giống như toàn bộ ủy khuất trong hai năm qua đều đã trôi theo những lời đó.

Tiếc nuối duy nhất là, mắt của cô không nhìn thấy, bỏ lỡ vẻ mặt lúc này của Chu Nhân Trạch. Aizz, Vân Thường len lén thở dài một cái, nếu Lục Diệp ở đây thì tốt, cô có thể trở về nhà hỏi anh.

Không muốn tiếp tục dây dưa với Chu Nhân Trạch nữa, Vân Thường xoay người rời đi, đi vài bước lại như nhớ tới cái gì, chợt ngừng lại, quay đầu kêu một tiếng: “Chu Nhân Trạch?”

Chu Nhân Trạch cho là cô muốn đổi ý, đáp lời, trong lòng đang suy nghĩ câu kế tiếp nên nói như thế nào, là nên thuận thế đồng ý, hay là nên dọa cô một chút, liền nghe thấy âm thanh điềm đạm của Vân Thường: “Quên nói rồi, chúc các người hạnh phúc! Lúc kết hôn đừng quên phát thiệp mừng cho em!”

Chu Nhân Trạch không có đuổi theo nữa, Vân Thường thở phào nhẹ nhõm. Cô từ trước đến giờ không phải là loại người thích dây dưa, đã qua thì sẽ cho qua, không có bất kỳ lý do nào có thể đảo loạn cuộc sống bây giờ của cô.

Thật ra thì mình cũng rất vô tình, Vân Thường âm thầm nghĩ, nếu Lục Diệp dám không về trong thời gian dài như vậy, cô cũng sẽ quên anh! Hừ!

“Sao lại về nhanh vậy?” Lúc cô đẩy cửa bước vào nhà, Lục phu nhân có chút giật mình. Đứa nhỏ này năn nỉ bà nói muốn ra ngoài đi dạo, kết quả đi ra ngoài mới mấy phút liền trở lại rồi.

“Bên ngoài có chút lạnh, nên con không muốn đi nữa.” Vân Thường cười cười cởi khăn quàng cổ ra, theo âm thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục phu nhân.

Lục phu nhân ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, cong cong khóe miệng, không nói gì.

“Đến đây, Vân Thường, ăn chút Thanh Long đi, Giản Viễn Đường đưa tới đấy, đều là tươi ngon nhất.” Lục phu nhân nhét một miếng Thanh Long đã cắt sẵn vào trong miệng Vân Thường.

Khẩu vị của bà và Vân Thường gần giống nhau, trên căn bản những gì bà thích, Vân Thường cũng thích. Quả nhiên, Vân Thường cắn một nửa, mắt cười đến cong cong: “Rất ngọt.”

“Ăn nhiều một chút.” Lục phu nhân đẩy mâm đựng trái cây tới trước mặt Vân Thường, mình thì dùng khăn lụa người giúp việc đưa tới xoa xoa tay.

Vân Thường gật đầu một cái, cũng không khách khí, ăn xong một miếng liền lấy thêm miếng thứ hai.

“Ngày mai theo mẹ đi tham gia một buổi gặp mặt?”

“Khụ khụ, ” Vân Thường chút nữa bị thịt quả trượt trong cổ họng làm sặc: “Mẹ, con. . . . . .”

“Đừng lo lắng, ” Lục phu nhân vỗ vỗ tay Vân Thường, “Là sinh nhật của một người chị em lâu năm với mẹ, không nhiều người đâu, mẹ vất vả lắm mới có được một cô con dâu xinh đẹp như vậy, phải mang ra ngoài khoe với bọn họ chứ!”

Vân Thường bị Lục phu nhân nói đến đỏ mặt, trên khuôn mặt trắng nõn lộ chút hồng hồng giống như là có thể nhéo ra nước, Lục phu nhân nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên thò tay lên bấm một cái. Sau đó giống như là chưa hề có chuyện gì xảy ra, âm thanh hòa ái dịu dàng: “Không cho không đi, mặc bộ sườn xám mẹ làm cho con lần trước ấy!”

Bà đã nói đến mức này, Vân Thường cũng không nỡ cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, đổi lấy lại là một cái bấm lên mặt nữa của Lục phu nhân.

“Đội trưởng, đây là bản đồ!” Một người lính mặt đầy thuốc màu cung kính hành quân lễ với Lục Diệp, đưa một tấm bản đồ đã bị gãy lại nhàu nát cho anh.

“Vất vả rồi.” Lục Diệp gật gật đầu nói.

Không vất vả không vất vả! Người lính đó còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Lục Diệp đã cúi đầu nghiên cứu bản đồ, chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống những lời đã tràn đến khóe miệng, sùng bái nhìn Lục Diệp một cái, lúc này mới chuyển sang đứng một bên canh gác.

Đây chính là Lục Thiếu tá đã từng đóng quân ở biên giới *Trung – Miễn năm năm trời, Lục Thiếu tá làm vô số trùm ma túy nghe tin đã sợ mất mật! Rốt cuộc hôm nay anh ta cũng đã được nhìn thấy thần tượng của mình rồi !

*Biên giới giữa Trung Quốc và Myanmar

Lục Diệp cau mày nhìn bản đồ, đây hiển nhiên là tấm bản đồ đã có từ lâu, hơn nữa chỉ có một phần ven rừng rậm, phía trên còn có rất nhiều địa phương không mấy rõ ràng, chỉ có thể tham khảo khái quát, còn chi tiết thì căn bản không thể theo dấu hiệu trên đó để sắp xếp được.

Địa hình ở Hải Nam này vốn phức tạp, nơi đây lại còn là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, lúc còn ở đơn vị, anh đã từng nghe qua địa phương hung hiểm này, nhưng lại chưa từng đến.

Đã nhiều năm như vậy, mọi thứ không biết đã thay đổi đến mức nào rồi, tấm bản đồ này, thật sự là vô ích!

Lục Diệp thở dài một cái, xem ra chỉ có thể “tùy cơ ứng biến” mà thôi. Anh để bản đồ xuống, đi ra khỏi bóng cây, mặt trời rất lớn, vừa ra bóng cây mắt liền bị chói đến mức không mở ra được, cũng may anh đã từng sống ở Vân Nam một thời gian dài, khí hậu nơi này cũng không khác Vân Nam là mấy, nên có thể nhanh chóng thích ứng được.

Lần này nhất định phải diệt trừ tận gốc băng nhóm buôn ma túy kia! Anh sẽ cố gắng hơn quá khứ! Cố gắng để có đủ thực lực bảo vệ cô, không để cho cô bị thương!

Lục Diệp siết chặt quả đấm, càng nhanh càng tốt! Thời gian nghỉ kết hôn chỉ có 40 ngày, anh nhất định phải mau chóng làm xong nhiệm vụ, sau đó trở về với cô! Anh sờ sờ mái đầu húi cua vừa cắt, trong đáy mắt thâm trầm đều là dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.