Quân Tâm - Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc

Chương 1: Chương 1: Đích Nữ, Thứ Nữ (thượng)




“Quân Tâm” là tên chung của ba bộ tiểu thuyết, theo thứ tự:

- Phù Dong Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc.

- Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương.

- Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại.

(Nội dung ba bộ đều độc lập).

Tuy đây là bộ đầu tiên, nhưng vì một số lý do, sau lần đầu đăng, truyện bị lỗi, nay ta sẽ đăng lại từng chương, với tốc độ nhanh nhất có thể. So với bản gốc, bản đăng lại có sửa chữa và thêm bớt rất nhiều tình tiết.

Bộ ba tiểu thuyết được viết chung trên bối cảnh Hoàn Nhan hoàng tộc Đại Quốc với các triều đại nối tiếp nhau.

______________________

Cấp bậc hậu cung:

một Hoàng hậu,

một Hoàng Quý phi,

một nhất phẩm Quý phi,

nhị phẩm Phi (4 vị)

tam phẩm Quý tần (4 vị),

tứ phẩm Tần (4 vị),

ngũ phẩm Quý nhân,

lục phẩm Thường tại,

thất phẩm Tài nhân,

bát phẩm Đáp ứng,

cửu phẩm Ngự nữ,

Trân trọng và hoan nghênh các nàng.

___________________

Tháng sáu, giữa hạ.

Tể Tướng phủ họ Vương, một đêm mưa to gió lớn, đèn lồng treo bên hành lang tả tơi đến thê lương, sấm chớp rạch xé ngang trời.

Vương phu nhân Lã thị cùng bồi đoàn hạ nhân ngồi trong chính phòng ấm áp, đối lập với cảnh tượng bên ngoài, phía nhĩ phòng, có mùi máu tanh tưởi xộc lên, hòa với thanh âm nữ nhân nhọc nhằn đau đớn.

Trước cửa, gã sai vặt mặc áo tơi, nước chảy ròng ròng, hắn đưa một phụ nhân đến, người này vì giữa đêm đội mưa nên đầu tóc rối bù, gương mặt nhợt nhạt, trông rất thê thảm, vừa vào phòng còn run rẩy đã quỳ sụp xuống dưới chân Lã thị:

- Phu nhân! Nô tì họ Trần, trước đây là ở thôn trang!

Lã thị thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ gần ba mươi tuổi, lại được bảo dưỡng tốt, nên không khác gì vừa mới đôi mươi. Dưới gối đã có một con trai nối dòng - Đại thiếu gia Vương Phong, được hơn mười tuổi.

Lã thị cũng đang mang thai, bụng cao vượt mặt, chính là sắp đến kì sinh nở, nhưng đêm nay lại bị một thiếp thất chiếm mất uy phong, nói không ghét cay ghét đắng thì thật không phải.

Lã thị lạnh nhạt giọng điệu, còn có chút uy hiếp:

- Ngươi đến đây thì ắt hẳn quản gia cũng đã dặn dò. Ta không nói nhiều nữa, ngươi chỉ cần nhớ kĩ, nếu Tú thị trong phòng kia sinh nữ nhi thì giữ lại, nếu sinh nam tử... thì do số ả ta không tốt, thai yếu thân vong.

Lã thị cũng đã cẩn thận tính toán, Tú thị kia vào phủ bảy tháng thì đã khai hoa, nếu thật sự có mất mạng cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Lã thị phân phó xong xuôi được tì nữ nâng đỡ rời khỏi phòng, lại cẩn thận để một tì nữ tâm phúc khác canh cửa Tú thị.

Trần thị lau nước mưa qua loa dính trên người ướt nhèm nhẹp, theo hướng ngược lại đi vào nhĩ phòng. Trên giường là một nữ tử trông chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt vô cùng thanh lệ xinh đẹp, chỉ là dung hoa thất sắc đang quằn quại chuyển dạ, từng cơn đau đớn.

Ngoài trời vẫn mưa.

Lã thị cẩn thận đi ngang qua hành lang dài hẹp, tì nữ phía sau nhìn quanh lại tiến lên một bước, tay nâng thạp gỗ:

- Phu nhân, thuốc thúc sinh đã chuẩn bị xong!

Lã thị hừ nhẹ, trong phủ còn chưa có nữ nhi nào, nếu Tú thị kia sinh ra trước, cho dù là nam để tranh gia tài hay nữ chiếm lấy vị trí trưởng đều thật không tốt. Lã thị hít một hơi sâu, lẳng lặng nhìn chén thuốc đen đặc bốc khói nghi ngút, Lã thị cắn răng, một hơi uống hết, vừa vuốt ngực vừa nhìn cận nữ bên cạnh:

- Mau, đi báo với lão gia, nói rằng ta trên đường thăm nom Tú di nương quay về thì trượt ngã...

Lã thị vừa hồi viện thì vỡ ối, thân váy ướt một mảng lớn, cơn đau bụng ập đến, biết mình sắp sinh, liền cho người truyền các ma ma bà đỡ đã chuẩn bị sẵn.

Bên viện Vương phu nhân tấp nập huyên náo. Bên kia Tú thị vắng vẻ cô quạnh.

Tú thị được trời thương, chẳng mấy chốc trong phòng sinh đã có tiếng trẻ con khóc ré lên.

Là nam hài.

Trần thị vừa ôm đứa bé chưa cắt dây rốn vừa sợ hãi, lần đầu tiên bị ép buộc phải giết chết một đôi sinh mạng, trong lòng không khỏi lo lắng cùng sợ hãi, tay run run định nhét vàng vào bụng Tú thị thì lại thấy một chỏm tóc đen lòi ra.

Trần thị ngạc nhiên cực độ, thì thầm:

- Sinh đôi!

Lần này là một nữ nhi.

Trần thị cuống quýt, chưa biết xử lý ra sao thì đã nghe từ phía ngoài đốt pháo ăn mừng:

- Phu nhân hạ sinh Đại tiểu thư!

Trần thị hít một hơi sâu, nội tâm rối loạn ngũ vị tạp trần, lại nhìn Tú thị kiệt lực không nói được cầu xin ánh mắt trông đến thống khổ. Trần thị đánh liều, ra ngoài ôm đứa bé gái đưa cho tì nữ Vương phu nhân đang khó chịu mà chờ đợi.

Tì nữ này liếc mắt qua loa vào trong tấm bình phong, thấy Tú thị đang ngất trên giường, cũng không nhìn nhiều nữa, liền ôm theo đứa nhỏ về viện chủ tử.

Tú thị hơi hé mắt, phát hiện người của Vương phu nhân đã đi mới dám trở dậy ôm lấy nam hài bé bỏng trong tay, rưng rưng nước mắt. Sẵn que hương đang dang dở, liền lấy đầu hương còn cháy đỏ viết trên đùi một chữ “Triện”, bẻ đôi mảnh huyết bội đeo lên cổ hài tử.

Tú thị quỳ dưới nền đá lạnh:

- Cô cô, ta xin bà, làm ơn cứu đứa nhỏ này, nếu phu nhân biết, thì nó chết mất...cô cô cũng có con...ta xin bà...

Máu từ người Tú thị chảy ra ướt đẫm, gương mặt bợt bạt như người sắp chết, Trần thị không đành lòng, phân vân hồi lâu cuối cùng cũng đành đồng ý.

Bên ngoài vì phu nhân vừa hạ sinh đích trưởng nữ, đám lính canh cũng uống rượu ăn mừng, Trần thị tranh thủ lơi lỏng cảnh giác mà ôm lấy nam hài bỏ vào trong áo, nửa đêm băng rừng đặt trước cổng một ngôi chùa, sau khi vội vàng đập cửa liền lẳng lặng bỏ đi. Sống chết có số, tươi héo bởi trời.

Tháng bảy.

Tể phủ tổ chức lễ đầy tháng cho nhị vị tiểu thư, vốn dĩ Vương lão gia chỉ muốn cho Đại tiểu thư lộ diện, nhưng Lã thị trước mặt ông khuyên rằng nữ nhi đều như nhau, lại sinh cùng ngày cùng tháng, không nên nhất bên trọng nhất bên khinh. Vương lão gia nghe qua thì rất hài lòng, khen ngợi Lã thị hiền đức, mới cho phép Nhị tiểu thư được dự chung tiệc đầy tháng. Chỉ là Vương lão gia không đoán được tâm tư nữ nhân hậu viện, Nhị tiểu thư thân phận thứ xuất, được cùng chung tiệc đầy tháng, mục đích ngoài tạo danh tiếng cho Lã thị, còn để nâng cao sự tôn quý của đích trưởng nữ lên.

Vương lão gia vốn là đại thần trong triều, nhậm chức Tể Tướng, cho nên tiệc đầy tháng của đích trưởng nữ được vinh dự đón tiếp Minh Huệ Hoàng hậu Ngụy thị.

Ngụy gia là một đại gia tộc hùng mạnh, bên cạnh Vương Hữu Tể tướng, chính là Ngụy Tả Tể tướng, quan hệ giữa Ngụy gia cùng họ Vương cũng thật sự thân tình.

Minh Huệ Hoàng hậu ngồi trên ghế chủ vị, tay ôm lấy Đại tiểu thư, khuôn miệng chúm chím tựa hoa nở:

- Lễ tắm ba ngày bản cung bận rộn mà không đến được...

Lã thị vui vẻ cười nói, lại xua xua tay:

- Nào đâu, nương nương hôm nay đến đây, chính là phúc phần của Đại tỉ nhi, thần phụ thập phần cảm tạ, làm sao dám nửa lời trách cứ!

Minh Huệ bề ngoài tươi cười, nhưng bên trong có chút khinh bỉ nhàn nhạt, Lã thị là người lươn lẹo, khi xưa mẫu thân nàng mất sớm, Lã thị một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến, chỉ để tâm đến các tỉ tỉ nàng, nào ngờ nàng có mệnh phượng hoàng, được chính Thái tử cầu xin tiên đế ban hôn, một đường từ Thái tử phi lên đến Hoàng hậu như bây giờ, Lã thị thái độ cũng thay đổi xoành xoạch.

- Đầy tháng đặt tên, bản cung hôm nay đến, cũng đã chọn được tên tốt cho quý nữ!

Lã thị tiến đến thi lễ, lại đỡ tiểu hài trong tay cung nữ. Minh Huệ Hoàng hậu phất phơ quạt lụa:

- “Thiên Bảo thừa bình nại nhạc hà,

Hoa Thanh cung điện uất tha nga.” Bản cung nghĩ nên gọi là Nhạc! Nhạc nhi! Trường Nhạc!

Lời Hoàng hậu nói ra, đám phụ nhân bên dưới nhao nhao tán dương hưởng ứng, lại chúc mừng Lã thị náo nhiệt không thôi, trong lời nói còn đượm vị ganh tị.

Minh Huệ Hoàng hậu tựa tiếu phi tiếu, đưa tay ra hiệu im lặng:

- Chẳng phải hôm nay còn một Nhị tỉ nhi nữa sao? Bản cung cũng nên ban nàng một tên!

Lã thị hơi siết khăn tay, kéo vành môi thành một nụ cười miễng cưỡng:

- Nương nương miệng vàng lời ngọc, nàng chỉ là...

Lã thị đến đây thì không dám nói nữa, không phải chính Minh Huệ Hoàng hậu cũng là thứ xuất sao.

Minh Huệ Hoàng hậu đi xuống phía dưới, hơi nhìn đứa nhỏ ma ma đang ôm một bên, vuốt ve gò má hài tử phấn nộm:

- “Phù dong diệc hữu khuynh thành sắc, Bất kiến đông phong khước cự sương.” Gọi là Khuynh Thành đi!

Lã thị thi lễ tuân mệnh, một vài người che miệng cười, đây chính là Lã thị gậy ông đập lưng ông, muốn mang danh hiền đức, cuối cùng thành đem phong quang đến cho thứ nữ. Minh Huệ Hoàng hậu ban tên xong cũng hồi cung, bỏ lại Lã thị bực nhọc không thôi.

Kết thúc tiệc rượu, Lã thị chán chường quay về tẩm phòng, lại nhìn tì nữ bên cạnh mà phân phó:

- Thanh Anh, mỗi ngày đều phải đưa thuốc đó đến phòng Tú di nương, nếu ả không chịu uống thì cứ bóp miệng mà đổ vào!

Thanh Anh nhìn vội ra cửa:

- Phu nhân, chuyện này, nhỡ lão gia biết được...

Lã thị híp mắt, thong thả đến bàn chữ:

- Khuynh Thành kia có phải giọt máu của lão gia không còn chưa chắc, ta giữ lại là có ý riêng của mình. Nếu ta muốn ả chết ngay thì ả đã không sống được đến hôm nay. Ngươi cứ làm đi!

Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoắt đã mấy lần xuân thu, trong phủ không thêm người, hài tử cũng chẳng được sinh ra nữa, mà hai vị tiểu thư bây giờ cũng đã biết đi biết nói.

Tiết trời cuối xuân rực rỡ nắng vàng, hôm nay Tể phủ đón tiếp Lệ phi nương nương - một trong bốn vị Tứ phi của Hoàng đế.

Trong chính điện của Vương phu nhân, Lệ phi dung mạo xinh đẹp hoa lệ đang trầm tư:

- Tỉ tỉ, muội nói đều là sự thật. Mười năm nay vào cung, muội chỉ được về thăm nhà đúng một lần. Tin tức này, đừng để lộ ra ngoài!

Trời về chiều thì Lệ phi cũng hồi cung, Lã thị tiễn ra đến tận cửa.

Lã thị sau khi thu hồi nụ cười thì lo lắng không thôi, Lệ phi vốn là muội muội trong nhà, vào cung được mười năm, được vô vàn ân sủng, đã lên đến một trong Tứ phi. Nhưng...

Lã thị lặng yên suy tính, hơn một canh giờ trôi qua, mới chậm bước đến thư phòng gặp Vương lão gia.

Lã thị nắm chặt khăn tay hồi lâu:

- Lão gia, thiếp thân có chuyện này muốn nói!

Vương lão gia ngẩng đầu lên:

- Phu nhân với ta đã gần hai mươi năm chung sống, có gì cứ nói thẳng, ta luôn luôn đáp ứng.

Lã thị ngập ngừng ngồi xuống:

- Thiếp vừa gặp qua Lệ phi nương nương!

Vương Tể tướng biết rõ về Lệ phi - sủng phi Hoàng đế nhiều năm nhưng đến nay vẫn chưa hoài thai. Lã gia vốn là Hầu phủ, lại kết thông gia với họ Trương, ngoại tổ phụ Lã thị, họ Trương, cũng là một Hầu tước, năm xưa kiến tạo giang sơn cùng với Thái tổ hoàng đế. Hai họ tước phong vô hạn tập ấm muôn đời, lại nắm nhiều thực quyền. Có lẽ vì thế, mà Hoàng đế cố kị đến bây giờ, khiến dưới thân Lệ phi không có đứa nhỏ nào.

Lã thị thấy Vương lão gia trầm ngâm hồi lâu, liền nói tiếp:

- Chính là thiếp thân biết được Hoàng thượng bây giờ chủ yếu dùng linh đan diệu dược của Thái tử hằng ngày đưa đến mới duy trì được thể lực. Bất quá... bất quá không được ba năm!

Sắc mặt Vương tể tướng đại biến, lúc trắng lúc đen, như đang suy tính.

Lã thị nín thở nói tiếp:

- Thái tử hiện nay đã có Thái tử phi cùng Trắc phi và Lương đệ vô số. Nếu Thái tử ba năm nữa lên ngôi, hết tang kì ba năm một lần sẽ tuyển tú, khi ấy Nhạc nhi vừa đúng mười bốn tuổi, đúng vào đợt tuyển tú lần thứ hai. Lúc này phi vị đã đầy đủ, sợ rằng không còn chỗ gì tốt!

Lã thị chưa nói xong đã rưng rưng nước mắt. Lẽ nào Tể tướng không biết những gì phu nhân mình nói. Cứ nhìn vào Lệ phi mười năm mới về nhà mẹ đẻ một lần, không con không cái, nếu Hoàng đế băng, thì chỉ có thể làm ni cô suốt kiếp hiu quạnh ở Tông Tự mà thôi.

Trường Nhạc là con gái ông đau sủng nhất, là thiên kim đại tiểu thư, đích nữ Tể tướng. Nếu không vào cung, hẳn sẽ bình an một đời, bất quá, vào cung đợt tuyển tú thứ hai, cao nhất cũn chỉ có thể mãi mãi một Tần vị nho nhỏ. Thâm cung hiểm trở, ông không muốn mất đi đích nữ duy nhất. Tuy nhiên, chuyện này không do ông quyết được, thiếu nữ mười bốn tuổi buộc phải tuyển tú. Trừ khi đính ước trước, nhưng bây giờ Nhạc nhi mới năm tuổi, đính ước cao không tới, thấp không xong.

Lã thị đoán được lão gia đang nghĩ gì, bà tiếp lời:

- Lão gia, chúng ta có hai đứa con gái, Khuynh Thành kia...

Vương lão gia cũng vừa nghĩ tới nhưng vẫn nghi hoặc:

- Nhưng Khuynh Thành là thứ nữ, sao có thể chiếm được thể diện của Nhạc nhi mà vào cung?

Lã thị mỉm cười:

- Thiếp thân có cách này...

Vương lão gia nghe xong, nét ngài dần giãn ra, gật đầu đồng ý, mà khi Lã thị bước ra khỏi thư phòng, tinh thần đã thong thả hơn một bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.