Mặc dù phải đổ máu, nhưng nữ nhân trong hậu cung vẫn không an phận, tre già măng mọc.
Tới hôm đó sau khi ngọt ngào, tình cảm giữa bọn họ ngày càng tăng cao. Cuộc sống yên tĩnh khiến Dao nhi quên mất nỗi đau chôn giấu ở đáy lòng, mỗi
ngày đắm chìm trong hạnh phúc, nàng cảm nhận được thật ra thì được người thương yêu rất tốt, nàng cũng từ từ quen với sự tồn tại của Hiên. Hôm
nay ánh nắng tươi sáng, nàng mang theo Lục Nhi rỗi rãnh dạo ở trong ngự
hoa viên, mệt mỏi, mệt mỏi, liền ngồi trong đình nghỉ mát hóng gió.
Bởi vì Lục Nhiễu kỳ hoặc tử vong, mấy cô gái từ Minh quốc tới cũng an phận
chút, chỉ là Khinh Họa và Tử Yên dù sao cũng là nữ nhi trọng thần, không thể đối đãi ngang hàng, họ không phải Tần phi, mà là khách hoàng gia.
Ngày hôm đó, một mình Khinh Họa đến Ngự Hoa Viên giải buồn, chợt trong lúc
lơ đãng trông thấy giai nhân sáng trong trong lương đình, nàng nhếch
miệng, vẻ mỉm cười hiện lên ở trên mặt, nàng nhanh chóng chạy tới, hành
lễ vấn an: “Tham kiến hoàng hậu nương nương, thần nữ có thể ngồi chung
với ngài chút không?”
Dao nhi đang lâm vào trong trầm tư nghe
vậy lập tức hồi hồn, đang lúc Khinh Họa nháy mắt to đáng yêu, trong con
ngươi ngây thơ không có lộ ra một chút tạp niệm, lần đầu nhìn, Dao nhi
không khỏi sinh ra hảo cảm đối với nàng, nàng chống thân thể lười biếng
lên, cười yếu ớt làm một dấu tay mời, nói: “Ngồi!”
Khinh Họa hào phóng không chút nào nhăn nhó, sau khi ngồi xuống, trò chuyện như rất
quen: “Nương nương, ngài cười thật đẹp! Thật ngọt! Vừa nhìn chính là
người hiền lương thục đức, không trách được hoàng thượng sủng ái ngài
như thế!”
Sự thẳng thắn của Khinh Họa chọc nàng cười khẽ, Dao
nhi hỏi: “Ngươi lấy cái gì phán đoán ta hiền lương thục đức? Chỉ bằng
một lần gặp?”
“Bằng cảm giác nha! Người tâm địa tốt thì cả người tản mát ra hơi thở ấm áp, người lòng dạ xấu dù cười cũng lạnh như băng, không tình cảm chút nào.” Khinh Họa một hơi nói ra suy nghĩ trong nội
tâm, trong mắt lộ ra nghiêm túc và đơn thuần, cũng tùy ý nâng chung trà
lên uống một hơi cạn sạch.
“Cảm giác?” bộ dạng Dao nhi phục tùng mặc niệm, ánh mắt Khinh Họa không chớp khóa ở trên người nàng, cũng
không làm gì, Khinh Họa luôn có một cảm giác quen thuộc với Dao nhi, Dao nhi có hơi thở giống như tỷ tỷ nàng, nhưng tỷ tỷ bạc mệnh, còn trẻ đã
chết rồi, nhưng đến nay những việc tốt của tỷ tỷ làm cho nàng vẫn rõ mồn một.
Nghĩ đến tỷ tỷ, đáy mắt Khinh Họa xẹt qua một vẻ u sầu,
nhưng thoáng qua rồi biến mất, lại là Khinh Họa không buồn không lo ngây thơ vô tà.
Thanh âm thanh thúy của Khinh Họa gọi suy nghĩ của
nàng trở lại: “Nnương nương, trên người ngài có mùi hương mát mẻ ấm áp
rất giống trưởng tỷ của Khinh Họa, ngài có thể làm tỷ tỷ của Khinh Họa
không?”
Từ trong lời nói hơi ưu sầu của Khinh Họa, Dao nhi cảm
thấy tình cảm của tỷ muội các nàng rất thâm hậu, huống chi nàng cũng
thích tính cách thẳng thắn ngây thơ của Khinh Họa, vì vậy gật đầu cười
yếu ớt: “Có thể, ta rất may mắn có một muội muội hoạt bát.”
“Thật à? Thật tốt quá!” Khinh Họa vốn không ôm kỳ vọng, dù sao nàng là hoàng
hậu, địa vị tôn quý, không phải người bình thường có thể với cao, nhưng
không thể tin chính là, hoàng hậu cư nhiên sảng khoái đáp ứng, điều này
khiến Khinh Họa cao hứng choáng váng.
Chợt, Khinh Họa tiếp cận
àng gần, mắt cười nhẹ nhàng hỏi: “Nương nương, ngài biết ý tỷ tỷ trong
lời nói của Khinh Họa là gì không?”
Tỷ tỷ? Còn có ý tứ gì khác
sao? Dao nhi nghi ngờ, nàng vạn vạn không nghĩ tới hàm nghĩa của tỷ tỷ
khiến nàng như bị sét đánh, Khinh Họa cười hì hì giải thích: “Tỷ tỷ là
hoàng hậu, Khinh Họa là Tần phi!”
‘ oanh ’ đầu Dao nhi nổ tung,
một tia khổ sở ập vào lòng, nàng chưa từng muốn chia sẻ trượng phu với
nữ nhân khác, mặc dù Hiên là hoàng đế, tam cung lục viện không cách nào
tránh khỏi, nhưng nếu như không thể nhất hai người một đời một thế, nàng tình nguyện không cần, tình nguyện cô độc một mình.
Cố nén khổ sở trong lòng, Dao nhi gượng cười, thử dò xét nói: “Khinh Họa yêu hoàng thượng?”
“Đúng nha, hoàng thượng tuấn mỹ, tao nhã lịch sự. Thật sự là vị hôn phu khó
được!” Khinh Họa chắp tay trước ngực, đáy mắt đều là nụ cười ngọt ngào,
như thiếu nữ ước mơ tình yêu đầu tiên.
Nghe vậy, trái tim treo
cao của Dao nhi rốt cuộc nhanh chóng buông xuống rồi, nàng lắc đầu một
cái thoải mái cười một tiếng: “Đây không phải là yêu! Yêu là một loại
cảm thụ phát ra từ nội tâm, không liên quan thân phận địa vị, không liên quan dáng ngoài tính cách. Không liên quan vinh hoa phú quý, không liên quan ánh mắt thế tục. Không gặp hắn, thì trong lòng gấp phiền não, nhìn thấy hắn, trong lòng sẽ kích động. Hắn khó chịu cũng cùng hắn khó chịu, hắn cao hứng cũng cười với hắn. Nếu như có một ngày hắn không còn nhớ
gì, ngươi tự nhiên vẫn khắc trong tâm khảm, không có ai có thể thay thế, bởi vì ngươi độc nhất vô nhị!”
Dao nhi biểu đạt cảm thụ chân
thành tha thiết trong nội tâm, trong con ngươi lộ ra ngọt ngào, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, thật sâu hấp dẫn Khinh Họa, Khinh Họa sững sờ,
hỏi: “Tỷ tỷ, cái gì là tình yêu độc nhất vô nhị?”
Dao nhi nhàn
nhạt cười một tiếng, giọng ôn hòa dụ hoặc Khinh Họa hướng tới tình yêu:
“Chính là tình yêu duy nhất, trân quý nhất chính là một chữ ‘ độc ’, độc nhất vô nhị, hai người một đời một thế, nắm tay nhau mà chết đến đầu
bạc.”
Từ xưa tới nay, nam nhân đều là tam thê tứ thiếp, Khinh
Họa vẫn là lần đầu nghe nói hai người một đời một thế, trong lòng càng
thêm bội phục Dao nhi rồi, nàng dám yêu dám hận, dám kháng tranh thế
tục, Khinh Họa quyết định, cũng phải tìm được tình yêu hạnh phúc như
vậy.
Khinh Họa tự suy nghĩ một lát, khóe miệng xẹt qua vẻ tươi
cười, chợt đứng dậy, chắc chắn nhìn về phương xa, nói: “Ta cũng muốn đi
tìm chân lý tình yêu!”
Vừa dứt lời, một bóng người thoáng qua,
Khinh Họa đã biến mất, lúc này không trung vang dội lời nói: “Tỷ tỷ, cám ơn ngươi dạy ta, tỷ tỷ nhất định phải hạnh phúc!”
Tiếng chúc
phúc nhộn nhạo ở trong không khí, thật lâu không tiêu tan. Dao nhi nhìn
phương hướng nàng biến mất, gật gù đắc ý, cười yếu ớt đưa mắt nhìn nàng. Bật cười tự nói: “Thật là một người hấp tấp, ha ha. . . . . . “
Một tháng sau, trong cung trầm tĩnh tựa hồ đang nổi lên một cuộc bão táp cuồng liệt.
Nửa tháng trước, Khinh Họa đưa tới một phong thơ, trong thơ Khinh Họa liên
tục dặn dò Dao nhi phải cảnh giác Tử Yên, nói Tử Yên là một người dã tâm bừng bừng, tâm thuật bất chánh. Khi lúc Dao nhi chỉ cười, cũng không có để ở trong lòng, cho tới sau đó lại chọc tới rất nhiều phiền toái.
Dao nhi thường nghe thấy, Tử Yên thu mua cung nữ thái giám hỏi thăm hoàng
thượng yêu thích cái gì, rồi làm sao chế tạo không hẹn mà gặp, những lời đồn đãi này Dao nhi đều không để mắt đến, bởi vì nàng tin tưởng Hiên là người khiêm tốn ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Nhưng không nghĩ tới, bão táp tới quá đột ngột, quá mãnh liệt, khiến nàng không thể chống đỡ được.
Trời xanh mây trắng chợt mưa to gió lớn, mây đen giăng đầy, Dao nhi đang ở
Ngự Hoa Viên ngắm hoa nhíu nhíu mày, nói với Lục Nhi: “Có vẻ trời sắp
mưa, chúng ta trở về!”
“Dạ, nương nương!” Lục Nhi đáp một tiếng, hai người tăng nhanh bước chân đi về Minh Dao cung, không biết tại sao, càng đến gần, lòng của nàng càng bất an. Ngực đè nén một cỗ khí, khiến
nàng vô cùng khó chịu.
Nhìn Minh Dao nhi gần trong gang tấc,
nàng chợt sợ đi vào, dừng chân ngắm nhìn. Lục Nhi kỳ quái vì sao nàng
lại đột nhiên dừng lại, hỏi: “Nương nương, thế nào?”
“Không có sao, chúng ta đi vào!” Dao nhi lắc đầu, quét đi bất an trong lòng, hít sâu một hơi, dứt khoát vào cửa.
Chờ đợi nàng là cái gì đây? Là trời sáng sét đánh.
Đẩy cửa ra, một cỗ hương mê tình xông vào mũi, nàng đánh hơi được một mùi
vị phản bội. Lập tức vọt vào, Dao nhi đột nhiên trợn tròn mắt, một cơn
tức ngăn ở tim, sắc mặt nàng xanh mét, nắm chặt hai quả đấm, gân xanh
nổi lên. Nàng đỏ mắt nhìn bóng dáng hai người kịch liệt giao chiến trên
giường.
Tử Yên nửa thân trần che ở trên người Hoàng Phủ Hiên, bộ dáng miệng đối miệng ghê tởm khiến lý trí của Dao nhi trong nháy mắt
tiêu mất, “A. . . .” Dao nhi vùi đầu quát to một tiếng.
Tiếng
kinh hô thức tỉnh hai người trên giường, chợt quay đầu lại kinh ngạc
nhìn Dao nhi, nhìn tròng mắt xa lạ bi thương của Dao nhi, lòng Hoàng Phủ Hiên như đao cắt, hắn lập tức đẩy Tử Yên ra, xông lên trước bắt lấy tay Dao nhi, vội vội vàng vàng giải thích: “Dao nhi. . . Chuyện không phải
như nàng thấy, ta. . .”
“Đi ra ngoài!” Dao nhi khép lại hai mắt, một cánh tay chỉ vào cửa, từ giọng nói lạnh như băng của nàng có thể
thấy được lúc này nàng tức giận cỡ nào.
“Dao nhi. . . . . .
“Hoàng Phủ Hiên muốn giải thích, hắn không có phản bội Dao nhi, không có phản bội lời thề của mình. Nhưng Dao nhi đánh mất lý trí không nghe lọt câu nào.
Nàng phát điên, gầm thét: “Đi ra ngoài đi ra ngoài. . . Cút ra ngoài. . . . “
Nàng đã đến gần bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ rồi, mộng xa vời đã lâu rốt
cuộc thực hiện đã bị vô tình làm vỡ, khiến nàng đau đến không muốn sống.
Hoàng Phủ Hiên khẽ cắn răng, thấy lúc này Dao nhi không nghe lọt cái gì, hắn
chỉ có thể đợi Dao nhi tỉnh táo lại mới giải thích, trong nháy mắt hắn
yên lặng xoay người một giọt lệ lướt qua gương mặt.
Chợt, thanh âm lạnh như băng của Dao nhi vang lên: ” đợi đã nào…!”
Hoàng Phủ Hiên cho là nàng hồi tâm chuyển ý rồi, cõi lòng đầy mừng rỡ quay
đầu lại, nhưng chuyện kế tiếp khiến hắn từ trên mây rơi xuống mặt đất,
thân thể rất đau, tâm cũng đau, Dao nhi chỉ vào Tử Yên vô tội rơi lệ
trên đất, hai mắt vô tình bắn ra ánh sáng lạnh, nói: “Chớ để vật bẩn ở
lại chỗ này.”
Hoàng Phủ Hiên hận hận trợn mắt nhìn Tử Yên một
cái, đều là nàng gây nên khiến cho hắn và Dao nhi sinh ra khoảng cách,
hắn nhất định không dễ tha nàng, hận ý và vắng lạnh trong mắt của hắn
khiến Tử Yên rùng mình một cái, giống như tai vạ đến nơi, bộ dạng Tử Yên phục tùng, thức thời theo hắn rời đi.
Hắn từ từ đi về phía
trước, trong lòng chờ đợi Dao nhi sẽ gọi hắn lại, nhưng làm hắn thất
vọng, cho đến ra cửa, một tiếng hét to đau đớn của Dao nhi trong phòng
xuyên thấu tim của hắn, trong tiếng khóc thảm xen lẫn đau đớn nồng đậm,
làm cho hắn cũng đau lòng theo. Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận,
hạnh phúc thật vất vả mới có được sẽ tan biến sao?
“A. . . .
Khốn kiếp. . . . Khốn kiếp. . . .” Vừa nghĩ tới bọn họ không biết thẹn
cẩu thả trên giường lớn này, Dao nhi liền không nhịn được điên cuồng,
nàng xông lên, thuần thục, đem chăn, ra giường ném xuống đất hết, còn
không hả giận đạp ở phía trên.
Càng xem càng thương tâm, càng
nghĩ càng đau lòng. Dao nhi cầm kéo lên từ trên bàn trang điểm, ôm hận
cắt bỏ chăn và ra giường thành nhiều mảnh. Sợi bông bay đầy trời.
Cho đến cuối cùng, nàng giày vò mệt mỏi, mệt mỏi, nằm trên mặt đất, không tiếng động rơi lệ.
Nàng nên làm cái gì? Chẳng lẽ ở thế giới nam tôn nữ ti này, hạnh phúc nàng
chờ đợi lại xa không thể chạm? Ở trong mắt người khác chính là một
chuyện cười?
Nàng bỏ xuống tình yêu cũ, dứt khoát giao mình cho
hắn, nguyên tưởng rằng hạnh phúc có thể đụng tay đến, nhưng mà giờ phút
này nàng mới hiểu được mình buồn cười dường nào.
Lưu Quân Dao
nha Lưu Quân Dao, thua thiệt ngươi được giáo dục từ thời đại mới, ở hiện đại xa hoa truỵ lạc hấp dẫn chỗ nào cũng có, nam nhân ăn vụng càng thêm nhiều vô số kể, huống chi ở cổ đại đây? Quang minh chính đại mang nữ
nhân về nhà, nữ nhân vẫn phải nhịn không nói một tiếng, gượng cười chào
đón.
Thật đáng buồn! Ai. . . . Đừng suy nghĩ, cứ như vậy!