Tiêu gia buôn bán ba đời, buôn bán bao trùm rất nhiều địa phương, ở
Nguyệt quốc có chút danh tiếng! Hơn nữa Tiêu Phong là con trai duy nhất. Vì vậy Tiêu mẫu đặc biệt coi trọng chuyện hôn nhân của nhi tử chuyện.
Nhưng Tiêu mẫu là người chanh chua, lắm mồm yêu giàu! Cao ngạo bắt bẻ, trong
mắt không có người! Vì vậy cũng đắc tội rất nhiều người, khiến hôn sự
của Tiêu Phong vẫn chưa thành. Điều này cũng thành nỗi đau trong lòng
Tiêu mẫu.
Hoàng cung Nguyệt quốc, Từ Ninh cung, Hoàng Phủ Hiên
say như chết nhào vào trong ngực Thái hậu khóc rất thương tâm như một
đứa con nít, trong miệng còn đứt quãng nói thầm: “Mẫu hậu. . . Dao nhi
tại sao không. . . . Cho ta lúc thời gian! Nàng. . . Nàng đi cũng không
để lại đôi câu, có thể thấy được nàng rất hận, rất thất vọng. . . . “
Thái hậu bất đắc dĩ đau lòng! Chân ái đả thương người nhất!
Bà vỗ lưng Hoàng Phủ Hiên, an ủi: “Hoàng nhi đừng bi thương, mẫu hậu phái
người đi theo nàng, tuyệt không để cho nàng chịu nửa điểm uất ức, hoàng
nhi phải tỉnh lại, giải quyết xong phiền toái trước mắt, sau đó tiếp Dao nhi về cung!”
Nghe vậy, hai mắt hắn tỏa ánh sáng, nắm ống tay
áo Thái hậu, không xác định hỏi: “Có thật không? Dao nhi sẽ không rời đi ta phải không mẫu hậu?”
“Ừ! Nàng sẽ không!” Thái hậu từ ái cười gật đầu, đáy mắt già nua chứa đầy nước mắt. Hỏi thế gian tình là gi,
lại khiến người sống chết không xa không rời!
Lấy được bảo đảm,
Hoàng Phủ Hiên cười vui vẻ, chợt, đầu nặng nề nện ở trên đầu gối Thái
hậu, lập tức truyền ra tiếng hít thở đều đều, Thái hậu cúi đầu hiền lành nhìn nhi tử, hắn là sự kiêu ngạo của bà, là sự dựa vào duy nhất nửa đời sau của bà, ai người khiến hắn không hạnh phúc, bà sẽ không chút lưu
tình!
Nữ nhân kia phải bị trị, trên mặt Thái hậu mang nụ cười hiền lành, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng.
Đêm khuya, một nữ nhân len lén chạy ra cung, nàng vừa đi, vừa lén lút nhìn
ra sau, theo thành cung, nàng rất dễ dàng tránh thoát thị vệ, lúc chạy
ra cung xong, nàng may mắn vỗ ngực một cái, may là không ai phát hiện!
Đêm tối kéo bóng dáng của nàng thật là dài, gió thổi vù vù, an tĩnh quỷ dị
khiến cho nàng sợ hãi, kéo chặt áo, quay đầu lại nhìn một cái, lập tức
co cẳng chạy.
Nhưng trong lòng nhớ kỹ vị trí tôn quý đó, nữ nhân kia rời đi, nàng nhất định phải nhanh chóng kế hoạch, nếu không để cho
người khác nhanh chân đến trước hối hận cũng vô ích.
Nàng liều
mạng chạy về phía trước, giống như quyền thế đang vẫy tay về phía nàng.
Lại không biết nhất cử nhất động của nàng đều bị người nắm trong bàn
tay. Mà nàng như chim nhỏ bị vây ở trong lồng tre, coi như phí hết tâm
tư cũng khó chạy trốn số mạng bị nhốt, mà nàng cũng khó thoát khỏi cái
chết!
Trong phủ Thần tướng, một bóng người từ cửa sau tiến vào,
sau đó đèn dầu trong một gian phòng ở hậu viện sáng rỡ, từ cửa sổ nhìn,
hai bóng người đang châu đầu ghé tai thương lượng cái gì.
“Cha, ngài nhất định phải giúp ta!” Tử Yên nói.
Thần tướng cảm thấy trong lòng bất an, nhưng nữ nhi luôn luôn là bảo bối của ông, cự tuyệt lại không đành lòng.
Thấy phụ thân do dự, Tử Yên tiếp tục thuyết phục: “Cha, nếu như nữ nhi có
thể làm hoàng hậu, chẳng phải là sáng rọi cửa nhà cho Trương gia, nếu
như cha không đáp ứng, nữ nhi lập tức đập đầu chết ở chỗ này!”
Phụ thân không chút cử động, Tử Yên xuống tối hậu thư, vừa dứt lời, nàng
liền đánh về phía cái bàn, thật may là thần tướng kéo nàng, thỏa hiệp:
“Nữ nhi a! Ngàn vạn đừng nghĩ quẩn, nếu không cha sau trăm tuổi làm sao
giao phó với mẹ con!”
Tử Yên giả vờ nặn ra hai giọt lệ, đáng
thương nhìn thần tướng, nức nở nói: “Cha, nữ nhi đã đi tới bước này,
quay đầu không được rồi, nếu như cha không giúp nữ nhi, nữ nhi chỉ có
một con đường chết!”
Ai. . . Thần tướng than thở. Giống như lập tức già đi rất nhiều.
Chợt, gió thổi cửa sổ bay ra, đồng thời có lời nói truyền tới khiến hai cha
con nàng kinh hồn bạt vía: “Ngươi vốn chỉ có một con đường chết!”
“Người nào?” Hai cha con kinh hãi nhìn cửa sổ bị thổi ra, thần tướng kêu lên một tiếng.
Mặc dù hắn già, nhưng còn mạnh mẽ, hai chữ cứng cáp có lực truyền đi rất xa trong trời đêm! “Ha ha ha. . . .” Kèm theo tiếng cười điên cuồng, Tử
Yên run lẩy bẩy, núp ở sau lưng thần tướng, chỉ chừa ra đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn bầu trời đêm.
Dù sao không phải tiểu tử mới ra đời,
thần tướng nâng cao sống lưng, cả giận nói: “Đừng giả thần giở trò! Có
bản lãnh hiện thân.”
Thần tướng vừa dứt lời, Tật Phong từ cửa sổ bay vào, cung kính đứng ở trước mặt thần tướng, cười hỏi: “Thần tướng
đại nhân, nhận ra tại hạ?”
“Là ngươi! Sao ngươi lại tới đây?
Chẳng lẽ là hoàng thượng?” Thần tướng hoảng sợ trừng cả hai mắt, không
dám tiếp tục nghĩ thêm, Tật Phong là thị vệ cận thân của hoàng thượng,
lúc này hắn tới đây rất là kỳ hoặc, vậy chỉ có một khả năng, chính là
hoàng thượng đã biết toàn bộ, xong rồi, xong rồi, sau khi bại lộ còn có
đường sống sao?
Trong mắt Thần tướng lộ ra tuyệt vọng, Tật Phong nhếch miệng, trên mặt xẹt qua nụ cười nhàn nhạt, thanh âm vang vang có
lực: “Người thông minh quả là không giống!”
Cao thủ so chiêu,
nhiều chiêu vô hình. Nhưng Tử Yên lại bối rối, hành động buồn cười của
nàng làm cho người ta cảm thấy ngu xuẩn, nàng đứng ra, ngạo mạn liếc Tật Phong một cái, mắng: “Nô tài lớn mật, thấy Bổn cung còn không quỳ
xuống!”
Nữ nhi không biết thức thồi, một lòng tìm chết. Thần
tướng muốn ngăn cũng không ngăn được, Tật Phong kỳ quái nói: “Nương
nương? Ngài đã kiêu ngạo một lúc! Nên tỉnh mộng.”
“Tiểu nữ ngu
ngốc, tướng quân chớ trách!” Thần tướng chắp tay xin tội, thuận tay lôi
kéo Tử Yên, ngăn trở hành động phách lối củav.
Tật Phong liếc nữ nhân không biết điều một cái, lại xoay mặt cười nói với thần tướng:
“Thần tướng quá lo lắng, hạ quan sao lại tức giận!”
Hai người
khách sáo hàn huyên, mà Tử Yên đắm chìm trong suy nghĩ chạy không thoát, cái gì gọi là mộng nên tỉnh? Chẳng lẽ hoàng thượng biết được sự lừa gạt của nàng? Nếu như thế nàng sẽ gặp họa lớn trước mắt, nhưng Tử Yên vẫn
chưa từ bỏ ý định, đánh một trận cuối cùng: “Ngươi có ý tứ gì? Đêm khuya tự xông vào nhà dân nói năng hùng hồn?”
Nữ nhân không biết
điều, lại không tự biết rõ đã hao hết một chút kiên nhẫn cuối cùng của
hắn, Tật Phong lạnh lùng nói: “Tội khi quân phải chém đầu! Nương nương
còn không tự xét lại ngược lại ngang ngược càn rỡ vung tay múa chân!”
“Cái gì. . . . Ngươi nói hưu nói vượn!” Tử Yên tự biết đuối lý, nói chuyện không đủ hơi.
Tật Phong lười cãi cọ với nàng, cao giọng nói: “Ra ngoài!”
Một người đàn ông đẩy cửa vào, thần sắc hai cha con khác nhau, thần tướng
lảo đảo, mà Tử Yên thì ngã nhào trên đất. Chỉ vào nam nhân, kinh hãi
trợn to hai mắt, mồm miệng không rõ: “Ngươi, ngươi không phải đã chết
sao? Chẳng lẽ ngươi. . . . Biến thành quỷ đến lấy mạng ta!”
“Không sai, ta chết rồi, nhưng lại sống lại!” Nam nhân lộ ra răng trắng, cười quỷ dị kinh khủng.
Đêm đó, hắn uống say bị người mang tới một căn phòng xa lạ, có một cô gái
xinh đẹp tận tình hấp dẫn hắn, khiến hắn khó có thể tự giữ, tận tình
triền miên, khi hắn tỉnh lại lần nữa lại hồ đồ bị ném ở rừng núi hoang
vắng, chung quanh đều là lửa lớn, hắn liều mạng kêu cứu, khi hắn cho là
sẽ bỏ mạng, có người cứu hắn lên. Nhưng dung mạo hắn bị hủy hết! Mạng
hắn không có đến đường cùng, thề phải tìm được người hãm hại hắn, hôm
nay hắn đã tìm được!
Tử Yên và thần tướng vừa nghe, bị dọa sợ,
đặc biệt là Tử Yên, một màn đêm đó hiện lên ở trong đầu lái đi không
được. Nàng hoảng sợ nhìn chằm chằm nam nhân, lại trốn xuống đáy bàn,
trong miệng nói lẩm bẩm: “Ngươi không thể trách ta, muốn trách thì trách ngươi là nấm mốc, thành vật hy sinh để ta đi lên bảo tọa hoàng hậu, chỉ là ngươi yên tâm, vào Thanh Minh ta sẽ thắp hương cho ngươi, siêu độ
ngươi. . . Ha ha ha. . . . Chỉ cần ngươi không tới tìm ta!”
Tử
Yên bắt đầu suy nghĩ lung tung, thần tướng thấy ngây ngốc vô hồn trong
mắt nữ nhi, liền hoảng hốt, ông ngồi cạnh, đau lòng kêu gọi: “Nữ nhi. . . . Nữ nhi. . . . “
Ý đồ đưa tay kéo Tử Yên ra, lại bị Tử Yên
đánh về: “Đừng đụng Bổn cung, Bổn cung là nữ nhân của hoàng thượng, ai
cũng không thể đụng!”
Tử Yên điên rồi! Cái kết quả này thật
không ngờ! Thần tướng lớn tuổi thân thể không chịu được đả kích, ngã
ngồi trên mặt đất, len lén gạt lệ! Tật Phong cũng cảm thấy áy náy, nói:
“Thật xin lỗi thần tướng, hạ quan không nghĩ tới sẽ như vậy!”
Thần tướng không tiếng động than thở, mềm yếu vô lực nói: “Không trách
ngươi, chỉ đổ thừa nàng bạc mệnh, đi lên con đường này! Tướng quân, lão
phu có một yêu cầu quá đáng!”
Tật Phong nói: “Thần tướng có gì phân phó cứ việc nói, chỉ cần hạ quan làm được nhất định hết sức!”
Tử Yên tuy ác, nhưng đáng thương! Tật Phong còn chưa nhẫn tâm, thần tướng
thỉnh cầu nói: “Tử Yên điên rồi, lão phu muốn xin tướng quân thay nàng
nói vài lời có ích, tha nàng một mạng!”
“Hạ quan hết sức, thần
tướng bảo trọng, hạ quan phải trở về cung phục mệnh!” Tật Phong nhìn
thần tướng một cái thật sâu, ánh mắt lại khóa ở trên người Tử Yên cười
ngớ ngẩn, cuối cùng vô lực xoay người rời đi.
Quyền quý vinh hoa quay đầu lại là công dã tràng, nhưng mà vẫn có nhiều người liều mạng truy đuổi. Tre già măng mọc.
Trong hoàng cung an bình, nhưng người phái đi ra lại không tìm được Dao nhi!
Hoàng Phủ Hiên thương tâm hàng đêm ở trong Minh Dao cung, cảm thụ hơi
thở nàng lưu lại, giống như Dao nhi đang ở bên cạnh chưa từng rời đi.
Tiêu gia trong một thành nhỏ ở Nguyệt quốc, đây là nhà tổ của Tiêu gia, Dao
nhi đang ngủ say trong một phòng ở hậu viện, nàng ngày đêm lên đường lại đọ sức cùng kẻ địch, thể lực bị kém, mà Lục Nhi canh giữ ở cửa, trong
tay bưng thuốc vừa nấu thuốc.
Đợi đã lâu, cũng không thấy phu
nhân tỉnh lại, nhưng thuốc trong tay đã sắp lạnh, Lục Nhi không có cách
nào không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa vào, nhưng không ngờ phu nhân
vừa đúng mở mắt, Lục Nhi thả thuốc trong tay ra, chạy tới nâng nàng dậy, cười vui vẻ: “Phu nhân, người tỉnh rồi.”
Dao nhi chống thân thể lên, nghi ngờ quan sát căn phòng xa lạ, hỏi: “Lục Nhi, chúng ta đang ở đâu?”
“Đây là Tiêu phủ! Phu nhân, uống thuốc dưỡng thai!” Lục Nhi giải thích, đứng dậy đi lấy thuốc, mà Dao nhi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tình huống
thế nào? Thuốc dưỡng thai? Nàng mang thai? Khẩn trương kèm theo mừng rỡ! Tâm tình vừa làm mẹ khiến nàng bất an!
“Lục Nhi, ta mang thai?” Trong giọng nói của nàng tràn đầy mừng rỡ và kích động, thấp thỏm hỏi
thăm, sợ hi vọng của mình thất bại.
Lục Nhi cao hứng gật đầu,
nói: “Đại phu nói đã có một tháng, hơn nữa ba tháng đầu tương đối nguy
hiểm, cho nên trong thời gian này phu nhân phải dưỡng tốt thân thể!”
Dao nhi gật đầu liên tục, gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười ngọt ngào,
nàng thận trọng vuốt ve bụng bằng phẳng, bên trong dựng dục xương thịt
của nàng và Hiên, thể nghiệm vui sướng của người vừa làm mẹ, trong đầu
nàng ước mơ về cuộc sống ngọt ngào của một nhà ba người ở tương lai, ném tất cả giận dữ với Hoàng Phủ Hiên ra sau ót.
Bưng thuốc, Dao nhi uống cạn một hơi, thuốc đắng không làm tan ngọt ngào trong lòng nàng.
Lục Nhi cũng cảm thấy giờ phút này phu nhân đã thay đổi, toàn thân phát ra
ánh sáng từ ái. Khiến cho nàng đắm chìm ở trong đó, thật lâu không hồi
hồn.