Đêm khuya, một lồng ngực lửa nóng khiến nàng từ trong mộng thức tỉnh.
Bàn tay hắn chụp tới, nàng xoay người rơi vào một lồng ngực rộng rãi. Thỉnh thoảng cảm thấy vật khác thường xâm nhập. Nàng cả kinh thất sắc, hai
cánh tay liều mạng thoái thác, lại rung chuyển không được một phân một
hào.
“Hiên. . . . .” Nàng khẽ cau mày, hai cánh tay Hiên tựa như hai cây gậy sắt, khóa chặt lấy nàng, không thể động đậy. Lồng ngực ấm
áp trong ngày thường giờ phút này giống như tường đồng vách sắt lạnh như băng, khiến nàng hoảng sợ, khủng hoảng.
Lúc này, đầu nàng ruyền đến tiếng hít thở mạnh mẽ mà nặng nề càng làm cho tim gan nàng run sợ,
Hoàng Phủ Hiên cố gắng khống chế chân tình xung động trong nội tâm của
chính mình. Buộc chặt hai cánh tay không để cho nàng lộn xộn, nhỏ giọng
van xin: “Dao nhi, ta sẽ không làm thương tổn nàng, ta ôm là tốt rồi!”
Hắn ẩn nhẫn khiến nàng lo lắng, huống chi lời của hắn có một loại ma lực,
khiến nàng tin tưởng, vì vậy nàng ngoan ngoãn nằm, thân thể cứng ngắc
một khắc cũng không buông lỏng.
Nhuyễn ngọc trong ngực, hắn ẩn nhẫn càng thêm thống khổ, trong lòng không khỏi kêu rên: mẫu hậu a! Nhi thần bị người hại chết.
Dao nhi căng thẳng thân thể, xuân dược thường dùng trong Mộng Thinh lâu,
nàng biết sơ một hai điều, nàng lo lắng ngộ nhỡ Hiên không nhịn được bá
vương ngạnh thượng cung, vậy thì làm sao bây giờ?
Nhưng dần dần, nàng yên tâm. Bởi vì thân thể lửa nóng của Hiên dần dần khôi phục bình
thường, hô hấp đều đều vững vàng. Nàng không khỏi khẽ ngẩng đầu nhìn cổ
của hắn, trong lòng trộm vui mừng: “Thật là một chính nhân quân tử tác
phong nhanh nhẹn, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn!”
Hiên giống như là ánh mặt trời trong mùa đông, làm cho người ta ấm áp mà không
nóng. Làm cho người ta an tâm mà không cường thế. Nhưng trong nội tâm
Dao nhi hiểu rõ rõ ràng, đây không phải là yêu!
Ngày kế, hồi
tưởng một màn lúng túng tối hôm qua, hai người đều trốn tránh, Hoàng Phủ Hiên thu thập xong vội vã vào triều, mà nàng lại một mình núp trong
rừng cây cạnh viện ngẩn người, một tay nâng cằm lên, một cái tay khác
nhổ cỏ tận gốc, lòng của nàng tựa như một đống cỏ loạn trên đất. Vô luận nàng để ý thế nào cũng lung tung, hơn nữa làm người ta khổ não nhất là
nàng giống như bị nhiễu loạn.
Hồi tưởng hơn ba năm trải qua, mới vừa xuyên qua thế giới lạ, nàng được bị phụ huynh (cha anh) nâng niu
trong lòng bàn tay thương yêu. Vốn tưởng rằng có thể một đời không lo,
nhưng không nờ cuối cùng chạy không khỏi số mạng nữ nhi nhà qun, phụng
chỉ lập gia đình, nàng hớn hở tiếp nhận! Nàng từng nghĩ, có lẽ nàng sẽ
như lục bình cô độc quãng đời cuối cùng ở trong vương phủ. Nhưng hai
người cùng nhau trải qua sống chết ở biên quan, nàng không cách nào
quên. Hắn vì nàng đỡ một mũi tên đoạt mệnh, lúc đó thì vũng nước xuân
bình tĩnh như nàng đã nổi lên gợn sóng, hơn nữa nàng từng chút bại lui,
quân lính tan rã.
Trước kia nàng rất xác định, đời này theo đuổi hạnh phúc: một đời một kiếp một đôi người. Nhưng nàng dần dần mất tâm
trí, nàng thỏa hiệp, hớn hở tiếp nhận thê thiếp thành đoàn của hắn.
Nhiều nữ cùng một chồng. Nhưng trời xui đất khiến, hắn lại tự tay tặng
nàng đến nước lạ hòa thân. Lòng hắn hung ác, vứt đi tình ý của nàng
xuống vách núi, trên đại điện, nàng cuối cùng bù không được chờ đợi
trong lòng, ánh mắt chờ mong khóa chặt người hắn, lại đổi lấy cái nhìn
vô tình lạnh như băng. Đau lòng, nàng thổi một khúc 《mới gặp gỡ》, chôn
xuống trái tim u mê của mình. . . .
Trở thành hoàng hậu một
nước, nàng bình tĩnh sống qua ngày, không có ngươi lừa ta gạt, không có
âm mưu tranh thủ tình cảm. Bình tĩnh hạnh phúc khiến nàng quyến luyến,
nàng tựa hồ quên đau đớn trước kia. Nhưng mấy ngày nay Thái hậu lại rục
rịch, hy vọng có thể sanh con dưỡng cái cho Hiên, nàng mới ý thức, thì
ra là nàng trốn không thoát số mạng. Nàng chạy không thoát sứ mạng của
nữ nhân lại liều mạng ẩn núp. Trận truy đuổi này không biết khi nào dừng lại?
Nàng gật đầu bộ dạng phục tùng, hai chân cong lên. Cánh
tay ngọc ôm thật chặt, vùi đầu vào trong khuỷu tay. Nhắm lại hai mắt,
một mình đi vào trong sương mù.
Nàng bị vây khốn trong sự phiền
loại, lại không để mắt, vì sao Thái hậu vội vã không thể đợi như vậy?
Chẳng lẽ đơn thuần chỉ muốn hưởng vui vẻ thôi sao?
Từ Ninh cung, tai mắt Thái hậu phái ra vội vã trở lại, Thái hậu thả gối hoa trong tay ra, hai mắt tràn đầy ánh sáng chờ mong, không kịp chờ đợi hỏi: “Như thế nào?”
Cung nữ Tiểu Hồng khổ sở nuốt nước miếng, nàng thận trọng quan sát sắc mặt của Thái hậu, khẽ lắc đầu. Nhỏ giọng hồi bẩm: “Thái
hậu, thất bại!”
Bóng dáng Thái hậu lay động mấy cái, thất vọng khép cặp mắt. Sắc mặt tái nhợt, hai chân vô lực, cuối cùng ngã ngồi ở trên ghế.
“Thái hậu tha mạng!” Liếc thấy sắc mặt xanh mét của Thái hậu, Tiểu Hồng bịch một tiếng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
“Thôi!” Thái hậu nhẹ nhàng nói, phất tay một cái, Tiểu Hồng không tiếng động lui ra.
Mưu Sự Tại Nhân Thành Sự Tại Thiên, coi như bà hao tổn tâm cơ cũng không
đấu lại ý trời an bài. Bà cũng đừng mò mẫm giằng co, yên lặng theo dõi
biến hóa thôi!
Thật ra thì Thái hậu nhọc lòng như vậy cũng không phải đùa giỡn, ẩn tình trong đó chỉ có mình Dao nhi không biết. Hiên
nhi quá yêu Dao nhi rồi, bà làm mẫu thân chỉ có thể từ một bên hiệp trợ. Nhưng một mình Hiên nhi tình nguyện thì khi nào mới đến đầu! Nha đầu
Dao nhi này khi nào mới bằng lòng lưu ý người bên cạnh. Mới bằng lòng
rộng mở cánh cửa lòng tiếp nhận người bên cạnh. Tơ tình của đôi nam nữ
này thật khó đan!
Trong ngự thư phòng, Hoàng Phủ Hiên đứng ngồi
không yên, tấu chương bày trên bàn một chữ hắn cũng chưa xem vào. Tim
của hắn đã sớm bay đến Minh Dao cung rồi. Nếu như không có một màn lúng
túng tối hôm qua, có lẽ giờ phút này hai người đang nói chuyện trời đất, vui vẻ ở chung!
Mặc dù tối hôm qua cũng không có vượt giới hạn, nhưng hắn áy náy trong lòng, hắn vẫn xem Dao nhi là bảo bối, không nỡ
thương tổn một phân một hào, đêm qua khẳng định đã hù nàng, hắn càng
mghĩ trong lòng càng khó chịu! ‘ bùm ’ nện một quyền ở trên bàn.
Tiểu Lâm Tử ở bên ngoài nghe được thanh âm rõ ràng, ghé mắt len lén từ khe
cửa nhìn lại, lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, có chuyện gì phân phó nô tài
không?”
“Không có!” Hắn buồn bực mở miệng, trong lòng phiền não
bất an, giống như ngàn vạn con kiến xông loạn ở trong thịt, gặm cắn thịt của hắn từng chút. Mặc dù không đến nỗi đau thấu xương, nhưng lại nhột
nhạt khó nhịn.
Chợt, thanh âm Tiểu Lâm Tử vang lên lần nữa: “Hoàng thượng, Hàn tướng quân cầu kiến!”
Lâm triều đã qua, ngoại thần không thể dễ dàng vào cung , trừ phi có chuyện quan trọng.
Chẳng lẽ là biên quan lại xảy ra biến cố rồi hả ? Nghĩ đến khả năng này,
Hoàng Phủ Hiên hơi nhíu lông mày, trong lòng đè ép tức giận, hắn gằn
từng chữ: “Vào đi!”
Lúc Hàn tướng quân chưa vào, Hoàng Phủ Hiên
hít sâu một hơi. Bình phục tâm tình phức tạp, đợi Hàn tướng quân đẩy cửa vào, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, sóng nước chẳng xao, ngồi ngay ngắn trên
ngai rồng.
“Thần tham kiến hoàng thượng!” Hàn tướng quân lễ bái, Hoàng Phủ Hiên nhẹ nhàng phất tay một cái, thanh âm ôn hòa nhưng không
mất uy nghiêm truyền đến: “Hàn tướng quân miễn lễ!”
“Tạ hoàng
thượng!” Hàn tướng quân khó khăn đứng dậy, thân thể lớn tuổi khẽ run,
ánh mắt Hoàng Phủ Hiên chợt lóe, trong lúc lơ đãng hắn đã đi tới trước
mặt Hàn tướng quân, đỡ ông ngồi, Hàn tướng quân sợ hãi, vừa mới chuẩn bị quỳ xuống tạ ơn, liền bị hắn ngăn cản, hắn nói: “Hàn tướng quân không
cần phải khách khí, chỉ là không biết lúc này vội vã tới, có chuyện gì
quan trọng?”
“Bởi vì chuyện quân lương!” Hàn tướng quân nói ra,
nhìn vẻ mặt khẩn trương của ông, hơn nữa vẻ mặt đau khổ, Hoàng Phủ Hiên
thầm kêu không ổn. Dự cảm không may nảy sinh.
Hoàng Phủ Hiên chắp tay sau lưng, không ngừng di chuyển, hồi lâu sau hắn mới mở miệng: “hai triệu lượng kia không đủ sao?”
“Ai! Trước mắt không có vấn đề, nhưng lâu dài không chống đỡ được bao lâu.”
Quân lương là mệnh của các tướng sĩ, tướng sĩ là bảo đảm để quốc gia ổn
định và hoà bình lâu dài. Nếu như không giải quyết được, đưa tới khủng
hoảng là nhỏ, chỉ sợ làm cho chiến loạn thôi!
Không khí ngột ngạt trong ngự thư phòng Hoàng Phủ Hiên nóng nảy dạo bước trong phòng, tay thỉnh thoảng đặt lên cái trán. Mà Hàn tướng quân ở một bên cũng nóng nảy bất an, ông là nguyên lão Nguyệt quốc, trung thành vì nước. Hôm nay Nguyệt quốc gặp gỡ phiền toái lớn ông sao lại an tâm?
Chợt, ngoài cửa truyền đến tiếng bén nhọn, giống như ma âm từ địa ngục, khiếp người tiếng lòng: “Hoàng thượng, tiền tuyến truyền đến chiến báo!”
Tim của Hoàng Phủ Hiên đột nhiên bị treo lên cao, thanh âm nặng nề xuyên thấu không khí ngột ngạt: “Vào đi!”
Một binh sĩ chật vật không chịu nổi cơ hồ là lăn tới, hắn lăn lộn trên mặt
đất, trên mặt đều là nước bùn cà mồ hôi, khôi giáp trên người cũng rách
mướp, không cần suy nghĩ, Hoàng Phủ Hiên cũng biết tình thế nghiêm
trọng. Binh lính thật vất vả ổn định thân hình, thanh âm ai oán quanh
quẩn bên tai hắn: “Hoàng thượng, quân ta tan tác a!”
Cái gì?
Hoàng Phủ Hiên giống như là bị đả kích trầm trọng, thân hình lay động.
Nhưng làm đế vương, hắn không thể tùy ý biểu lộ tâm tình. Vẻ khẩn trương rất nhanh bị che giấu, Hoàng Phủ Hiên cáu kỉnh hỏi: “Tình huống chiến
trận như thế nào?”
“Hoàng thượng, bộ lạc Xích Luyện dốc hết binh lực tấn công Lạc Thành, Hàn tướng quân yếu không địch lại mạnh, vì bảo
vệ an nguy của bách tính, Lạc thành thất thủ!” Binh lính nói từng chữ,
cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra. Hơn nữa mắt binh lính còn đọng giọt lệ có thể thấy rõ, đều nói nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới
chỗ thương tâm. Như vậy có thể thấy được tâm tình xúc động phẫn nộ của
binh sĩ.
Thủ tướng Lạc Thành là trưởng tử của Hàn tướng quân,
anh dũng thiện chiến, tinh thông binh pháp. Hôm nay Lạc Thành thất thủ,
có thể thấy được binh lực cường đại của Xích Luyện.
Hoàng Phủ
Hiên gật đầu bộ dạng phục tùng, trầm mặc. Chợt Hàn tướng quân phịch quỳ
trên mặt đất, thanh âm già nua vang lên: “Hoàng thượng, thần xin đi xuất chiến giết giặc! Thu hồi Lạc Thành.”
Hoàng Phủ Hiên nhìn Hàn
tướng quân nằm rạp trên mặt đất, trước mắt thoáng qua cảnh tượng thê
thảm bởi vì kịch chiến mà máu chảy thành sôngm hắn nặng nề gật đầu, nói: “Được, Hàn tướng quân mang hai mươi vạn binh lên đường bây giờ! Nhất
định chấn hưng hùng phong Nguyệt quốc ta.”
“Thần tuân chỉ!” Cái trán nặng nề đập xuống đất, cũng biểu minh quyết tâm của ông. Đầu có thể rơi, thành không thể mất.
Ngày kế, Hàn tướng quân mang binh xuất chinh, Hoàng Phủ Hiên tự mình tiễn
hành. Chuyến đi hồi cung, hắn buồn buồn không vui, ủ rũ cúi đầu. Bên tai vang lên lời Hàn tướng quân nói trước khi chia tay: “Hoàng thượng, lần
xuất chinh thần thấy chết không sờn, nhưng thần lo lắng chuyện quân
lương, nếu như tướng sĩ biết được, nhất định tinh thần giảm mạnh, cực kỳ bất lợi đối với chiến tranh!”
Lời của Hàn tướng quân khiến Hoàng Phủ Hiên tâm phiền ý loạn. Số quân lương này làm sao có?
Trong Ngự Hoa Viên bên cạnh, Dao nhi mới từ Từ Ninh cung ra ngoài, dọc theo
đường đi tâm tình nóng nảy, chẳng biết tại sao? Đi tới đi lui, trong lúc vô tình nàng liếc thấy bóng dáng mệt mỏi cô đơn trong lương đình ở Ngự
Hoa Viên. Đuổi lui cung nữ, nàng bước nhẹ đến, ngồi ở bên cạnh hắn, lại
nhìn thấy hắn buồn buồn không vui, nhíu chặt mày. Vì vậy yếu ớt mở
miệng: “Hiên, xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho ta nghe không? Một người
kế ngắn, hai người kế dài, có lẽ ta có thể giúp ngươi ra ý kiến!”
“Ta. . . .” Hắn muốn nói lại thôi, chần chờ có nên nói cho nàng biết hay
không, nghĩ thầm: cần gì làm nàng ưu phiền đây? Liền khép miệng lại,
không nói nữa.
Dao nhi nhìn thấu tâm tư của hắn, biết hắn khó
xử, khuyên hắn: “Hiên, hôm nay ta cũng là một phần tử Nguyệt quốc, nên
ra một phần lực vì Nguyệt quốc. Ngươi không nói, ta cũng sẽ tra rõ .”
“Lạc Thành thất thủ, Hàn tướng quân đã mang binh đi trợ giúp, chỉ là quân
lương vẫn chưa có!” Hắn chần chờ nói ra ngọn nguồn chuyện, trong lúc nói chuyện chân mày nhíu chặt chưa từng giãn ra. Trong giọng nói cũng lộ ra bất đắc dĩ và khó khăn nồng đậm.
Vua một nước nhìn như mặt
ngoài vinh quang vô hạn, trên thực tế lại gánh chịu rất nhiều trách
nhiệm, bị mất rất nhiều vui vẻ bình thường.
Bị quyền lợi và gông xiềng trách nhiệm buộc chặt, cả hô hấp cũng khó khăn, Dao nhi chỉ là
một cô gái cũng không thể thoát khỏi số phận mà sống yêu tĩnh, huống chi quân vương? Việc này khiến Dao nhi cảm động, cũng quyết định tận hết
sức non yếu cho hắn, nàng hỏi: “Có thử quyên tiền người giàu chưa?”
“Nếu muốn lấy tiền từ túi người khác dễ vậy sao?” Hắn cười khổ hỏi ngược
lại, người với người, tiền tài là thứ mẫn cảm nhất, tựa như một cây dây
cung giương căng, đụng vào là gãy lìa.
Dao nhi nhàn nhạt cười, đuôi lông mày lộ ra nụ cười, nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không thể nào!”
Hoàng Phủ Hiên nghe vậy, mừng rỡ. Kích động kéo tay nàng, gấp không thể chờ hỏi: “Dao nhi có diệu kế gì?”
Nàng cố gắng tìm tòi ở trong đầu, rốt cuộc nghĩ ra một kế, nàng khẽ lại gần, nói: “Sĩ Nông Công Thương, thương nhân không thiếu tiền nhất, nhưng
khuyết địa vị. Mọi người thường thường dùng ánh mắt thế tục đối đãi
thương nhân, cho rằng bọn họ là gian thương hám lợi. Thường thường bị
người vung tay múa chân, bị người khinh thị. Nếu như phú thương quyên
tiền, hoàng thượng có thể phong bọn họ chức quan nhỏ, cứ như vậy, bọn họ lấy được địa vị tha thiết ước mơ, hoàng thượng cũng giải khẩn cấp. Đây
không phải là một công đôi việc sao?”
Hoàng Phủ Hiên cũng cho là kế này có thể được, chỉ là vẫn có chút bận tâm, hắn nói ra lo lắng của
mình: “Kế này rất hay, cho một quan chức nhỏ thật cũng không phải việc
khó, chỉ sợ những phú thương này họa loạn triều cương, các đại thần sẽ
không đồng ý.”
Nàng nhếch miệng, kéo ra một độ cong mỉm cười.
Nàng nhẹ nhàng phất tay, nói: “Không sao á! Chỉ là treo một hư danh, bọn họ căn bản không có quyền lợi thực chất, nếu như đại thần nào phản đối
liền bảo hắn nghĩ ra kế sách tốt hơn, nếu không thì phạt, giết một người răn trăm người, sẽ không ai dám dị nghị.”
“Không chỉ giải quyết vấn đề quân lương, hơn nữa lập uy tín trước mặt quần thần, quả nhiên
một công đôi việc a!” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, chân mày dần dần thư giãn ra. Vừa nói, khóe miệng còn hiện ra một nụ cười hoàn mỹ.
Nói làm
thì làm ngay, hắn kích tình mênh mông, chợt đứng dậy, nói: “Dao nhi, ta
sẽ đi gọi quần thần vào cung, chuyện này không thể chậm trễ trì hoãn!”
“Đi!” Nàng gật đầu, nhìn hắn, triển lộ nụ cười, càng thêm khích lệ Hoàng Phủ Hiên. Để cho hắn có quyết tâm.
Hoàng Phủ Hiên như một trận gió, trong nháy mắt, liền không có bóng dáng.
Nhìn hắn rời đi, Dao nhi cười yếu ớt, thật là một chủ nhân mạnh mẽ vang dội.
Chuyện rất nhanh vang dội Nguyệt quốc, vừa mới bắt đầu có một quan viên phản
đối, liền bị trừng phạt. Giết một người răn trăm người quả nhiên hữu
hiệu, quần thần không còn dị nghị, mà các phú thương nghe nói tin tức
này, tâm tình kích động không dứt, nhà bọn họ có tiền bạc vạn, vài chục
vạn lượng giống như vài cọng lông, nhưng có thể mua được địa vị, mua
được quan chức. Bọn họ không hề do dự móc tiền ra.
Ngắn ngủn một hai ngày, triều đình liền quyên được hơn ngàn vạn lượng, không chỉ giải quyết vấn đề quân lương rồi, còn bổ khuyết quốc khố thiếu hụt.
Việc này còn chiếu cáo người trong thiên hạ, quân vương Nguyệt quốc tài đức sáng suốt, đủ để chống lên bầu trời cho dân chúng.
Làm người ta dự đoán không tới chính là, Hoàng Phủ Hiên cư nhiên tuyên bố
với bên ngoài kế này là hoàng hậu nói ra, dân chúng không khỏi hoan hô,
khen ngợi hoàng hậu hiền đức. Lúc đó còn có ca dao:
Người như một nhà. Công chúa gả, điềm lành đến.
Hoàng hậu mưu, Nguyệt quốc hưng.
Phượng Hoàng cùng kêu, phúc trăm họ.
Tin tức này lan truyền nhanh chóng, trên dưới Minh quốc đều nghe nói tin
tức này. Có người vui mừng có người buồn, có người ảo não có người khóc. Có người hối hận có người hận.