Một khúc kêu khóc, hai đoạn tình duyên. Ba đời trằn trọc, bốn đời vươn tình.
Mưa bên ngoài vẫn rơi, trong miếu cũng hiện đầy lo lắng. Nặng trĩu, đè ở trái tim. Làm cho người ta thở không thông.
“Tại sao? Nói cho ta biết lý do!” Nhìn bóng lưng của hắn, oán hận và lửa
giận của Lưu Quân Dao đối với hắn lập tức xông lên trái tim. Thương tâm
gầm nhẹ.
Trừ tiếng gió, chính là trầm mặc!
Hồi lâu sau,
mới nghe được thanh âm nặng nề của Hiên Viên Triệt vang lên, nhìn như
rất là bất đắc dĩ, “Sinh ở hoàng gia, Bổn vương không có lựa chọn khác,
sinh ở nhà quan lại, ngươi cũng không được lựa chọn!” .
Thật như thế? Vì sao số mạng đùa cợt như thế?
Lòng không khỏi thấy đau buồn, vành mắt Lưu Quân Dao đỏ lên! Không nói gì
rơi lệ, cũng mơ hồ hai mắt, nàng không biết là lệ, hay là máu!
“Ta không tin, số mạng nắm giữ ở trong tay mình! Ta hận ngươi, thay đổi
thất thường, lúc muốn nâng lên trời, lúc không muốn một cước đá văng!
Ngươi xem ta là cái gì?” Nàng gầm thét. Bất đắc dĩ than thở !
Hắn thỉnh thoảng lạnh như băng, thỉnh thoảng ấm áp! Thỉnh thoảng thâm tình, thỉnh thoảng tuyệt tình! Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra? Chỉ cần
là chuyện của Nhu nhi hắn luôn đánh mất lý trí!
Nghe nàng nói
chuyện, Hiên Viên Triệt tức giận xoay người, hốc mắt đỏ lên, trong mắt
không có tiêu cự, không biết nhìn về phương nào. Quát um lên: “Ngươi coi như chưa từng gặp ta đi! Chuyện vặt ở phàm trần ta vứt không được, cũng không thể bỏ, mẫu hậu và hoàng huynh của ta, còn có sứ mạng trên lưng
của ta! Đừng quên, ngươi còn có phụ huynh. Sao ngươi có thể bất chấp tất cả vì riêng tư của bản thân?”
“Ta. . .” Nàng nhất thời á khẩu
không trả lời được, đúng nha! Mạng của phụ huynh, đều ở trong tay ta.
Mặc dù ta không phải Lưu Quân Dao thật, nhưng ba năm này, bọn họ xem ta
như ruột thịt, hòn ngọc quý trên tay! Ta có thể nào vong ân phụ nghĩa?
Quẳng bọn họ sau ót!
Ai. . . . . . , tiếng thở dài nồng đậm tràn ra từ trong miệng hai người.
Lưu Quân Dao khẽ cúi đầu trong nháy mắt, nước mắt không có tiền đồ nhỏ
xuống trên mặt đất, hóa thành một đóa hoa, kiều diễm ướt át. Hồng tươi!
Cuối cùng bị gió vô tình thổi đi hương tiêu ngọc vẫn!
Nhưng nàng ngại mình không đủ đau, còn muốn hủy diệt một tia hi vọng cuối cùng!
“Ngươi thật muốn tự tay đưa ta cho hắn sao?” Nàng tuyệt vọng gầm nhẹ.
“Một nữ nhân đổi giang sơn an bình, có gì không thể?” Nhìn ánh mắt tuyệt
vọng của hắn, cảm thụ hơi thở lạnh như băng từ trên người hắn tán ra,
kiên cường của Lưu Quân Dao hoàn toàn tan rã! Tay của nàng từ từ chảy
xuống. Buông ra!
“Thật xin lỗi!” Hắn chỉ nói ba chữ, lại đâm đau trái tim sắp tan rã của nàng. Nếu như nhảy xuống vách núi sẽ tan xương
nát thịt, hiện tại nàng thân hồn hủy diệt.
Lưu Quân Dao lắc đầu một cái, hít hít lỗ mũi. Ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng, cười thật là chua chát!
Nàng nâng khuôn mặt tươi cười lên, an ủi mình nói: “Không sao, từ nay về sau chúng ta chính là người dưng, nhưng trước đó, ngươi phải nói cho ta
biết tình trạng bây giờ!”
“Được!” giữa hai lông mày Hiên Viên
Triệt không thấy buông lỏng, hắn nhẹ nhàng che ngực, cố gắng giảm bớt
đau đớn! Nhưng lại không biết, có nỗi đau đã sâu đâm sâu vào trong lòng, nhổ không được, chỉ cần còn có nhịp tim, thì vĩnh viễn đau!
“Bộ lạc Xích Luyện đột kích, mẫu hậu phong ngươi thành Dao công chúa, đến
Nguyệt quốc hòa thân! Bây giờ chúng ta đang trên đường đến Nguyệt quốc!” Hiên Viên Triệt nói vài ba lời miêu tả lại chuyện đã trải qua. Thật ra
thì hắn chỉ không nhẫn tâm nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng,
muốn vội vàng né ra!
Nàng kinh ngạc đứng, giống như một tượng gỗ, cũng không nhúc nhích!
“Ngươi tốt nhất nghỉ ngơi đi! Mưa tạnh sau chúng ta lập tức lên đường!” Hiên Viên Triệt lưu lại một câu liền chạy trối chết.
Nhìn bước chân vội vàng của hắn, nàng rốt cuộc không chịu nổi, té xuống đất, lệ không ngừng chảy! Mới vừa rồi giả bộ kiên cường, ai có thể thấy được lòng của nàng đang rỉ máu!
Từ nay Tiêu lang là người ngoài đường! Chợt nàng đứng dậy, kêu một câu: “Đợi đã nào…!”
Nghe tiếng, hắn dừng bước, một trận gió quất vào mặt, ‘ chát ’ nàng tát một
cái vào trên mặt hắn, cười lạnh hung ác nói: “Nhớ, là ta bỏ ngươi! Mà
ngươi ngày sau sẽ phải hối hận!”
Đáy mắt dính vào một tầng hận ý, nàng tiêu sái xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi!
Chương 68: sứ mạng là một thanh kiếm đoạt mệnh
Yêu, hoặc là tương cứu trong lúc hoạn nạn, hoặc là cá quay về nước!
Gió ngừng thổi, mưa không ngừng. Tâm đi, không về được.
Nàng đi về phía xe ngựa từng bước từng bước, nhẹ nhàng nhấc làn váy. Một cái chân bước lên xe ngựa, cái chân còn lại vẫn rơi trên mặt đất.
Nàng tự nói với mình phải xem thảm trạng chật vật không chịu nổi của hắn! Vì vậy khẽ nghiêng đầu. Nhìn Hiên Viên Triệt trên lưng ngựa. Hai người
nhìn nhau. Tia lửa đốt ở trên không! Đan vào triền miên, liên miên không dứt. . . . . .
Thời gian ngưng lại vào giờ khắc này, bất đắc dĩ, lòng chua xót! Đau đớn lưu động trong tim bọn họ.
Cuối cùng không cải biến được cái gì, nàng vẫn độc ác xoay người, bước lên
xe ngựa. Trong khoảnh khắc rèm hoàn toàn buông xuống, nàng đã lệ rơi đầy mặt!
Cách một tấm rèm, giống như cách muôn sông nghìn núi! Không vượt qua được.
Dọc theo đường đi thật yên lặng, nhưng ở chỗ thần bí, có người cũng đang tỉ mỉ mưu đồ một cuộc ám sát! Sứ mạng nàng gánh trên người chính là một
thanh kiếm đoạt mệnh. Khiến cả đời nàng không sống yên ổn!
Đoàn
xe chậm rãi đi đến trước một cốc, hai bên đều là núi cao, trên núi còn
có cây cối buội rậm, ngửa đầu nhìn lên trên, gió thổi qua. Thổi trúng lá cây vang sào sạt. . . . . .
“Dừng” Hiên Viên Triệt hô to một
tiếng, theo thanh âm vang lên, hắn phất tay về phía sau một cái, đoàn xe lập tức dừng lại hành động.
“Vương gia, có gì phân phó?” Thị Vệ Trưởng nhìn bốn phía, âm thầm quan sát uy hiếp ẩn núp! Cẩn thận hỏi.
“Phân phó, cẩn thận đi tới!” Hiên Viên Triệt phân phó, chẳng biết tại sao,
nội tâm hắn rất thấp thỏm! Hơn nữa có dự cảm bất tường, cảm giác sẽ có
việc xảy ra!
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Thị Vệ Trưởng không dám lười
biếng, lập tức phân phó. Lưu Quân Dao cũng ngửi thấy không khí không
bình thường này. Nàng nhẹ nhàng vén rèm lên. Nhìn hai bên núi một chút.
Tầm mắt cuối cùng rơi vào trên bóng lưng của Hiên Viên Triệt một lát,
nàng hạ mi xuống, che giấu chua xót ở đáy mắt!
Xe ngựa thận
trọng đi vào, mỗi đi một bước, tâm mọi người liền nhấc lên một cái. Mắt
liếc núi cao. Vểnh tai lên, một chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho bọn họ run sợ trong lòng.
Dần dần, bọn họ bình an đi tới trong sơn
cốc. Khi trái tim treo cao của bọn họ từ từ để xuống thì ngoài ý muốn
lại xảy ra. Một hồi thanh âm vang lên, ba mươi mấy người áo đen che mặt
từ trên núi vọt ra. Từng người đều cầm đại đao sáng loáng. Bọn họ là ma
đầu giết người không chớp mắt, theo đại đao quơ múa, từng thị vệ té ở
trong vũng máu.
Sau một phen đọ sức, hai bên đều tổn hại! Chỉ
còn lại ba thị vệ cùng Hiên Viên Triệt vây quanh xe ngựa, bảo vệ Dao
công chúa! Bảo vệ sứ mạng!
“Các ngươi rốt cuộc là người phương
nào? Xe ngựa của công chúa cũng dám cướp?” Thị vệ rống to, hắn nói, cũng không buông lỏng kiếm bén! Giống như chim ưng cuồng nộ. Hận không thể
dùng móng vuốt xé kẻ địch thành mảnh nhỏ!
Hai tay trong tay áo
của nàng nắm chặt, ngón giữa có một ngân châm vận sức chờ phát động! Đột nhiên, nàng nghe được một đội nhân mã khác vọt về phía bọn họ. Nàng
nhanh chóng để ngân châm xuống, lẳng lặng chờ đợi. . . . . .
“Giết. . . . . . A. . . . . . Giết. . . . . .” tiếng reo hò đinh tai nhức óc
vang dội sơn cốc. Hai đội nhân mã nhìn như chém giết lẫn nhau. Lại nhìn
như tranh đoạt Dao công chúa với nhau!
Mà bọn Hiên Viên Triệt bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm sợ ngây người, suy nghĩ nát óc cũng
nghĩ không thông nguyên do trong đó!
Nhưng bọn họ vẫn lựa chọn ngồi yên xem hổ đấu, chờ bọn chúng đẹu tổn thương thì trốn đi!
Thực lực của hai đội nhân mã tương đương, đọ sức suốt thời gian một ly trà,
nguyên khí của bọn họ dần dần tổn thương nặng nề. Lúc này, Dao công chúa vén rèm lên, lên tiếng kéo bọn Hiên Viên Triệt đang sửng sốt trở về:
“Mau lên xe ngựa!”
Nghe được âm thanh, bọn Hiên Viên Triệt không hề do dự nhảy lên xe ngựa. Năm người lái xe ngựa mạnh mẽ đâm tới! Chỉ
thấy bụi đất tung bay, người đã đi xa. Mà bọn thích khách sớm mất hơi
sức đuổi theo, chỉ đành phải trơ mắt nhìn bọn họ chạy trốn!