Hiên Viên Triệt bởi vì mưu kế được như ý mà trầm mê ở trong vui sướng đắc chí, tựa hồ quên quan sát huyền cơ trong đó!
Dao nhi ẩn nhẫn tức giận không phát, tích lũy vô hạn trong lồng ngực, hết
sức căng thẳng! Hiên Viên Triệt khẽ ghé mắt, liếc thấy nàng cúi đầu vẻ
mặt buồn thiu đáng thương, hắn liền điên cuồng ghen tỵ! Sự thông minh
của nàng, vẻ đẹp của nàng, tất cả vốn thuộc về hắn, nhưng hiện nay đã bị một nam nhân khác đoạt đi.
Hắn có thể nào không ghen tỵ? Có thể
nào không thương tâm? Hiên Viên Triệt tàn khốc cười lạnh chất vấn: “Thế
nào? Ngươi rất thương tâm?”
“Đúng! Loại người lãnh khốc tuyệt tình như ngươi sẽ không hiểu.” Dao nhi ngẩng đầu lên tuyệt nhiên cười một tiếng, giễu cợt.
Những lời này hoàn toàn kích thích Hiên Viên Triệt, hắn ghét nhất Dao nhi
đuổi ahắn khỏi cuộc đời của nàng, hắn không cho phép chuyện như vậy xảy
ra, lửa giận nhiễm đỏ hai mắt hắn, hai tay hắn nắm hai vai của nàng, bức bách Dao nhi nhìn vào mắt của hắn, thanh âm hắn bi thương trầm thấp:
“Trẫm không cho phép hắn xuất hiện trong tánh mạng của ngươi nữa, cuộc
đời của ngươi chỉ có thể có ta!”
Uy hiếp trắng trợn đổi lấy nụ
cười giễu cợt của Dao nhi, Dao nhi chút cảm thấy đau đớn trên bả vai,
nàng nhẹ nhàng khạc ra mấy chữ: :”Ban đầu ngươi nhẫn tâm vứt bỏ ta, ở
trong ngôi miếu đổ nát, ta đã nói ngươi sẽ hối hận, hiện tại tin?”
“Trẫm quả thật hối hận! Nhưng trẫm có thực lực thay đổi càn khôn!” lạnh như
băng tràn đầy trong tròng mắt lộ ra một cỗ tự tin, hắn khoái trá nhếch
miệng! Trước kia hắn không thể ra sức, nhưng bây giờ hắn là đế vương,
nắm quyền to sống chết trong lòng bàn tay, thứ một nữ nhân muốn hắn đều
có thể cho!
Nhưng hắn tựa hồ đánh giá cao mình, đánh giá thấp Dao nhi! Nàng cúi đầu gật đầu: “Quả thật ngươi có thực lực!”
Nhưng lời nói xoay chuyển: ” ngươi thật rất đáng thương! Muốn dùng quyền lực
địa vị đổi nữ nhân, đổi hạnh phúc! Ngươi không cảm thấy mình rất đau xót sao?”
Giọng của Dao nhi trở nên sục sôi, thanh âm đề cao rất
nhiều: “Vì củng cố địa vị Hiên Viên gia, ngươi phụ ta một lần lại một
lần, độc ác đẩy ta vào vực sâu vạn trượng! Hiện tại nắm đại quyền, tránh lo âu về sau rồi ! Liền muốn cất ta vào trong ngực, ngươi cho ta là cái gì? Bọc quần áo sao? Nặng liền ném, có ích liền nhặt lên!”
Nhiều tiếng chất vấn của nàng khiến Hiên Viên Triệt không phản bác được, trầm mặc, nhưng hắn thủy chung không cam lòng!
Hai cánh tay lại hung hăng ép nàng vào trong ngực, tựa hồ muốn vò nát nàng
hòa làm một thể, Hiên Viên Triệt tuyệt vọng gầm nhẹ: “Ngươi chính là một cái túi y phục, thời thời khắc khắc phải dính vào lưng ta! Ai cũng đừng muốn nhúng chàm!”
Dao nhi hoàn toàn bị chọc giận, nàng chưa từng gặp người vô lại không biết thẹn như vậy, nàng giùng giằng ở trong lòng hắn, la hét: “Buông ta ra, đồ lưu manh!”
“Lưu manh? Vậy trẫm
liền lưu manh cho ngươi xem!” Người giận dữ không còn lý trí, mắt thấy
cái miệng của hắn sắp đụng vào, Dao nhi dưới tình thế cấp bách, nâng bàn tay lên vỗ vào trên mặt hắn, một dấu tay đỏ tươi liền hiện ra!
Thừa dịp hắn chưa phản ứng kịp, Dao nhi cong chân lên, nhẫn tâm đá vào dưới
hông hắn, mắng to một tiếng: “Hạng người vô sỉ hạ lưu!”
Vì vậy
tức giận đằng đằng rời đi, mà Hiên Viên Triệt bị nàng đá một cước đứng
không thẳng lưng, phẫn hận nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, cắn răng
nghiến lợi để nàng rời đi.
Dao nhi tức giận đằng đằng trở lại Lê
Hoa uyển, khí trời nóng bức, trong lòng phiền não,” Lục Nhi, Lục Nhi. . . .” Muốn tìm người tri tâm nói chuyện một chút, cố tình lại không thấy
bóng dáng Lục Nhi, Dao nhi càng thêm tâm phiền ý loạn, vì vậy một mình
nàng trốn trong phòng ngủ! Hi vọng tỉnh dậy, tức giận đều tan mất.
Đợi hoàng hôn lại tới, Dao nhi không nhịn được bò dậy từ trên giường, nàng
nằm lâu lại không hề buồn ngủ! Nhưng nàng lười biếng gượng chống đến
hoàng hôn mới rời giường! Mặc quần áo tử tế, mới vừa đẩy cửa ra, một
bóng dáng màu xanh lá cây chợt vào trong phòng Lục Nhi, Dao nhi không
vui cau mày!
Dạo này Lục Nhi cứ lén lút, giống như đang làm
chuyện gì không đứng đắn, Dao nhi rón rén đến gần gian phòng Lục Nhi,
nằm ở trên cửa sổ dùng ngón tay thọt một lổ nhỏ, đưa mắt lại gần, chỉ
nhìn thấy bóng lưng Lục Nhi! Nàng ta móc ra một gói bột thuốc từ trong
tay áo, bỏ vào trong nước trà!
Dao nhi cả kinh thất sắc, bởi vì
nước trà kia ngày thường là bưng cho nàng uống, nói như vậy, Lục Nhi
muốn hạ độc hại nàng? Không đúng! Lục Nhi là sư huynh phái tới, lý ra
không nên có ý xấu! Chẳng lẽ Lục Nhi này là giả hay sao?
Dao nhi
vì sự phỏng đoán này mà thất kinh, thời gian này sống chung với sói, Dao nhi đẩy mình vào trên vết đao, hôm nay nhớ tới, ngược lại kinh tâm động phách!
Chợt nữ tử áo xanh xoay người lại nhìn chung quanh, Dao
nhi che miệng không để cho mình thét chói tai, không phải Lục Nhi, là
Lan nhi! Sao Lan nhi mặc y phục Lục Nhi đi vào bỏ thuốc?
Ông
trời….! Ai có thể nói cho ta biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Dao
nhi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, người có thể tin tưởng được đều
không còn, cõi đời này còn có ai đáng tin tưởng!
Dao nhi ôm ngực
cúi đầu! Đỡ tường đi từng bước từng bước! Chợt, mắt Dao nhi thoáng qua
một tia sáng! Nàng vọt tới cửa phòng Lục Nhi, vừa lúc đụng thẳng Lan
nhi.
Lan nhi bị tại chỗ bắt thất kinh, nhưng rất nhanh trấn định lại, cười lạnh nhìn Dao nhi không nói một lời!
Dao nhi cười lạnh, rống giận: “Người nào phái ngươi tới?”
Lan nhi không nhìn lửa giận của nàng, mặt không chút thay đổi, lãnh nhược
băng sương! Không giống Lan nhi nghịch ngợm đáng yêu quá khứ, càng thêm
xác nhận phỏng đoán của Dao nhi là đúng!
Lan nhi cười lạnh một
tiếng, nhìn thành cung bên ngoài Lê Hoa uyển, nàng tức giận vận đan điền chuẩn bị bay ra ngoài, Dao nhi thấy thế đoán được ý đồ của nàng, không
để ý nâng cao bụng bự phi thân ngăn trở đường đi của nàng, lạnh lùng
nói: “Muốn chạy? Không có lối thoát!”
Hai người đánh túi bụi ở
trong sân, không muốn dừng lại chiến đấu, không ai nhường ai! Võ công
hai người xem như cân sức ngang tài, nhưng dù sao Dao nhi bận tâm đứa bé trong bụng không dám dùng toàn lực! Ba phen mấy lượt thiếu chút nữa để
Lan nhi chạy trốn.
Cái trán Dao nhi dần dần ra mồ hôi hột, nàng
thầm kêu không tốt! Nếu không mau chóng tiêu diệt kẻ địch, nàng sẽ không xong. Vì vậy Dao nhi đá nàng một cước, sau đó tay trái vỗ một chưởng
tới, khí thế sét đánh không kịp bưng tai, tay phải nàng đánh ra, một
ngân châm cắm vào huyệt bách hội của nàng, nàng ta đột nhiên ngã xuống
đất ngất đi bất tỉnh nhân sự!
Dao nhi thở phào một cái, lập tức
ngồi chồm hổm xuống, đưa tay tháo ra mặt nạ mỏng trên mặt nàng, lộ ra
gương mặt xa lạ! Dao nhi cười lạnh, lầm bầm lầu bầu: “Quả nhiên dự liệu
không sai!”
Vừa rồi rình coi vô tình liếc thấy mu bàn tay trắng
noãn của Lan nhi giả, trong lòng thầm kêu không tốt! Bởi vì lúc Lan nhi
luyện võ mu bàn tay bị kiếm quẹt làm bị thương để lại vết sẹo, mà trên
mu bàn tay kẻ địch không có vì vậy khiến Dao nhi hoài nghi!
Nhưng tại sao nữ nhân này lại dịch dung đi vào hại nàng? Đúng rồi, thuốc! Đáy mắt Dao nhi bắn ra ánh sáng! Vội vã chạy vào trong phòng Lục Nhi bưng
bình trà kia lên, để ở chóp mũi ngửi, vô sắc vô vị! Nàng cũng không biết là thuốc gì!
“Cởi chuông phải do người buộc chuông!” Dao nhi tự lẩm bẩm.
Vì vậy cầm bình trà đi ra, lại liếc thấy trên đất trống rỗng! Nữ thích khách vừa rồi đã không thấy bóng dáng.
Không ổn! Dao nhi sững sờ khổ sở nghĩ! Đáy mắt dính vào vẻ lo lắng, kẻ địch ở trong tối, nàng ở ngoài sáng! Lại tứ cố vô thân, sao nàng có thể tránh
được ám toán của kẻ địch đây?
Ai! Thật nhức đầu! Nếu Hiên ở đây thì tốt. Tối thiểu có một bả vai dựa vào!
Lúc Dao nhi mặt ủ mày ê, Lục Nhi trở lại, Dao nhi cáu kỉnh hỏi: “đi đâu vậy?”
Lục Nhi bởi vì rống giận của nàng mà dừng chân, không biết sao hôm nay phu
nhân lại nóng tính? Lục Nhi nháy mắt vô tội mê mang đi về phía Dao nhi, ở bên người nàng nói nhỏ: “Lục Nhi bị gọi đi lan hiên cung!”
Chuông báo động của Dao nhi gõ vang, khẩn trương hỏi: “Lan nhi có chuyện gì?”
Chỉ thấy Lục Nhi nhìn bốn bề vắng lặng, tiến tới bên tai Dao nhi nói nhỏ:
“Lan nhi nói hoàng thượng có dị động, tựa hồ mưu tính đối phó Nguyệt
quốc!”
“Này. . . .” Dao nhi khẩn trương bất an, khẽ cắn răng! Trước có ác lang phía sau có truy binh! Nàng nên làm thế nào cho phải?
Chợt Lục Nhi liếc thấy bình trà trong tay nàng, nghi ngờ hỏi: “phu nhân, người cầm bình trà làm gì?”
“A! Mới vừa rồi có người giả làm Lan nhi lẫn đi vào bỏ thuốc, bị ta bắt! Ta muốn nghiên cứu rốt cuộc là thuốc gì!” giọng nói Dao nhi nhẹ nhàng,
giống như chiến đấu kinh tâm động phách vừa rồi chỉ là ảo cảnh, nhưng
Lục Nhi lại nghe đến tim gan run sợ, không để ý lễ tiết, cầm lấy tay
nàng, nóng nảy hỏi: “phu nhân, ngươi có bị thương không? Thích khách kia là ai?”
“Thích khách đoán chừng được đồng bọn cứu đi, về phần
ta, dĩ nhiên không sao, đừng lo lắng Lục Nhi!” Dao nhi lại nhẹ nhõm nói, nhưng Lục Nhi cũng không dám qua loa, kẻ địch dám tới một lần, sẽ dám
đến lần thứ hai. Lục Nhi thề, về sau nhất định một tấc cũng không rời
bảo vệ phu nhân an toàn.
Hai người vào trong viện ngồi xuống trên ghế đá, Dao nhi thả một tín hiệu! Sau đó vùi đầu nghiên cứu bình trà,
thời gian trôi qua hồi lâu, người nên đến vẫn bặt vô âm tín.
Dao
nhi không kiên nhẫn đợi được nữa, không ngừng oán trách càu nhàu: “Sư
huynh xảy ra chuyện gì? Lúc cần không thấy bóng dáng, lúc không cần lại
lắc lư trước mắt!”
Vẻ mặt Dao nhi buồn thiu, hai lông mày nhíu
chung một chỗ, rất là đáng yêu! Trên mặt Lục Nhi hiện lên nụ cười nhàn
nhạt, không tự chủ nói: “Hắn, cả ngày bị tiểu cô nương đuổi theo, đang
chạy trốn chung quanh!”
Nghe vậy, động tác trong tay Dao nhi dừng lại, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lẫm liệt khóa ở trên người Lục Nhi,
trầm giọng hỏi: “Gần đây ngươi đã gặp hắn?”
“Không có. . . .
Không có! Lục Nhi sống ở trong hoàng cung cả ngày, sao có thể có cơ hội
gặp hắn! Ta chỉ suy đoán lung tung thôi!” Lục Nhi lên tiếng phủ nhận,
Dao nhi phát hiện một tia né tránh ở trong ánh mắt nàng, liền khẳng định Lục Nhi đang nói láo!
Lục Nhi bị Dao nhi nhìn chăm chú da đầu tê dại, ngượng ngùng cười một tiếng, sửa sang lại tâm tình thản nhiên đối
mặt ánh mắt hoài nghi của nàng. Gần đây Lục Nhi khác thường, lòng dạ Dao nhi biết rõ, nhưng nàng không muốn xuyên phá tờ giấy này! Chỉ cần Lục
Nhi không sợ nàng, nàng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Dao nhi cúi đầu, đặt tinh lực toàn thân ở trong ấm trà, Lục Nhi buông lỏng
thân thể, miệng thở ra thật dài. May mắn cuối cùng đã tránh được, Lục
Nhi đứng lên nói: “phu nhân, Lục Nhi đi pha bình trà!”
Vừa nói
lập tức chạy trốn, lúc trở về trong tay đã bưng nước trà tỏa hương, Lục
Nhi rót một ly cho nàng, Dao nhi bưng lên đặt ở khóe miệng, hương trà
tỏa ra bốn phía bay vào trong mũi nàng, nàng cảm nhận được một mùi thơm
quen thuộc như có như không. Giống như trong thức ăn gần đây!
Dao nhi dừng một chút, sau đó uống một hơi cạn sạch. Không hề chần chờ.
Điều này cũng làm cho Lục Nhi yên lòng, nếu như quan sát cẩn thận, nhất
định có thể nhìn đến nụ cười nhạt ở khóe mắt đuôi mày của Lục Nhi.