Bên trong hoàng cung thật to chỉ có thưa thớt vài bóng người, cung điện
phồn hoa phú quý hơi có vẻ thê lương, trong đại điện Hiên Viên Triệt yên lặng tựa vào ghế rồng, đôi tay đặt ở trên lan can nắm thành quả đấm,
sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi màu xanh, hai mắt nhìn thẳng phía trước
trống rỗng vô hồn! Bộ dáng như bệnh thời kỳ chót.
Trên đỉnh đầu
hắn là một tấm bảng, phía trên có vài chữ to rồng bay phượng múa, hiển
lộ phong thái quý phái của hoàng gia. Chợt, cửa lớn bị một cước đạp ra,
thập hoàng thúc dẫn dắt một đội nhân mã xông tới, bọn lính rối rít đứng
thành hai hàng, kiếm trong tay chỉ về Hiên Viên Triệt, thập hoàng thúc
lại là tay không đi lên trước, đứng lại ở dưới ghế rồng cách đó không
xa, cười lạnh!
Nhìn thấy tình cảnh ấy, mặt Hiên Viên Triệt không đổi sắc, giống như đã sớm dự liệu được! Trên mặt Hiên Viên Triệt mang
theo nụ cười yếu đuối, nhẹ giọng nói: “Thập hoàng thúc, không nghĩ tới
lần gặp cuối cùng của chúng ta lại là tình cảnh này!”
“Cháu
ngoan! Nếu như ngươi đoán trước nên chủ động thối vị nhượng hiền, tránh
cho dân chúng chịu khổ vất vả theo ngươi!” Thập hoàng thúc hung ác quyết tâm không nhớ tình cũ, hắn đặt hết tâm tình vào quyền thế địa vị, lương tâm đã sớm bị diệt!
Việc đã đến nước này, Hiên Viên Triệt cũng
không muốn tốn nhiều miệng lưỡi, Hiên Viên Triệt cười lạnh, mặc dù thân
thể suy yếu, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra uy nghiêm không thể xâm phạm. Hắn
lạnh lùng nói: “Nếu thập hoàng thúc tuyệt tình như thế, trẫm cũng không
muốn nói thêm cái gì! Nhưng chết cũng phải cho trẫm được hiểu rõ. Vì sao thập hoàng thúc có thể dễ dàng đi vào hoàng cung? Vì sao tự tin có thể
đi lên ngôi vị hoàng đế? Tại sao Trẫm lại trúng độc?”
Thập hoàng thúc cười đắc ý, nói: “Bổn vương sẽ cho ngươi hiểu rõ rồi chết! Ngươi
có ngày hôm nay đều do họ ban tặng!”, thập hoàng thúc vỗ tay, hai nữ tử
xinh đẹp từ ngoài điện đi vào, một người vẫn là áo lửa đỏ, nhiệt tình
không bị cản trở! Một nữ tử khác lại mặc áo trắng thanh tú thoát tục.
Hiên Viên Triệt liếc mắt nhận ra họ, không thể tưởng tượng nổi nhìn họ, hỏi: “Nhu nhi, Vũ phi! Sao các ngươi lại. . . . “
“Ha ha ha. . . .” Thập hoàng thúc đắc ý phách lối ngửa mặt lên trời cười
nhạo Hiên Viên Triệt, lạnh lùng nhếch miệng, tàn nhẫn nói: “Cháu ngoan,
không nghĩ tới! Người bên gối lại cống hiến vì bản vương? Khiến ngươi
khó lòng phòng bị!”
Hiên Viên Triệt tự giễu cười, che ngực, yếu
đuối ho khan, chọc cho Liễu Nhu đau lòng! Nàng nhìn người yêu yếu đuối
trên ngai rồng. Nàng hận không thể chịu đựng cho hắn! Nhưng Vũ phi lại
mỉm cười đi về phía thập hoàng thúc! Nụ cười của nàng vẫn chói mắt,
nhưng lại là độc dược tàn nhẫn nhất thế gian! Làm cho người ta chìm đắm
trong tươi cười của nàng bất tri bất giác chết đi.
Ho khan cơ hồ rút sạch hơi sức cả người Hiên Viên Triệt, hắn lấy ra một cái khăn mùi
soa lau khô tia máu lưu lại ở khóe miệng, vẻ mặt cứng ngắc cười không
nổi, thân thể hắn xụi lơ ở trong ngai rồng, nói: “Quả thật không nghĩ
tới! Người nhà yêu thương lại tự tay đưa trẫm đến Hoàng Tuyền!”
Vũ phi khinh thường cười, nói ra toàn bộ quá trình hắn trúng độc: “Hoàng
thượng! Trúng độc hoàn toàn là nhờ công lao của Quý Phi tỷ tỷ! Nếu không phải là nàng toàn tâm toàn lực suy nghĩ cho hoàng thượng, vừa pha trà
vừa nấu cháo, hoàng thượng làm sao không trúng độc?”
Liễu Nhu ôm hận nhìn chằm chằm Vũ phi, hận không thể xé nát nàng, nhưng nàng không
thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không nhi tử và hoàng thượng đều không giữ được.
Lúc này, thập hoàng thúc hồi tưởng lại cảnh tượng thê lương lúc nhỏ, hận ý trong lòng càng đậm, vốn là hắn có thể sống hạnh
phúc với mẫu phi, nhưng tất cả đều tan biến trong nháy mắt, hắn đeo tội
danh nghiệt chủng chạy trốn, hôm nay vương giả trở về, hắn muốn diệt trừ đá chắn đường, thập hoàng thúc cười rất tàn nhẫn, thanh âm lạnh như
băng: “Bổn vương hao hết thiên tân vạn khổ thành lập quân đội, luyện
công tẩu hỏa nhập ma, từng chạy trốn, từng ăn xin. Giết chết Dạ Quân ngu xuẩn sử dụng tên hắn sống tạm qua ngày. Chính là vì một ngày ngóc đầu
trở lại!”
Hiên Viên Triệt đồng tình nhìn thập hoàng thúc, nói:
“Trẫm không biết hoàng thúc đã trải qua cuộc sống ăn xin, nếu không. . . . “
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị thập hoàng thúc cáu kỉnh cắt
đứt. Cặp mắt hắn ta bắn ra ánh lửa oán hận: “Chớ giả mù sa mưa! Đã
muộn!”
“Bổn vương không có nhẫn nại, mau hạ chiếu sách truyền
ngôi!” Thập hoàng thúc thúc giục, Hiên Viên Triệt không vui cau mày, nắm chặt hai quả đấm. Chợt, một thanh âm khiến Hiên Viên Triệt gần như
tuyệt vọng dấy lên hi vọng. Chỉ nghe ngoài cửa lớn truyền đến thanh âm
già nua nhưng uy nghiêm mười phần!
Cao thái hậu cất bước đi vào, lạnh giọng giễu cợt: “Thập đệ có quá ngây thơ hay không? Năm đó phụ
hoàng không truyền vị cho ngươi, hôm nay hoàng nhi cũng sẽ không!”
“Lời ấy của hoàng tẩu sai rồi, năm đó Bổn vương tuổi còn nhỏ quá vô lực
tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thời gian thay đổi, hôm nay Bổn vương có
năng lực lấy lại đồ thuộc về ta, ngăn trở, giết không tha!” Thập hoàng
thúc tỏ khí phách làm người run sợ, trong giọng nói lộ ra hận ý nồng
đậm, trên nét mặt mang theo độc ác, tất cả mưu đồ hắn rắp tâm chuẩn bị
kỹ sẽ được như hắn mong muốn sao?
Thấy đuôi lông mày mẫu hậu
toát ra nụ cười, Hiên Viên Triệt lập tức có tinh thần, bởi vì hắn hiểu
cơ hội tới, hắn rốt cuộc chờ đợi đến ngày rửa nhục. Bị bệnh nhiều ngày
đã hao hết thể lực tinh lực của hắn, nhưng chuyện kế tiếp lại khiến cho
hắn có tinh thần gấp trăm lần.
Thập hoàng thúc không nhịn được
thúc giục lần nữa: “Mau hạ chiếu truyền ngôi, Bổn vương sẽ cho ngươi một tòa biệt viện bảo dưỡng tuổi thọ, nếu không Bổn vương tuyệt không lưu
tình!”
Chợt, Hiên Viên Triệt bệnh thời kỳ chót, từ từ đi xuống
từ ghế rồng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm thập hoàng thúc kiêu
ngạo vô cùng, châm chọc cười, nói: “Hoàng thúc, ai chết vào tay ai còn
chưa biết? Chớ cao hứng quá sớm rồi !”
Lúc này, Hiên Viên Triệt
phát hiện Vũ phi đang lườm hắn, vì vậy Hiên Viên Triệt khinh miệt cười
một tiếng, thập hoàng thúc chợt ôm hai vai Vũ phi, cao ngạo nói: “Nữ
nhân đều là của Bổn vương rồi, ngươi còn không nhận thua!”
Mặt
Hiên Viên Triệt không chút thay đổi nhìn đôi cẩu nam nữ này, chợt xuyên
thấu qua cửa chính rộng mở, hắn trông thấy bầu trời đốt ánh lửa mờ ảo,
tảng đá nặng trĩu trong lòng rốt cuộc nhanh chóng buông xuống, trong lúc lơ đãng hắn nhếch khóe miệng chọc giận thập hoàng thúc, thập hoàng thúc xoay tròn xinh đẹp, đoạt lấy kiếm trên tay binh lính bên cạnh, chỉ vào
Hiên Viên Triệt, giương cung bạt kiếm, không khí trong đại điện nhất
thời bị ép rất thấp.
Chợt, một cỗ lực cường đại bay vào đánh rớt kiếm trên tay thập hoàng thúc xuống đất. Mọi người cả kinh thất sắc,
rối rít quay đầu lại nhìn nhưng tất cả đều trống rỗng, lúc mọi người
nghi ngờ không hiểu, Ám Dạ mang theo một đội tinh binh xông tới, kiếm
gác ở trên cổ binh lính thập hoàng thúc, cổ có thứ lạnh băng khiến binh
lính rối rít buông kiếm ôm đầu đầu hàng.
Biến cố quá nhanh, giết đến thập hoàng thúc ứng phó không kịp. Một hồi hốt hoảng rất nhanh bị
áp chế, thập hoàng thúc cười lạnh hỏi ngược lại: “Mấy tên lính quèn ngăn cản được trăm vạn hùng binh của Bổn vương?”
Lúc này, Lạc Thiên
và lão tướng quân đi tới, quỳ xuống bẩm báo: “khải tấu hoàng thượng,
nguy cơ của hoàng cung đã giải trừ, nhóm lớn phản quân bị bắt đã được
giải vào thiên lao chờ hoàng thượng xử phạt!”
“Tốt! Tướng quân
không thể không có công!” Hiên Viên Triệt mừng rỡ, nhưng thập hoàng thúc lại là sắc mặt lo âu, thân hình hơi không ổn. Lắc lư mấy cái hắn mới
đứng lại.
Cao ngạo ngẩng đầu lên, nói: “Chỉ là mấy người lính mà thôi, Bổn vương đã hạ lệnh bao vây Đô thành, chỉ đợi Bổn vương ra lệnh
một tiếng, sẽ đạp bằng hoàng cung.”
Thập hoàng thúc tràn đầy
lòng tin, uy hiếp như vậy cũng không có khiến những người khác e ngại,
bọn họ ngược lại nhìn nhau một cái rồi trên mặt mang nụ cười tự tin đắc
ý, khiến thập hoàng thúc, Vũ phi, Liễu Nhu nghi ngờ không hiểu.
“Bao vây Hoàng Thành? Đáng tiếc đây chẳng qua là mộng!” Kèm theo thanh âm
yêu mị, một công tử áo trắng văn nhã từ trên trời giáng xuống. Phiêu dật như trích tiên, trong tay vẫn phe phẩy cây quạt, vụng về.
Hắn
chính là yêu nghiệt —— Thiên Vũ! Hắn chậm rãi quyến rũ đi tới, buồn bã
nhìn Hiên Viên Triệt một cái, sau đó vô cùng uất ức nhìn chằm chằm mặt
không ai bì nổi của thập hoàng thúc, oán giận nói: “Đều tại ngươi, không sớm bao vây hoàng cung, hại ta ở trong rừng rậm bị muỗi đốt lâu như
vậy! Khoản tổn thất này ai tới bồi thường ta?”
Ban đầu Hiên Viên Triệt cho hắn đặc quyền, cho hắn thần không biết quỷ không hay mang
binh núp ở bên trong rừng hoang núi non dày đặc, chỉ hy vọng một ngày
kia có thể lặng yên không một tiếng động diệt hết thế lực của thập hoàng thúc.
Tránh né lâu như vậy, hắn rốt cuộc hết khổ rồi. Từng biến cố khiến thập hoàng thúc bắt đầu sinh ra dự cảm chẳng lành. Chẳng lẽ
hành tung của hắn đều ở trong lòng bàn tay của người khác? Chẳng lẽ kế
hoạch không chê vào đâu được của hắn sớm đã bị đoán được?
Tim
gan thập hoàng thúc run sợ, sợ phỏng đoán của mình được chứng thật,
người thắng làm vua, người thua làm giặc. Đến lúc đó không phải mất
mạng, mà là chết không có chỗ chôn. Hiên Viên Triệt nhìn thấu tâm tư của hắn, một câu nói tiếp theo hoàn toàn hủy diệt hi vọng của hắn, đẩy hắn
vào vực sâu vạn trượng: “Hoàng thúc ngươi buông tay! Trẫm có thể bỏ qua
chuyện cũ!”
Thập hoàng thúc lạnh lùng nhìn mọi người, một tay
đẩy Vũ phi bên cạnh ra, vừa lúc bị Liễu Nhu tiếp được, âm mưu bại lộ,
hắn lập tức lao ra cửa chính. Thiên Vũ anh tuấn cất quạt lông, xoay tròn ngăn trở đường đi của hắn. Hai người lập tức đánh lên. Lúc này, Lạc
Thiên cũng gia nhập vòng chiến. Một cuộc chiến sinh tử như dầu sôi lửa
bỏng mở màn ra.
Ba người bọn họ từ từ ra khỏi đại điện, Vũ phi
không có cam lòng, muốn đi ra ngoài giúp một tay, nhưng chuyện ngoài dự
đoán xảy ra, Liễu Nhu như hồ điệp bay lên, rút kiếm binh lính đâm vào
trong bụng Vũ phi. Máu tươi ứa ra, Vũ phi trợn mắt hốc mồm, hiển nhiên
không ngờ được tuổi trẻ của nàng biến mất như hoa rơi.
Trong
nháy mắt Vũ phi ngã xuống, Liễu Nhu không thể tiếp tục chống đỡ cũng té
xuống đất, Hiên Viên Triệt lập tức xông lên nâng nàng dậy, vỗ mặt tái
nhợt của nàng, la lên: “Nhu nhi. . . . Nhu nhi. . . .”
Liễu Nhu
suy yếu mở mắt, tái nhợt cười, môi đỏ mọng biến thành màu xanh, nàng đứt quãng nói: “biểu ca. . . . Ta thực xin lỗi ngươi. . . . Về sau phải. . . . Chăm sóc tốt. . . . Tôn nhi! Đây là nguyện vọng duy nhất của ta!”
Nói xong câu đó, miệng nhỏ của nàng khi đóng khi mở lại nhả không ra lời
nói, Hiên Viên Triệt kinh hãi, khẳng định: “Những chén cháo có đọc kia
là ngươi uống!”
Liễu Nhu nặng nề gật đầu, cầm lấy tay hắn không
chịu buông lỏng, cho đến một khắc cuối cùng tay của nàng buông lỏng ra,
nhắm mắt lại, mỉm cười vào Hoàng Tuyền.
“Nhu nhi sao lại ngu như vậy? Nhu nhi. . . .” Hắn ngửa mặt lên trời khóc lớn tiếng, hình ảnh
ngọt ngào hạnh phúc trước kia rõ mồn một trước mắt, mặc dù Nhu nhi ghen
tỵ thành tính, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng tình cảm những năm này không
cách nào phai mờ đi, hôm nay Nhu nhi bay về phương xa như lá rụng, mang
đi nhớ nhung của hắn, mang đi tình cảm hắn bỏ ra!
Mặc dù Hiên
Viên Triệt trúng độc, nhưng rất nhanh phát hiện sau đó đã được trị tốt,
vì tê dại kẻ địch hắn không thể không tiếp tục giả vờ bệnh, không nghĩ
tới Nhu nhi lại tự uống độc dược, dùng tánh mạng của nàng đẹ yẹu hắn.
Coi như Nhu nhi đã từng sai lầm rất nhiều, nhưng nàng đã yên lặng làm
tất cả để đền bù sai lầm trước kia cho hắn.
Nhẹ nhàng đặt Nhu
nhi xuống, hắn đứng dậy, trong ánh mắt nhiều hơn một phần hung ác, không cần làm bộ, tinh thần hắn liền phấn chấn. Ba người đối phó mình thập
hoàng thúc vẫn chiếm hạ phong, có thể thấy được võ công của thập hoàng
thúc xuất thần nhập hóa cỡ nào.
Tin đồn giang hồ có một loại ma
công, người luyện võ phải là người chí thuần chí dương, một người khó
được trong cuộc sống, nhưng trong lúc vô tình thập hoàng thúc biết được
loại ma công này, mặc dù hắn không phải người chí thuần chí dương, nhưng khí dương cương mười phần, vì nghiệp bá hắn mạo hiểm thử một lần, đã
luyện tới tầng thứ năm, nhưng thủy chung không cách nào có đột phá tốt
hơn.
Hiện tại mấy người vây công mình hắn, vì bảo vệ tánh mạng
hắn không thể không dùng ma công, trong lúc bất chợt bọn họ nhìn thấy
trong con ngươi thập hoàng thúc phát ra ánh sáng lửa đỏ dị thường. Mọi
người rướn cổ họng cẩn thận ứng đối.
Trước mắt thập hoàng thúc
mơ hồ, xem bọn họ thành con mồi, hắn chỉ muốn xông tới xé nát, các chiêu của hắn đều ác độc, mau! Chính xác! Hung ác! Bọn họ né tránh không kịp.
Lúc bọn họ chống đỡ không được, trên bầu trời bay xuống hai bóng dáng quen
thuộc, chính là Dao nhi và Hoàng Phủ Hiên chạy tới sau đó, song kiếm hợp bích đâm về rung tâm, lại bị thập hoàng thúc cơ mẫn ngăn trở, hai người lui ra mấy bước. Nhìn nhau, biến đổi trận thế, bay về phía bầu trời,
rồi lại bay xuống, kiếm bén đâm về đỉnh đầu thập hoàng thúc, thập hoàng
thúc hốt hoảng né tránh. Bốn người bọn họ cười thầm, suy đoán đỉnh đầu
là điểm chết của ma công của thập hoàng thúc.
Vì vậy, bốn người
đồng tâm hiệp lực công kích điểm chế của thập hoàng thúc, phòng thủ, vây công, đánh ra, né tránh, dùng tất cả vốn liếng, đều bị thập hoàng thúc
tẩu hỏa nhập ma đánh tan, ngược lại khiến bốn người Dao nhi chảy mồ hôi
đầm đìa.
Bốn người dần dần chậm lại công kích, tìm kiếm điểm đột phá. Bọn họ chưa tìm được điểm đột phá, thập hoàng thúc đã nảy sinh ác
độc đánh một chưởng vào ngực Thiên Vũ, hình tượng tiêu sái của hắn lập
tức không còn sót lại chút gì, quỳ một chân trên đất, khóe môi chảy máu!
Phương pháp giống nhau, Lạc Thiên cũng bị đuổi ra ngoài ba thước. Chỉ còn lại
ba người lo lắng đề phòng ứng phó thập hoàng thúc, vì không để cho Dao
nhi bị thương, mỗi khi thập hoàng thúc đánh ra, Hiên luôn lặng yên không tiếng động ngăn ở trước người Dao nhi, Dao nhi nhìn thấu lòng của Hiên, khi Hiên ngăn ở trước người của nàng, kiếm của Dao nhi xuyên qua từ
dưới nách Hiên đâm vào trước ngực thập hoàng thúc, lúc này, Hiên Viên
Triệt nhân cơ hội đánh một chưởng vào sau lưng thập hoàng thúc, hai
người giáp công khiến nguyên khí của thập hoàng thúc tổn thương nặng nề.
Vì tốc chiến tốc thắng, thập hoàng thúc hung hăng đánh trúng Dao nhi, thân thể Dao nhi rơi trên mặt đất giống như lá rụng, Hiên hô to một tiếng:
“Dao nhi. . . . “
Thanh âm vang vọng, hai mắt hắn đỏ bừng đầy
hận, xách theo kiếm đâm về ngực phải thập hoàng thúc. Thập hoàng thúc
toàn lực công kích Hiên, không có lưu ý Hiên Viên Triệt đang nhặt lên
kiếm Dao nhi, bay lên trời, khi thập hoàng thúc đánh trúng Hiên bay ra
xa, thì thập hoàng thúc trừng cả hai mắt, thân thể cứng ngắc, bởi vì một thanh kiếm từ đính đầu hắn đâm vào thân thể hắn!
Hiên Viên
Triệt vững vàng rơi trên mặt đất, nhìn thập hoàng thúc từ từ trở nên mềm yếu vô lực. Thể lực hao hết, hắn ngã xuống đất, trên mặt mang nụ cười
yếu đuối!
Thiên Vũ và Lạc Thiên thoải mái cười một tiếng, thở
phào nhẹ nhõm, Hiên và Dao nhi cũng giống như thế, Hiên khó khăn chống
thân thể lên bò về phía Dao nhi, Dao nhi nằm trên mặt đất. Vươn tay, đắm đuối đưa tình nhìn vào trong mắt Hiên, rốt cuộc, mười ngón tay đan xen! Thật chặt không chia cách.
Hiên Viên Triệt mất mác cúi đầu,
không đành lòng nhìn bọn họ tình ý liên tục, cho dù chết, bọn họ cũng
không xa không rời, mười ngón tay bọn họ đan xen làm đau nhói ánh mắt
của Hiên Viên Triệt, hắn cười khổ, yên lặng hỏi lòng của mình: “Bọn họ
dùng hết sinh mạng vẽ ra cái vòng hạnh phúc, ta tiến vào được sao?”