Giang sơn loạn, mỹ nhân mưu!
Cây muốn lặng, mà không dừng lại! Bộ Lạc Xích Luyện an tĩnh đã lâu rốt cuộc vẫn rục rịch ngóc đầu dậy!
“Tỷ chúng ta làm sao bây giờ? Muốn đi giúp giúp công tử không?” Lan nhi gấp gáp hỏi thăm, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng!
Nhưng Lưu Quân Dao lại nhàn nhã thưởng thức trà, hơn nữa còn đâm đầu vào
trong đống sách. Lúc Lan nhi không kịp đợi, nàng khẽ từ trong sách ngẩng đầu lên, trên mặt không gợn sóng gì, nàng hỏi: “Lan nhi, đừng nói với
ta, ngươi đến Mộng Thinh lâu như vậy, cũng chỉ hỏi thăm được chút tin
tức này?”
Thật là hoàng thượng không vội thái giám gấp! Nhìn vẻ
mặt không chút để ý của tỷ, Lan nhi gấp gáp dậm chân! Lửa giận lên cao
gầm nhẹ: “Tỷ, ngươi có thể nghiêm túc hay không?”
“Được rồi!” Lưu Quân Dao tiện tay đặt sách lên bàn, ngồi ngay thẳng, nghe Lan nhi tiếp tục càu nhàu!
“Tỷ, Dạ Quân của Bộ Lạc Xích Luyện âm hiểm xảo trá, thủ đoạn sắc bén, mà một mình công tử ở tiền tuyến, tại sao chúng ta có thể ngồi đây chờ chết?”
Lan nhi nói cũng có lý, Lưu Quân Dao nghe vào tai trong, gấp ở trong
lòng, nhíu nhíu mày!
Lúc này, Mai nhi ôm một con chim bồ câu
trong tay đi vào. “Tỷ, có tin tức!” Mai nhi tìm ra một giấy đồng từ trên chân chim bồ câu đưa cho Lưu Quân Dao.
Mở tờ giấy ra, chân mày của Lưu Quân Dao càng chau chặt hơn rồi, đôi tay khẽ run.
“Tỷ thế nào?” Lan nhi và Mai nhi đồng thời hỏi thăm, tim của các nàng cũng
đi theo vẻ mặt của tỷ, thăng lên cổ họng. Tỷ luôn luôn không quan tâm
hơn thua, nhưng bây giờ bởi vì một phong thơ mà đổi sắc mặt. Họ phỏng
đoán, chuyện này không giống thường!
“Mai nhi, hôm nay Vương gia ở nơi nào?” Nàng lo lắng trùng trùng hỏi một câu, thư trên tay sớm bị vo
thành một cục, tỏ rõ, giờ phút này nàng thật nổi giận.
Mai nhi
không nói nhiều, suy nghĩ một chút, đáp: “Tỷ, giờ khắc này Vương gia ở
thư phòng, buổi sáng trong cung tới tuyên chỉ, Mai nhi cũng không biết
vì chuyện gì!”
Nàng đạp bước chân vội vàng, lập tức chạy như bay.
Nàng một thân áo tơ trắng, nơi ống tay áo thêu hoa mai. Mặt mũi nhẹ nhàng
khoan khoái sạch sẽ, nhưng nóng nảy trong mắt thúc đẩy nàng tăng nhanh
bước chân đi tới.
Chợt đẩy cửa ra, chưa kịp thỉnh an, nhắm đầu
vào liền: “Vương gia, cho ta cùng ngài đi tiền tuyến đi!” tin tức của
nàng thật đúng là linh thông, thánh chỉ mới vừa hạ đạt, nàng đã tìm tới
cửa rồi.
“Một phụ nữ đến đó làm gì?” Hiên Viên Triệt không chút
nghĩ ngợi liền từ chối nàng. Hắn cho rằng nàng đang gây sự! Nhưng nàng
là người không dễ bỏ cuộc, huống chi quan hệ đến an toàn sinh mệnh của
ca ca.
“Sinh mạng ca ca ta bị đe dọa, sao ta có thể an tâm ở
trong vương phủ? Vương gia, van cầu ngài, để cho ta cùng đi!” trong lời
nói của nàng mang theo tiếng khóc nức nở, tình cảm của nàng và ca ca
luôn luôn rất tốt, cũng là người đầu tiên cho nàng quan tâm trên thế
giới này..
“Không được! Ngươi đi chỉ cản trở!” Hiên Viên Triệt
rất vô tình cự tuyệt, thật ra thì hắn cũng không hiểu, dù sao cũng không muốn cho nàng mạo hiểm!
“Vậy tự ta đi!” Lưu Quân Dao là người
quật cường, trong thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào! Nhìn tròng mắt
đỏ bừng của nàng, Hiên Viên Triệt mềm lòng nên đáp ứng nàng. Khi nào thì hắn bắt đầu quan tâm nữ nhân ngoài Nhu nhi?
“Cám ơn Vương gia,
cám ơn. . . . . .” tâm tình nàng quá kích động, lời nói cũng không hoàn
chỉnh. Như nguyện rồi, nàng vội vàng trở về Tĩnh Viên thu dọn đồ đạc,
chuẩn bị chạy đến tiền tuyến.
Chuyện cấp bách, trên đường không
hề dừng lại, bọn họ thúc ngựa không ngừng vó câu hạy tới tiền tuyến. Đi
tới biên thành, không có một người ra nghênh tiếp, hôm nay thế cục nguy
cấp, người nào có thời gian rỗi rãnh bận tâm lễ nghi !