Rừng cây sương mù, tầng tầng sương mù tỏa ra, trên mặt hồ bình tĩnh lại tạo nên một tầng bọt sóng.
Nghe tin tức Hoàng Phủ Hiên sắp sửa tới khiến lòng của Hiên Viên Triệt thật
lâu không thể yên bình lại, hắn dừng bước chân đi quanh trong thư phòng, lông mày anh tuấn nhíu lại, khổ sở suy nghĩ! Như thế nào mới có thể có
biện pháp tốt vẹn toàn đôi bên?
Tin tức này rất nhanh truyền vào trong tai người có lòng, có người vui có người lo, Liễu Nhu âm thầm đắc ý, nhưng lại oán giận Hoàng Phủ Hiên tới quá chậm, tin tức đã sớm phái
người đưa cho hắn, sao giờ hắn mới đến đây?
Mà Lan nhi lại mừng
rỡ cực kỳ, nếu như Hoàng Phủ Hiên tới, nàng nhất định nghĩ biện pháp
truyền tin tức cho Hoàng Phủ Hiên, để hắn cứu tiểu thư ra hoàng cung,
người một nhà đoàn tụ.
Lúc Dao nhi nghe tin tức này, vừa vui vừa buồn! Vui chính là: người hàng đêm tưởng niệm rốt cuộc sắp gặp được
rồi, lo chính là: Hiên Viên Triệt chắc chắn phái người giam nàng không
để cho nàng gặp Hoàng Phủ Hiên, phải làm thế nào mới có thể cho Hiên
biết được tình cảnh của nàng đây? Dao nhi đột nhiên lâm vào tình cảnh
lưỡng nan!
Lục Nhi nhìn hết mâu thuẫn của tiểu thư ở trong mắt,
gấp gáp ở trong lòng. Nàng một mực yên lặng đứng ở một bên, len lén nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Dao nhi, một cái nhăn mày một nụ
cười.
Chợt, Dao nhi kêu khẽ một tiếng làm Lục Nhi sợ hết hồn, nàng vội vã chạy tới, gấp gáp hỏi hỏi: “Phu nhân thế nào?”
“A. . . . Lục Nhi, có con mèo đen, nó luôn nhìn chằm chằm ta, thật là khủng khiếp!” Dao nhi cúi đầu, một tay che mắt, một cánh tay chỉ vào rừng cây bên cạnh, Lục Nhi mở mắt nhìn lại, không có vật gì!
Trong lòng
Lục Nhi buồn bực không dứt. Nàng chạy tới ôm Dao nhi đang mất khống chế, an ủi: “Phu nhân, không có mèo đen! Ngài hoa mắt!”
“Có, có, ta
thấy rõ ràng!” Dao nhi một mực chắc chắn, vẻ mặt hoảng hốt, giống như bị kinh sợ rất lớn, Lục Nhi không cưỡng được nàng chỉ theo lời của nàng
nói: “Được, được, Lục Nhi đuổi nó đi!”
Vừa dứt lời, Lục Nhi chạy tới dùng chân đá đá cây, cho đến bình tĩnh lại, Dao nhi mới không kinh
sợ nữa, từ từ khôi phục bình thường, Dao nhi mỉm cười lau mồ hôi lạnh
trên trán.
Mà dự cảm xấu trong lòng Lục Nhi lại tới, lúc này phu nhân luôn nói có con mèo nhìn chằm chằm nàng, nhưng Lục Nhi chưa bao
giờ thấy con mèo nào! Chẳng lẽ là phu nhân xuất hiện ảo giác? Nhưng Lục
Nhi lại buồn bực, người bình thường sao lại xuất hiện ảo giác đây?
Lục Nhi chắc chắn nhìn phía trước, quyết định muốn dò xét đến cùng!
Ban đêm, Dao nhi mới vừa ăn, ngồi ở trước bàn, không ngừng ăn nho chua,
người mang thai luôn thích ăn chua, Dao nhi cũng không ngoại lệ, Lục Nhi cười hì hì nói: “Phu nhân, người đời thường nói: chua nam cay nữ, phu
nhân hy vọng là tiểu thái tử hay là tiểu công chúa?”
Tay ngọc
của Dao nhi nhẹ nhàng trượt qua trượt lại trên bụng đội lên, ánh mắt từ
ái nhìn chằm chằm bụng, thanh âm dịu dàng: “Tiểu công chúa! Không buồn
không lo không cần trông nom chuyện ưu phiền thế gian.”
Lục Nhi không hiểu hỏi nữa: “Nhưng tiểu thái tử tương lai sẽ thành vua, có địa vị chí cao quyền thế vô thượng, sẽ ưu sầu sao?”
“Quân vương tịch mịch nhất! Uyên thâm quá ít người hiểu, cả đời không có mấy
người bạn hiểu mình! Cặp mắt người thiên hạ chăm chú nhìn trên người
hắn, không thể đi sai bước!” Dao nhi khẽ ngẩng đầu, cặp mắt vô hồn nhìn
phía trước, tay nhỏ bé vẫn trượt qua trượt lại ở chỗ cũ trên bụng. Chỉ
là thanh âm nghe rất bi thương!
Lòng của Lục Nhi trầm xuống, bất đắc dĩ thở dài nói: “không có phu nhân ở bên cạnh! Hoàng thượng nhất định rất tịch mịch!”
Lục Nhi vô tâm nói như vậy lại làm dấy lên khổ sở đè nén trong lòng Dao
nhi, nước mắt đảo quanh ở trong mắt, lại quật cường không cho nước mắt
rơi. Thấy vẻ mặt phu nhân bi thương Lục Nhi hận không thể đánh miệng
mình, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì! Đụng trúng
chuyện thương tâm của phu nhân rồi.
Lục Nhi hiểu, mặc dù phu
nhân mặt ngoài bình tĩnh vô sự, nhưng ban đêm thường thường khóc một
mình. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Nhi chạy đông chạy tây tìm cách cứu nàng đi ra ngoài ! Lục Nhi từ nhỏ sống ở trong chốn giang hồ tràn
đầy đao kiếm không hiểu nhân tình, nhưng phu nhân thân như tỷ muội với
nàng, ăn khế trả vàng, Lục Nhi dù liều mạng cũng muốn giúp phu nhân hoàn thành tâm nguyện!
Lục Nhi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời mọc trên ngọn cây, nghĩ thầm: hắn sắp đến rồi !
Vừa nghĩ tới người đã tới rồi, “Tiểu sư muội!” Chỉ nghe một tiếng kêu gọi,
bóng dáng phiêu dật của Thiên Vũ đã rơi vào trước mặt họ, Thiên Vũ vẫn
như vậy, trên mặt mang tươi cười tà mị.
“Sư huynh?” Dao nhi híp cặp mắt hỏi, ngay sau đó cười ha hả trêu ghẹo: “Huynh thật đúng là xuất quỷ nhập thần a!”
“Đó là đương nhiên, phiêu dật vẫn là theo đuổi của ta!” Thiên Vũ vô liêm sỉ khoe khoang, tà mị ngồi xuống, một cái tay chống cằm! Mắt nháy nháy,
phóng điện với Dao nhi!
Dao nhi rất không nể tình ôm bụng cười
lăn lộn, chỉ vào gương mặt tuấn tú vặn vẹo của hắn, nói: “Mặt huynh rút
gân à! Khó coi chết đi được!”
“Tài nghệ thưởng thức của tiểu sư
muội thật kém! Sư huynh ta tướng mạo như Phan An, tuấn dật tiêu sái,
trên giang hồ không biết bao nhiêu thiếu nữ tử tranh nhau theo đuổi!”
hôm nay Thiên Vũ mặc y phục đỏ, cả người tà mị tuấn mỹ, giữa hai lông
mày có thêm một cỗ âm khí.
Thiên Vũ vừa khoe khoang, vừa như
không có dấu vết nắm cổ tay Dao nhi, ngón tay trong lúc lơ đãng để lên
mạch bác, trong lòng Thiên Vũ trầm xuống, nhưng mặt ngoài như không có
chuyện gì xảy ra nói: “Tiểu sư muội hãy đi cùng sư huynh! Chân trời góc
biển, sư huynh sẽ không làm khổ muội! Sư huynh có một chén cháo tuyệt
đối chia muội một chén cháo!”
“Ha ha ha. . . . ” Dao nhi bị
Thiên Vũ trêu chọc cho vui vẻ cười to, chợt thu lại nụ cười, nghiêm túc
nói: “Sư huynh, huynh đang sắc dụ ta sao?”
‘ xì ’ Lục Nhi nghe
vậy không nhịn được che miệng mà cười, mà gương mặt tuấn tú của Thiên Vũ kìm nén đến đỏ bừng, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, khóc không nổi cười
cũng không nổi.
Dao nhi nhìn gương mặt khổ sở của hắn, quyết
định không trêu chọc hắn nữa, nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Sư muội xin tội với huynh, sư huynh đừng làm vẻ mặt đau khổ nữa, tránh cho tiểu cô
nương trên giang hồ không luân hãm vì huynh!”
“Ai! Thiên tướng
giao ta trách nhiệm lớn, nên trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc
nhằn gân cốt! Thân thể đỏi khổ!” tay Thiên Vũ chống cái trán, giả bộ
thâm trầm u buồn, Dao nhi và Lục Nhi nhìn nhau cười một tiếng, bất đắc
dĩ lắc đầu!
Lần này Thiên Vũ xuất hiện tuyệt không phải tình cờ, hôm nay chính là thời kỳ đặc biệt, mỗi một bước đều phải cực kỳ cẩn
thận. Thừa dịp Dao nhi không chú ý, Thiên Vũ và Lục Nhi trao đổi một cái ánh mắt, trong mắt hai người bị lo lắng bao phủ, nhưng rất nhanh bị che giấu, Dao nhi không có phát hiện đầu mối gì!
Ba người ở bên
trong vừa nói chuyện cười, tiếng cười thỉnh thoảng xuyên thấu thành
cung, khiến rất nhiều người qua đường chú ý của.
Gần trưa, đoàn
người Hoàng Phủ Hiên đi tới Đô thành Minh quốc, trong đó Xích Luyện cũng phái người tới. Buổi tối, Hiên Viên Triệt an bài bữa tiệc chiêu đãi
khách đường xa mà đến trong hoàng cung.
Oanh oanh yến yến, ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng nhạc quanh quẩn khắp cung.
Hiên Viên Triệt ngồi ở trên ghế chính, mặc long bào vàng sáng, uy nghiêm cao quý, bên trái là Hoàng quý phi, búi tóc trên đầu gắn trân châu bát bảo
tơ vàng, búi theo kiểu ngũ phượng hướng trời, trâm cài ngọc trai, trên
cổ đeo chuỗi ngọc vàng ròng, cung trang màu xanh lá cây, trang sức trên
tay màu đỏ, y phục tầng tầng thêu bướm bay, cao quý hoa lệ.
Bên
phải là Lan phi, mặc áo vải màu ngó sen, gấm xanh quấn lưbg, phía dưới
là váy xanh nhạt. Eo thon lưng thẳng, mặt trái xoan, tóc bóng muột, cái
mũi cao cao, hai bên má hơi ửng hồng! Giống như anh đào mê người.
Hoàng Phủ Hiên ngồi ở bên trái ghế chính, trên mặt lộ ưu sầu, hắn từ đầu đến
cuối đều cúi đầu, một cái tay không ngừng vuốt vuốt ly rượu trên bàn.
Bữa tiệc náo nhiệt không thể xua đuổi ưu thương bao phủ trên người Hoàng
Phủ Hiên, khi biết được Dao nhi bị nhốt trong cung Minh quốc, hắn gấp
gáp mà hưng phấn. Dùng thời gian thỏa đáng an bài tốt đại sự của Nguyệt
quốc, liền ngựa không ngừng vó chạy tới. Nhưng không ngờ trên đường đụng phải Tiêu Phong, mới biết được Lan nhi nha hoàn trước kia của Dao nhi
đã được phong làm phi, Tiêu Phong mất mác thương tâm muốn chết, hai
người đồng hành quyết phải cứu ra nữ nhân của mình.
Nhưng bọn
hắn yếu không địch lại mạnh, không thể cứng đối cứng, chỉ có thể dùng
trí. Nhưng cả Dao nhi cũng không gặp thì biết làm thế nào cho phải?
Chợt, sứ thần Xích Luyện đứng dậy, cao ngạo ngẩng đầu lên nói: “hoàng thượng, thần phụng mệnh Đại vương mang đến cho hoàng thượng một món quà độc
nhất vô nhị! Mong hoàng thượng vui vẻ nhận!”
“A?” Hiên Viên
Triệt hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, làm cho người ta không rõ chân
tướng! Chỉ thấy sứ thần tràn đầy tự tin vỗ vỗ tay, tiếng nhạc vang lên,
một cô gái xinh đẹp mặc quần áo màu đỏ chậm rãi đi ra. Mang mặt nạ màu
đỏ trên mặt, môi đỏ mọng như ẩn như hiện, làm cho người mê mẩn. Đôi mắt
của nữ tử vẫn luôn phóng điện cho Hiên Viên Triệt.
Cô gái chân
không khiêu vũ, theo thân hình xinh đẹp của nàng, eo mềm mại nhẹ nhàng
giãy dụa, mấy cái chuông ở eo leng keng vang dội, giống như một bức họa
xinh đẹp, trong tranh miêu tả nữ tử kiều mỵ sinh động.
Lòng của
Đại vương Xích Luyện người ngoài đều biết, chính là dùng mỹ nhân kế, mê
đảo quân vương trẻ tuổi, sau đó cuộc sống của bọn họ mới không khổ sở!
Nhưng Hiên Viên Triệt không phải người ngốc, quá khinh thường hắn! Một nữ
nhân muốn đổi được một đời yên tĩnh? Quả thực là nằm mơ!
Mọi
người trên đại điện có riêng ý định, âm thanh dễ nghe ở trong tai Hoàng
Phủ Hiên chính là tạp âm, khiến đầu hắn ông ông tác hưởng, hắn phiền
lòng không dứt lặng yên không một tiếng động rời đi.
Một thân
một mình cách xa đại điện ồn ào, núp ở dưới tàng cây hóng mát. Trước mắt hiện lên hình ảnh tốt đẹp ôm hôn Dao nhi ở dưới ánh trăng trước kia,
tim của hắn giống như hít thở không thông. Thống khổ không chịu nổi,
trong cuộc sống không có Dao nhi, hắn tựa như cái xác không hồn. Đau đến không muốn sống!
Hôm nay thật vất vả có tin tức Dao nhi, nhưng
giai nhân đến tột cùng ở phương nào? Hắn ngửa đầu mê mang nhìn trăng
sáng, trong lòng phiền muộn!
Chợt, một bóng người màu xanh đến gần hắn, đi tới bên cạnh hắn, đột nhiên nàng xoay một cái đi về phương hướng khác.
Hoàng Phủ Hiên liếc thấy nàng khăn của nàng rớt dưới đất, khom lưng nhặt lên, hô với bóng người ở xa: “Tiểu thư, khăn của ngài. . . . “
Nữ tử chẳng những không có dừng lại, ngược lại tăng nhanh bước chân, bóng
người màu xanh rất nhanh biến mất ở cua quẹo. Hoàng Phủ Hiên không la
nữa, mở khăn trong tay ra, nghiêm túc suy nghĩ, trên khăn thêu một nữ tử áo trắng, trắng trong thuần khiết như Dao nhi! Trong tay cầm một cây
sáo bằng ngọc, Hoàng Phủ Hiên không rõ chân tướng, cất khăn vào ngực,
cất bước tiến vào đại điện.
Bữa tiệc đã từ từ tiến vào hồi cuối, lúc Hoàng Phủ Hiên vào cửa, ánh mắt dừng lại ởtrên người Lan phi bên
phải Hiên Viên Triệt , bóng dáng màu xanh có mấy phần giống nữ tử vừa
rồi.
Hắn nghi ngờ ngồi xuống, lúc này nghi vấn trong lòng Hoàng
Phủ Hiên bị cắt ngang, sứ thần Xích Luyện nói: “hoàng thượng, cô gái này là Nhị công chúa của Đại vương Xích Luyện, Đại vương cố ý kết thân cùng thiên triều! Mong hoàng thượng thành toàn.”
Sương mù tản ra,
giai nhân đang đứng, Hiên Viên Triệt cũng không từ chối, cao hứng ngửa
mặt lên trời cười to: “Tài múa của Nhị công chúa hơn người, phong làm Vũ phi!”
“Nô tì tạ hoàng thượng!” Nhị công chúa khẽ khom người,
đôi mắt quyến rũ dừng ở trên gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt, thẹn thùng bất an như nữ tử mới yêu.
Một bữa tiệc, thành toàn nhân duyên của người nào? Thành toàn âm mưu của người nào? Thành toàn tính toán của người nào?