Mẫu tử liền tâm, đứa con là máu của mẫu thân, chảy một giọt cũng đau đến không muốn sống! Đứa con là mắt của mẫu thân, đụng một cái khổ không
thể tả.
Thanh nhi quy củ ngồi ở trên ghế to, mắt nhìn phía
trước! Chợt trước mắt hắn hoa lên, thân thể nho nhỏ ngã vào một lồng
ngực ấm áp mà mềm mại, hắn hơi không thích ứng vặn vặn thân thể, cúi đầu nhìn nữ nhân khóc đến hồ đồ, chỉ nghe trong miệng nàng khạc ra lời
không phải rất rõ ràng: “Thanh nhi. . . Thanh nhi của mẹ. . . “
Dao nhi cực vui mà khóc phát hiện thân thể nho nhỏ trong ngực hôi cứng
ngắc, nàng nâng mặt đầy nước mắt lên nhìn chăm chú vào Thanh nhi không
tỏ vẻ gì, trong lòng thống khổ, đều do nàng từ nhỏ không có ở bên cạnh
Thanh nhi, khiến nó sinh ra lạnh lùng! Đáy mắt Dao nhi thoáng qua áy náy và đau đớn nồng đậm! Nàng run rẩy vươn tay sờ sờ mặt Thanh nhi, thanh
âm hơi nghẹn ngào: “Thanh nhi. . . . Ta là mẫu hậu….! Thật xin lỗi Thanh nhi. . . . Mẫu hậu không có chăm sóc Thanh nhi thật tốt!”
Mẫu
hậu? Biểu tình của Thanh nhi hơi dãn ra rồi, len lén nhìn chăm chú vào
mẫu hậu, đúng là một nữ nhân dịu dàng xinh đẹp, đáy lòng thiện lương,
Thanh nhi từ nhỏ đi theo sư gia gia, thỉnh thoảng sư gia gia dẫn hắn đi
tìm phụ hoàng, mỗi lần hỏi mẫu hậu thì biểu tình của phụ hoàng rất bi
thương, Thanh nhi còn nhỏ tuổi chỉ biết nhìn sắc mặt, vì vậy ở trước mặt phụ hoàng cũng không nhắc tới mẫu hậu! Bởi vì hắn không muốn phụ hoàng
thương tâm!
Nhưng sư gia gia hay tán gẫu về mẫu hậu với hắn, nói mẫu hậu thông minh xinh đẹp, dịu dàng! Hôm nay hắn xác xác thật thật ở
trong lồng ngực mềm mại của mẫu hậu, từng tia ấm áp thấm vào lòng của
Thanh nhi!
Thanh nhi mỉm cười, đưa tay nhỏ bé ra lau khô nước mắt cho Dao nhi! Nhẹ giọng hỏi: “mẫu hậu sẽ không bỏ Thanh nhi nữa à?”
Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến người nghe bi thương trong lòng! Làm mẫu thân, Dao nhi càng thêm đau lòng như đao xoắn. Nàng ôm chặt Thanh nhi,
không biết bảo đảm bao nhiêu lần: “Sẽ không, mẫu hậu vĩnh viễn sẽ không
bỏ lại Thanh nhi, muốn ở chung với Thanh nhi!”
“Thanh nhi tin
tưởng!” Thanh nhi cười, đưa tay ôm cổ của Dao nhi, đón lấy ấm áp hiếm có từ trên người mẫu thân! Chợt một thanh âm chua chát vang lên: “Vậy ta
thì sao?”
Thanh nhi ngẩng đầu nhìn lên, thấy phụ hoàng ôm một
đứa trẻ, lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm,
xiêm áo màu đỏ rất vui mừng. Thanh nhi nghĩ thầm: “chẳng lẽ là muội muội ta?”
Dao nhi nghe thanh âm, buông Thanh nhi ra, nhìn Hoiên và
Tinh Nhi, trêu ghẹo nói: “Tiểu nha đầu ghen! Mau tới đây Tinh Nhi, đây
là ca ca!”
“Ca ca?” Tinh Nhi trừng mắt hạt châu, sau đó giùng
giằng muốn thoát khỏi ngực Hoàng Phủ Hiên, vì vậy hắn buông Tinh Nhi
xuống, vậy mà chân mới vừa chạm đất, Tinh Nhi liền bay vào trong ngực
Thanh nhi, đôi tay ôm cổ hắn, cả người dính trên người Thanh nhi, giọng
nói ngọt ngào vang tận mây xanh: “Thanh nhi ca ca. . . . Ha ha. . . Ca
ca. . . . “
Nàng vừa gọi, vừa cười khúc khích, chọc cho tất cả
mọi người cười ha ha! Thân thể nho nhỏ ở trong ngực Thanh nhi, khiến
Thanh nhi có cảm giác thỏa mãn, hơn nữa còn có ý muốn bảo hộ!
Bởi vì đi theo sư gia gia tập võ, thân thể Thanh nhi cường tráng, thoạt
nhìn giống như đứa trẻ ba tuổi, cho nên Tinh Nhi giắt trên người hắn,
hắn cũng không động! Nhưng vì không làm muội muội đáng yêu rớt xuống
đất, Thanh nhi đưa tay ôm eo nhỏ của nàng!
Một cái động tác nho nhỏ này khiến Tinh Nhi kích động không dứt, vui vẻ kêu to: “Oa. . . . Ca ca ôm muội, ôm muội. . . . “
Lúc này, Dao nhi đưa tay ẵm nữ nhi giắt trên người Thanh nhi xuống, nói:
“Chớ làm ca ca mệt!”, sau đó yêu thương sờ sờ đầu Thanh nhi!
Tinh Nhi bĩu môi, bất mãn oán giận: “Mặc dù ta tham ăn, nhưng không đến nỗi rất nặng!”
“Ha ha ha. . . .” Mọi người bị vẻ mặt đáng yêu của Tinh Nhi chọc cho vui
mừng, cả Thanh nhi lãnh khốc cũng lên tiếng, cười vui vẻ! Bị người giễu
cợt, Tinh Nhi vẫn vui vẻ, hơn nữa rất tự hào! Bởi vì nàng chính là muốn
khiến mọi người cao hứng mà!
Một hồi cười vui đi qua, Hoàng Phủ Hiên hỏi sư phụ ngồi ở bên cạnh: “Lần này sư phụ tới có chuyện gì quan trọng?”
Linh Cơ Tử thổi mấy cọng râu trắng, trừng mắt, hỏi ngược lại: “Không có gì
thì ta không thể tới thăm đồ nhi bảo bối à?”, Hiên mỉm cười không nói,
bởi vì hắn đã quen tính khí lão ngoan đồng của Linh Cơ Tử.
Thừa
dịp người lớn đang nói chuyện phiếm, Tinh Nhi kéo ống tay áo Thanh nhi,
cười rất gian, nhón chân lên nói nhỏ nhọn ở bên tai Thanh nhi: “Ca ca,
Tinh Nhi dẫn ca đi chơi!”
Không đợi Thanh nhi trả lời, Tinh Nhi
đã kéo hắn đi ra ngoài! Hai bóng dáng lén lút cách xa bọn họ, Dao nhi đã sớm phát hiện Tinh Nhi, mỉm cười nói với Lục Nhi: “Lục Nhi đi theo bọn
họ, chớ để xảy ra chuyện!”
“Dạ, nương nương!” Lục Nhi gật đầu
đáp ứng xong, không xa không gần yên lặng đi theo hai đứa nhỏ, bọn Dao
nhi ở bên trong thương lượng chuyện, hai đứa trẻ thì chơi cực kỳ cao
hứng trên đất trống, nhưng thật ra là một mình Tinh Nhi ngồi chồm hổm
trên mặt đất chơi trùng, chơi bùn đất, Thanh nhi có vẻ trưởng thành hơn, hắn quả thật không hiểu trùng và bùn có gì chơi vui!
Tinh Nhi mở ra năm ngón tay, lôi chân Thanh nhi, ngước đầu, mỉm cười nói: “Ca, mau ngồi xổm xuống! Chơi rất vui đấy!”
Không đành lòng để muội muội thất vọng, Thanh nhi học nàng ngồi xổm xuống,
sau đó nhìn con trùng thoi thóp một hơi trên đất, hắn vô cùng xấu hổ,
muội muội thật là tàn nhẫn, cư nhiên ngược đãi như vậy tiểu trùng tửcon
trùng nhỏ!
Sau đó Tinh Nhi cười thật ngọt ngào, ngoắc ngoắc tay
với Lục Nhi cách đó không xa, hô lớn nói: “Lục di mau tới. . . Lục di
mau tới. . . . “
Lục Nhi nghe tiếng gọi ầm ĩ của Tinh Nhi, bởi
vì khoảng cách nhìn từ xa không rõ, cho nên Lục Nhi chắc hẳn bọn họ gặp
phải phiền toái, vì vậy không để ý cái gì sử dụng khinh công bay tới,
chân vừa đến, liền không kịp chờ đợi hỏi: “Sao thế tiểu công chúa?”
Tinh Nhi bĩu môi, uất ức nhìn con trùng thoi thóp một hơi trên đất, cau mày, trong thanh âm mang theo một tia nức nở: “Lục di người xem! Con trùng
sắp chết! Lục di cứu cứu nàng!”
Thanh nhi đã được thêm kiến
thức, không nghĩ tới muội muội vô lại như vậy, rõ ràng con trùng bị nàng giết chết , đầu sỏ gây nên lại còn uất ức giả khóc! Thanh nhi nghẹn
họng nhìn trân trối, lặng lẽ đợi phát triển.
Lục Nhi mở mắt
nhìn, nguyên lai là một con giun, giống như bị thiêu cháy, toàn thân đen như mực. Lục Nhi khổ sở nhìn nàng, nói: “Xin lỗi, Lục di không thể ra
sức!”
“Oa oa oa. . . .” Không nghĩ tới miệng Tinh Nhi méo xệ,
cao giọng khóc lớn. Lục Nhi dụ dỗ Tinh Nhi mọi cách nàng cũng không
ngừng khóc. Không thể làm gì khác hơn là mang Dao nhi ra: “đừng khóc,
Lục di dẫn người tìm hoàng hậu, có lẽ nàng có biện pháp!”
“Được!” Mặc dù Tinh Nhi không dám cho mẹ biết, nhưng chỉ có thể cứng rắn da
đầu, Thanh nhi ômtâm tình xem trò vui đứng dậy theo, cười tà, hắn rất
muốn xem muội muội làm sao lừa dối mẫu hậu!
Lục Nhi một tay dắt
một người đi trở về, trong đại doanh, bọn Dao nhi đã bàn xong chuyện,
lúc này chỉ ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
Không nói quốc sự, không nói chuyện giang hồ, chỉ nói chuyện nhà!
Mới được nửa ngày rỗi rãnh, lại nghe đến thanh âm quen thuộc của nữ nhi
rồi, mọi người nhìn lại cửa, thấy trên mặt Tinh Nhi đều là bùn đất, đôi
tay bẩn thỉu, như đứa bé ăn xin. Tinh Nhi tránh thoát tay Lục Nhi, hạy
tới nhào vào trong ngực Dao nhi, hét lên: “Mẹ, giúp Tinh Nhi!”
“Con đi đâu chơi?” Dao nhi nắm hai tay bẩn thỉu của nàng, vẻ mặt có chút quái dị. Nhưng lại không khỏi hưng phấn.
“Bải đất trống sau đại doanh!” Mặc dù không hiểu vì sao vẻ mặt mẹ kỳ quái như vậy, nhưng Tinh Nhi vẫn thành thật trả lời!
Dao nhi nghe vậy, buông tay Tinh Nhi ra, nhấc chân xông ra ngoài, nàng phải chứng thật ý nghĩ của mình có chính xác hay không! Nếu như đoán được
không sai, đó chính là trời cũng giúp ta!
Mọi người thấy bộ dáng vội vàng kỳ quái của Dao nhi thì cho là đã xảy ra chuyện gì! Cho nên
rối rít đuổi theo Dao nhi, Tinh Nhi ảo não chuyển động con ngươi, nàng
lôi kéo ống tay áo Lục Nhi, ánh mắt van xin nhìn chằm chằm Lục Nhi, Lục
Nhi nhàn nhạt cười một tiếng, ôm nàng lên, sau đó lại dắt Thanh nhi,
cùng nhau đi theo.
Dao nhi chạy về phía đất trống, phát hiện
chuyện quái dị ở dưới một thân cây bí mật, dưới tàng cây, con giun bị
thiêu chết, Dao nhi nghi ngờ, chỗ này làm sao có lửa đây? Nàng ngẩng đầu nhìn cây khô không hề phát hiện bị dấu vết thiêu cháy, chợt một giọt
nước lạnh như băng rơi vào trên cần cổ nàng, một cơn lạnh như băng khiến nàng tỉnh táo!
Ngước đầu, nhìn giọt nước trên lá cây, Dao nhi
hiểu rõ cười một tiếng! Nàng tiện tay cầm một cây gỗ lên từ trên mặt
đất, đào bùn đất ra! Khi nước trên lá cây rơi vào trong đất bùn, phát ra thanh âm tê tê tê, còn bốc khói trắng! Lần này hoàn toàn chứng thật
phỏng đoán của Dao nhi rồi !
Mọi người đi đến sau đó, phát hiện
Dao nhi ngồi chồm hổm trên mặt đất cười khúc khích, đi lên phía trước,
Hiên hỏi: “Thế nào Dao nhi?”
Dao nhi kích động lôi kéo tay Hiên, vui vẻ đến lời nói không mạch lạc: “Hiên, trời giúp ta! Ha ha ha. . . . “
Không chỉ có Hiên không hiểu ra sao, những người khác cũng nghi ngờ không
hiểu! Dao nhi giải thích: “Mới vừa rồi thấy vật bẩn trên tay Tinh Nhi ta liền nghi ngờ, đây là một loại đồ thần kỳ, vật chất tinh khiết này khi
gặp nước sẽ phát ra thanh âm tê tê tê, nếu như đặt ở trong không gian
kín, số lượng vật chất lớn ngâm mình ở trong nước sẽ nổ tung! Uy lực rất mạnh! Có thể so với thuốc nổ!”
Những người khác hiển nhiên
không hiểu ý của Dao nhi, trong lồng ngực Hiên có một đống lửa, hắn buồn bựchỏi: “Không phải lại là Gia Cát Khổng Minh dạy nàng chứ?”
Dao nhi sửng sốt, khi thấy mặt kỳ quái của Hiên, Dao nhi quyết tâm trêu
chọc hắn, nhún nhún vai, thừa nhận: “Đúng a!”. Dao nhi không nhìn biểu
tình của Hiên, xoay người sang chỗ khác cười trộm, sau đó bộ mặt phớt
tỉnh nói: “Hiên, giúp ta tìm chút dầu hoả ! Ta lấy thứ này về, tương lai sẽ có công dụng lớn.”
Hiên rất ghen ghét, bởi vì Gia Cát Khổng Minh! Không rõ ra sao trở về tìm dầu hoả.
Nhìn bóng lưng Hiên đi xa, Dao nhi nhịn cười không được, lại đổi lấy một cái ký đầu của Linh Cơ Tử, Dao nhi che đầu, bất mãn oán trách: “Sư phụ, sao đánh ta?”
Linh Cơ Tử lườm nàng một cái, nói: “Sanh ở trong phúc mà chẳng biết, còn cố ý làm ra rắc rối chọc giận hắn!”
Dao nhi nghi ngờ nhìn sư phụ, chẳng lẽ sư phụ biết Gia Cát Khổng Minh?
Chẳng lẽ sư phụ cũng là xuyên qua? Vậy ông nhất định cũng biết vật vừa
rồi nàng nói rồi?
Lòng của Dao nhi bị Linh Cơ Tử nhìn thấu, Linh Cơ Tử thở dài, giải trừ nghi vấn của Dao nhi: “chớ suy nghĩ lung tung!
Duyên tới duyên đi, trời đã định trước!”
Mặt Dao nhi bình tĩnh,
đáy lòng lại suy nghĩ hàm nghĩa trong lời nói cao giọng của sư phụ,
giống như sư phụ cái gì cũng biết! Hay tất cả đều là sư phụ an bài?