Vũ phi nhìnchén không rỗng tuếch, trong lòng rất đắc ý! Nhưng nàng kiêu ngạo lại bỏ quên một đạo lý —— bọ ngựa bắt ve!
Hiên Viên Triệt trúng độc nằm trên giường không dậy nổi khiến vài người vừa lòng đẹp ý, có người vui mừng có người buồn.
Đêm tối thật là một cơ hội tốt, dưới màn đêm che giấu, tất cả hành động không đứng đắn đều có thể lặng lẽ tiến hành.
Nơi kín đáo, trong một lối đi hẹp dài, ánh sáng của cây đuốc trên tường có
hạn, không thấy rõ gương mặt của hai người đang giao dịch trong mật đạo, một nam tử cao lớn uy mãnh giao một cái lệnh bài vào trong tay một nam
nhân khác, thanh âm trầm thấp mang theo tin tưởng và lo lắng: “An nguy
của giang sơn, cuộc sống của dân chúng đều giao cho ngươi!”
Nam
tử cúi đầu nhìn lệnh bài nặng trĩu trong tay, nó không chỉ là một cái
lệnh bài đơn giản, càng là trách nhiệm trọng đại, tóc bên tai nam tử che lại mắt của hắn, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, cũng đoán không được tâm tư của hắn!
Nam tử nắm chặt năm ngón tay, lệnh bài nắm trong
lòng bàn tay hắn, ánh mắt lấp lánh có hồn của nam tử nhìn người phía
trước, bảo đảm nói: “Yên tâm! Ta sẽ chuẩn bị xong tất cả, chưa tới lúc
cần thiết tuyệt không hành động thiếu suy nghĩ, càng sẽ không làm hỏng
kế lớn của ngươi!”
“Được! Thừa dịp trời tối mau rời đi kinh
thành, đi đường cẩn thận!” Nam nhân mỉm cười gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai
phải huynh đệ, hai người ăn ý nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, có một số việc đã ngầm hiểu!
Sau đó nam tử bỏ lệnh bài vào trong
ngực, không quay đầu lại đi thẳng ra mật đạo, mật đạo này chính là cơ
hội thay đổi duy nhất của họ. Nam tử đăm chiêu nhìn bóng lưng hắn rời
đi. Cho đến lúc hắn hoàn toàn biến mất, nam tử che ngực! Thân thể vốn
cứng cáp có lực chợt mềm nhũn, gương mặt tinh thần sáng láng ũng biến
thành tái nhợt.
Đêm đen nhánh, giao dịch thần bí, biến hóa quỷ dị! Giang sơn này nhất định rung chuyển bất an!
Ban đêm, bên ngoài kinh thành, bụi đất tung bay, tiếng vó ngựa, tiếng bước
chân trùng trùng điệp điệp, cho đến sau khi tiến vào một khu rừng rậm
rạp thì tất cả khôi phục lại bình tĩnh! Con chim kinh sợ bay đi cũng đậu vào trên nhánh cây, an tâm nghỉ ngơi!
Nam tử mặc khôi giáp, cầm bội kiếm trong tay, đứng ở phía trước vài chục vạn đại quân, giơ cao
bội kiếm chỉ lên không, lời nói kích động lòng người: “Chúng tướng sĩ
nghe! Bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp đều là truyền thuyết! Nhưng
hôm nay chúng ta phải liều chết đánh một trận, vận khí không tốt mười
tám năm sau lại là một hảo hán, vận khí tốt, thăng quan tiến tước, noãn
ngọc trong ngực! Vinh hoa phú quý hưởng không hết!”
Lời của hắn
không uổng phí, toàn bộ lời nói ra đều đánh trúng tâm tư của những tướng sĩ vũ phu này, vì vậy mọi người kích động không thôi, nhiệt huyết sôi
trào, hận không thể xách đao ra chiến trường đánh cho kẻ địch hoa rơi
nước chảy!
“A. . . . A. . . . A. . . .” Tiếng gào thét kích động của bọn binh lính xông thẳng lên trời, nam tử hài lòng cười, lời của
hắn quả thật có hiệu quả tuyên truyền.
Lúc này, hắn la to một
tiếng, bọn lính lập tức an tĩnh, nghiêng tai lắng nghe: “Truyền lệnh
xuống, dựng lều nấu cơm, nghỉ ngơi lấy lại sức mấy ngày, chuẩn bị quyết
chiến một trận với kẻ địch!”
“Tuân lệnh!” Bọn binh lính rối rít
bận rộn, giơ cọc gỗ, nổi lửa, lách ca lách cách cực kỳ cao hứng. Rừng
rậm này cực lớn, hơn nữa cây cối tươi tốt, từ bên ngoài căn bản không
xem được bên trong rừng rậm, coi như nổi lửa sinh ra khói mù cũng bị lá
cây rậm rạp ngăn trở, vì vậy hắn mới dám gióng trống khua chiêng nhóm
lửa như thế!
Sáng hôm sau, nhiều tiếng trống xông thẳng lên 3000 tầng trời, thập hoàng thúc không hề trốn trốn tránh tránh nữa, mà công
khai thân phận đại chiến một trận với hai nước Minh Nguyệt! Thập hoàng
thúc phái hai đội nhân mã chia ra khai chiến với hai nước Minh Nguyệt
trước, cắt đứt chiến tuyến của họ, thập hoàng thúc âm hiểm xảo trá muốn
đánh vỡ sự liên minh của họ, tiêu diệt từng bộ phận.
Nguyệt quốc là do Hoàng Phủ Hiên tự mình làm thống soái, thống lĩnh hai mươi vạn
đại quân đối trận với 30 vạn đại quân của thập hoàng thúc, mặc dù binh
mã chênh lệch cách xa, nhưng tướng sĩ Nguyệt quốc tràn đầy lòng tin, bởi vì bọn họ có đòn sát thủ bí mật!
Minh quốc bởi vì Hiên Viên
Triệt nằm trên giường không dậy nổi, nên trận chiến này do Lạc Thiên làm thống soái thống lĩnh mười vạn đại quân đối trận với mười lăm vạn đại
quân của thập hoàng thúc, cũng là lực lượng cách xa. Thấy binh lực hai
nước Minh Nguyệt thua xa đại quân của mình, thập hoàng thúc chưa khai
chiến đã hơi kiêu ngạo! Hơn nữa hắn cũng có vũ khí bí mật, nhất định
khiến bọn họ đấu tranh nội bộ, rồi xuất kích giết cho ứng phó không kịp, nhếch nhác chạy trốn!
Chủ tướng hai quân ra lệnh một tiếng,
khói báo động cuồn cuộn khiến bao nhiêu người híp mắt, vũ khí lạnh như
băng vô tình nhuộm bao nhiêu máu tươi của nam nhi anh hùng.
Nguyệt quốc yếu không địch lại mạnh, từ từ bại lui! Chúng tướng sĩ tề tụ một
lòng ra sức chống cự, khi thập hoàng thúc kiêu ngạo tự mãn cho là Nguyệt quốc sẽ nộp khí giới đầu hàng, trời lại có mây gió bất ngờ! Đột nhiên
cuồng phong gào thét, mây đen giăng đầy, trên người Hoàng Phủ Hiên dính
đầy máu của kẻ địch nhìn bầu trời bao la chợt thay đổi, lộ ra nụ cười
thần bí.
Chợt, gió mạnh đổi hướng thổi về phía thập hoàng thúc,
thiên thời địa lợi nhân hòa! Hàn Tuấn và Trương Lập thống lĩnh 3000 tinh binh bọc đánh hai bên trái phải thập hoàng thúc, cầm đầu là mười mấy
binh lính đẩy xe lửa cháy hừng hực xông đến chỗ thập hoàng thúc, nhờ
gió, thế lửa hung mãnh, tiếng con ngựa rên rỉ, tiếng kêu thảm thiết của
binh lính, nhiều tiếng không dứt! Nhất thời ánh lửa ngập trời, thập
hoàng thúc mang theo tàn binh bại tướng hoảng hốt chạy trốn!
Có câu nói: giặc cùng đường chớ đuổi! Bọn Hoàng Phủ Hiên trơ mắt nhìn thập hoàng thúc thoát đi, đánh chuông thu binh!
Thập hoàng thúc nếm mùi thất bại không có cam lòng, quyết định tập hợp lại,
toàn lực tấn công Minh quốc, bởi vì binh mã của Lạc Thiên ít hơn Nguyệt
quốc rất nhiều, nên dễ dàng hơn.
Đồng thời, vì đề phòng Nguyệt
quốc thừa dịp hắn tấn công Minh quốc mà đột kích, thập hoàng thúc làm
chuẩn bị hoàn toàn, phái sứ thần đưa tin cho Hoàng Phủ Hiên, nội dung
như sau: mạng của thê nữ, đều ở tay ngươi! Nếu nhớ tình xưa, nghỉ binh
đàm phán, nếu không chú ý tình cũ, thi thể khó cầu!
Thập hoàng
thúc đang đánh cuộc, đánh cuộc Hoàng Phủ Hiên là mầm móng đa tình, sẽ
không không để ý Dao nhi mà tùy tiện làm việc! Quả thật, khi Hoàng Phủ
Hiên xem thơ xong liền giận dữ: “Người tới….! Dắt hắn đi xuống chém!”
Hoàng Phủ Hiên chỉ vào sứ thần dưới đường, ánh mắt như lửa hận không thể đốt
hắn thành tro bụi! Mặt rồng giận dữ, Trương Lập và Hàn Tuấn lao ra ngăn
trở hành động mạo hiểm của Hoàng Phủ Hiên, khuyên: “Hoàng thượng, hai
nước giao binh không chém sứ! Chớ xung động!”
Hoàng Phủ Hiên khó có thể bình ổn tức giận trong nội tâm, nhưng mới vừa xung động lại thở
bình thường, hắn nhếch miệng, cười lạnh nói: “Người tới, giam hắn lại!
Thuận tiện đưa một cái tay cho thập hoàng thúc, để cho hắn biết thời
vụ!”
“Dạ, hoàng thượng!” Một người lính lĩnh mệnh dẫn sứ thần
mặt xám như tro tàn, sững sờ đi, Trương Lập và Hàn Tuấn thở phào nhẹ
nhõm, bọn họ không có giúp lầm người, nếu như hoàng thượng vì nữ nhân mà không để ý an nguy của giang sơn, bọn họ có lý do gì bán mạng vì hoàng
thượng chứ?
Nhưng Hoàng Phủ Hiên lại tràn đầy đau lòng đối với
Dao nhi, một chiêu tìm đường sống trong cõi chết này, hy vọng có thể giữ được Dao nhi và nữ nhi, hắn biết rõ tính tình của thập hoàng thúc, nếu
thỏa hiệp ngược lại là hại Dao nhi, chỉ có phản kháng mới có đường sống!
Quả nhiên đoán không lầm, khi thập hoàng thúc nhận được cái hộp chứa bàn
tay cụt, giận quá hóa cười, nói: “Bổn vương không nhìn lầm người, Hoàng
Phủ Hiên thật là anh hùng đỉnh thiên lập địa! Nếu không giao thủ với hắn thật sự làm nhục Bổn vương!”
Sau đó, vứt bàn tay cụt ra phía sau, hắn bước dài vào gian phòng, chuẩn bị đánh một trận với Minh quốc!
Đêm khuya tối thui, thập hoàng thúc vẫn bận rộn chuẩn bị trận đánh hôm sau, cho đến canh ba, bên trong thư phòng hắn vẫn đèn dầu sáng rỡ, từ cửa sổ nhìn lại, có vài bóng người chiếu ở trên tường!
Thân ở trong
hoàn cảnh khẩn trương, thấm sâu trong người Dao nhi là không khí trầm
buồn bực, hơn nữa khắp nơi bao phủ ở trong lo lắng. Bình thường Tinh Nhi đã sớm ngủ, nhưng tối nay nàng lại làm ầm ĩ, bò qua bò lại ở trên
giường chơi cực kỳ cao hứng, Dao nhi nằm nghiêng ở bên ngoài, Tinh Nhi
lôi ống tay áo Dao nhi, làm nũng khoe mẽ: “Mẹ. . . . Kể chuyện xưa. . . . Tây Du kí. . . . “
Lần trước kể cho nàng nghe Ngộ Không ba lần
đánh Bạch Cốt Tinh xong, Tinh Nhi liền yêu Tây Du kí, chỉ cần có thời
gian rãnh thì luôn đòi nghe chuyện xưa! Tuổi Tinh Nhi còn nhỏ quá, nói
chuyện còn không quá lưu loát, nhưng tiểu nha đầu vừa mở máy hát ra thì
liền không ngừng!
Dao nhi sủng ái sờ sờ đầu Tinh Nhi, dịu dàng hỏi: “Tinh Nhi muốn nghe chuyện xưa về ai?”
Tinh Nhi khẽ ngước đầu, trừng mắt như hạt châu lẳng lặng suy tư xong, ngọt ngào cười nói: “Muốn nghe về Trư Bát Giới!”
“Được!” Dao nhi kéo Tinh Nhi, bắt đầu suy tư kể chuyện xưa: “Đã kể đến đoạn Trư Bát Giới cõng vợ! Lúc đó ở Cao Lão Trang. . . . “
Dao nhi kể
đến miệng đắng lưỡi khô, Tinh Nhi thì nghe say sưa ngon lành! Vốn tưởng
rằng chuyện xưa có thể thôi miên, nhưng Tinh Nhi càng nghe càng hưng
phấn! Kể xong Cao Lão Trang, nàng lại đòi tiếp tục: “Mẹ. . . . Mẹ. . . . Tiếp tục! Tinh Nhi còn muốn nghe!”
Chợt, Dao nhi tựa hồ nghe
thấy ngoài cửa sổ có tiếng vang, nàng nhẹ nhàng che miệng Tinh Nhi, làm
động tác im lặng! Tinh Nhi cũng ngoan ngoãn không hề ra tiếng nữa, Dao
nhi nhẹ nhàng đứng dậy mang giày xong dựa vào tường từ từ đi tới cửa sổ. Cũng đặt vũ khí phòng thân —— ngân châm ở đầu ngón tay, tùy thời cho kẻ địch một kích trí mạng.
Khi nàng đến gần cửa sổ, cửa sổ chợt mở ra, một đôi bàn tay nhanh chóng che miệng của nàng, động tác làm liền
một mạch, Dao nhi trừng mắt, phóng ngân châm trong tay ra ngoài cửa sổ,
đột nhiên một cái tay khác đưa đến trước mặt Dao nhi, hơn nữa trong đầu
ngón tay còn kẹp ngân châm! Dao nhi cả kinh thất sắc, vừa định phát động công kích, thì Dao nhi cười! Bởi vì một người quen từ cửa sổ nhảy vào
đi đến đứng ở trước mặt nàng!
“Dao nhi. . . .” Hoàng Phủ Hiên ôm nàng, hơi thở ấm áp phun ở bên tai nàng, chấn động lòng người!
Dao nhi ôm hông tráng kiện của hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn hít lấy mùi
hương đặc biệt của hắn, không cần đề phòng bất luận kẻ nào, không cần
cẩn thận khắp nơi, ở trong lòng hắn vô cùng an tâm.
Tinh Nhi bò
ra ngoài giường, quan sát hai người ôm nhau thật chặt, trong con ngươi
ảo não tràn đầy tò mò, Tinh Nhi chợt lên tiếng cười khanh khách.
Nghe tiếng cười, bọn họ mới phản ứng được, Dao nhi lôi kéo hắn đi tới bên
giường, ôm Tinh Nhi nói với hắn: “Hiên, đây là nữ nhi của chúng ta!”
“Tinh Nhi, mau gọi phụ hoàng! “Dao nhi mỉm cười, Tinh Nhi hé miệng, ngọt ngào kêu một tiếng: “Phụ hoàng. . . . “
Hoàng Phủ Hiên ôm thân thể nho nhỏ của Tinh Nhi vào trong ngực, cẩn thận sợ
làm đau nữ nhi, nhìn Tinh Nhi, hắn cảm khái ngàn vạn, chuyện cách mấy
tháng, nữ nhi lúc trước còn trong tả lót giờ đã biết nói chuyện!
Thời khắc tuyệt hảo chưa đến, Tinh Nhi đã bật ra một câu giết phong cảnh: ” ‘ bụng hoàng ’ là cái gì? Là cái bụng màu vàng sao?”
‘ xì ’ Dao nhi không nhịn được che miệng mà cười, nhìn mắt đen ngây thơ của nữ nhi, nàng kìm nén rất vất vả!
Mà Hoàng Phủ Hiên lại cưng chiều cười, thời kỳ nữ nhi lớn lên không có hắn ở bên cạnh, hắn rất áy náy đối với Dao nhi, đối với Tinh Nhi, sử dụng
giọng nói thương yêu kiên nhẫn giải thích: “Tinh Nhi, phụ hoàng chính là phụ thân, chỉ là cách nói khác nhau!”
“A!” Tinh Nhi gật đầu, nửa tin nửa ngờ! Tuổi thơ đẹp nhất!