Hiên Viên Triệt lấy một chai thuốc ra từ trong ngăn tủ, mở ra thì có một cỗ mùi thơm ngát bay đầy phòng. Hắn nâng bước lên, vừa định đi tới bên
giường, Lan nhi đã vọt vào, đoạt bình thuốc của hắn.
“Đợi đã nào…!” Lan nhi tự mình bôi ở trên tay, xác định vô hại xong, mới yên tâm.
Hiên Viên Triệt tức giận, chẳng lẽ còn sợ hại tỷ của nàn? “Lấy ra!” Hiên
Viên Triệt lạnh lùng nói, vươn tay đoạt bình thuốc, nhưng Lan nhi cũng
không phải là đèn đã cạn dầu.
Nắm bình thuốc thật chặt trong
lòng bàn tay, chết cũng không buông tay, không biết lớn nhỏ hét lên:
“Nam nữ thụ thụ bất thân, thân thể băng thanh ngọc khiết của tiểu thư,
sao có thể để cho tên khốn như ngươi nhìn!”
Thiên Vũ toát mồ hôi vì Lan nhi, nha đầu này to gan lớn mật nha! Dám đối nghịch với la sát mặt lạnh?
Hiên Viên Triệt quyết tâm muốn cướp tới tay, bất chấp tất cả, thân thể va
chạm, Lan nhi không có đứng vững, lảo đảo một cái, Hiên Viên Triệt được
như ý rồi, thuốc rơi vào trong tay hắn.
Thiên Vũ tiếp được Lan nhi, Lan nhi mắng: “Thô lỗ khốn kiếp!”
Hiên Viên Triệt bắn tới một ánh mắt lạnh, Lan nhi hơi sợ, miễn cưỡng ngậm
miệng! Thiên Vũ dắt nàng ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Bọn họ là vợ chồng
danh chánh ngôn thuận, ngươi la như vậy. Quá không thức thời đi!”
Ngoài phòng ồn ào, bên trong phòng lại im ắng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được
tiếng hít thở nặng nề của hắn. Hiên Viên Triệt ngồi ở trên mép giường,
nhẹ nhàng vén y phục rách rưới của nàng, lộ ra từng đường vết thương máu chảy đầm đìa, đồng tử của hắn co rút nhanh, trái tim cũng đập nhanh,
khó thở, hắn hận mình quá lỗ mãng, không có tra rõ đã xuống tay độc ác.
Tự mình xức thuốc cho nàng, tay mới vừa đụng phải thân thể của nàng, liền
nghe đến nàng nhẹ giọng rên rỉ: “Hix . . . .” mát mát lạnh lạnh, mặc dù
rất đau, nhưng cũng thoải mái.
Hắn nhíu nhíu mày, để nhẹ lực đạo, cẩn thận giống như che chở trân bảo.
Rốt cuộc bôi xong, Hiên Viên Triệt săn sóc kéo chăn cho nàng, rón rén ra cửa, để nàng an tâm ngủ một giấc cũng tốt!
Mới ra cửa, trên bầu trời nhất thời giăng đầy mây đen, Thiên Vũ và Lan nhi
nhìn trên mặt Hiên Viên Triệt hiện đầy lo lắng, thầm kêu không tốt, có
người sắp gặp họa.
Thiên Vũ kinh hồn bạt vía, chạy tới, kéo hắn, hỏi: “Triệt, ngươi muốn làm gì?”
“Gạt ta đều đáng chết!” Hắn hé mở môi mỏng, khạc ra một câu tàn nhẫn, phá đá kinh trời, bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân[1].
Lan nhi kinh ngạc há to miệng, nàng giả bộ bình tĩnh, nhưng đôi tay lại bán đứng nàng, vẫn run rẩy không ngừng, nàng nghĩ thầm: “Vương gia thật là
ác độc! Ta không chọc nổi, lẫn mau, lần sau gặp hắn trốn xa chút!”
Lan nhi cũng bi ai vì tiểu thư: “Tiểu thư không phải càng thảm hại sao? Yêu một nam nhân ác độc, cuộc sống sau này làm sao sống?” Lan nhi nhìn chằm chằm cửa lớn, biểu tình thật bi ai, chỉ kém không có kêu rên.
“Triệt, ngươi đừng xung động, có lời gì từ từ nói!” Thiên Vũ muốn ngăn cản một
trận gió tanh mưa máu, nhưng hắn làm sao cản nổi Hiên Viên Triệt?
Hiên Viên Triệt hất tay của hắn ra, cũng không quay đầu lại, lập tức đi về
phía trước, không trung bay tới một câu nói: “Thiên Vũ, chuyện này ngươi chớ xía vào! Vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không để cho người cố tình làm bậy trên đầu ta.”
Tâm ý của hắn đã quyết, Thiên Vũ không
ngăn được, chỉ có thể van xin trời cao, không cần quá tệ. Nếu không càng không thể thu thập rồi.
Ở ngoại ô
Đại phu đang tham lam vuốt ve vàng, ảo tưởng cuộc sống tương lai tốt đẹp, lại không biết nguy hiểm buông xuống, lúc này đây ngoại ô là mồ chôn sinh mạng của hắn.
Gió thổi tới, một cỗ khí lạnh cuốn lấy thân hắn, hắn bất an xoay người lại, ngắm nhìn chung quanh, trông gà hoá cuốc, hơi thở không tầm thường đang đến gần.
Hắn sợ co đầu rụt cổ, ôm chặt vàng, co cẳng chạy, vừa
chạy, vừa quay đầu lại, chưa từng chú ý cây to phía trước. ‘ bùm ’ lập
tức đụng vào trên cây khô, cái trán u một cục lớn, vàng cũng rơi lung
tung, hắn quỳ trên mặt đất, vội vàng hấp tấp ôm vàng vào trong ngực.
Nhất thời, hắn dừng lại động tác trong tay, bởi vì bên tai thổi qua một câu nói: “Giờ chết của ngươi đến!”
Hắn ném vàng ra, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ với cái cây to: “Tha
mạng, tiểu nhân biết sai rồi, thần tiên các lộ tha mạng nha!”
“Tha mạng? Ngươi giữ lại lời nói đến âm phủ nói đi!” Hiên Viên Triệt hiện
thân ở trước mặt hắn, một thanh đao sáng loang loáng, đứng ở trước mặt
hắn.
Đại phu càng thêm sợ hãi, tiếp tục cầu xin tha thứ: “Đại
hiệp tha mạng! Ta vô tội, ta bị buộc!” hắn có tật giật mình, khai ra hết mọi chuyện.
“Giữ lại oan khuất của ngươi đến theo Diêm Vương
nói đi!” Vung tay lên, một đao rơi xuống, máu tươi tại chỗ. Theo thân
đao, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống trên mặt đất.
Mau, chính
xác, hung ác, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn hắn đầu thân hai nơi. Tình
yêu đối với Liễu Nhu, đã biến thành tổn thương!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân: câu này bắt nguồn từ một câu chuyện xưa.
Tề Uy vương sa vào tửu sắc, ba năm không để ý tới triều chính, quốc nội
hỗn loạn bất kham. Tài tử Thuần Vu Khôn biết Tề Uy vương thích chơi đoán chữ, lúc yết kiến nói rằng trong vương cung có một con chim ba năm rồi
chưa cất tiếng. Tề Uy vương nói : “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi
trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.” (Con chim ấy không
bay thì thôi, bay rồi thì vút tận trời xanh, hót rồi thì làm người kinh
ngạc). Từ nay về sau Tề Uy vương cần vu triều chính, chăm lo việc nước,
quốc uy đại chấn.
Trong câu trên có ý chỉ lời Hiên Viên Triệt nói ra làm người kinh ngạc.