Roi vô tình rơi vào trên người mảnh mai của nàng, xẹt qua từng đạo vết thương. Nhưng không thể đền bù đau đớn trong lòng!
Nàng cắn chặt hàm răng tuyệt không thỏa hiệp, ‘ khàn ’, rên rỉ thống khổ
khạc ratừ trong môi son. Y phục mỏng manh trải qua một phen roi quất,
chỉ chốc lát sau, y phục rách bươm, lộ ra từng vết roi đỏ sậm, Ám Dạ
không đành lòng, theo bản năng để nhẹ lực đạo.
Nàng ẩn nhẫn,
khiến lửa giận của Hiên Viên Triệt càng lớn, hắn chính là không ưa bộ
dáng kiên cường của nàng, không ưa nàng giả bộ vô sự. Cả giận nói: “Cầu
xin tha thứ đi! Nếu như ngươi cầu xin tha thứ, Bổn vương có thể miễn nỗi khổ da thịt cho ngươi!”
Nếu như Lưu Quân Dao thật cầu xin tha
thứ thì sao? Nói vậy Hiên Viên Triệt cũng sẽ không bỏ qua nàng! Hắn
chính là một người như vậy, lãnh khốc vô tình, thành lập tôn nghiêm kiêu ngạo của mình trên sự thống khổ của người khác.
“Ta. . . . . .
Không có. . . . . . Lỗi!” Lưu Quân Dao nhịn đau, nói từng chữ từng chữ.
Nhưng, hắn căn bản không nhìn ra kiêu ngạo của nàng, chống chế không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa.
“Vậy sao? Bổn vương muốn nhìn xem là xương ngươi cứng, hay roi của bổn vương cứng!” Hắn xông tới, đoạt
roi trong tay Ám Dạ, muốn tự tay chấm dứt tánh mạng của nàng.
“A. . . .” Không đỡ được những đợt roi mạnh mẽ của hắn, nhắm mắt, hai tay vô lực trợt xuống, nàng ngất đi.
“Vương gia, vương phi đã hôn mê!” Ám Dạ cản hắn nâng roi, Vương gia độc ác hắn đã biết, nhưng có cần ác với một cô gái vậy không?
Ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Triệt bắn về phía Ám Dạ, cảnh cáo hắn, lúc hắn không bỏ qua, một nha hoàn vội vã chạy vào, nói: “Vương gia, trắc vương phi
té xỉu!”
“Nhu nhi!” Sau khi gầm nhẹ một tiếng, bước chân xa dần, bên tai khôi phục yên tĩnh, Ám Dạ móc ra một chai thuốc từ trong lòng,
để xuống, cũng rời đi.
Đêm đã khuya, trăng không rõ, nàng yếu ớt tỉnh lại, một cái tay trong lúc vô tình chạm vào bình thuốc Ám Dạ để
lại, nàng ngửi một cái, rốt cuộc hai tay run rẩy bôi thuốc lên người!
Trừ đau lòng thở dài, nàng không còn cảm thấy gì. Gần đây chuyện xảy ra
rõ mồn một trước mắt, giống như hôm qua, nghĩ tới uất ức mình chịu, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Một trận gió đánh tới, che ánh sáng duy nhất ở trước mắt nàng, nhìn người thân thiết trước mắt, nàng
rốt cuộc không nhịn được lên tiếng khóc lớn, lão đầu đi tới trước người
của nàng, ôm nàng, mặc cho nàng thổ lộ đau đớn trong lòng.
“Đồ nhi ngoan, ngươi chịu khổ.” Thanh âm già nua từ đỉnh đầu nàng truyền đến, người gặp khốn cảnh, ấm áp khó được.
“Sư phụ. . . . Ô ô ô. . . .” Nàng lao vào trong ngực sư phụ, thân thể nhỏ
nhắn run rẩy, khóc rất thương tâm, cả trăng cũng không nhẫn tâm dòm ngó. Trốn vào trong mây đen, lặng lẽ khóc thút thít rồi.
“Đồ nhi
đừng khóc, đồ nhi đừng khóc, sư phụ nhất định giúp con xả cơn tức này!”
Lão đầu lay động râu ria hoa râm của hắn, lông mày cũng lay động ngay
sau đó, dám khi dễ đồ nhi bảo bối của hắn, chính là đối nghịch với hắn!
“Hừ! Sư phụ chặt hắn làm trăm mảnh được không? Ta cũng không nỡ khi dễ đồ
nhi bảo bối, tiểu tử hắn sống không nhịn được, lại dám quất bảo bối của
ta!” Lão đầu an ủi.
Lưu Quân Dao buồn bực nói: “Đừng mà sư phụ,
người không thể giết hắn! Con không đau!” ai kêu nàng yêu đây? Mặc dù
hắn vô tình, nhưng nàng đã lún sâu trong đó không thể tự kềm chế! Hắn
phụ nàng, nhưng nàng chung tình với hắn.
“Đồ nhi ngốc, loại nam
nhân không biết thương tiếc này, không đáng giá yêu.” Hắn tình ý sâu xa
khuyên, dù sao đứa nhỏ này là hắn mang tới, nhất định không thể bị
thương tổn. Huống chi nam nhân tâm cơ sâu mà lòng dạ độc ác cũng không
phải là quy túc của đồ nhi!