Ngã bệnh rất hi vọng chàng có thể ở bên cạnh ta, nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt không thể kìm hãm chảy xuống.
Không phải oan gia không đụng đầu, những lời này không hề sai, Dao nhi và
hoàng nhi chính là một đôi oan gia. Một người yêu người khác, một người
yên lặng bi thương.
Thái hậu nhìn mây đen ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần sinh lo lắng. Nghĩ thầm: có phải nên đốt cho họ một cây đuốc không?
Nắm tay của nàng, Thái hậu từ ái cười cười, nói vài vấn đề không liên quan: “Dao nhi, việc đời khó đoán, có vài chuyện thay đổi trong nháy mắt. Lúc hắn ở trước mắt, không quý trọng, đợi biến mất, muốn bắt cũng không bắt được. Lúc đó! Hối hận đã chậm.”
Tựa như bà, một cái chớp mắt,
nàng đến thế giới này đã hơn 30 năm, hồi tưởng lại lúc ân ái với tiên
hoàng, ký ức như còn mới mẻ. Những chuyện cũ kia thành sự an ủi cả đời
cho bà. Dao nhi và bà có duyên, bà hi vọng tương lai Dao nhi sẽ không
mang theo tiếc nuối rời đi.
Hành động của Thái hậu chạm vào sâu trong nội tâm của nàng, nếu như bỏ qua, sợ là khó có thể quay đầu lại.
Huống chi Thái hậu không biết đủ loại rối rắm giữa nàng và Hiên Viên Triệt,
chẳng lẽ Thái hậu đang nói Hoàng Phủ Hiên sao? Trong lòng nàng thất
kinh, mặc dù nàng có sứ mạng hòa thân, nhưng nàng chưa bao giờ chân
chính muốn trở thành phi tử của Hoàng Phủ Hiên.
Vì vậy nàng do dự, không dám nhìn cặp mắt từ ái thông minh của Thái hậu, sợ hãi bị nhìn ra đầu mối.
Thái hậu là người từng trải, lòng của Dao nhi tự nhiên chạy không khỏi hai
mắt của bà. Nhưng Thái hậu vẫn tận tình khuyên bảo: ” Dao nhi, ai gia
nói đến thế thôi. Ngươi cứ thử một chút! Có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý
muốn.”
Hai người đều lùi một bước, cho nhau đầy đủ thời gian suy tư. Có lẽ thật có thu hoạch ngoài ý muốn !
Mấy ngày nay, Hoàng Phủ Hiên luôn có ý vô ý trốn tránh nàng, mà nàng không
biết thế nào, không gặp được hắn, không nghe được lời dịu dàng che chở
của hắn, liền có nhiều mất mác chôn ở trong lòng nàng.
Khó được
khí trời chuyển tốt, bảo Lục Nhi đỡ nàng vào trong viện hóng mát một
chút. Thái y dặn dò nàng tĩnh dưỡng, vì vậy, trong Minh Dao cung yên
lặng, không người nào ồn ào.
Lục Nhi rót một ly nước nóng cho
nàng, nàng nhẹ nhàng uống một hớp, không chút để ý hỏi: “Lục Nhi, hoàng
thượng làm thế nào biết ta bị ai bắt đi? Rồi làm sao thiết kế cứu ta?”
“Sau khi công chúa mất tích, hoàng thượng vạn phần gấp gáp, phái ra rất
nhiều người tìm kiếm, thủy chung không có tung tích của công chúa, vì
vậy Lục Nhi xuất cung tìm đại sư huynh, là đại sư huynh tra ra tung tích công chúa bảo Lục Nhi về cung tìm viện binh. Sau đó hoàng thượng tự
mình mạo hiểm tương kế tựu kế cứu công chúa ra.” Lục Nhi kể lại từng
chuyện không giấu giếm chút nào.
Để tay lên ngực tự hỏi, Hoàng
Phủ Hiên đối với nàng thật rất tốt, nhiều lần tự mình cứu giúp. Gặp phải khó khăn luôn vươn mình ra. Nói không cảm động đó là gạt người. Nhưng
trong lòng nàng hiểu, đây không tính là yêu.
Công chúa lâm vào
trong trầm tư, Lục Nhi vui mừng cười, vì vậy thêm dầu thêm mỡ nói: “Công chúa phải không biết lúc có nguy hiểm cỡ nào, may nhờ hoàng thượng suy
nghĩ vạn toàn, vừa cứu công chúa, cũng đánh cho kẻ địch thất bại thảm
hại, chạy trối chết.”
“Có thật không?” Nàng nghi ngờ hỏi, giống như là hỏi Lục Nhi, cũng là hỏi mình.
“Dĩ nhiên, Lục Nhi không dám lừa gạt công chúa!” Lục Nhi lặng lẽ thở ra một hơi, cũng hô hào ở đáy lòng, ông trời! Tha thứ Lục Nhi, nếu không phải
Thái hậu uy hiếp, nàng đánh chết cũng không dám nói lung tung.
Nàng nhìn Lục Nhi, muốn xác nhận thiệt giả, này lúc, bên ngoài cửa cung
truyền đến tiếng vang huyên náo. Nàng không vui nhíu mày, nói: “Lục Nhi, đi xem chuyện gì xảy ra?”
“Dạ, công chúa!” Lục Nhi tuân lệnh chạy đi, cuối cùng tránh được xem xét của công chúa
“Người phương nào ở ngoài cung ồn ào? Các ngươi không muốn đầu?” Lục Nhi nổi giận lên, cũng có uy nghiêm.
“Càn rỡ, cung nữ nho nhỏ cũng dám lớn lốí như thế!” Tính khí đại tiểu thư của Tử Yên lại nổi lên, chỉ vào Lục Nhi chửi loạn.
Lục Nhi liếc nàng một cái, lười so đo với nàng, lúc này, Khinh Họa đi lên
trước, khách khí cười nói: “Cung nữ tỷ tỷ, chúng ta là tú nữ, nghe nói
công chúa bị bệnh nhẹ, vì vậy cùng nhau tới thăm, mong rằng tỷ tỷ thông
truyền.”
“Các ngươi chờ trước, đợi ta đi vào. . . .” Lục Nhi cố ý ra dáng, tức chết Tử Yên. Nhưng lời của nàng bị thanh âm dịu dàng mát
mẻ trong điện cắt đứt: “Lục Nhi, cho các nàng đi vào!”
“Công chúa nhà ta cho mời!” Lục Nhi cung kính vươn tay, làm tư thế xin mời. Mười tú nữ lần lượt đi vào.
Quỳ lạy: “Tham kiến công chúa!”
“Không cần khách khí!” Nàng cười nhẹ, một cái tay che miệng, ống tay áo bay
theo gió, giống như bông liễu, dịu dàng động lòng người.
Công
chúa của một nước, quả nhiên danh bất hư truyền, khi giơ tay nhấc chân
đều cao quý ưu nhã. Những tiểu cô nương như họ không thể so sánh.
“Lục Nhi, ban thưởng ghế ngồi.” Mặc dù thân thể nàng khó chịu, nhưng lại làm đủ lễ độ ưu nhã và hiền hòa hiếu khách của chủ nhà.
“Công chúa, thân thể ngài khỏe hơn chưa?” Khinh Họa thả ly trà trong tay xuống, quan tâm hỏi thăm.
Nàng nhìn thấy hiền hòa trong mắt của Khinh Họa, ai không thương tổn nàng,
nàng sẽ không tổn thương người đó, nàng cười nhẹ, nói: “Phiền Khinh Họa
phí tâm, gần đây thân thể ta đã dần dần khỏe.”
“Làm sao người
biết ta tên là Khinh Họa?” Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm công chúa, kỳ
vọng nàng giải đáp nghi vấn trong lòng, dĩ nhiên, những người khác đang
ngồi cũng rất tò mò. Công chúa với các nàng vốn không quen biết, sao
công chúa biết khuê danh của Khinh Họa?
Tính cách thẳng thắn của Khinh Họa thật khiến người thích, nghịch ngợm đáng yêu không hề che
giấu ở đáy mắt nàng làm cho người ta hâm mộ, tâm tình của công chúa cũng vui vẻ rất nhiều, tâm tình nàng thật tốt nên nghịch ngợm hỏi: “Ngươi
đoán?”
“Ai nha, công chúa, ngươi đừng trêu chọc chúng ta, nói
mau!” Khinh Họa vốn thiếu kiên nhẫn, mà nàng khiến người đủ tò mò cũng
không úp mở nữa: “Nữ nhi của Hộ bộ thượng thư, thẳng thắn đáng yêu. Lại
tập được võ nghệ. Anh minh vang dội, ta dĩ nhiên biết rồi.”
“Oa! Thì ra ta đây thật nổi tiếng nha, cả công chúa cũng biết ta.” Khinh Họa chắp tay trước ngực, say sưa ở trong đó.
Tử Yên bị bỏ quên không cam lòng, giễu cợt cười cười quở trách Khinh Họa:
“Nữ tử tốt vốn nên không ra cổng trước không bước cổng trong, ngươi cho
rằng anh minh vang dội là khen ngợi ngươi sao? Nói không chừng a! Mọi
người đang cười nhạo ngươi sau lưng!”
Tử Yên được nâng trong
lòng bàn tay lớn lên, khi nào lại bị người lạnh nhạt? Hôm nay coi như
công chúa và Khinh Họa đắc tội với nàng rồi.
Lời của Tử Yên
khiến mọi người trầm mặc, nhìn bộ dạng tức giận bất bình của nàng, công
chúa chỉ cảm thấy buồn cười. Lúc này, một cung nữ bưng nước trà nóng hổi đi tới, không để ý, khi đi đến trước người Tử Yên, Tử Yên đưa chân ra
khiến nàng trật chân té, nước trà sôi trào dội ở trên người công chúa.
“A. . . .” Nàng kêu lên, nguy hiểm tới, nàng đưa tay ngăn lại. Nhưng tay không thể may mắn thoát khỏi, bị phỏng một mảng lớn.
Biến cố
tới quá nhanh, tất cả mọi người sợ choáng váng. Nhất là Tử Yên, quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy. Mặt xám như tro tàn. Tai vạ đến nơi rồi.
“Dao nhi, như thế nào?” Hoàng Phủ Hiên tới thật không đúng lúc, che tay của
nàng, đau lòng thổi hơi giảm bớt nỗi thống khổ của nàng.
Sắc mặt hắn xanh mét nhìn chằm chằm Tử Yên, Tử Yên chỉ cảm thấy lạnh lẽo, giờ
chết sắp đến rồi, “Người tới, giải nữ nhân này vào Thiên Lao, trẫm tự
mình thẩm vấn.”
“Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng. . . .” Tử Yên kêu gào, bị bắt đi ra ngoài. Chuyến đi này không biết là sống hay chết?
Chúng tú nữ rối rít quỳ trên mặt đất, chỉ sợ chọc giận tới hoàng thượng, số mạng của Tử Yên sẽ là kết cục của họ.
Công chúa mặc dù đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn quan tâm sống chết
của Tử Yên, cười nhạt nói: “Hiên, thôi! Nàng cũng không phải là cố ý.”
Quả nhiên, nụ cười của nàng là thuốc tốt, chữa hết nóng nảy bất an của hắn. Hoàng Phủ Hiên thận trọng lôi kéo đôi tay nàng, lại cạo cạo lỗ mũi
nàng, nói nhỏ: “Lần này trẫm tạm tha nàng, đuổi nàng xuất cung đi.”
“Tất cả các ngươi lui ra!” Nói với tú nữ đang quỳ, nhưng ánh mắt không có
dừng lại ở trên người các nàng, trong mắt của hắn chỉ có Dao nhi, nhìn
nàng, cũng không ngẩng đầu lên, phân phó: ” Tiểu Lâm Tử, truyền thái y!”
“Dạ!”Tiểu Lâm Tử mang theo các tú nữ rời đi. Chừa lại đầy đủ không gian cho hai người.
Đêm đã khuya, trong cung đèn dầu sáng rỡ. Phê xong tấu chương, Hoàng Phủ
Hiên không có đi ngủ, mà là đi tới trong cung Thái hậu thương lượng
chuyện lớn với bà.
“Mẫu hậu, gần đây nhi thần quá bận rộn không
để ý mẫu hậu, không biết thân thể mẫu hậu khỏe không? Khẩu vị ngon
không?” Hắn ngồi ở bên cạnh Thái hậu, nói lảng ra chuyện khác, thủy
chung không đề cập tới suy nghĩ trong lòng, nhưng Thái hậu vẫn nhìn
thấu, nụ cười từ ái hiện lên ở trên mặt, giọng ôn hòa cho hắn ấm áp:
“Hoàng nhi đêm khuya tới chơi, không phải chỉ vì nói cái này chứ!”
“Lòng của Nhi thần không thể gạt được mẫu hậu!” Làm nhi tử, mẫu hậu là người
thân duy nhất của hắn, cũng là người hắn tin cậy nhất. Vì vậy hắn cũng
không giấu giếm: “Mẫu hậu, nhi thần muốn đuổi tú nữ xuất cung, chọn ngày tốt sắc phong Dao nhi làm hậu.”
Thái hậu rất coi trọng đôi
người ngọc này. Nhưng trong lòng vẫn có điều băn khoăn: “Hoàng nhi,
ngươi làm vua một nước nên suy tính lê dân bách tính thiên hạ, nếu như
trình tự chọn hậu chưa xong, chỉ sợ đại thần trong triều còn có lòng
nghi ngờ. Đây cực kỳ bất lợi đối với hoàng thượng nha!”
“Nhi
thần hiểu, nội bộ mâu thuẫn, tiền viện sao mà yên tĩnh được? Nếu người
trong lòng luôn ở trong nguy hiểm, nhi thần hao hết tinh lực cũng khó có thể xử lý quốc sự. Nếu người trong lòng bình an, nhi thần mới có thể
tránh lo âu về sau. Chuyên tâm xử lý quốc sự. Mẫu hậu ngài có thể hiểu
được chứ?” Lời của hắn không phải không có lý, Thái hậu nghe cũng động
lòng. Nghĩ trước lo sau, Thái hậu vẫn gật đầu đồng ý.
Thái hậu
quyết định, tội nhân này vẫn nên để bà làm, nói với hoàng thượng:
“Chuyện này hoàng nhi không cần nhúng tay, mẫu hậu nhất định chuẩn bị
thỏa đáng cho con.”
“Cám ơn mẫu hậu, nhi thần nhất định không
phụ kỳ vọng của mẫu hậu, hết sức thống trị tốt Nguyệt quốc.” Hắn tạ ơn.
Dụng tâm lương khổ của mẫu hậu hắn khắc trong tâm khảm. Cả đời này, bởi
vì có mẫu hậu từ ái trợ giúp, hắn mới có thể hạnh phúc như thế. Mà bây
giờ, hắn còn càng thêm hạnh phúc.
“Đi, mẫu hậu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.” một tayThái hậu che đầu, đầu thật đau, tự hỏi phân phát tú nữ thế nào.
“Mẫu hậu sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai nhi thần lại tới thăm mẫu hậu.” Khiến
mẫu hậu gặp khó khăn, hắn cũng rất tự trách. Chỉ cầu tương lai có thể
hiếu kính mẫu hậu, để mẫu hậu hưởng hết vui vẻ trong đời.
Hắn theo cửa sau khi rời đi, Thái hậu mở ra hai mắt, ánh mắt thâm thúy đi theo bóng hắn rời đi thật chặt.
Hôm sau, Thái hậu hạ chỉ dụ: bởi vì tú nữ không an phận, gây sóng gió ở trong cung. Vì vậy phân phát tú nữ xuất cung.
Tiếp, hoàng thượng lập tức hạ một đạo thánh chỉ khắp cả nước, Dao công chúa
Minh quốc đoan trang hiền thục, xinh đẹp hiền huệ. Khéo hiểu lòng người, ngày tốt phong làm hoàng hậu, thống lĩnh lục cung.
Tin tức
phong hậu lan truyền nhanh chóng, một truyền mười, mười truyền trăm.
Không chỉ có người người Nguyệt quốc biết, mà cũng như một cỗ gió xuân
cuốn lấy các góc Minh quốc.
Tự nhiên có người vui mừng, có người buồn. Người cao hứng như gió xuân đắc ý, người mất mác thì có vẻ không vui.
Ba ngày sau chính là ngày lành, đại điển phong hậu mời quý tộc Minh quốc
tới chúc mừng, dĩ nhiên còn có sứ thần nước nhỏ xung quanh đến, thật đủ
vui buồn trước đại điển phong hậu.
Ban đêm khuya khoắt đường
dài, chuyện vui rất lớn phủ xuống ở trên đầu nàng, nhưng nàng thế nào
cũng không cao hứng nổi. Một thân một mình đứng ở bên cửa sổ, tiếp nhận
gió mát tẩy lễ.
Dần dần, ấm áp từ sau lưng truyền đến, Lục Nhi
khoác áo choàng lên người nàng, nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào
Lục Nhi, hỏi: “Lục Nhi, đêm đã khuya, tại sao còn chưa ngủ?”
Khi thấy công chúa buồn buồn không vui, Lục Nhi liền hết buồn ngủ, công
chúa đứng một mình ở bên cửa sổ, hai mắt vô hồn. Thoạt nhìn rất cô đơn,
làm đau lòng người.
Vì vậy Lục Nhi theo sát nàng, đuổi đi lạnh
lẽo, thanh âm cố ý đè thấp ở ban đêm an tĩnh vẫn rất đột ngột: “Công
chúa, ba ngày sau chính là ngày rất tốt của ngài, nhưng nhìn xem ngài
lại không hề mừng rỡ chút nào! Công chúa không cao hứng sao?”
“Cả đời của nữ nhân không có ở trong lòng bàn tay của mình, ta làm sao vui
vẻ được.” Mình chỉ là một con cờ của Cao thái hậu, số mạng ở trong tay
người khác, kết cục sớm đã bị người viết xong. Tương lai không thể biết
trước tất cả khiến nàng rất bất đắc dĩ.
“Công chúa, bất kể như
thế nào, thoải mái sống mới tốt. Nếu như công chúa buồn buồn không vui
như vậy, không chỉ có thương hại chính công chúa, cũng tổn thương người
bên cạnh quan tâm công chúa.” Lục Nhi không thể ra sức, chỉ có thể hết
sức giải thích với công chúa.
“Trong lòng ta biết rõ, Lục Nhi đã muộn, ngươi đi ngủ đi!” Lục Nhi cũng có thể nhìn thoáng, sao nàng lại
lâm vào trong đó không thể tự kềm chế?
Lục Nhi hơi chần chờ,
nhưng dặn dò công chúa một tiếng, liền lui xuống. “Công chúa cũng sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai có nhiều chuyện làm!”.
Ban đêm nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra thì sóng ngầm đã bắt đầu khởi động. Âm mưu dần dần sinh.
Trong phòng bị đêm tối bao phủ, một nam tử che mặt và một nữ tử xinh đẹp đang thương thảo cái gì. Từ giọng điệu của bọn họ suy đoán ra, ý kiến của
bọn họ khác nhau. Nhưng nữ tử khúm núm không dám phản kháng.
“Chủ tử, nàng sắp trở thành hoàng hậu một nước rồi, ngày sau muốn đối phó
nàng khó khăn!” Nữ tử cúi đầu, nhưng oán hận ở đáy mắt rất đậm.
Ánh mắt như cung tên của nam tử nhìn chằm chằm nàng, nhìn thấu tâm tư của
nàng. Lạnh lùng nói: “Bổn tôn nói muốn đối phó nàng khi nào? Nàng còn có chỗ dùng, nếu ngươi dám can đảm động một sợi lông của nàng, bổn tôn
nhất định không tha cho ngươi!”
“Thuộc hạ hiểu!” Nàng ngoài mặt
nghe lệnh y, chỉ là sự không cam sâu sắc trong lòng làm đầu óc nàng hôn
mê. Nếu như nàng không chết, biểu ca sẽ không chết tâm. Biểu ca cũng sẽ
không yêu nàng nữa. Lưu Quân Dao chính là gai trong thịt, cái đinh trong mắt nàng. Hận không thể rút ra cho thống khoái.
Chợt, nàng cười thần bí, trong lòng có chủ ý, nàng khẽ ngẩng đầu lên, cười híp mắt hỏi: :Nếu nàng có ích với tôn chủ, vì sao tôn chủ thả hổ về núi để lại hậu
hoạn?”
“Ha ha ha. . . . Xương nữ nhân kia rất cứng rắn, một nam
tử còn không thể chịu đựng khốc hình, huống chi nữ nhân này? Thật làm
cho người khâm phục.” Hắn ngửa mặt lên trời cười to, trong giọng nói để
lộ ra tán thưởng với nàng, lại tiếp khạc ra mấy chữ: “Vờ tha để bắt
thật!”
“Thuộc hạ hiểu.” Nàng đắc ý cười, nhìn bộ dáng tình thế
bắt buộc của tôn chủ, coi như nàng không động thủ, Lưu Quân Dao cũng
không sống tốt đến đâu.
“Lui ra, nhớ lấy an phận thủ thường, chớ bởi vì ghen tỵ mờ mắt.” Ngọn lửa ghen ghét của nữ nhân rất đáng sợ, rất có thể phá hủy kế hoạch của hắn.
Trò chơi này càng ngày càng chơi vui rồi, nhưng chỉ là không biết, ai là con mồi, ai là thợ săn.
Thế gian này, chỉ có người không dám hạnh phúc mới không dám đi về phía
trước, mà ta là người được hạnh phúc chăm sóc. Vì vậy ta muốn sải bước
đi về phía trước, diệt trừ tất cả vật cản trở.
Đại điển phong hậu, tế trời, tế đất, giổ tổ tông. Xong những hoạt động này, đã là hoàng hôn.
Chỉ thiếu một bước cuối cùng là xong, trước đại điện cao vút uy nghiêm,
hoàng thượng và Thái hậu mỉm cười, ngồi ngay thẳng. Khác với ngày trước, hoàng thượng mặc long bào, cao quý thần thánh không thể xâm phạm. Cả
người tản ra khí phái hoàng gia. Trên long bào thêu rồng trông rất sống
động, giống như muốn thuận gió bay đi.
Thái hậu cũng trang điểm
đẹp ra ngoài, ống tay áo thêu Phượng Hoàng tỉ mỉ linh hoạt, búi tóc
Phượng Hoàng Phi Thiên trên đầu nhẹ nhàng lay động. Phát ra tiếng đinh
đinh đương đương dễ nghe.
Trên vạn bậc thềm, các đại thần, tất
cả sứ thần chia ra ngồi. Ở giữa là một tấm thảm đỏ trải trên bậc thang,
thẳng đến trên điện.
Thời khắc uy nghiêm thần thánh này, ở tiếng nhạc đệm, Lưu Quân Dao mặc phượng bào chậm rãi tiến lên. Dưới ánh mặt
trời, vật trang sức trên đầu nàng lấp lánh ánh vàng, phát ra ánh sáng
lóa mắt. Phượng trên y phục nhẹ nhàng bay múa theo gió nhẹ, theo bước
chân đi tới của nàng, phượng bào lay động, ở ánh nắng phản xạ, một tầng
một tầng vầng sáng bao phủ chung quanh nàng. Đâm bị thương mắt mọi
người, bọn họ rối rít che kín mắt.
Lúc này chuyện thần kỳ xảy
ra, một bức họa không biết từ phương nào bay tới, chỉ thấy tranh vẽ Long Phượng Hòa Minh, ý cảnh triền miên, ân ái tình thâm.
Bức họa
kia dừng ở phía trên đỉnh đầu nàng, một ánh sáng chiếu xuống, bao phủ
nàng, mấy chữ to ‘Long lên trời, Phượng về tổ’ lấp lánh ánh vàng giữa
không trung.
Mọi người hơi khiếp sợ, Thiên Tử là thần trời ban, chẳng lẽ vị công chúa này cũng là hoàng hậu trời định?
Hoàng Phủ Hiên và Thái hậu cũng không ngồi yên, rối rít đứng dậy, nhìn một màn dưới bậc thang, sợ hãi than không dứt.
Chợt, bức họa kia cưỡi mây rời đi, biến mất ở dưới tầm mắt mọi người. Thân
hình Lưu Quân Dao thoáng một cái, đột nhiên thức tỉnh. Tiếp tục đi về
phía trước như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt nàng không khác
thường, tựa hồ hồn nhiên không biết một màn khiếp sợ vừa rồi của người
đời.
Đi tới đi lui, suy nghĩ của nàng không biết bay về phương nào, cũng thả chậm bước chân.
Nàng không khỏi hỏi lòng của mình: Lưu Quân Dao, ngươi nghĩ xong chưa? Một
khi vượt qua con đường này, cuộc đời của ngươi sẽ không thể làm lại!
Chuyện cũ như khói tan. Một khi tái giá làm hậu, không thể làm trò đùa.
Ngươi thật đã nghĩ kỹ muốn chôn quá khứ rồi hả? Ngươi thật thả xuống
được? Làm được? Ngươi nhất định phải hiểu rõ ràng, nếu không đến lúc hối hận thì đã muộn!
Mỗi một bước đều là một loại đau khổ, mâu
thuẫn lặp lại trong lòng hành hạ nàng. Một thanh âm nói: đừng gả, đứng
gánh nhiều như vậy. Theo đuổi hạnh phúc của mình.
Mà đổi thành
một thanh âm khác lại là: không được, ngươi không thể làm tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, Lưu gia đối đãi ngươi ân trọng như núi. Ngươi sao có thể
vì lòng riêng của mình mà không để ý sống chết của người khác?
Hai loại thanh âm khác nhau cải vả ở trong đầu nàng, khiến đầu óc nàng choáng váng, đau đớn không dứt.
Mà Hiên Viên Triệt cũng rõ ràng như đứng đống lửa, nhìn bóng hình xinh đẹp ngày nhớ đêm mong dần dần đến gầu, quá khứ đã qua quanh quẩn trong đầu
hắn không bỏ đi dược, mỗi bước của nàng đều là trừng phạt với hắn. Nhìn
Hoàng Phủ Hiên hăng hái trước đại điện, lại nhìn nàng cao quý xinh đẹp,
một sự phản nghịch ra đời ở trong lòng hắn.
Đi, đừng lo lễ nghĩa liêm sỉ gì, mang theo nàng cao bay xa chạy. Sống ngày tiêu diêu tự tại.
Nhưng, thiên hạ rộng lớn đều là vương thổ, chúng ta có thể chạy trốn đến đâu
đây? Huống chi ta cũng không muốn nàng đi theo ta trải qua cuộc sống lưu lạc đầu đường xó chợ, không thể cho nàng một cuộc sống yên bình, ta có
thể cho nàng hạnh phúc sao?
Lần đầu tiên Hiên Viên Triệt sinh ra hoài nghi đối với mình. Hắn đưa tay đặt nhè nhẹ ở tim, cảm thụ tiết tấu nhảy lên không tầm thường của nó. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng của nàng và
bóng dáng của Hoàng Phủ Hiên trùng điệp. Hắn quyết định.
Không
để ý ánh mắt khác thường của người khác, hắn chợt đứng dậy, thâm tình hô hào với nàng: “Chậm đã, ngươi còn nhớ rõ sơn động đó không? Bên trong
cất giấu ký ức khó quên của chúng ta! Đoạn ký ức kia ta đã từng vứt bỏ
nó, hôm nay ta hiểu, hối hận, muốn tìm nó trở về. Ngươi nguyện ý theo ta không?”
Nghe lời nói này, nàng rất kích động, cũng mừng thầm.
Giống như hạnh phúc mong đợi thật lâu phủ xuống. Đưa lưng về phía Hiên
Viên Triệt, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người
hắn. Có thể nhìn thấy hối hận và thâm tình ở đáy mắt hắn. Lòng của nàng
có một tia xúc động dao động. Chỉ kinh ngạc đứng, nhìn. . . .
Im ắng yên tĩnh, người người âm thầm suy đoán, hoàng hậu và Vương gia Minh quốc có quá khứ gì! Chuyện chệch ra quỹ đạo dự định. Đột nhiên, trong
khoảnh khắc Lưu Quân Dao xoay người, Liễu Nhu cũng đứng lên, lôi cánh
tay Hiên Viên Triệt, cười thật ngọt ngào, thanh âm rất dịu dàng: “Vương
gia, thì ra ngươi còn nhớ rõ cái sơn động kia! Qua ít ngày, chúng ta
cùng đi tìm kiếm trí nhớ tốt đẹp của chúng ta được không?”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là Cảnh vương gia đang thâm tình tỏ tình với vương phi! Thật là sợ bóng sợ gió một hồi.
Nhưng mắt Hiên Viên Triệt không hề chớp, khóa ở trên người Lưu Quân Dao thật chặt, chờ đợi trả lời thuyết phục của nàng.
Hoàng Phủ Hiên hồi hộp, hắn nhìn ra nàng đã dao động, hắn rất lo lắng hạnh
phúc không dễ đến sẽ bị hủy diệt, lo lắng nàng sẽ rời hắn mà đi. Nhưng
cái gì hắn cũng không thể làm, chỉ có thể mặc cho số phận, bởi vì hắn sẽ không bức bách nàng.
Lưu Quân Dao quả thật bị lời nói của hắn
làm động lòng, huống chi trong lòng mình vẫn cất giấu bóng dáng của hắn. Khiến cho phần tình cảm xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ với Hoàng Phủ Hiên
hoàn toàn sụp xuống. Chẳng qua là khi nàng nhìn thấy Liễu Nhu, lý trí
lại dần dần khôi phục.
Ngắm nhìn khuôn mặt hơi xa lạ của Hiên
Viên Triệt, nhìn hai mắt hắn, tuyệt tình của hắn, lãnh khốc của hắn, sự
coi thường của hắn, sự không tín nhiệm của hắn hiện lên ở trước mắt
nàng, khiến nàng không dám tin chắc, Hiên Viên Triệt đối với nàng chỉ là một lúc cao hứng? Hay là đồng tình?
Nàng nhịn đau, ngước nhìn
mặt mũi khẩn trương của Hoàng Phủ Hiên, sợ hãi ở đáy mắt hắn, làm xúc
động lòng của nàng, trong mắt hắn đã bỏ thiên hạ, chỉ nhìn bóng dáng
hoảng hốt của nàng.
Chợt nàng cười nhạt một tiếng, trong lòng có đáp án.
Đúng nha! Hoàng Phủ Hiên vẫn thâm tình với nàng như lúc ban đầu, chưa từng
thay đổi. Đối với nàng, hắn luôn tin tưởng, yêu thương, bao dung, không
nỡ tổn thương mảy may. Có chồng như thế, cả đời cũng đủ rồi.
Không cần nhớ tình yêu sai lầm khi tuổi trẻ khinh cuồng. Không cần tranh
nghiệt duyên không thuộc về mình. Không cần do dự, bắt lấy hạnh phúc
trước mắt.
Nụ cười của nàng khiến ba người khẩn trương bất an,
Liễu Nhu ghen tỵ, Hiên Viên Triệt thấp thỏm lo âu. Hoàng Phủ Hiên mất
mác sợ hãi.
Một giây chờ đợi này, số mạng của bốn người quanh co.
Nhưng việc đời khó liệu, nàng cười nhìn trời, khiến người đời nhớ nụ cười, vẻ đẹp của nàng. Không chùn bước bước nhanh đến phía trước, đặt tay nhỏ
xinh của mình trong lòng bàn tay ấm áp của Hoàng Phủ Hiên.
Khi hai tay đụng nhau, nàng hiểu, lựa chọn của mình đúng rồi, bởi vì trong tay hắn chỉ có ấm áp, không có lạnh như băng.
Nàng hạnh phúc nở nụ cười, Hoàng Phủ Hiên sửng sốt, không thể tin được một
màn này, hắn nắm tay của nàng thật chặt không buông ra, coi như là mộng, cũng không muốn tỉnh lại.
“Tham kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Quần thần lễ bái.
“Bình thân!” Thanh âm đắc ý vang dội thiên hạ.
Làm bạn với nhau, nắm tay cười xem đường thiên hạ.