Vu thành, Lạc Thành, Dương thành, tạo thành xu thế giao nhau, ở giữa là
Vu Sơn. Hơn nữa biên thành cách Lạc Thành không xa hôm nay đã do Hàn lão tướng quân tự mình đóng, kẻ địch tạm thời không dám tới phạm.
Hoàng Phủ Hiên bị vây Vu Sơn làm sao không ai biết! Dù sao bốn phía đều là
người Nguyệt quốc, sao có thể không đi cứu? Dao nhi nhíu chặt chân mày,
lẳng lặng suy tư, lại trăm mối vẫn không có cách giải.
“Nương
nương! Tật Phong tướng quân đến!” Chỉ chốc lát sau tiếng bước chân vội
vàng của Lục Nhi và tiếng nói nhỏ cắt đứt suy nghĩ của nàng, nàng thả ly trà trong tay xuống, đứng dậy đi về phía ngoài cửa, Tật Phong đã chờ
ngoài cửa.
“Thuộc hạ tham kiến hoàng hậu nương nương!” Tật Phong từng được hoàng thượng đặc biệt cho phép không cần quỳ xuống, vì vậy
hắn chỉ khom mình hành lễ!
Dao nhi cũng không dài dòng dây dưa, trực tiếp hỏi: “Chuyện hoàng thượng bị vây ở Vu sơn chắc tướng quân đã nghe nói”
“Thuộc hạ đã biết, chẳng lẽ nương nương muốn đi cứu giá?” Tật Phong lớn mật
phỏng đoán, càng thêm to gan ngẩng đầu liếc nàng một cái.
“Không tệ, Bổn cung cho gọi tướng quân vào cung chính là vì chuyện này!” Dao
nhi chắc chắn nói, khiến Tật Phong lo lắng. Ngộ nhỡ nương nương có gì
việc không hay xảy ra hắn làm sao có thể giao phó với hoàng thượng?
Vì vậy Tật Phong đang định lên tiếng ngăn cản, nhưng khẽ mở miệng còn chưa khạc ra một chữ, đã bị Dao nhi lạnh lùng uy hiếp, Dao nhi nói: “Tướng
quân không cần ngăn trở, Bổn cung đã quyết định, kính xin tướng quân
phái binh bảo vệ mẫu hậu. Bây giờ Bổn cung lên đường!”
“Nương
nương nghĩ lại. . . . ” Tật Phong hết sức vãn hồi ý nghĩ của nương
nương,”Tướng quân không cần nhiều lời, lui ra!” Nhưng Dao nhi vung ống
tay áo lên, xoay người vào cửa cung.
Tật Phong nhìn bóng lưng rõ ràng của nàng, chỉ đành phải nhẹ giọng than thở, van xin trời cao phù
hộ hoàng thượng và nương nương không gặp chuyện gì, nếu không hắn chết
cũng không an tâm.
Tật Phong vội vã rời đi, an bài tất cả, sáng
sớm hôm sau, Tật Phong tăng thêm người bảo vệ Thái hậu, mà sáng Dao nhi
đã dẫn Lục Nhi lên đường, giục ngựa chạy, cuồn cuộn bụi đất.
Lục Nhi đón gió, cao giọng hỏi: “Nương nương, chúng ta đi đầu?”
“Dương thành, Lục Nhi, điều tra rõ ràng chưa?” Dao nhi khẽ nghiêng đầu, hỏi
thăm Lục Nhi. Con ngựa chạy nhanh không chống cự nổi lo lắng của nàng,
kể từ khi biết được hoàng thượng có khó khăn, chân mày nàng không từng
giãn ra.
Lục Nhi nặng nề gật đầu, hồi đáp: “Nương nương, đã điều tra xong, Thủ tướng Dương thành là con của thần tướng, Trương Lập, mặc
dù không phải người có dũng có mưu, nhưng cũng không phải rất sợ chết,
thủ hạ binh cường mã tráng, hơn nữa gần Vu Sơn nhất.”
Không tệ,
mục đích lần này của họ đúng là mượn nước Dương thành dập lửa Vu Sơn.
Nếu như muốn binh lính Dương thành nghe lệnh của nàng, thì phải hạ
Trương Lập trước.
“Được!” Nàng rốt cuộc lộ ra một nụ cười, ngay
sau đó mắt Dao nhi nhìn phía trước, cao giọng nói: “Hoàng thượng đã bị
vây khốn ba ngày, nhất định binh mỏi lương hết. Lục Nhi chúng ta phải
gia tăng tốc độ rồi, trước khi trời tối nhất định phải chạy tới Dương
thành.”
“Dạ, nương nương!” Lục Nhi đáp, hai người dương dương
roi ngựa trong tay, con ngựa lập tức chạy thật là xa. Lấy tốc độ hiện
nay để xem, trước khi trời tối nhất định có thể chạy tới Dương thành,
giải quyết Trương Lập xong, buổi tối có thể xuất binh cứu hoàng thượng.
Hai bóng dáng rất nhanh bao phủ trên đường nhỏ thật dài, bay đi Dương
thành. Mặt trời từ từ xuống núi, ánh sáng mông lung trên đỉnh núi xuyên
qua lá cây rơi vào trên đất tạo thành từng điểm sáng, gió thổi mạnh, khi thì là hình tròn, khi thì là hình méo.
Trời chiều, họ đi tới
cửa Dương thành, sau khi xuống ngựa liền dắt ngựa vào thành, hôm nay là
thời khắc mấu chốt, cửa thành thủ vệ sâm nghiêm, người đi đường đều phải quakiểm tra mới có thể vào thành, họ cũng không ngoại lệ.
Hôm
nay Dao nhi mặc áo trắng, thanh tú thoát tục tựa như tiên nữ, Lục Nhi
mặc áo xanh theo sát phía sau, mặc dù không khuynh quốc tuyệt sắc như
chủ tử, nhưng thanh tú hơn người.
“Đứng lại!” binh lính thủ
thành ngăn các nàng lại, vẻ bỉ ổi trong mắt làm cho người ta nhìn ghê
tởm. Dao nhi không vui, nhưng không biến sắc.
Người thủ thành đi tới trước mặt họ, đắm đuối nhìn chằm chằm hai người bọn họ, làm bộ hỏi: “Các ngươi làm gì? Vào thành vì chuyện gì?”
Lục Nhi hơi giận,
muốn xông tới sử dụng võ lực giải quyết, nhưng bị Dao nhi ngăn cản, Dao
nhi tỏ bộ dạng phục tùng, trên mặt đều là thần sắc bi thương, đưa tay
nhẹ phẩy hai mắt, nức nở nói: “Đại ca, tiểu nữ tử nhà ở Lạc Thành, cha
mẹ đã bỏ mình ở trong chiến loạn, tiểu nữ tử không còn cách nào không
thể làm gì khác hơn là vào thành nương nhờ họ hàng.”
“Thảm như
vậy! Các ngươi đi vào!” Người thủ thành đột nhiên không còn vẻ bỉ ổi,
ngược lại như bị cảm động lây, từ bi để họ vào thành.
Vào thành, Lục Nhi quay đầu lại nhìn cửa thành một cái, lại quay đầu lại, khẽ cười nói: “Vừa rồi tiểu thư diễn thật tốt, nhưng vì sao không để cho Lục Nhi giải quyết bọn họ xong chẳng phải tốt hơn?”
“Đại sự chưa làm,
không thể phức tạp!” thân thể Dao nhi không chút buông lỏng. Đáy mắt lóe hung ác rồi mất, nhưng Lục Nhi vẫn thấy được rõ ràng, nương nương thật
là hoàng hậu trời sanh, khi giơ tay nhấc chân hiển thị rõ uy nghiêm và
khí chất cao quý hoàng gia.
Tiến vào Dương thành, họ không có ở
lại, mà là trực tiếp vào phủ của Trương Lập, hai thị vệ trong phủ cung
kính đứng ở trước phủ đệ, không để cho bất luận kẻ nào đến gần.
Họ chậm rãi tới gần, một thị vệ trong đó vừa phất tay, vừa hét lên: ” A. . . . Nơi này không phải là địa phương các ngươi nên tới, ,ai rời đi.”
Nhưng họ vẫn không ngừng đi về phía trước, thị vệ không ngừng khuyên can các
nàng, liếc nhau một cái, sau đó rối rít đi xuống, đứng ở trước mặt họ
ngăn trở con đường của các nàng như hai pho tượng.
Lục Nhi che chở nàng ở phía sau, nói: ” nhanh đi thông báo, đã nói kinh thành có người tới chơi!”
Kinh thành? Chẳng lẽ là người nhà tướng quân? Nhưng chưa từng nghe tướng
quân nhắc đến! Hai thị vệ nhìn nhau, đều không tin họ, chỉ muốn đuổi họ
đi: “Ai từ kinh thành tới? Sợ là loạn nhận thân hết ăn lại uống! Mau đi! Nếu không chúng ta không khách khí.”
Lần này bọn họ ngăn trở,
khiến Dao nhi giận quá hóa cười, được Lục nhi bảo vệ, họ trực tiếp xông
vào bên trong, hai thị vệ nhất quyết không tha, nhất thời bốn người làm
thành một đoàn.
Chợt, Dao nhi lựa chọn trừng mắt, từ trong lòng ngực móc ra một kim bài, lạnh lùng nói: “Càn rỡ!”
Hai thị vệ nhìn kim bài, cả kinh thất sắc, rối rít quỳ trên mặt đất, đã bị
sợ tới mức không thể mở miệng, bọn họ cũng là người rất sợ chết, không
nghĩ tới lai lịch hai nữ tử này lớn như thế, xem ra kỳ chết của họ đến
rồi.
Dao nhi lạnh lùng nói: “Dẫn ta đi gặp tướng quân các ngươi!”
“Dạ!” Thị vệ dẫn đường, họ rất nhanh tiến vào đại sảnh, mà Trương Lập đã trông mong ngóng chờ, mở mắt ngắm nhìn.
Dao nhi đi vào, Trương Lập lập tức quỳ trên mặt đất: “Thần tham kiến hoàng
hậu nương nương! Nương nương đường xa mà đến, thần chưa từng chào đón,
xin nương nương thứ tội!”
Lúc phong hậu đại điển, Trương Lập may mắn gặp nàng một lần, mới vừa rồi nghe thị vệ báo lại, hắn chỉ cho là
thiên kim quý tộc nào đó trong kinh thành, không nghĩ tới là hoàng hậu
đích thân tới.
“Đứng lên!” Dao nhi nhẹ giọng nói, đợi sau khi
Trương Lập đứng lên, mắt lạnh của Dao nhi bắn về phía hắn, ánh mắt lạnh
như băng làm cho người ta không rét mà run, Dao nhi trong cơn giận dữ,
chất vấn: “Dương thành cách Vu Sơn gần nhất, vì sao tướng quân không
phái người cứu hoàng thượng?”
“Việc này. . . .” Trương Lập do do dự dự không biết nên trả lời như thế nào.
Lục Nhi ở bên cạnh cười lạnh, giễu cợt nói: “Chẳng lẽ tướng quân sợ chết?”
Trương Lập 囧, không giải thích được cười cười, trừng mắt nhìn Lục Nhi, nói:
“Ai không sợ chết? Nhưng hoàng thượng có khó khăn, làm thần tử nên liều
mình cứu giúp, nhưng thần quả thật có lời khó nói!”
Trương Lập khom người bồi tội, nhíu lông mày, lại len lén liếc hoàng hậu một cái.
Dao nhi cũng không hiểu tâm tư của Trương Lập, chỉ cho là hắn rất sợ chết,
sợ hãi không dám ra chiến, nàng nhếch miệng, nụ cười lạnh lùng không có
nhiệt độ hiện lên ở trên mặt: “Bổn cung mặc kệ ngươi có gì khói nói,
Trương Lập, Bổn cung lệnh ngươi triệu tập 3000 binh mã, do Bổn cung tự
mình mang binh đi Vu Sơn cứu hoàng thượng.”
“Không được ah…
Nương nương!” Trương Lập chẳng biết tại sao hết sức phản đối, tốt bụng
của hắn lại bị Dao nhi làm như không thấy, rút ra kiếm dài trong tay Lục nhi, bổ vào trên bàn gỗ bên cạnh, cái bàn gỗ lập tức biến thành một
đống củi.
Ánh mắt lạnh lùng của Dao nhi quét ngang bốn phía, lạnh lùng nói: “Kẻ dám kháng mệnh lệnh, như cái bàn này!”
Mọi người bao gồm Trương Lập ở trong bị ánh mắt uy hiếp của nàng dọa sợ,
rối rít quỳ trên mặt đất, không dám nói gì, Trương Lập len lén lau mồ
hôi lạnh, cuối cùng thỏa hiệp: “Thần tuân chỉ!”
Màn đêm buông
xuống, bốn phía Vu sơn đều bình tĩnh, nhưng chân núi lại nguy cơ tứ
phía. Ánh sáng không biết tên thỉnh thoảng bắn về phía Vu Sơn, không
quấy rầy binh lính của Tháp Nhĩ dưới chân núi, nhưng lại quấy rầy Hoàng
Phủ Hiên chưa ngủ.
Hắn đứng dậy đang trong đêm tối, hai mắt như sói tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, hưng phấn tựa như thấy con mồi.
Dao nhi hạ lệnh tìm tới rất nhiều xe trâu, cột pháo trên đuôi của họ, trên
xe đổ đầy rơm rạ, một chút tiếp xúc liền cháy, đoàn người bí mật ở trong rừng cây nhỏ cách Vu Sơn không xa, vận sức chờ phát động.
Mà
bên kia Vu Sơn, một nhóm người khác cũng lén lén lút lút hành động, mười vạn đại quân mai phục ở trong rừng cây, chỉ cần tín hiệu vừa vang lên,
bọn họ lập tức xông lên một lần tiêu diệt Tháp Nhĩ.
Hàn Tuấn nằm ở trên dốc Tiểu Thổ, mắt khóa chặt Vu Sơn, chợt, một người lính lặng lẽ đến gần, Hàn Tuấn ghé mắt hỏi thăm, binh lính nói nhỏ: “Tướng quân, bên kia Vu Sơn phát hiện một tiểu đội nhân mã, có chừng một ngàn người.”
Hàn Tuấn cả kinh, thủ hạ đắc lực của hắn hỏi: “Tướng quân, chúng ta còn tiến hành theo kế hoạch không?”
Mặc dù không rõ địch hay ta, nhưng một ngàn người quả thật không đủ gây sợ, Hàn Tuấn hạ lệnh: “Mọi người chuẩn bị, thành bại tại hành động này.”
Bọn lính ẩn nấp tốt xong, chuyện thần kỳ xảy ra, bên kia Vu Sơn, tiếng pháo nổ tận trời, xe trâu xông về doanh trướng Tháp Nhĩ, đột nhiên ánh lửa
ngập trời, người ngã ngựa đổ, kẻ địch gào lên chạy trốn chung quanh. Rất nhiều binh lính vùi thân trong biển lửa.
Hai mắt Hàn Tuấn sáng
lên, chợt đứng dậy, chỉ bội kiếm về phía bầu trời đêm, cao giọng nói:
“Xông lên. . . Kẻ lập công có thưởng. . . . “
“Giết. . . . . .
Giết. . . . . . Giết. . .” binh sĩ lấy được khích lệ liều mạng xông về
phía trước, thế lửa khổng lồ, Tháp Nhĩ thật vất vả mang theo tàn binh
chạy ra khỏi, lại bị Hàn Tuấn chận, hai quân chém giết, thủ hạ tàn binh
của Tháp Nhĩ chết thì chết, bị thương thì bị thương, đầu hàng thì đầu
hàng, Tháp Nhĩ đã tứ cố vô thân.
Hoàng Phủ Hiên cũng thừa cơ từ
Vu Sơn xông xuống, bình yên vô sự đứng ở trước người Tháp Nhĩ, kinh ngạc nhìn Tháp Nhĩ, khóe miệng còn hiện nụ cười không rõ.
Tháp Nhĩ tuyệt nhiên cười một tiếng, ngửa đầu nhìn về bầu trời đêm, ném xuống kiếm dài trong tay, khoanh tay chịu trói.
Chợt, một bóng dáng thoáng qua, Hoàng Phủ Hiên mất thăng bằng, người nhỏ nhắn nhào vào trong ngực hắn, hai cánh tay ôm chặt hông tráng kiện của hắn.