Trời sáng, trời xanh mây trắng, người trong cả phủ Thần tướng đều mặt mày mỉm cười, như gỗ xuân!
Đáng tiếc! Lo lắng lại tràn vào trái tim Lưu Quân Dao, ngày cưới, nàng lại phiền muộn vạn phần!
“Tỷ, nên trang điểm!” Lan nhi lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng, ai! Tiếng thở dài nồng đậm khiến mọi người trong phòng hơi bị thương tâm, Lưu
Quân Dao lười biếng xoay người, soi gương! Nhắm lại hai tròng mắt.
“Bắt đầu đi!” Lưu Quân Dao nhàn nhạt, tân nương tử? Châm chọc cỡ nào! Nàng
căn bản không muốn thấy bộ dáng mình mặc vào áo cưới đỏ thẫm.
Lan nhi bận rộn, quả nhiên khéo tay, mới không lâu sau, một giai nhân khổ
sở động lòng người phục sức màu đỏ chiếu vào trong gương.
Lưu
Quân Dao mở ra hai mắt, trong tròng mắt đen che lên một tầng ưu sầu nhàn nhạt, một thân áo đỏ, bay bay như tiên, giống như phượng hoàng khóc máu bay lên trời, nàng tự mình mang mũ phượng, khăn voan đỏ rơi xuống, số
mạng cả đời của nàng đã thay đổi.
Cáo biệt phụ thân, mang theo hai nha hoàn, lên đường, làm việc nghĩa không chùn bước!
Nữ nhi của Thần tướng, Vương gia Minh triều, vui kết lương duyên, oanh
động không dứt, đưa tới vạn người vây xem. Cùng đi chứng kiến hạnh phúc
của bọn họ, cùng đi chứng kiến quá trình chịu nhục của nàng.
“Tỷ, đến Vương phủ rồi!” Tiếng của Lan nhi, Lưu Quân Dao vẫn nghe rõ ràng,
nên tới vẫn tới, nếu trốn không được, không bằng hờ hững chống đỡ!
Cỗ kiệu rơi xuống, nhưng cửa lớn vương phủ lại đóng thật chặt, vắng ngắt,
thê thê thảm thảm ưu tư! Trái với lạnh nhạt của tân nương tử, tất cả mọi người đều nóng lòng.
Chung quanh cũng nghị luận ầm ĩ, “Chuyện gì xảy ra? Sao vương gia còn chưa ra?” .
Nghe những thanh âm cười nhạo này, trong lòng Lưu Quân Dao buồn cực kỳ, cảm
thấy khuất nhục! Nàng khẽ cắn răng, cố nén, nhưng ngón tay cơ hồ đâm vào trong thịt rồi.
Nhưng nàng vẫn cười, dù sao cứ thờ ơ! Về sau tất cả qua cuộc sống của mình, ai cũng không quản được người nào!
Nhưng Lan nhi nhưng không nén đuọc tức giận, nàng thấy tổn thương bởi bất
công thay tỷ, mắng: “Vương gia chuyện gì xảy ra nha? Một chút lễ nghĩa
liêm sỷ cũng không hiểu, tỷ, để Lan nhi đi thu thập hắn!”
“Không cần. Chúng ta trở về thôi!” Lưu Quân Dao xuống cỗ kiệu, phất ống tay áo, chuẩn bị đi trở về phủ!
Ai cũng không ngờ tới tân nương tử ra kiệu, khiến mọi người ứng phó không
kịp! Cảnh vương gia chỉ vì làm nhục nàng thôi, nhưng nếu như chuyện nháo lớn, chỗ hoàng thượng, Thái hậu cũng không tiện giao phó!
Cửa
lớn vương phủ mở ra rồi, một nam tử áo trắng đi ra, áo bay baym lỗi lạc, bộ dáng nhân tài, nhưng căn bản không vào được mắt Lưu Quân Dao.
Nàng vén khăn voan đỏ trên đầu, lại đưa tới những tiếng ồ! Thật là đẹp a! Da thịt thắng tuyết, tròng mắt như tinh linh. Tựa như dạ minh châu ở biển
sâu, lóe sáng làm cho người ta không dám mơ ước.
Môi son hé mở, hỏi: “Ngài là Cảnh vương gia?”
“Coi như ngươi có chút kiến thức!” Hiên Viên Triệt hừ lạnh một tiếng, lạnh
như băng. Lúc này gió thổi qua, làm cho lòng người hàn!
Lưu Quân Dao rất không khách khí nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, nhàn nhạt
cười, nhưng đáy mắt không che giấu miệt thị, nàng nói: “Vương gia mặc đồ tang. Vương Phủ có tang sao?”
“Ngươi. . . . . .” mặt Hiên Viên
Triệt đen lại, hận hận nhìn chằm chằm nụ cười phách lối của nàng, hận
không thể xé nàng thành mảnh nhỏ.
Nhưng rốt cuộc là lòng dạ sâu, Hiên Viên Triệt cười nói: “Đúng nha! Vương Phi chưa qua cửa, Bổn vương
đã chuẩn bị tốt hôn lễ làm chung với tang lễ, có phải Bổn vương rất chu
đáo hay không?”
“Ngươi dám vũ nhục tỷ ta!” Lan nhi thiếu kiên
nhẫn, nếu không phải là Lưu Quân Dao ngăn, đoán chừng đã giao thủ với
Hiên Viên Triệt.
Lưu Quân Dao giận quá hóa cười, hỏi: “Vậy Vương gia có chuẩn bị cho mình một bộ quan tài không? Vợ chồng song song chôn cất, chẳng phải khiến người đời hâm mộ?”
Rốt cuộc người nào vũ nhục người nào? Ngươi đạo cao một thước, ta ma cao một trượng!