Quân Thần Phân Tranh

Chương 79: Chương 79: tai họa bất ngờ




Có câu nói, trời có gió thổi mây tan!

Màn đêm buông xuống, che đi bầu trời chấm chấm đầy sao! Trong Minh Dao cung đen kịt. Nàng trằn trọc trở mình, vì vậy đứng dậy một thân một mình đi hóng gió trong sân.

Tiếng bước chân dần dần đến gần, một cung nữ bưng nước trà đi tới, đặt trà lên bàn trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Công chúa, đêm khuya sương lạnh. Uống ly nước nóng ấm thân thể!”

Cung nữ trong cung thật nhiều, nàng cũng không phòng bị với cung nữ xa lạ này. Bưng nước trà, uống một hơi cạn sạch! Hơn nữa nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ phiền loạn của mình. Không thấy nụ cười âm hiểm trên mặt cung nữ lúc cúi đầu.

Không biết qua bao lâu, nàng lại cảm thấy chóng mặt! Mơ hồ nhìn cung nữ một cái, liền té ở trên bàn bất tỉnh nhân sự.

Trong một đêm, tai họa bất ngờ!

Đợi nàng tỉnh lại lần nữa thì mới phát hiện ra mình nằm ở một địa phương xa lạ. Trong không gian phong bế không có một lỗ thông gió nào. Cây đuốc thiêu đốt. Bên trái nàng còn có một cặp hình cụ. Nghiêm khắc đáng sợ.

Gió lạnh thổi qua sau lưng, chỗ này quá mức mênh mông. Nơi này giống như địa ngục, âm lãnh ươn ướt. Quỷ dị kinh khủng. Nàng một khắc cũng không muốn ở chỗ này. Nàng chợt bò dậy. Chỉ là lực thuốc chưa qua. Nàng đứng cũng đứng không vững! Thật vất vả đỡ tường từng bước từng bước khó khăn đi về phía trước. Mới vừa đi tới cửa thì nàng giống như thấy ánh rạng đông! Tròng mắt sáng ngời, mặt lộ nụ cười.

Nhưng trời cao luôn thích đùa giỡn nàng, khi nàng cho là có thể chạy trốn thì. . . . Mười người áo đen tay cầm kiếm bén vọt vào, vây quanh nàng, nước chảy không lọt.

Người bịt mặt đứng thành hai hàng, đột nhiên, ánh mắt của bọn họ chậm rãi chuyển ra ngoài, mắt của nàng cũng không nháy nhìn hắn. Trong lòng đang suy nghĩ phương pháp thoát thân.

“Mạo muội mời công chúa tới, thật rất đắc tội!” Người đứng đầu cười nói, hắn che mặt, nhưng trong hai mắt lộ ra chỉ có lạnh lùng.

Nàng cười lành lạnh, uy nghiêm đứng thẳng. Hỏi: “Không cần quanh co lòng vòng, bắt bản công chúa tới, muốn cái gì?”

“Ha ha ha. . . . Thật là nữ nhân không thua đấng mày râu….! Thật sảng khoái, bổn tôn cũng không vòng vo nữa, nếu giao Đằng Long đồ ra. Bổn tôn sẽ tha cho ngươi. Nếu không. Đừng trách bổn tôn lòng dạ độc ác.” Hắn phách lối cười, nhưng nàng cũng không dễ uy hiếp. Sóng to gió lớn gì chưa từng thấy. Sao lại sợ mấy câu đe dọa của hắn?

“Hừ! Chí hướng của ngài thật là xa! Người có Đằng Long đồ, được thiên hạ. Nếu ngươi muốn thiên hạ. Ta có thể được cái gì đây?” Biết mục đích của bọn họ, trái tim nâng cao của nàng buông xuống. Nói chuyện với người thông minh thì phải quanh co, làm cho người ta không hiểu. Nàng nhìn như đang nói điều kiện. Nhưng nguyên do trong đó chỉ có chính nàng hiểu, chẳng qua lài kế hoãn binh nhất thờ thôi.

“Hưởng vinh hoa phú quý vô tận!” Cho là mồi mắc câu, hắn mặt mày hớn hở. Hắn đang đánh cuộc, người thế gian có ai không yêu vinh hoa?

Nhưng nàng cũng không nhả ra, nhàn nhạt cười, hỏi ngược lại: “Ta sắp sửa trở thành hoàng hậu một nước, vinh hoa phú quý coi là cái gì. Những thứ này được một cách dễ dàng, sao ngươi cho là ta chịu hợp tác với ngươi đây?”

Người bịt mặt nghe vậy, trong lòng nhất thời cả kinh thất sắc. Hắn vạn vạn không nghĩ tới một nữ nhân cư nhiên khó đối phó như vậy!

Nàng thông minh, lý trí. Lâm nguy không loạn, trấn tĩnh. nếu loại nử tử này để hắn sử dụng, đại kế sẽ thành!

Hắn tính toán như thế, vì vậy gia tăng lợi thế. Hấp dẫn nàng: “Vậy ngươi muốn cái gì? Chỉ cần bổn tôn làm được nhất định dốc hết toàn lực.”

Nàng chỉ cười không nói, tiến lên một bước. Nhìn hắn. Từng chữ từng câu khạc ra: “Ta muốn mạng của ngươi!”

Vừa dứt lời, lợi dụng lúc hắn chưa chuẩn bị. Một chưởng công kích hắn.

Nàng trúng Nhuyễn Cốt Tán, hai canh giờ liền có thể khôi phục. Mới vừa rồi lặng lẽ dùng sức liền biết công lực của mình đang khôi phục, vì vậy nàng hết sức trì hoãn thời gian. Rốt cuộc được như ý rồi.

Nhưng gừng càng già càng cay, thỏ khôn có ba hang. Nàng tính sai.

Võ công của người bịt mặt cao hơn nàng nhiều. Toàn lực công kích của nàng đối với hắn mà nói không coi là cái gì. Một phen phí sức đổi lấy kết quả chỉ là nàng bó tay chịu trói.

Một bàn tay kiềm chặt nàng, một chưởng đánh trúng phía sau lưng nàng. Một ngụm máu tươi phun ra! Trước khi ngã xuống đất hôn mê, nàng tự giễu cười nói thầm: “Sao ta xui xẻo như vậy? Gần đây luôn hộc máu.”

Người bịt mặt cười lạnh, thanh âm cũng băng hàn thấu xương: “Hừ! Không tự lượng sức. Lại dám ra vẻ ở trước mặt bổn tôn! Ngươi không muốn sống.”

“Người đâu, dẫn nữ nhân hạ tiện này đi, phục vụ thật tốt! Ha ha ha. . . .” Hắn ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa. Còn nàng thì mặt xám như tro tàn. Khẽ cúi đầu, không biết chờ đợi nàng kế tiếp là hình phạt tàn ác gì.

Trong hoàng cung Nguyệt quốc, lo lắng bao phủ toàn bộ. Cung nữ thái giám tự cầu nhiều phúc, ngàn vạn lần không dẫm lên mìn, nếu không nổ cháy cả thân cũng đáng đời.

Minh Dao cung bị rút đi cái khăn che ấm áp, chỉ chừa lại tầng tầng lo lắng. Mà Hoàng Phủ Hiên là đứng ngồi không yên. Trong con ngươi dính vào một tầng ưu thương nhàn nhạt và gấp gáp. Hắn như đứng đống lửa, không thể làm gì khác hơn là đi tới đi lui trong sân. Thỉnh thoảng rướn cổ lên nhìn về bên ngoài, mong đợi có chút chuyển cơ.

Lúc này, bóng dáng vội vã mà đến của Tật Phong khiến hắn nhất thời dấy lên hi vọng. Nhanh chóng tiến lên, không đợi Tật Phong hành lễ, đỡ hắn, chờ đợi hỏi: “Tật Phong, có tin tức không?”

Tật Phong xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần tội đáng chết vạn lần! Đến nay không tìm được tung tích của công chúa!” nội tâm Tật Phong tràn đầy tự trách. Nếu như không phải mình vô năng, sao công chúa không có tung tích?

“Đã ba ngày rồi, Dao nhi rốt cuộc là chết hay sống? Tật Phong, tăng thêm người, cần phải tìm được nàng trong thời gian ngắn nhất.” Hoàng Phủ Hiên chán chường cúi đầu, vô lực buông cánh tay xuống, trong giọng nói lộ ra lo lắng nồng đậm. Tật Phong tự trách, hắn càng thêm tự trách. Hắn luôn miệng nói phải bảo vệ nàng cả đời, vậy mà hôm nay lại để xảy ra chuyện dưới mắt mình. Hắn còn mặt mũi gì gặp nàng? Có quyền lực gì cho nàng hạnh phúc?

Phía đông mưa gió khắp nơi, phía tây mây đen tiếp cận.

Mộng Thinh lâu vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, đông như trẩy hội.

Nhã gian lầu hai, nhìn từ xa liền thấy một con quỷ say tay cầm bầu rượu, ngồi phịch ở trên bàn. Trong miệng lầm bầm lầu bầu cái gì.

Nhìn gần lại là Hiên Viên Triệt đã từng phong lưu phóng khoáng, không ai bì nổi, hôm nay cả người hắn đầy mùi rượu, hoang phí. Đâu còn là thiếu niên đã từng hăng hái.

“Ta thật sự là hèn yếu, không bảo vệ được ngươi, còn tự tay đưa ngươi ra. Nhưng. . . Hiện tại. . . Ta hối hận còn kịp sao?” Hắn lầm bầm lầu bầu, mồm miệng không rõ.

Người yêu đã đi xa, hắn mới phát hiện rơi vào bể tình. Khi hắn tỉnh ngộ. Tân nương đã tái giá, nhưng tân lang không phải hắn.

Chịu đựng đau lòng, tặng nàng cho người. Vốn cho là mình có thể rất tiêu sái, lại không biết trái tim thất lạc thống khổ gấp đôi. Thật là nghiệp chướng! Mình tự thưởng thức quả đắng nước mắt của mình

Đột nhiên, một tiếng ‘ bùm ’ vang thật lớn, một quý phụ mặc trang phục hoa lệ phá cửa mà vào, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận. Hiên Viên Triệt vô hồn liếc nhìn nàng một cái liền say đắm ở trong rượu ngon. Hắn không nhìn khiến oán hận của nàng càng cháy. Liễu Nhu xông lên phía trước đoạt bình rượu của hắn, ngẩng đầu liền mắng: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Nàng đã không thuộc về ngươi, biểu ca, sao ngươi không quý trọng người trước mắt?”

Giễu cợt nhìn nàng một cái, hung hăng đẩy tay của nàng ra. Say lảo đảo đứng lên, đỡ khung cửa rời đi. Khi Liễu Nhu tức giận đuổi theo thì đã không thấy tung tích của hắn. Chỉ chừa lại mình nàng không cam lòng!

Rượu không say người, người tự say.

“Nếm rượu ngon thế gia, hưởng hạnh phúc nhân gian. Ha ha ha. . . ” Hắn vừa uống rượu ngon, vừa nói thầm không ngừng.

Một con quỷ say, tay cầm bầu rượu chè chén, nhưng thân thể lại xiêu xiêu đổ đổ, đứng không vững.

Hắn một thân một mình say bất tỉnhở phía trước, sau lưng nàng lại yên lặng đi theo phía sau hắn, nhìn hắn từng bước từng bước đi về phía trước. Liễu Nhu thâm tình ngắm nhìn bóng lưng chán chường của hắn. Tâm giống như bị đao cắt, quá khứ ân ái của hai người hiện lên ở trước mắt nàng. Vậy mà hôm nay nàng lại không thể vào mắt hắn, cũng không thể vào tim hắn, bị hắn lạnh nhạt, bị hắn ghét bỏ. Những thứ này nàng đều có thể xem như không thấy, bởi vì tình yêu sẽ trở lại. Nhưng nàng để ý trong lòng biểu ca dung nạp nữ nhân khác, đó là cây gai nàng không tha thứ được, hận không thể rút ra cho thống khoái.

Nghĩ đến bộ dáng lạnh nhạt của Lưu Quân Dao, Liễu Nhu liền càng tức giận. Hận ý nộng đậm che kín cặp mắt. Nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt thật sâu. Rỉ ra chút máu.

Đột nhiên Hiên Viên Triệt té xỉu trên đất, người đi đường vội vàng dừng bước chân nhìn hắn nằm dưới đất. Chỉ chỉ chõ chõ! Trong lòng Liễu Nhu thoáng một cái, cuống quít đẩy người đi đường ra xông lên phía trước. Nhưng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng ở bên cạnh hắn, hai người thị vệ mặt lạnh nâng hắn lên, thả vào trong xe ngựa. Nghênh ngang rời đi!

Mọi người chưa phản ứng kịp, chỉ có bụi đất, đã sớm không thấy bóng dáng xe ngựa.

Liễu Nhu nhìn một cái, lập tức chạy về hướng ngược lại. Nên đi tìm cứu binh!

Hoàng cung Minh quốc, tiếng ho khan đánh thức Hiên Viên Triệt ngủ mê man trên giường. Hắn miễn cưỡng mở mắt, khi thấy hai người chờ đợi trước giường, hắn đau lòng quay đầu đi chỗ khác. Nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Hắn không muốn nhìn thấy người hoàng gia.

Ai. . . . . .

Hiên Viên Hoành ngó hắn một cái, bất đắc dĩ than thở, khụ khụ khụ. . . . Hắn che miệng ho khan. Gian nan mở miệng: “Hoàng đệ, đệ đang làm cái gì vậy? Hận trẫm và mẫu hậu sao?”

Hắn vốn không muốn trả lời, coi như là nghiêng người, hắn cũng có thể sâu sắc cảm nhận được một loại ánh mắt như châm đâm vào trên người hắn. Ép hắn không thể không đối mặt. Miễn cưỡng nói một câu không liên quan: “Hoàng huynh quá lo lắng, Thần Đệ chỉ là say rượu choáng váng đầu, mệt rã rời mà thôi.”

“Hoàng đệ. . . . ” Hiên Viên Hoành còn muốn nói điều gì, nhưng bị lời lạnh lẽo của Cao thái hậu cắt đứt: “Hoàng thượng, chớ tốn nhiều lời cùng hắn. Hắn muốn hận thì hận! Hận qua mấy ngày này hắn cũng không hận nổi nữa.”

Một câu này đập vào trong lòng hắn, hắn lập tức bắn dậy từ trên giường. Trên mặt nghi ngờ, hỏi: “Mẫu hậu, ngài đây là ý gì?”

“Hừ, ngươi còn có thể quan tâm sao? Đừng quên ngươi sanh ở hoàng gia, người có sứ mạng. Không thể tùy ý làm bậy giống dân chúng bình thường. Ngươi xem bộ dáng của ngươi. Cả người đầy mùi rượu, lôi thôi lếch thếch. Ra dáng gì chứ.” Thái hậu cười lạnh, tay ngọc chỉ vào mũi của hắn. Bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Hoàng gia, hoàng gia. Ta hận, nếu như không phải là hoàng gia, ta có thể tự tay tặng nàng cho người sao? Một nam nhân làm như vậy thật quá hèn nhát. Ta còn quan tâm cái gì!”Hiển nhiên, lời nói của Thái hậu kích thích một tia lý trí cuối cùng của hắn. Khiến hắn tức giận gầm thét, điên khùng nói không ngừng.

‘ Chát ’ Thái hậu tức giận tát, nhìn dấu tay sưng đỏ trên mặt hắn, trong lòng bà mặc dù không đành, nhưng vì đại cục, bà không thể không làm kẻ ác lần nữa.

“Nghịch tử này, muốn tức chết mẫu hậu sao?” Làm mẫu thân bà tất nhiên đau lòng con trai, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà có thể thế nào lấy hay bỏ? Nhìn hoàng thượng, Hiên Viên Triệt. Mắt bà đỏ lên. Bà nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra, sau khi giãy giụa bà vẫn quyết định lấy giang sơn xã tắc làm trọng, nhi nữ tình trường là nhẹ.

“Nhi thần không dám!” Đau đớn trên mặt không bằng đau đớn trong lòng, bụm mặt, hắn khẽ cúi đầu không nhìn mắt đỏ của Thái hậu.

“Mẫu hậu, đừng làm khó dễ hoàng đệ nữa, trong lòng hắn khó chịu.” Hiên Viên Hoành ngược lại đau lòng đệ đệ.

“Ngươi đừng nói giúp hắn, nhìn bộ dạng chán chường của hắn, Lưu Quân Dao há lại sẽ có đường sống?” Lời của Thái hậu càng làm cho Hiên Viên Triệt kinh hãi.

“Mẫu hậu ngài có ý gì?” Hiên Viên Triệt hỏi. Hắn vểnh tai, nghiêm túc nghe lời Thái hậu nói.

“Có ý tứ gì? Lưu Quân Dao sống chết không rõ, ngươi lại cả ngày uống rượu giải sầu, làm cho say khướt. Ngươi như thế này, làm sao cứu nàng?” Lời nói của Thái hậu làm đau nhói tim hắn lần nữa. Sống chết không rõ? Mẫu hậu đang ám chỉ cái gì?

Chợt, một ý xấu hiện lên ở trong đầu hắn. Vì vậy hắn lập tức nhảy dựng lên từ trên giường. Giọng nói trực tiếp, hơn nữa tràn đầy tức giận, chất vấn: “Là ngài bắt nàng, ngài lại muốn bức nàng làm gì cho ngài?”

“Ngươi. . . . Con trai tốt ai gia ngươi!” Thái hậu bị tức đến đầu óc choáng váng, may nhờ hoàng thượng đỡ, nếu không bà không chịu nổi.

“Hoàng đệ, đệ hiểu lầm mẫu hậu rồi, gần đây trẫm nhận được tin tức, Dao công chúa bị một nhóm người thần bí bắt đi. Đến nay sống chết không rõ.” Hoàng thượng giải thích. Cũng đỡ Thái hậu ngồi xuống. Quả nhiên, Hiên Viên Triệt vừa nghe, nội tâm áy náy nhìn Thái hậu một cái, nhưng cũng không có nói xin lỗi.

Mà hỏi hoàng thượng: ” hoàng huynh, chuyện này là thật?”

Khụ khụ khụ. . . . . .

“Trẫm lừa đệ làm gì? Trẫm thấy đệ say khướt trên đường, mới sai người đưa đệ vào cung. Chỉ hi vọng đệ có thể mau sớm tỉnh lại đi tìm tung tích Dao công chúa.” Hoàng thượng nói như vậy có thể tin. Hiên Viên Triệt phấn chấn tinh thần gấp trăm lần, từ trên giường bò dậy.

“Hoàng huynh yên tâm, Thần Đệ chắc chắn tìm được nàng!” Bỏ xuống một câu nói vang vọng trên không trung, hắn đã mất bóng dáng.

Trong trụ sở bí mật âm lãnh đen tối, địa phương to như vậy, chỉ thấy xích sắt và một giá gỗ sâm nghiêm treo trên tường. Phía trên trói một người, nàng tóc tai bù xù, đầu vô lực rủ xuống ngực. Đôi tay bị xích sắt cột vào trên thập tự giá, y phục màu trắng bị máu tươi nhiễm đỏ. Hai chân trần trên mặt đất, băng hàn thấu xương.

Đột nhiên, hai người xông vào, người bịt mặt âm hiểm, nói: “Dội tỉnh nàng!”

“Tuân lệnh!”, một chậu nước lạnh dội ở trên người nàng. Lạnh lẽo thấu xương khiến nàng thức tỉnh. Toàn thân không một chỗ hoàn hảo, vết thương đau nhói. Đau đớn toàn tâm cũng chẳng qua như thế!

Khụ khụ khụ. . . . Ho khan kịch liệt từ trong miệng nàng truyền đến. Nàng mở ra hai mắt, ánh lạnh bắn về phía người bịt mặt. Nàng cười lạnh, mặc dù suy yếu cũng không cam yếu thế, châm chọc nói: “Coi như hành chết ta, ngươi cũng không được đến vật cần tìm!”

“Vậy sao? Vậy bản tôn muốn xem xương của ngươi cứng, hay là roi của ta cứng!” Hắn giương roi trong tay. Lời nói lạnh lùng vừa ra, roi vô tình rơi vào trên người đầy thương của nàng.

Nàng khẽ cắn răng, nhịn đau. Quát um lên: “Ngươi tốt nhất đánh chết ta, nếu không ta chạy trốn, nhất định không tha cho ngươi!”

“Muốn chết không dễ dàng như vậy, nói mau! Đằng Long đồ đến tột cùng ở nơi nào?” Hắn lãnh khốc vô tình nói, sự kiên nhẫn của hắn cơ hồ đã tiêu hao hết. Một roi hạ xuống, máu tươi phun ra. Trên mặt nàng mang theo cười lạnh ngất đi lần nữa.

Người bịt mặt ném roi xuống đất, cả người tức giận rời đi. Nữ nhân này rất mạnh miệng, nhất định phải nghĩ một sách lược vẹn toàn. Nếu không viện binh của nàng đến. Bọn họ liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Kế lớn hùng bá thiên hạ của hắn, ai cũng không thể ngăn cản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.