Thiếp chưa vong mất hồn, quân độc ác tái giá!
Ánh mắt Lưu Quân
Dao phức tạp nhìn Hiên Viên Triệt, áo cưới đỏ thẫm trên người của hắn
thật chói mắt, đối với nàng mà nói là châm chọc và đùa cợt lớn lao!
Ánh mắt của Lưu Quân Dao và Hiên Viên Triệt giao nhau trên không trung, tản mát ra khói lửa. Nàng cười lành lạnh, nhếch miệng, nụ cười giễu cợt
hiện lên ở khóe miệng, nàng nói: “Vương gia, ta chưa chết, ngươi đã
không thể chờ đợi sao?”
Lời này vừa nói ra, bốn ánh mắt bắn tới
trên người nàng, Hiên Viên Triệt không thể tin được, từ sau khi gặp
chuyện không may, hắn phái binh mã đi tìm, nhưng mà một chút dấu vết
cũng không tìm được, nhưng lúc này nàng lại đột nhiên xuất hiện ở trước
mắt, trừ vui mừng, còn có áy náy!
Mà Liễu Nhu lại đầy ngập hận
ý, thật vất vả trông mong nàng chết rồi, mình có thể đi lên ghế vương
phi, cách một tháng sau, nàng lại đột nhiên ra tới làm hư chuyện tốt của nàng, nàng có thể nào không hận? Có thể nào không oán?
Chỗ tối, một ánh mắt đau lòng như ẩn như hiện. Hắn âm thầm quyết định, nhất định sẽ không buông tay!
Những người khác lại nhìn có chút hả hê, ước gì vương phủ huyên náo náo loạn! Họ dễ dàng ngồi xem hổ đấu, ngồi hưởng ngư ông đắc lợi!
“Yêu
nhân lớn mật! Hài cốt của tỷ tỷ chưa lạnh, ngươi đã dịch dung xâm nhập
vào vương phủ, ngươi nói, rốt cuộc có xảo trá gì?” Liễu Nhu chỉa về phía nàng chất vấn, lửa giận hoàn toàn bộc phát vào giờ khắc này! Trên mặt
mảnh mai bị hận hiện đầy. Giống như gặp kẻ thù truyền kiếp!
Lưu
Quân Dao không biến sắc nhìn biểu diễn đặc sắc của nàng, nhưng trong
lòng đang cười lạnh, đồng thời cũng mặc niệm vì Vương gia, không biết có phải mắt bị mù hay không, cư nhiên coi trọng loại nữ nhân lòng dạ độc
ác trong ngoài không giống nhau này.
Sự không biến sắc của nàng ở trong mắt vương gia biến thành cam chịu, biến thành chột dạ, mà lời nói của Liễu Nhu lại thức tỉnh hắn. Nhưng chẳng biết tại sao! Nội tâm hắn
có một thanh âm đang gọi ồn ào: tin tưởng nàng! Nàng là thứ thiệt.
Nhưng vì làm rõ chân tướng của sự tình, hắn vẫn quyết định bất động!
“Ha ha ha. . . . Thật là tức cười! Ngươi nói lời này không sợ bị thiên lôi đánh sao?” Lưu Quân Dao tàn khốc tức giận mắng.
“Ngươi. . . .” Liễu Nhu nhất thời hoa dung thất sắc, cổ nhân sợ nhất chính là
nguyền rủa, cũng khó trách nàng phản ứng to lớn như thế.
“Biểu
ca, ngươi xem nàng, ngang ngược càn rỡ, căn bản không để Vương gia ở
trong mắt!” Tốc độ biến sắc của nàng thật mau, không lâu sau, nàng ghé
vào trên người Hiên Viên Triệt. Ủy khuất mím cái miệng nhỏ nhắn! Khóc
đến mặt đầy nước, chân chính vừa thấy đã thương!
“Đừng khóc Nhu
nhi, Bổn vương nhất định làm chủ cho ngươi!” Hán tử cứng như sắt thép
cũng không ngăn cản được nhu tình của mỹ nữ. Đặc biệt là Hiên Viên Triệt bị yêu che mờ cặp mắt. Lập tức dẫn lửa giận tới Lưu Quân Dao trên
người.
“Người tới, bắt ác nữ này lại!” Hiên Viên Triệt hô to một tiếng, mười thị vệ lập tức xông tới, mọi người tay cầm đại đao, sắc mặt nghiêm túc, hung thần ác sát!
Lưu Quân Dao không thể tin được,
hắn lại có thể tin lời nói một phía của Liễu Nhu, xem ra thật là đánh
giá thấp địa vị của Liễu Nhu ở trong lòng hắn!
Nàng không khỏi mặc niệm cho mình, tình duyên tương tư đơn phương thật là khổ cực!
Nhưng nàng rốt cuộc không phải vật trong ao! Phẫn nộ quát: “Ai dám động đến bổn vương phi?”
Thị vệ hai mặt nhìn nhau, vừa là Vương gia, vừa là vương phi. Lúc này bọn
họ đang giận dỗi, nhưng vợ chồng đều là đầu giường đánh cuối giường hợp, quay đầu lại xui xẻo là những thị vệ bọn họ. Vì vậy lập tức không biết
như thế nào cho phải!
Thị vệ do dự, khiến Hiên Viên Triệt mất
hết thể diện! Uy nghiêm cũng bị khiêu khích, cao ngạo như hắn không thể
dễ dàng tha thứ. Lại rống giận ra lệnh: “Lỗ tai điếc rồi sao? Còn chưa
động thủ?”
Duỗi đầu là một đao, rụt đầu là một đao, bọn thị vệ
lập tức xông lên, vây khốn Lưu Quân Dao ở chính giữa. Một nhóm người
giằng co! Giương cung bạt kiếm!