Khi nàng tỉnh lại nhìn thấy ta đầu tiên, sẽ rất vui vẻ!
Lục Nhi
cho Dao nhi uống thuốc xong, Dao nhi từ từ tỉnh lại, khi mở mắt, liếc
thấy một lão già xa lạ đang ẩn tình lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng, Dao nhi kinh hãi trong lòng, nhưng lúc nhìn ánh mắt hắn, thoải mái cười một
tiếng, đôi môi khẽ mở khẽ hợp, trêu ghẹo nói: “Lão già, ông nhìn ta thế
này! Ta sẽ cho rằng ông thầm mến ta !”
Nàng còn có tâm tình nói
đùa, tỏ rõ nàng không việc gì, nam tử cưng chiều điểm cái mũi nhỏ của
nàng, giả vờ giận: “Nha đầu chết tiệt kia, cứ loạn quyến rũ người!”
“Ha ha. . . .” Dao nhi cười khúc khích, mà Lan nhi và Lục Nhi đứng ở một
bên đều cười trộm, chưa từng nghĩ đến tiểu thư lạnh nhạt như thế cũng sẽ có một mặt nghịch ngợm.
Nghe được tiếng họ cười trộm, Dao nhi
thu lại nụ cười, nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Hai người các ngươi tới
đây, nói rõ chuyện cải trang!”
Lan nhi và Lục Nhi đi tới trước
giường, cúi đầu, nghiễm nhiên giống đứa trẻ làm sai chuyện, đang đợi
trách phạt, Dao nhi ở dưới sự giúp đỡ của nam nhân chống thân thể lên,
ngồi dậy, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nói: “Nói!”
Họ không
biết giải thích thế nào, đưa ánh mắt cầu cứu về phía nam tử, nhất định
phải kéo hắn xuống nước, không thể để cho hắn ngồi xem không lo, Dao nhi cũng chuyểnánh mắt qua trên người hắn, nam tử cười nhạt một tiếng, lấy
mặt nạ da mỏng trên mặt xuống, khuôn mặt quen thuộc hiện ra ở trước mắt
các nàng.
Hoàng Phủ Hiên cưng chiều cười một tiếng với Dao nhi, nói: “Như thế nào? Lão già thành mỹ nam rồi !”
Dao nhi đấm ngực Hoàng Phủ Hiên, cười hì hì, hơn nữa khóe mắt chứa đầy nước mắt, oán giận nói: “Tốt! Các ngươi dám tính kế ta!”
“Không dám, không dám!” Hoàng Phủ Hiên ôm nàng vào trong ngực, ôm nàng, cảm
thụ mùi thơm đặc biệt trên người nàng, bọn Lan nhi rất thức thời tránh
ra.
Đêm đó Hoàng Phủ Hiên cấp bách muốn gặp Dao nhi, vì vậy
thương lượng kế sách với Lan nhi Tiêu Phong, khi không còn kế sách thì
nghe nói tin dữ Dao nhi té xỉu, vì vậy hắn không ngồi yên, nhưng vô lực
tiến vào Lê Hoa uyển, vì vậy liên lạc Lục Nhi, thiết kế mưu kế này, bảng vàng tìm y, cứ như vậy Hoàng Phủ Hiên có thể danh chánh ngôn thuận tiến vào Lê Hoa uyển.
Hắn bất chấp nguy hiểm dứt khoát đi tới bên
người nàng, điều này sao không khiến nàng cảm động, nhưng Dao nhi lại
bắt đầu sinh ra dự cảm chẳng lành, thời gian này nàng cảm thấy thân thể
mình có biến hóa không tầm thường, hơn nữa Lục Nhi len lén cho nàng uống thuốc vì vậy nàng càng thêm xác định phỏng đoán của mình, có lẽ thật có một loại độc không rõ giấu ở trong cơ thể nàng.
Trời sáng lại
mưa, vẻ u sầu tràn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao nhi, nàng không đành
lòng khiến Hiên lo lắng, vì vậy vùi đầu vào chỗ sâu nhất trong ngực hắn, chôn vẻ u sầu ở chỗ sâu nhất đáy lòng.
Mới đoàn tụ lập tức
truyền đến tiếng gõ cửa bịch bịch bịch, hai người như chim sợ ná, buông
nhau ra, Hoàng Phủ Hiên mang mặt nạ lên lại thành lão già râu bạc, Dao
nhi vội vàng nằm xuống, giả bộ suy yếu, Lục Nhi đi mở cửa, bóng dáng cao lớn của Hiên Viên Triệt chặn lại tầm mắt Lục Nhi.
Hiên Viên Triệt rướn cổ lên nhìn lão già đang bắt mạch cho Dao nhi bên trong, Hiên Viên Triệt khẩn trương hỏi: “như thế nào?”
Hắn chần chừ bao nhiêu lần ở ngoài cửa, nhưng vì Dao nhi hắn không dám vào, bởi vì sợ phá quy củ của người giang hồ, hắn không giải độc cho Dao
nhi, nhưng chờ đợi thật đau khổ, hắn không nhẫn nại được chỉ đành phải
gõ cửa quấy rầy.
Lục Nhi nhường đường đi, nói: “Độc của phu nhân đã giải, nhưng thân thể còn rất yếu!” Hiên Viên Triệt cười vui vẻ, tăng nhanh bước chân không kịp chờ đợi muốn gặp Dao nhi.
Khi hắn đi
vào thấy Dao nhi đã tỉnh thì rất kích động đến mức nói năng không mạch
lạc, Hoàng Phủ Hiên đứng dậy, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Mặc dù
độc của phu nhân đã giải, nhưng độc dư còn cần chút thời gian!”
“Được, được, thời gian này ngươi cứ ở Lê Hoa uyển chăm sóc Dao nhi cho đến
khỏi hẳn mới thôi!” Hiên Viên Triệt hưng phấn, hắn nói như vậy thật đúng ý của Hoàng Phủ Hiên, hắn vui vẻ chắp tay đáp tạ: “Lão phu tuân lệnh!”
Hai chữ ‘ lão phu ’ rất là khôi hài, bọn Dao nhi đều nén cười, cười trộm ở
trong lòng! Hiên Viên Triệt thấy Dao nhi không việc gì, nghĩ đến trong
triều có một số việc chưa xử lý, ngồi một lát sau hắn liền rời đi.
Trong ngự thư phòng, Hiên Viên Triệt bí mật triệu kiến một người, trừ hắn ra, không ai biết được thân phận tướng mạo của người đến, điều bọn họ mưu
tính bí mật ở trong ngự thư phòng càng không người biết! Có lẽ một cuộc
đại chiến không cách nào tránh khỏi.
Sau hai giờ bàn bạc, chỉ
thấy Hiên Viên Triệt ra ngoài một mình, người thần bí lại không thấy
bóng dáng! Liễu Nhu và Vũ phi ‘ Không hẹn mà gặp ’ ở Ngự Hoa Viên nhìn
nhau cười một tiếng! Trong tay Liễu Nhu bưng tổ yến nóng hổi, hai người
song song đi đến Ngự Thư Phòng.
“Hoàng thượng, Quý Phi và Vũ phi cầu kiến!” Tiểu thái giám đẩy cửa đi vào hạ thấp giọng bẩm báo, hắn cúi đầu lẳng lặng chờ đợi hoàng thượng trả lời!
Hiên Viên Triệt
ngẩng đầu lên từ trong tấu chương, mặt không chút thay đổi, không nhìn
ra tâm tình của hắn, thanh âm trầm thấp của Hiên Viên Triệt vang lên:
“Cho các nàng vào!”
“Dạ!” Tiểu thái giám lĩnh mệnh, hắn lui ra
ngoài rồi, bóng dáng xinh đẹp của Liễu Nhu và Vũ phi bay tới trong ngự
thư phòng, tiểu thái giám thân thiết đóng cửa lại!
“Nô tì tham
kiến hoàng thượng!” Hai người trăm miệng một lời khom người thỉnh an,
thanh âm ngọt ngào nhưng lòng Hiên Viên Triệt không ngừng gợn sóng, xem
tấu chương khiến tâm tình của hắn không vui, những đại thần này cả ngày
không có việc gì chỉ biết rên rỉ! Thật là ghê tởm, triều đình cũng nuôi
cả đống thùng cơm!
Hai người duy trì tư thế khom người, len lén
ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, sắc mặt hắn xanh mét, nhướng lông mày
lên, chân mày không vui nhíu lại, chân họ đứng đến mỏi mới nghe được
Hiên Viên Triệt hỏi: “Chuyện gì?”
Mặc dù thanh âm hắn không mặn
không lạt, nhưng họ cũng không để ý, Vũ phi lắc lắc eo thon rúc vào trên người hắn, mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, Hiên Viên Triệt không vui
cau mày.
Liễu Nhu tỉ mỉ bắt được biểu tình biến hóa rất nhỏ của
hắn, lạnh lùng nhếch miệng, đặt tổ yến lên bàn, thông minh nói: “Hoàng
thượng vất vả ngày đêm, Nhu nhi không giúp đỡ được cái gì, không thể làm gì khác hơn là tự tay nấu một chén tổ yến cho hoàng thượng bồi bổ thân
thể! Hoàng thượng hãy uống nhân lúc còn nóng!”
Hiên Viên Triệt
khẽ ghé mắt nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Liễu Nhu, vẻ mặt hơi
dãn ra, bưng tổ yến, cúi đầu, mắt thoáng qua một ánh sáng! Hiên Viên
Triệt uống một hớp rồi dùng khăn tay lau miệng, bình tĩnh hạ lệnh đuổi
khách: “Các ngươi lui xuống đi! Đợi trẫm xử lý tốt công việc rồi tìm hai người!”
Hai người ngượng ngùng cười, nói: “Nô tì cáo lui!” Hiên Viên Triệt ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng rời đi của họ, lâm vào trong
trầm tư, trong lòng hắn có một nghi ngờ không giải được, hai người không vì tranh thủ tình cảm mà trở thành kẻ địch sao? Sao lại hoà hợp êm
thấm?
Chợt, ánh mắt của Hiên Viên Triệt dừng trên một chiếc khăn tay bên cạnh, hắn nhếch miệng, cười lạnh! Sao hắn lại cứ thấy bất an?
Ban đêm, một cơn gió âm mưu thổi hết các góc hoàng cung, tụ tập ở Lê Hoa uyển tạo thành một cơn khói lửa.
Từ Ninh cung, Thái hậu cao cao tại thượng ngồi ngay thẳng, phía dưới có
năm nam nhân áo đen quỳ, bọn họ đều đeo mặt nạ không cho người đời thấy
rõ mặt mũi thật của bọn họ!
“Chuyện như thế nào?” Thái hậu lạnh
giọng hỏi, thanh âm lạnh như băng của nam nhân đeo mặt nạ cầm đầu lộ ra
cảm phục: “Chủ tử, hắn và quan viên Xích Luyện bộ lạc lui tới rất thân,
đang mưu đồ bí mật làm sao cướp giang sơn! Hơn nữa trong cung có tai mắt của hắn ta!”
“Lòng muông dạ thú! Ai gia cũng biết hắn không có
tốt bụng.” Thái hậu cắn răng nghiến lợi, phẫn hận nhìn chằm chằm phía
trước, nhẫn ngọc trong tay cơ hồ bị bà bóp vỡ.
Năm người cúi
đầu, mặt không chút thay đổi tựa như một tượng gỗ, nếu như không có
nhiệm vụ thì bọn họ tựa như cái xác không hồn. Thái hậu hừ lạnh, nheo
mắt lại, nói: “đi đưa hoàng thượng tới hậu viện Từ Ninh cung!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Năm người trăm miệng một lời giống như thanh âm chỉ là
từ trong miệng một người truyền tới, bọn họ vèo một cái liền không thấy
bóng dáng.
Hiên Viên Triệt xử lý công văn đến đêm khuya, rất mệt mỏi, hắn tranh thủ thời gian dãn gân cốt một cái, chợt phía trước cửa
sổ chợt lóe lên một bóng đen, Hiên Viên Triệt tỉnh táo, lập tức đuổi ra, bị người áo đen dẫn tới Từ Ninh cung, Hiên Viên Triệt cả kinh thất sắc, nghĩ thầm: chẳng lẽ hắn muốn mưu hại mẫu hậu!
Hắn một khắc
không dám trì hoãn, bay vào hậu viện Từ Ninh cung, thấy Thái hậu đứng ở
dưới đại thụ, bóng dáng rất cô độc, Hiên Viên Triệt dừng ở phía sau bà,
nóng nảy hỏi: “Mẫu hậu, ngài không có sao chứ?”
“Có chuyện!” Chỉ hai chữ cũng làm cho Hiên Viên Triệt lo lắng đề phòng, Thái hậu chợt
xoay người nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, thần sắc nặng nề, Hiên Viên
Triệt nhíu lông mày, hỏi: “Thế nào mẫu hậu? Có phải đã xảy ra chuyện gì
hay không?”
“Hoàng nhi, giang sơn này truyền tới trong tay chúng ta, vô luận như thế nào cũng phải kéo dài giang sơn tiếp, nếu không
thật xin lỗi liệt tổ liệt tông!” Thái hậu tình ý sâu xa giáo dục Hiên
Viên Triệt, trong giọng nói lộ ra bi thương bất đắc dĩ nồng đậm.
Hiên Viên Triệt lại như tên hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu
(vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ
gì), mẫu hậu rốt cuộc có ý gì? Nhưng hắn cảm nhận được bi thương và lo
lắng trong giọng nói của mẫu hậu, lại nhịn không được hỏi: “Mẫu hậu rốt
cuộc là chuyện gì?”
Thái hậu cầm tay của hắn trong lòng bàn tay, nhiệt độ lạnh như băng làm bị thương tim của hắn, hắn cúi đầu nói: “Mẫu hậu tay của ngài thật lạnh! Có phải ngã bệnh hay không?”
Thái
hậu rốt cuộc phun ra một câu làm cho người ta kinh tâm động phách:
“Hoàng nhi phải cẩn thận thập hoàng thúc! Hắn không phải là người vô dục vô cầu thích vui chơi như bề ngoài!”
Hắn ngẩng đầu nhìn mẫu hậu lớn tuổi, lâm vào trầm tư! Dao nhi cũng bảo hắn cẩn thận thập hoàng
thúc, mẫu hậu cũng nói như vậy! Chẳng lẽ thập hoàng thúc ôn tồn nho nhã
thật là người dã tâm bừng bừng?
Hắn không hiểu hỏi: “Mẫu hậu, vì sao thập hoàng thúc phải đoạt giang sơn? Thật là ham quyền thế hay là có ẩn tình khác?”
Thái hậu thở dài, nhìn bầu trời đêm, nói ra một bí mật lớn kinh thiên động
địa: “Thật ra thì ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của hắn! Năm đó hắn
còn nhỏ, nhưng thông minh tuyệt đỉnh, võ nghệ hơn người, rất được phụ
hoàng yêu thích, hi vọng cho hắn thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước!
Hơn nữa Dung phi – mẫu phi hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cầm kỳ thư
họa mọi thứ tinh thông, dịu dàng thiện lương, xinh đẹp đoan trang hào
phóng, hàng đêm hoàng thượng đều ngủ lại trong cung nàng, có thể nói
vinh sủng trời cao. Vì vậy khiến phi tần hậu cung ghen tỵ hãm hại. Còn
có lời đồn nói thập hoàng thúc không phải nhi tử của phụ hoàng, là Dung
phi và người khác vụng trộm sinh ra, vì vậy phụ hoàng sinh lòng ngăn
cách, lạnh nhạt Dung phi, Dung phi cả ngày buồn bực không vui. Cho đến
chết cũng không gặp được phụ hoàng một lần cuối cùng! Từ đó về sau thập
hoàng thúc cũng biến mất, cho đến trước đó vài ngày mới hồi cung! Mẫu
hậu cảm thấy không ổn, phái người âm thầm điều tra mới biết hắn lòng
muông dạ thú, ý đồ đoạt lại ngôi vị hoàng đế!”
Không ngờ trong
hậu cung huy hoàng hoa lệ cất dấu việc âm u thế này, từ xưa Tần phi
tranh thủ tình cảm thường có thủ đoạn, âm mưu hãm hại tầng tầng lớp lớp!
Lời của thái hậu kéo hồn hắn về: “Hoàng nhi ngàn vạn phải cẩn thận đề phòng!”
Hiên Viên Triệt nặng nề gật đầu, hắn nên nghĩ cách đối phó rồi.