Dao nhi không có sinh khí nằm ở trên giường, Hoàng Phủ Hiên ngồi ở trên
mép giường tỉ mỉ chăm sóc, Lục Nhi lo trong lo ngoài múc nước phục vụ,
ba người Linh Dược Tử, Linh Cơ Tử, Thiên Vũ ngơ ngác đứng ở một bên,
thần sắc nặng nề.
Hồi lâu sau Linh Dược Tử thở dài, thanh âm già nuabất đắc dĩ vang lên: “Ai! Nếu có bà ấy ở đây thì tốt!”
Nghe tiếng, đầu óc Linh Cơ Tử nổ tung, sắc mặt ửng hồng rất khả nghi, bà ấy đến tột cùng là ai? Những người khác không biết.
Thiên Vũ nghi ngờ không hiểu hỏi thăm: “Bà ấy là ai vậy sư phụ? Bà ấy có thể cứu tiểu sư muội sao?”
“Bà. . . . . “Sư huynh đệ hai ấp a ấp úng, do dự! Nói tới bà ấy, trong lòng
hai người bọn họ đều không thoải mái. Thiên Vũ thấy thần sắc bọn họ hốt
hoảng quái dị, nhếch miệng, trên gương mặt tràn ra tươi cười tà mị.
Thiên Vũ nhìn bọn họ chằm chằm, không buông tha một chút tâm tình, chắc chắn
nói: “Bà ấy là người yêu của hai người! Hơn nữa hai người nhất định là
tình địch!”
Mặt hai sư huynh đệ phình to, đỏ hết, Linh Dược Tử
rất bình tĩnh, nhưng Linh Cơ Tử lại nôn nôn nóng nóng, trợn mắt nhìn
Thiên Vũ một cái bất mãn oán trách: “Đúng thì sao? Tiểu tử thúi ăn nhiều à? Dám quản chuyện của sư phụ ngươi?”
Thiên Vũ cười trộm, chu
mỏ, cao giọng hét lên: “Chuyện lớn cả đời của sư phụ sao đồ nhi lại
không quan tâm? Huống chi sư nương tương lai còn có thể cứu tiểu sư
muội?”
Bốn chữ ‘sư nương tương lai’ hoàn toàn kích thích Linh
Dược Tử, ông xông về phía trước lý luận: “Là sư nương hay là sư thím còn chưa nhất định !”
Thiên Vũ còn chưa nói ra miệng, đã nghe được
sư phụ hét lên với Linh Dược Tử: “Cãi cả đời ngươi có phiền hay không!
Nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm bà ấy, chữa khỏi cho đồ nhi bảo bối của
ta!”
Linh Dược Tử bị quậy đến tâm phiền ý loạn, khó mà bình
tĩnh, gầm hét lên: “Bà ấy xuất quỷ nhập thần hơn nửa đời người, ta tìm
chỗ nào đây?”
Hoàng Phủ Hiên nghe bọn họ cãi cọ càng thêm phiền
lòng nôn nóng, tính mệnh Dao nhi nguy hiểm, bọn họ lại không thể ra sức, mà người duy nhất có thể cứu Dao nhi thì hoàn toàn không có tung tích.
Chẳng lẽ Dao nhi suy yếu đợi không được ngày đó sao?
Nghĩ đến
tương lai mong manh, con ngươi Hoàng Phủ Hiên dính vào một tầng ưu
thương, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, một giọt nước mắt theo
khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao nhi chảy xuống ở trên gối, giống như một đóa
hoa héo tàn.
Lục Nhi phát hiện hắn có cái gì không đúng, trong
lòng cũng đau nhức, vì sao người có tình phải trải qua đủ loại đau khổ?
Thuận thuận lợi lợi chẳng lẽ không thể sao?
Lục Nhi cho Thiên Vũ một cái ánh mắt, Thiên Vũ lập tức lĩnh ngộ, dùng cánh tay đụng sư phụ,
lại bĩu bĩu môi với Hoàng Phủ Hiên, hé miệng, dùng hình miệng biểu đạt ý của mình: “Hắn rất thương tâm, mau nghĩ biện pháp!”
Hai sư
huynh đệ lập tức dùng tay che lại miệng, Linh Dược Tử thở dài, nói: “Sư
muội am hiểu dùng độc, nhưng không biết có thể lấy độc công độc chữa
khỏi Dao nhi hay không?”
Linh Cơ Tử cũng than thở, yếu ớt nói
“Đúng nha! Tìm được hay không là một chuyện, coi như tìm được sư muội,
có thể giải độc hay không cũng không biết!”
Bọn họ đều than thở, nhưng không dập tắt được hy vọng của Hoàng Phủ Hiên đối với việc Dao
nhi bình phục, hắn chợt đứng dậy, thần sắc tiều tụy, tròng mắt đau
thương, hắn cúi đầu, yếu ớt mở miệng nói: “Có hi vọng luôn tốt, sư phụ,
xin nói cho ta biết về chuyện của sư nương, chân trời góc biển ta cũng
phải tìm được bà ấy.”
Linh Cơ Tử cũng không nhẫn tâm làm mờ hi
vọng của hắn, mắt nhìn thẳng phía trước, suy nghĩ bay rất xa: “Bà ấy là
tiểu sư muội của chúng ta Linh Độc Tử, độc thuật cao minh, dáng dấp
khuynh quốc khuynh thành, nhưng thích dịch dung, là người cổ quái, không nhân từ nương tay đối với kẻ địch, nói năng chua ngoa với người có
duyên nhưng tấm lòng như đậu hũ, lòng dạ cực tốt! Đáng tiếc bà ấy thích
phiêu bạc chung quanh, chúng ta cũng không biết bà ấy rốt cuộc ở phương
nào!”
Nghe miêu tả của ông, không biết tại sao, trong đầu Hoàng
Phủ Hiên toát ra một bóng người, ở dưới vách Đoạn Tình, lão bà bà hành
động cổ quái, am hiểu dụng độc, lòng dạ độc ác, nhưng có lúc lại tâm địa thiện lương.
Chẳng lẽ hai bà là cùng một người? Mặc dù không
dám hoàn toàn xác định, nhưng có hi vọng luôn tốt, đáy mắt hắn thoáng
qua một tia sáng, kích động nói: “Ta biết rõ bà ấy ở đâu! Ta sẽ lên
đường cầu xin bà ấy đến cứu Dao nhi!”
Nói gió thì có mưa, may
nhờ Thiên Vũ kéo hắn, nếu không đoán chừng hắn đã lao ra ngoài cửa rồi,
Thiên Vũ nói: “Đừng nóng vội, nghe sư phụ nói thế nào?”
Linh Cơ
Tử và Linh Dược Tử có vẻ hết sức kích động, rối rít vây quanh hắn, hai
người rất có ăn ý nóng nảy hỏi: “Ngươi đã gặp tiểu sư muội? Bà ấy ở
đâu?”
Hoàng Phủ Hiên đáp: “Chúng ta gặp một lão bà bà am hiểu
dụng độc ở dưới vách núi Đoạn Tình, ta cũng không xác định có phải người mà hai người nói không.”
“Oh. . . .” Hai người giống như bóng cao xu xì hơi, thanh âm kéo thật dài.
Thiên Vũ cũng gia nhập nói: “bất kể có phải hay không, đi xem liền biết.”
“Được, chúng ta lập tức lên đường!” Hoàng Phủ Hiên không thể chờ đợi, lôi kéo
Thiên Vũ xoay người rời đi, nhưng bị Linh Cơ Tử ngăn trở.
“Đợi
chút, Thiên Vũ đi một mình, ngươi lưu lại, Dao nhi tỉnh khẳng định muốn
gặp ngươi nhất.” Linh Cơ Tử ngăn trở đường đi của bọn họ, lấy ra một
miếng ngọc bội màu trắng từ trong ngực đặt vào tay hắn, dặn dò: “Mang
theo miếng ngọc bội này, nếu như là sư muội bà ấy chắc chắn lên núi
Thiên Tiên với con.”
“Dạ, sư phụ!” Thiên Vũ cất ngọc bội vào
trong ngực như bảo bối, nặng nề gật đầu, vỗ vỗ bả vai Hoàng Phủ Hiên,
bảo đảm nói: “Yên tâm, ta sẽ mau về.”
Hoàng Phủ Hiên gật đầu, hai người liếc nhau một cái, ngầm hiểu lẫn nhau, hai mạng người giao vào tay Thiên Vũ, nặng trĩu.
Sau khi Thiên Vũ đi, Linh Dược Tử và Linh Cơ Tử nhốt mình vào trong phòng,
ngày đêm không ngại cực khổ nghiên cứu thuốc chữa khỏi cho Dao nhi, Lục
Nhi thì ở trong phòng bếp lo trong lo ngoài chuẩn bị bữa ăn, hôm nay mùa đông sắp đến, trong sân chỉ có có chút cải trắng, trong phòng bếp cũng
chỉ có chút đậu khoai tây và thỏ hoang gà rừng. Không có biện pháp đành
phải dùng làm.
Mà Hoàng Phủ Hiên lại chờ đợi ở trước giường
nàng, bàn tay chặt chẽ bao lấy tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng không rời đi nửa phần. Sau buổi cơm tối, Hoàng Phủ Hiên lại
không kịp chờ đợi trở về phòng, lại không ngờ phát hiện Dao nhi vừa lúc
mở mắt. Hắn mừng rỡ cực kỳ, chạy tới nâng nàng dậy, ôm thật chặt, lời
nói không có mạch lạc: “Dao nhi. . . . Nàng rốt cuộc tỉnh, thật tốt quá. . . . Thật tốt quá.”
“Hiên? Trời tối sao không thắp đèn?” Dao nhi ngước mắt nhìn qua khoảng không gian đen kịt, không hiểu hỏi.
Nghe vậy, tim của Hoàng Phủ Hiên ngưng đập, thanh âm hắn run rẩy vang lên: “Dao nhi. . . Đã đốt đèn!”
“Ha ha, đừng làm rộn Hiên, rõ ràng không có! Đen như mực.” Dao nhi cười ha hả nói xong, lại đánh hắn vào đáy cốc.
Hắn đưa đôi tay run rẩy ra lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt nàng, nhưng hai mắt
Dao nhi vô hồn, không chút phản ứng, Hoàng Phủ Hiên không thể tin, đau
lòng khó có thể hít thở, hắn nhẹ nhàng để nàng nằm xuống, an ủi: “Dao
nhi nằm một lát trước, ta đi đốt đèn!”
“Ừ!” Dao nhi mỉm cười gật đầu, lại làm cho hắn đau đến không muốn sống, nước mắtv từng giọt từng
giọt, vì không để cho nàng nghe ra tiếng khóc, hắn nhấc chân chạy ra
ngoài. Vừa lúc đụng vào Linh Cơ Tử xông tới .
Linh Cơ Tử oán
trách: “người trẻ tuổi vội vàng hấp tấp. . . . “, khi thấy lệ ở khóe mắt Hoàng Phủ Hiên, cái gì đều không nói ra miệng rồi.
Linh Cơ Tử thầm kêu không tốt, kéo hắn đến một bên, hỏi: “Thế nào?”
Hoàng Phủ Hiên cười vô cùng thống khổ, như cái xác không hồn, thân thể cứng
ngắc lạnh như băng, nói: “Dao nhi. . . . Dao nhi nàng không nhìn thấy.”
“Cái gì?” Linh Cơ Tử nghe vậy tim gan run sợ, mặt không thể tưởng tượng nổi, vì chứng thật, ông lập tức chạy ra, khi vừa bước vào gian phòng Dao nhi ông lại lui ra ngoài, xoay người chạy đến chỗ Linh Dược Tử, chỉ chốc
lát sau hai người vội vàng hấp tấp vọt vào phòng Dao nhi.
Nghe được âm thanh, Dao nhi giùng giằng đứng dậy, thử thăm dò hỏi: “Hiên? Là chàng sao?”
“Đồ nhi bảo bối mau nằm xuống!” Linh Cơ Tử bước nhanh đi tới đè Dao nhi
xuống, thần sắc nặng nề lo lắng, liếc Linh Dược Tử một cái, nói: “Đồ
nhi, sư thúc xem bệnh cho con!”
“Tạ ơn sư thúc!” Dao nhi mỉm cười, nhưng che giấu mất mác và sợ hãi ở đáy mắt vô cùng hoàn mỹ.
Linh Dược Tử móc ngân châm ra, đâm vào mấy huyệt đạo của Dao nhi. Sau đó lại truyền chân khí cho nàng, bận rộn thật lâu sau, ông mới cất ngân châm,
Linh Cơ Tử vội vàng hỏi: “Như thế nào?”
“Đi ra ngoài nói!” giọng Linh Dược Tử yên ổn, nghe không ra mừng hay lo.
Sau đó Hoàng Phủ Hiên chạy tới nghe ba chữ này, trong lòng giống như bị một tảng đá đè ép. Nặng trĩu, khiến hắn không thở nổi. Sau khi bọn họ rời
đi, Hoàng Phủ Hiên ngồi ở bên người nàng, hỏi han ân cần: “Dao nhi đói
không? Ta nấu chén cháo cho ngươi!”
Dao nhi sờ sờ bụng, tản mát ra tình thương của mẹ, nàng mỉm cười gật đầu: “Ta đói bụng!”
Hoàng Phủ Hiên cưng chiều cười một tiếng, bất kể vui vẻ cỡ nào, khổ sở cỡ
nào. Trong nháy mắt khi hắn xoay người, một giọt lệ từ khóe mắt Dao nhi
chảy xuống. Trong tròng mắt đen dính vào một tầng đau thương dày đặc.
Hỏi thế gian bao nhiêu u sầu? Hỏi ông trời bao nhiêu vui buồn? Hỏi nhân thế bao nhiêu ly hợp? Hỏi tình ái bao nhiêu khó khăn?
Ngày thứ hai, không gạt được chuyện Dao nhi bị mù, Hoàng Phủ Hiên quyết định nói ra, bất kể Dao nhi biến thành cái dạng gì, hắn đều không xa không
chê thủ hộ ở bên người nàng, chăm sóc nàng một đời một thế.
Sáng sớm Hoàng Phủ Hiên ấp a ấp úng, do dự nói: “Dao nhi. . . . Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Dao nhi đang nằm trong ngực Hoàng Phủ Hiên, nương nhờ trên giường không chịu. Dao nhi nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn gặp khó khăn, không biết mở miệng như thế nào, nếu như Dao nhi không
tiếp thụ nổi đả kích có việc không hay gì xảy ra thì phải làm sao? Người êm đẹp đột nhiên bị mù, đổi ai cũng không tiếp thụ nổi. Ai! Đừng nói!
Từ chối hồi lâu, hắn nhẹ nhàng cười nói: “không có sao, ta chọc nàng thôi!”
Dao nhi cũng không phải ngu ngốc, sao không biết hắn có chuyện gạt nàng,
nhẹ nhàng véo thịt trước ngực hắn, giả vờ cả giận nói: “Không nói ta bấu ngươi đó!”
“Được, ta nói!” Hắn thỏa hiệp, cũng không phải vì sợ nàng, chẳng qua là cảm thấy Dao nhi sớm biết, trong lòng sẽ có sự chuẩn bị, hắn yếu ớt mở miệng: “Sư phụ nói, bởi vì trúng độc cho nên Dao nhi
tạm thời sẽ không nhìn thấy!”
Thận trọng nói xong, tỉ mỉ quan
sát vẻ mặt biến hóa của nàng, nhưng làm hắn lo lắng là mặt Dao nhi không chút thay đổi, không buồn đau cũng không giật mình, ái miệng nhỏ nhắn
của Dao nhi cmở ra, khạc ra một chữ: “À!”
Đây là cái gì? Hắn
trợn to hai mắt, Dao nhi nhất định là bi thương quá độ, chịu đựng không
được đả kích cho nên mới hơi đần độn, hắn ôm chặt nàng, có thể cảm nhận
được sự bi thương của nàng, hắn thề: “Đừng sợ, kiếp này bất kể như thế
nào nàng đều là thê tử của ta, ta sẽ nắm tay của nàng không xa không
rời, ta sẽ dẫn nàng đi xem trời chiều, dẫn nàng đi du hồ! Tất cả tốt đẹp ta đều chia sẻ với nàng. . . “
Một cam kết nặng ngàn cân, đáng ngàn vàng! Dao nhi nằm ở trong ngực hắn, lệ ướt xiêm áo.