Từ xưa bao nhiêu hồng nhan, vùi thân trong tường cao.
“Thái hậu
nương nương giá lâm!” thanh âm nhọn mà mỏng truyền đến, các tú nữ rối
rít đứng thành một hàng. Mà nàng đứng nhất ở bên trái, mọi người khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Thái hậu uy nghiêm.
“Tham kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế!” Các tú nữ hành lễ.
“Bình thân!” Thái hậu phất tay một cái, “Tạ Thái hậu!” Tú nữ tạ ơn đứng dậy,
một thái giám vội vàng đưa cái ghế cho Thái hậu ngồi xuống. Hắn đứng ở
một bên chờ đợi sai khiến.
“Hôm nay là Nguyệt quốc chọn hậu ba
năm một lần, các ngươi xuất thân danh gia. Nhất định biểu hiện tốt, nêu
cao phong phạm Nguyệt quốc ta.” Lời của Thái hậu đập vào trong trái tim
họ, thắp sáng tim đèn của họ, kích thích ra cảm giác hưng phấn. Chuyện
chọn hậu không phải chuyện đùa. Nếu trúng tuyển, thì ánh sáng sáng rỡ,
cả đời vinh hoa phú quý. Người người đều phấn chấn tinh thần, không dám
lười biếng.
“Thần nữ tuân lệnh!” Trăm miệng một lời trả lời, từng nét mặt tươi cười như hoa. Giống như thấy Phượng Hoàng đang ngoắc họ.
“Tốt, tốt.” Thái hậu hài lòng gật đầu mỉm cười, “Phía dưới bắt đầu biểu diễn
tài nghệ!” Thái hậu ra lệnh một tiếng, các tú nữ hai mặt nhìn nhau, cười thật ngọt ngào. Theo lệ thường bắt đầu từ người đầu tiên bên phải.
Nàng tiến lên ba bước, quỳ xuống thỉnh an, nói: “Thần nữ Tuyết Nhi tham kiến Thái hậu, gia phụ là Hộ Bộ Thị Lang, hôm nay Tuyết Nhi xin dâng lên một điệu nhảy ‘Phượng Vũ Hồng Trang’ cho mọi người.”
Tiếng nhạc
vang lên, Tuyết Nhi bắt đầu múa, xoay tròn, vung lên bàn tay trắng nõn,
vừa ngẩng đầu liền triển hiện vô hạn dịu dàng, váy dài bồng bềnh, quần
áo nhẹ nhàng lay động theo động tác của nàng, trang sức màu đỏ tung bay. Như bông tuyết phất phới trên không trung, nhẹ nhàng, xinh đẹp. Quả
nhiên là đệ nhất mỹ nhân Nguyệt quốc! Nhu nhược tựa như Tây Thi, vừa
thấy đã thương!
Nàng múa xong giống như một con bướm từ từ rơi xuống.
“Được, đệ nhất mỹ nhân danh bất hư truyền!” Thái hậu cao hứng khen ngợi, Tuyết Nhi đắc ý cười, nghĩ thầm: vị trí hoàng hậu không ai ngoài nàng rồi.
Tuyết Nhi chậm rãi quỳ tạ: “Tuyết Nhi không dám nhận, chỉ cần Thái hậu thích là tốt rồi!”
Tuyết Nhi chậm rãi lui ra, bước đi nhẹ nhàng như tiên. Đưa tới bao nhiêu ánh
mắt ghen tỵ hâm mộ. Từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh a, điệu múa hôm nay là lần xinh đẹp cuối cùng trong kiếp này của nàng.
Bóng đêm dần dần dâng lên, một tay của Thái hậu chống đầu, mắt đau nhức, mệt mỏi, bà nhẹ giọng nói: “Hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai tỷ thí nữa. Nhị Hỉ,
an bài các tú nữ đến Trường Nhạc cung nghỉ ngơi đi!”
“Nô tài tuân lệnh!” Nhị Hỉ công công khom người đỡ Thái hậu rời đi. Mới trở về an bài chỗ ở cho tú nữ!
Chỉ còn lại ba người cuối cùng chưa hiến nghệ, Lưu Quân Dao, Khinh Họa, Tử
Yên! Hai người vẫn bình thường. Chỉ có Tử Yên căm giận bất bình. Hận đến cắn răng nghiến lợi rời đi.
Làm công chúa một nước, nàng tự
nhiên không cần vào ở Trường Nhạc cung, nàng mang theo Lục Nhi xuyên qua Ngự Hoa Viên, vừa ngắm trăng, vừa đi tới Minh Dao cung.
Đột
nhiên, một cái bóng trùng điệp với bóng của nàng, nàng mới chậm rãi
ngẩng đầu, khi thấy một bóng vàng sáng thì lập tức đi đường vòng. Nhưng
cuối cùng bị kéo lại, đáy lòng Hoàng Phủ Hiên có chút mất mác, hắn bất
đắc dĩ than thở, hỏi: “Tại sao trốn ta?”
“Hoàng thượng, sắc trời đã tối, cô nam quả nữ ở chung một chỗ khó tránh khỏi chọc người chỉ
trích! Xin hoàng thượng thứ tội.” Nàng không quay đầu lại, nhàn nhạt mở
miệng. Giọng nói bình thản không có sóng lan. Làm cho người ta đoán
không ra!
“Dao nhi, cho dù muốn phán hình cho ta, cũng phải cho
ta hiểu vì sao chết!” Hoàng Phủ Hiên bỏ xuống tôn nghiêm, thấp giọng van xin. Không biết vì sao nàng phải xa lánh hắn? Chẳng lẽ hắn đã làm sai
điều gì?
Nghĩ đến vận mạng bất công, nghĩ đến tình yêu chết non
của mình, nghĩ tới tương lai nhấp nhô. Nàng không khỏi bi thương rơi lệ. Im ắng yên tĩnh Hoàng Phủ Hiên hoảng hốt, hắn mạnh mẽ xoay thân thể
nàng lại đối mặt hắn, khi thấy nước mắt trong suốt trên gò má nàng thì
tất cả đều sụp xuống, tự trách tràn ra.