Quan Thanh

Chương 563: Q.8 - Chương 563: Chủ tịch thành phố Mã 2






- Xin lãnh đạo thành phố và lãnh đạo khu Cao Tân yên tâm, thị trấn chúng tôi nhất định sẽ có được kết quả cuối cùng. Sau khi nhận được chỉ thị của Trưởng ban quản lý Trang, tôi và Chủ tịch thị trấn Trang thay phiên nhau đến đóng ở Ban quản lý thôn Vân Lan, dẫn người đến canh phòng nghiêm ngặt, nhất định không để cho những người này sinh chuyện, chạy đến làm phiền lãnh đạo thành phố.

Tiếu Tự Lập cũng toát mồ hôi nói:

- Đúng là một đám ngu dân. Là chúng tôi ở thị trấn không làm tròn trách nhiệm, khiến lãnh đạo quận và thành phố thêm phiền toái, chúng tôi làm việc không đến nơi đến chốn, xin lãnh đạo phê bình.

An Tại Đào im lặng không nói gì, thần sắc có chút thay đổi. Thấy hắn như thế, mấy người Trang Ninh thầm suy gẫm cảm xúc của hắn, có chút bất an.

Đúng thế, giờ An Tại Đào quyền cao chức trọng, đang rất thịnh, làm phó Bí thư Thành ủy, phó Chủ tịch thường trực thành phố, lại nghe đồn rằng sắp tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố của Đông Phương Du. Nếu An Tại Đào mượn cớ nói chuyện, làm lớn chuyện này, muốn kiếm chuyện với khu Cao Tân, thì đám người Mã Kiến Quốc và Trang Ninh sẽ rất khó sống.

Thậm chí có khi vì vậy mà phải “ăn mì”.

Làm quan nơi nào, đối với chuyện quần chúng khiếu kiện mẫn cảm như thế, bằng bất cứ giá nào cũng phải cản trở họ. Nếu xảy ra chuyện, lãnh đạo cấp trên sẽ không vui. Một khi lãnh đạo mất hứng, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

An Tại Đào thản nhiên mỉm cười:

- Cũng không thể nói như vậy. Từ “ngu dân” này phải dùng thật cẩn thận. Quần chúng có ý kiến, có nhu cầu khiếu kiện là chuyện vô cùng bình thường. Có thể phải nhìn thẳng vào và tôn trọng loại như cầu này. Nhưng đối với những yêu cầu quá mức vô lý thì chúng ta không thể ủng hộ vô nguyên tắc.

- Đầu tiên chúng ta phải xác định nguyên nhân đích thực khiến quần chúng tụ tập khiếu kiện. Không thể nghi ngờ, vì rất nhiều xí nghiệp con của tập đoàn Vân Lan đóng cửa, khiến cho một số lớn người dân thất nghiệp. Không có công việc, không có thu nhập thì cuộc sống sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề. Đây là nhân tố bất an, không ổn định.

- Trước mắt, chúng ta phải giải quyết tốt vấn đề này, kiên quyết tiêu trừ mối họa bất an vô hình này.

An Tại Đào đưa tay lên:

- Phải phối hợp với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố để phản ứng lại. Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn tình nguyện tạo cơ hội cung cấp công việc, giải quyết việc làm cho một bộ phận nông dân, chia sẻ lo lắng với chính quyền địa phương. Lý Kiệt, anh tới đây nói chuyện đi, các anh có thể cung cấp bao nhiêu vị trí?

Lý Kiệt cúi người gật đầu:

- Dạ được, Chủ tịch thành phố An. Theo tinh thần chỉ thị của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, công ty chúng tôi lập tức mở một cuộc họp Đảng ủy nghiên cứu vấn đề này. Sau khi nghiên cứu và biểu quyết của Ban giám đốc, chúng tôi quyết định nhận thêm công nhân thời vụ vào công ty. Tuy rằng là công nhân thời vụ, nhưng hợp đồng lao động, tiền lương, đãi ngộ cơ bản là giống công nhân chính thức của chúng tôi. Công ty chúng tôi cũng căn cứ theo quy định của pháp luật mà đóng bảo hiểm cho họ.

- Cương vị cụ thể và thao tác chúng tôi đang bàn bạc, sau đó chúng tôi sẽ liên hệ với Ban quản lý khu Cao Tân và thôn Vân Lan để tuyển dụng những người có điều kiện thích hợp.

An Tại Đào mỉm cười gật đầu:

- Xem đó, đây cũng là doanh nghiệp nhà nước chúng ta phong cách cao, ý thức trách nhiệm xã hội mạnh mẽ mới có thể không kể đến phí tổn mà chia sẻ lo lắng với người, giải nạn cho quần chúng. Nếu là doanh nghiệp tư nhân thì không được như vậy. Họ lấy lợi nhuận là mục tiêu số một, sao còn lo được những việc này.

- Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn đã nhượng bộ lớn nhất, cũng biểu lộ thành ý lớn nhất. Đối với một xí nghiệp, thái độ này rất đáng khen. Như vậy, sau này, tôi hy vọng chính quyền và Đảng ủy ba cấp thôn, thị trấn và khu Cao Tân, phải thường xuyên trấn an dân chúng, tránh việc tấn công nhà máy, làm rối loạn công cộng.

Giọng nói của An Tại Đào lạnh lẽo.

- Đương nhiên, đây chỉ có một con đường để đi. Cùng lúc đó, chúng ta còn phải giải quyết vấn đề tập đoàn xí nghiệp Vân Lan cho tốt. Xí nghiệp này, sau này hoặc là sống hoặc là chết, khỏi phải khốn khổ miễn cưỡng duy trì nó nữa, là phương hướng công tác tiếp theo của chúng ta.

- Dù sao, một tập đoàn xí nghiệp tư nhân lớn như vậy, có trên mười ngàn công nhân thất nghiệp thì không phải là vấn đề nhỏ. Các đồng chí phải cực kỳ coi trọng!

Lúc An Tại Đào họp khu Cao Tân về việc liên quan đến tập đoàn xí nghiệp Vân Lan, Mã Hiểu Yến đi đến tòa nhà cơ quan Thành ủy, chuẩn bị nói chuyện với Tống Nghênh Xuân. Buổi sáng, khi Mã Hiểu Yến tới, Tống Nghênh Xuân đang nói chuyện với các Bí thư các khu, các huyện, tạm thời hủy bỏ cuộc nói chuyện với cô. Hẹn lại thời gian với thư ký của Tống Nghênh Xuân, Mã Hiểu Yến bước đi ngay.

Giữa trưa cô ăn cơm với An Tại Đào. Hai người lại hoan ái một lúc trong căn hộ trong thành phố mà Mã Hiểu Yến đã mua. Có lẽ vì hoan hảo lần thứ hai rất tốt, hai người đều hơi mỏi mệt, triền miên vuốt ve nhau một lúc thật lâu mới nằm trên giường nói chuyện.

Buổi chiều, An Tại Đào chạy về Ủy ban nhân dân thành phố họp thì Mã Hiểu Yến liền đánh xe đến Thành ủy.

Đứng bên ngoài văn phòng Tống Nghênh Xuân, Mã Hiểu Yến vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung, nhẹ nhàng gõ cửa.

- Vào đi.

Mã Hiểu Yến đẩy cửa ra, Tống Nghênh Xuân đang đứng trước cửa sổ, nhìn quanh tòa nhà Thành ủy. Ông ta quay đầu nhìn lại thấy Mã Hiểu Yến, trên mặt lập tức hiện ra một vẻ tươi cười dịu dàng, khoát tay:

- Đồng chí Hiểu Yến, mời ngồi.

- Bí thư Tống.

- Nào, mời ngồi. Đồng chí Hiểu Yến uống trà hay cà phê? Ở chỗ tôi có cà phê nhập khẩu, hương vị không tệ, có muốn uống một ly không?

Tống Nghênh Xuân cười ha hả, rất nhiệt tình.

- Dạ không cần, cảm ơn Bí thư Tống.

Mã Hiểu Yến mỉm cười, ngồi xuống sô pha.

Tống Nghênh Xuân ngồi xuống đối diện với cô, cũng không khách sáo gì cả, nhìn cô, khẽ mỉm cười:

- Ừ, đồng chí Hiểu Yến, hôm nay gọi cô đến chủ yếu là dựa theo trình tự tổ chức tiến hành nói chuyện một lần với cán bộ. Gần đây, thành phố đang tiến hành điều chỉnh hai bộ máy Đảng ủy và chính phủ ở các khu huyện cấp dưới. Tôi không ngại cho cô biết điều này. Đồng chí Lý Nam, Bí thư Thành ủy Quy Ninh sắp được đề bạt lên làm phó giám đốc Sở Văn hóa, chuyện này cơ bản xem như đã quyết định rồi. Vài ngày nữa sẽ có văn bản bổ nhiệm trên tỉnh xuống. Trải qua nghiên cứu bước đầu của Thành ủy, quyết định để đồng chí Cổ Trường Lăng đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Quy Ninh.

- Thành phố Quy Ninh là một thành phố cấp ba vô cùng quan trọng, có khả năng phát triển vô cùng khả quan. Còn việc Chủ tịch thành phố Quy Ninh thì sẽ chọn cô, lãnh đạo Thành ủy cũng có vài ý kiến tranh luận. Có người nói đồng chí Hiểu Yến có kinh nghiệm hơi non một chút, còn cần phải rèn luyện thêm. Nhưng tôi nói đồng chí Hiểu Yến làm việc ở khu kinh tế mới cũng rất tốt. Làm việc vững chắc, tác phong điềm đạm, chắc chắn, cần chính liêm khiết, uy tín trong quần chúng rất cao. Thành phố Quy Ninh hẳn là cần người có khả năng thật sự như đồng chí Hiểu Yến vậy. Chắc chắn phải đặt lên trên việc rèn luyện rồi.

Khóe miệng Tống Nghênh Xuân khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy thâm ý.

- Mọi việc trên cơ bản đã được quyết định rồi. Hy vọng đồng chí Hiểu Yến trên cương vị mới có thể tiếp tục cố gắng công tác, dẫn dắt chính phủ thành phố Quy Ninh làm ra thành tích lớn hơn nữa.

- Cảm ơn Bí thư Tống, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Thành ủy và Bí thư Tống, cố gắng công tác.

Mã Hiểu Yến lễ phép đứng dậy, khom người cảm ơn Tống Nghênh Xuân, diễn trò biết ơn bình thường.

Tống Nghênh Xuân cười ha hả:

- Đừng khách sáo. Đồng chí Hiểu Yến có thể được tổ chức tán thưởng và đề bạt chủ yếu nhờ vào công tác. Công tác trước sau gì cũng là cái thứ nhất. Đồng chí Hiểu Yến yên lặng kiên trì nhiều năm công tác ở cơ sở như vậy, cũng thật không dễ dàng. Đồng chí Hiểu Yến tài năng như vậy, có nguyên tắc tổ chức, một nữ cán bộ tuổi trẻ tài đức vẹn toàn, tương lai phát triển không lường được. Mời ngồi, ngồi xuống nói chuyện.

Mã Hiểu Yến mỉm cười, nghiêng người lấy ra một bức thư pháp của Âu Dương Đức trong túi xách, được An Tại Đào chuẩn bị cho cô, đưa qua, nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Tống, tôi đến Bắc Kinh công tác, nghe nói Bí thư Tống thích thư pháp, vừa lúc tôi có người bạn quen biết thầy Âu Dương Đức, liền nhờ cô ấy xin thầy Âu Dương Đức vẽ một chữ. Hy vọng Bí thư Tống thích nó.

Tống Nghênh Xuân hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Chữ của Âu Dương Đức? Đồng chí Hiểu Yến thật có thể diện, có thể xin được chữ của thầy Âu Dương. Tôi có mấy lần nhờ người đến xin nhưng không được. Nhưng cô vất vả lắm mới có bức thư pháp này, sao tôi lại đoạt vật yêu thích của người khác chứ?

Mã Hiểu Yến mỉm cười, mở cuộn giấy ra, trải lên bàn trà của hai người. Đây là một bức cuồng thảo, Nhạc Phi mãn giang hồng. Khí thế dũng cảm vô biên, mà lại thoăn thoắt biến hóa muôn hình vạn trạng.

Tống Nghênh Xuân mới đưa mắt nhìn vào thì hai mắt lập tức ngời sáng, đứng dậy bước đến gần, cẩn thận xem bức thư pháp, miệng luôn tắc lưỡi khen ngợi. Có thể thấy được, ông ta đúng là có tình cảm với thư họa, rất hiểu biết nói chuyện nghệ thuật thư pháp với Mã Hiểu Yến một lúc, vô cùng hưng trí.

Lúc Mã Hiểu Yến đi rồi, không ngờ Tống Nghênh Xuân lại ngoại lệ đưa cô đến hành lang, nhiệt liệt bắt tay từ biệt với cô. Đãi ngộ này các cán bộ khu huyện khác không thể nào có được. Thư ký Khương Khôn của Tống Nghênh Xuân vừa ra khỏi văn phòng, thấy cảnh tượng này, trong lòng hơi ngẩn ra, dường như hiểu rõ được chuyện gì.

Mã Hiểu Yến đi ra, đột nhiên thấy một người đàn ông đi đối diện, nhận ra là Khương Khôn, thư ký Tống Nghênh Xuân, liền dừng bước, mỉm cười bắt chuyện với Khương Khôn.

- Xin chào đồng chí Hiểu Yến, à, là Chủ tịch thành phố Mã.

Khương Khôn ra vẻ thân thiết vươn tay ra, cười nho nhỏ nói:

- Chúc mừng Chủ tịch thành phố Mã! Chúc mừng!

Mã Hiểu Yến bất đắc dĩ cũng đưa tay ra bắt tay Khương Khôn

- Cám ơn.

Mã Hiểu Yến đang muốn rút tay về, lại phát hiện tay mình bị Khương Khôn nắm chặt, mà y lại còn muốn bước tới gần mình, trong ánh mắt ra vẻ có chứa một tia bí mật mà cô bắt được.

Mã Hiểu Yến nhíu mày, chán ghét dùng sức rút tay về, bước lui về sau một bước.

Trương gia đại thiếu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.