Quan Thanh

Chương 502: Q.7 - Chương 502: Sự lựa chọn quan trọng






An Tại Đào trong lúc công tác đột nhiên té xỉu là một cú sốc đối với Bí thư Huyện ủy Chu Kim Ái và Chủ tịch huyện Tập Dương Tôn Bình. An Tại Đào ở huyện Tập Dương xảy ra vấn đề, tuy rằng bọn họ không đến mức bị liên lụy nhưng dù sao cũng có một chút ảnh hưởng tiêu cực.

Cho nên, xe cứu thương của bệnh viện trung tâm huyện Tập Dương dưới sự chỉ thị của Chu Kim Ái và Tôn Bình đã nhanh chóng chạy đến, đưa An Tại Đào sắc mặt có chút trắng bệch lên trên cáng cứu thương, triển khai cấp cứu.

Kỳ thật, trước khi người của bệnh viện đến, ý thức của An Tại Đào đã dần dần tỉnh lại. Chẳng qua là cả người hắn không còn sức lực, lại nghe người xung quanh không ngừng kêu tên hắn và gọi điện thoại khiến cho hiện trường ồn ào cả lên. Hắn cùng lười mở mắt, chỉ đơn giản nhắm mắt dưỡng thần, nằm nghỉ ngơi.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên không ngừng. Khi An Tại Đào hồi phục lại tinh thần thì hắn đã bị khiêng lên xe cứu thương, bên tai còn truyền đến giọng nói của bác sĩ “tuột huyết áp”.

An Tại Đào âm thầm cười khổ. Hắn kỳ thật hiểu rằng, bản thân hắn chẳng có bệnh gì. Đơn giản là vì mấy ngày qua, Lãnh Mai vì dịch Sars mà bị cách ly trong bệnh viện, hắn trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng bất an. Vừa nghe tin cô vẫn bình an vô sự thì cảm xúc quá mức kích động mà khí huyết dâng trào, gây ra hiện tượng ngất.

Hắn chậm rãi mở to mắt. Đập vào mắt hắn là một nữ y tá rất trẻ và cũng rất xinh đẹp.

Bên cạnh nữ y tá trẻ đó là một nữ y tá lớn tuổi hơn và một người đàn ông trung niên thần sắc nghiêm túc, mặc chiếc áo blouse trắng. Chắc hẳn là bác sĩ đi theo xe cấp cứu.

Nhìn thấy nữ y tá trẻ chuẩn bị thực hiện biện pháp cấp cứu cho mình, An Tại Đào khẩn trương mở miệng:

- Cô y tá, cảm ơn, tôi khỏe rồi, không có việc gì đâu.

Thấy An Tại Đào đột nhiên trợn mắt há hốc mồm nói chuyện khiến nữ y tá trẻ hoảng sợ. Cô nhìn An Tại Đào, che miệng thở nhẹ nói:

- Anh không phải là ngất xỉu sao?

An Tại Đào dùng sức muốn ngồi dậy nhưng vị bác sĩ trung niên lập tức dùng tay ấn hắn nằm xuống, trầm giọng nói:

- Cậu không thể cử động, chúng tôi phải tiến hành kiểm tra cho cậu.

Nói xong, hai y tá và một thầy thuốc bắt đầu tiến hành công việc. Tuy rằng, bọn họ cũng biết An Tại Đào không có nguy hiểm gì, nếu không thì xe cứu thương đã sớm đến khoa cấp cứu của bệnh viện rồi. Nhưng đây là đại lãnh đạo của Tỉnh ủy, trước mặt Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện, mọi người cũng nên giả vờ một chút.

An Tại Đào rơi vào đường cùng, chỉ phải cao giọng kêu lên một tiếng:

- Phó chủ nhiệm Dương, Phó chủ nhiệm Dương.

Kỳ thật thì Dương Hoa vẫn chờ đợi bên ngoài xe cứu thương, khi nghe được tiếng gọi của An Tại Đào thì liền bước nhanh đến, nhẹ nhàng nói:

- Chủ nhiệm An, anh không sao chứ? Hồi nãy anh làm tôi sợ chết khiếp.

- Không có việc gì đâu. Tôi vừa nãy chỉ là có chút choáng váng đầu. Có thể gần đây nghỉ ngơi không được tốt.

An Tại Đào lắc đầu nói:

- Tôi không sao đâu. Bảo Bí thư Chu nói các đồng chí ở bệnh viện về đi, tôi nghỉ ngơi một lát là có thể ngồi dậy mà.

Dương Hoa lắc đầu:

- Không được đâu, lãnh đạo. Anh phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một chút. Đột nhiên cảm thấy choáng váng cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu không kiểm tra đầy đủ thì làm sao mà biết được.

Chu Kim Ái và Tôn Bình cũng bước lại, đứng bên cạnh xe cứu thương cười nói:

- Đúng vậy, Chủ nhiệm An, cậu cần phải được kiểm ta. Nếu Chủ nhiệm An thấy bệnh viện của chúng tôi điều kiện không được tốt thì để bọn họ trực tiếp đưa cậu đến thành phố.

- Đúng vậy, Chủ nhiệm An, không thì chúng ta trở về bệnh viện tỉnh.

Dương Hoa nói xong thì xoay người sang Chu Kim Ái và tôn Bình nói:

- Bí thư Chu, Chủ tịch huyện Tôn, thật ngại quá, Chủ nhiệm An thời gian gần đây làm việc vất vả. Hôm nay công tác đến đây thôi, mọi người hãy cho xe cứu thương bệnh viện huyện chở Chủ nhiệm An đến bệnh viện tỉnh.

- Không thành vấn đề!

Chu Kim Ái phất tay, chỉ thị nói:

- Mọi người hãy lập tức đưa Chủ nhiệm An về Thiên Nam, trên đường phải chú ý đến sức khỏe của Chủ nhiệm An.

An Tại Đào nằm trên xe cứu thương, không biết nên khóc hay nên cười, có chút nhàm chán mà nhìn lên trần xe. Hai y tá và một bác sĩ đi theo hộ tống hắn, đều nhìn hắn với vẻ mặt khác nhau.

Cô nữ y tá trẻ thì vô cùng hiếu kỳ đánh giá An Tại Đào từ trên xuống dưới. Người thanh niên anh tuấn trước mắt mình không ngờ lại là một cán bộ quyền cao chức trọng cấp Phó giám đốc sở? Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy?

Chiếc xe cứu thương chạy như bay trên đường quốc lộ, trong xe vẫn là bầu không khí im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bốn người rất nhỏ.

An Tại Đào hắng giọng, ho khan vài tiếng, nhìn ba người cười nói:

- Bác sĩ, y tá, tôi thật sự không có việc gì. Mọi người đừng có khẩn trương. Tôi muốn xuống xe, mọi người hãy trở về đi.

Vị bác sĩ vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc. Ông ta lắc đầu nói:

- Không được, Chủ nhiệm An. Bí thư Chu và Chủ tịch huyện Tôn đã ra chỉ thị cho chúng tôi phải đưa được cậu đến bệnh viện tỉnh. Mặc kệ thế nào, cậu đột nhiên xuất hiện tình trạng ngất thì có thể chứng minh sức khỏe có chút vấn đề. Đến bệnh viện kiểm tra một chút cũng tốt mà.

Nữ y té trẻ cười hì hì nói:

- Quan tâm đến sức khỏe lãnh đạo quá còn gì.

Vị bác sĩ trừng mắt nhìn nữ y tá trẻ. Ông ta lo sợ nữ y tá sẽ nói lung tung khiến cho An Tại Đào phản cảm khiến cho cô đỏ mặt, quay ra ngoài.

An Tại Đào cười lơ đễnh:

- Haha, bác sĩ, anh họ gì vậy? Hai vị y tá tên gì? Mọi người làm việc tại bệnh viện huyện Tập Dương à?

- Tôi họ Mã!

Vị bác sĩ họ Mã dường như tính cách trời sinh như thế. Cho nên ông ta chỉ nói đơn giản một câu rồi sau đó không nói gì nữa.

Phụ nữ thì hay giỏi về giao tiếp. Thấy An Tại Đào chủ động hỏi chuyện, lại thấy hắn không tỏ vẻ lãnh đạo, hai nữ y tá liền trầm tĩnh lại, cười nói với An Tại Đào.

An Tại Đào ở trong xe tùy ý trò chuyện với ba người kia vài ba câu. Không bao lâu thì biết vị bác sĩ họ Mã, hai nữ y tá một người họ Trương, một người họ Trần. Cô nữ y tá trẻ tuổi xinh đẹp tên là Trần Ảnh. Tuổi của cô tuy còn trẻ nhưng công tác ở bệnh viện đã nhiều năm.

Hơn một giờ nói chuyện phiếm, y tá Trương Yến và Trần Ảnh cảm thấy hiểu rõ hơn một chút về An Tại Đào.

Người này tuy là lãnh đạo lớn nhưng một chút tự kiêu cũng không có, nói chuyện rất ôn hòa. Hai cô không biết rằng, càng đạt đến cấp bậc lãnh đạo lớn thì càng phải giữ vẻ mặt ôn hòa với quần chúng. Còn đối với cấp dưới thì vẫn duy trì khoảng cách. Còn cái loại cán bộ thích ở trước mặt quần chúng mà ra dáng cán bộ thì chẳng phải là cán bộ lớn gì.

Trình tự quyết định phong độ. Những lời này không thích hợp cho các hình thức khác, nhưng rất thích hợp trong chốn quan trường.

Thấy đã gần sắp đến Thiên Nam, Trần Ảnh có chút tiếc nuối, vui đùa nói:

- Được rồi, Chủ nhiệm An, sắp đến Thiên Nam rồi. Cả đời này của tôi đây là lần đầu tiên nhìn thấy quan lớn. Không biết về sau có còn cơ hội gặp lại anh hay không?

An Tại Đào nhìn lướt qua gương mặt đỏ ửng của nữ y tá trẻ, cười cười:

- Lát nữa tôi đưa cho ba vị danh thiếp của tôi. Chúng ta gặp nhau xem như là có duyên. Trong tương lai, nếu như có cơ hội thì tôi sẽ mời ba vị ăn cơm.

Trương Yến và Trần Ảnh nhìn nhau cười, đều không để trong lòng. Dù sao thì qua hôm nay, An Tại Đào vẫn là một cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở cao cao tại thượng, còn các cô chỉ là những y tá bình thường tại một huyện nhỏ. Ngày sau nếu muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời.

Nhưng sự việc của thế gian làm sao ai biết trước được?

Tuy rằng An Tại Đào luôn miệng nói sức khỏe của hắn không có việc gì, không cần phải kinh động đến người khác. Nhưng dù sao cũng trải qua hiện tượng ngất nên đám người Dương Hoa cũng không dám chậm trễ, một mặt hướng Phó trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy kiêm Chánh văn phòng Tỉnh ủy Chu Liệt báo cáo, một mặt liên hệ với bệnh viện.

Cho nên, khi xe cứu thương bệnh viện trung tâm huyện Tập Dương tiến vào trong sân bệnh viện tỉnh, một Phó giám đốc bệnh viện tỉnh liền cùng với một bác sĩ lập tức tiến ra ngoài, lại một phen gây sức ép cho An Tại Đào, đưa hắn vào phòng bệnh của cán bộ.

Bởi vì dịch Sars nên mọi người đều không muốn đến bệnh viện, nhất là bệnh viện tỉnh đang là địa điểm chính trong công tác chữa trị dịch Sars. Cho nên, các phòng bệnh đều rất trống trải. Trước kia căn bản là không thể tưởng tượng được.

Tin tức An Tại Đào khi đang ở huyện Tập Dương kiểm tra giám sát thì bị ngất xỉu nhanh chóng lan truyền khắp Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân. Trần Cận Nam biết được tin tức từ Chu Liệt thì liền chấn động. Nếu không phải vì thân phận quá mức mẫn cảm, chắc ông ta đã lập tức đến bệnh viện ngay rồi.

Ngẫm nghĩ một chút, Trần Cận Nam liền gọi điện thoại di động cho An Tại Đào. Ban đầu thì không có ai bắt máy. Đợi một lát cũng vậy. Trần Cận Nam lập tức tâm phiền ý loạn, dừng lại một chút rồi gọi lại lần nữa.

Lúc này, có một người nghe máy, là một giọng nữ vô cùng dịu dàng.

- Chào ngài, Chủ nhiệm An hiện đang truyền dịch, không tiện nghe điện thoại. Xin hỏi ngài là ai ạ?

Trần Cận Nam nhíu mày một chút rồi trầm giọng nói:

- Được rồi, lát nữa bảo cậu ấy gọi điện thoại cho tôi.

Nói xong, Trần Cận Nam lập tức cúp điện thoại. Dương Hoa kỳ quái nhún vai, nhẹ nhàng nói:

- Chủ nhiệm An, đối phương cúp máy rồi. Anh xem dãy số này xem.

An Tại Đào một tay truyền dịch, còn tay bên kia thì để cho y tá băng bó lại vết trầy xước khi ngã xuống lúc ở huyện Tập Dương. Khi Dương Hoa đưa điện thoại trước mặt hắn, An Tại Đào nhìn rồi cười nói:

- Tôi đã biết rồi, cô không cần lo lắng.

Dương Hoa ồ lên một tiếng, cũng không quá để ý, rồi đặt di động của An Tại Đào sang một bên, lẳng lặng nhìn y tá xử lý vết thương.

Sau hơn nửa tiếng, điện thoại di động của Dương Hoa không ngừng vang lên, không chỉ có lãnh đạo Tỉnh ủy và cán bộ cơ quan gọi hỏi thăm sức khỏe An Tại Đào, mà còn có một số người muốn đến thăm hắn ngay lúc này.

Sau khi hỏi ý kiến An Tại Đào, Dương Hoa từ chối toàn bộ lời đề nghị thăm hỏi với lý do: “Chủ nhiệm An đang rất mệt, cần được nghỉ ngơi”.

Trước khi truyền dịch, An Tại Đào ngẫm nghĩ dù sao cũng không tốn công lắm. Nhưng sau đó lại còn thử máu, thử nước tiểu, siêu âm, chụp X-quang để kiểm tra sức khỏe toàn diện khiến hắn muốn đau đầu.

Vào buổi chiều, An Tại Đào trong lúc truyền dịch tranh thủ chợp mắt một lát. Dương Hoa thì mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào hai bình nước biển trên đầu, đột nhiên di động lại vang lên. Cô sợ quấy rầy An Tại Đào nghỉ ngơi nên khẩn trương chạy ra ngoài phòng bệnh rồi mới nghe điện thoại.

- Ồ, Tiểu Dương, cô ở đấy sao? Sức khỏe Chủ nhiệm An thế nào?

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Chu Liệt.

- Trưởng ban thư ký Chu, tôi không sao. Chỉ là chạy ra ngoài để nghe điện thoại thôi. Chủ nhiệm An sức khỏe vẫn bình thường. Bác sĩ nói là do Chủ nhiệm An mấy ngày nay lao lực quá độ, tinh thần mệt mỏi dẫn đến ngất đột ngột, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt thôi. Không có gì trở ngại đâu.

Dương Hoa cười nói:

- Bệnh viện nói hôm nay sẽ truyền cho Chủ nhiệm An hai bình dịch. Ngày mai sẽ kiểm tra lại sức khỏe toàn diện cho Chủ nhiệm An một lần nữa.

Chu Liệt trầm ngâm một chút:

- Người nhà của Chủ nhiệm An đều ở Yên Kinh. Tiểu Dương, cô hãy sắp xếp một số đồng chí nam trẻ tuổi, thay phiên nhau túc trực ở bệnh viện chăm sóc Chủ nhiệm An.

- Mặt khác, cô thông báo cho Chủ nhiệm An là, tối nay khả năng lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ đích thân đến thăm hỏi cậu ấy. Bảo cậu ấy hãy chuẩn bị.

Dương Hoa giật mình kinh hãi, theo bản năng mà nhỏ giọng nói:

- Trưởng ban thư ký Chu, lãnh đạo Tỉnh ủy có phải là”ông chủ thứ ba” không?

Các cán bộ cơ quan Tỉnh ủy thường hay phân biệt các lãnh đạo của mình bằng những cái tên khác nhau. Ví dụ như Bí thư Tiếu là “ông chủ lớn”, Trần Cận Nam là “ông chủ số hai”, mà trong khối Ủy viên thường vụ, người xếp thứ ba không ai khác chính là Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lượng.

Chu Liệt thản nhiên cười:

- Không cần nghi ngờ lung tung, tạm thời cũng không rõ ràng lắm. Tôi vừa rồi đã báo cáo với lãnh đạo Tỉnh ủy tình trạng của Chủ nhiệm An. Lãnh đạo Tỉnh ủy rất coi trọng việc này.

- Được rồi, cứ như vậy đi. Mọi người cứ ở bệnh viện để chờ. Bất cứ lúc nào cũng phải chờ điện thoại của tôi.

Chu Liệt nói xong thì cúp điện thoại.

Sau khi cất điện thoại, Dương Hoa rón rén bước vào phòng bệnh thì thấy An Tại Đào đã tỉnh. Hắn vốn không có ngủ, khi di động của Dương Hoa vang lên, hắn liền tỉnh lại ngay, vểnh tai lên nghe Dương Hoa bên ngoài nói chuyện điện thoại. Theo như lời của cô thì cũng đoán được đại khái nội dung.

Hắn nhíu mày, nhỏ giọng nói:

- Phó chủ nhiệm Dương, tôi đã nói với cô nhiều lần rồi. Sức khỏe của tôi không sao đâu. Kinh động đến lãnh đạo Tỉnh quả thực là không tốt.

Dương Hoa cười khổ:

- Chủ nhiệm An, đây là công tác của tôi, dựa theo trình tự của tổ chức. Anh trong lúc công tác bị bệnh, tôi phải có nhiệm vụ báo cáo với tổ chức.

Hoàng Hiểu Minh đến thay Dương Hoa. Nhưng Dương Hoa vẫn không trở về, vẫn kiên trì ở lại. Cô đến căn tin của bệnh viện, mua một suất cơm thịt kho tàu rồi bắt An Tại Đào ăn hết.

Đến hơn 7h tối, Chu Liệt gọi điện thoại đến.

- Tiểu Dương, mọi người chuẩn bị một chút. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu muốn đến bệnh viện thăm Chủ nhiệm An, đồng thời động viên bác sĩ và nhân viên chăm sóc của bệnh viện. Mọi người nên khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng.

“Là nhân vật số một”! Dương Hoa chấn động, quay đầu nhìn An Tại Đào, trong lòng kích động không ngừng. Chủ nhiệm An quả thật là có uy tín rất lớn. Bí thư Tiếu lại đích thân đến thăm hỏi anh ấy. Xem ra Chủ nhiệm An khẳng định là sẽ tiếp nhận chức vụ của Trưởng ban thư ký Chu, trở thành Chánh văn phòng. Bí thư Tiếu thật sự là rất coi trọng anh ta.

- Phó chủ nhiệm Dương?

Hoàng Hiểu Minh kỳ quái nhìn cô, thuận miệng hỏi một câu.

Dương Hoa lúc này mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt có chút đỏ lên, lấy lại bình tĩnh, cười nói:

- Chủ nhiệm An, vừa rồi, Trưởng ban thư ký Chu gọi điện thoại đến, nói là Bí thư Tiếu muốn đến bệnh viện thăm anh.

An Tại Đào nghe xong thì cảm thấy chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, thầm nghĩ: “Chỉ là chuyện bé xé ra to. Chắc là phải ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa rồi”.

Tiếu Tác Niên đến bệnh viện không chỉ là thăm hỏi An Tại Đào mà còn động viên đội ngũ y bác sĩ đang làm việc tại đây. Ông ta sở dĩ đích thân đến thăm hỏi An Tại Đào, vì dù sao hắn cũng là cán bộ lãnh đạo ở Tỉnh ủy, hơn nữa lại bị bệnh trong lúc đang công tác. Là Bí thư Tỉnh ủy, Tiếu Tác Niên lựa lúc này đến thăm hỏi An Tại Đào, hiển nhiên là mang sắc thái chính trị sâu đậm.

Đương nhiên, sự tán thưởng An Tại Đào cũng là một trong những nguyên nhân.

Ngày hôm sau, trên trang nhất các tờ báo trong tỉnh đã đăng tấm ảnh Tiếu Tác Niên cúi người nắm tay thân thiết An Tại Đào đang nằm truyền dịch trên giường bệnh. Sau đó tấm ảnh này được đăng lại trên các báo của địa phương khác trong cả nước.

Bài báo còn đưa tin, Tiếu Tác Niên đối với tinh thần làm việc hăng hái khiến ngã bệnh của An Tại Đào đánh giá rất cao. Khen ngợi hắn đã phát huy hết tác phong làm việc của một cán bộ Đảng viên.

Cùng ngày, Nhật báo Đông Sơn còn đang bài viết dài hai trang với tiêu đề “Tuyệt đối không vì mình gặp tai họa mà trốn tránh”, chuyên môn phân tích về chuyện của An Tại Đào.

Còn báo chiều Đông Sơn thì lại đăng bài viết tại trang nhất với tiêu đề “Chống lại dịch Sars, Phó chủ nhiệm thường trực Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy An Tại Đào luôn đi đầu trong công tác”.

Tóm lại, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy hạ chỉ thị, các hãng truyền thông lớn của tỉnh lập tức theo vào, hết bài này đến bài khác tuyên truyền. Trong nhất thời, An Tại Đào ngẫu nhiên trở thành một tấm gương cán bộ lãnh đạo đi đầu trong phong trào phòng chống dịch Sars.

Nhìn qua các tờ báo mà Dương Hoa đưa đến, An Tại Đào trong lòng cảm thấy xấu hổ. Chuyện này chẳng phải là chuyện lớn nhưng hắn lại không thể giải thích, càng không thể phủ nhận và lãng tránh.

QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến

Nhờ convert tiếp những truyện đang dang dở

Hidden Content CUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP SAOHidden Content

GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA - CÓ TA VÔ ĐỊCH

Hidden Content VĂN THẦN TRỊ QUỐC YÊN THIÊN HẠ - VÕ THÁNH TRẤN QUỐC THỦ NON SÔNGHidden Content

Thanks

Bài viết được 2 thành viên cảm ơn:: [Hiện ra]

04-07-2013, 16:29 #487

A_A's Avatar

A_A

A_A bây giờ đang trực tuyến Già Thiên Thủ

NGƯỜI LÍNH - BÀN LONG BANG

A Đế

VÔ DANH - TÀNG THƯ VIỆN

Ngày tham gia

Jan 2008

Đang ở

Tiểu Đội Bàn Long Bang

Bài viết

40,218

Xu

1,028

Quyển 7: Mạnh mẽ tiến lên

Chương 501: Cảm động

Nguồn: Metruyen

Đột nhiên trở thành tấm gương anh hùng trong công tác phòng chống dịch Sars không phải là tâm nguyện của An Tại Đào, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Chuyện này ẩn chứa tính ngẫu nhiên thật lớn lại còn mang sắc thái chính trị. Trong nhất thời, hắn trở thành phép ẩn dụ của một lãnh đạo cần chính yêu dân, kỳ thật cũng không phải chỉ riêng cá nhân hắn.

Nghĩ như thế, hắn cảm thấy “bình khí hòa tâm” hơn.

Hắn ở lại bệnh viện ba bốn ngày, rồi cùng với Lãnh Mai lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Vào giữa tuần tháng 5, tình hình bệch dịch ở Yên Kinh trên diện rộng đã giảm xuống. Nhưng mọi người còn lo lắng, tình hình bệch dịch ở tỉnh Tây Sơn đang có xu thế lan rộng xuống nông thôn.

Ngày 15 tháng 5, danh sách bảy người bệnh đầu tiên khỏi bệnh ở bệnh viện Tiểu Thang Sơn đã xuất viện. Ngày này đã trở thành một ngày quan trọng trong hành trình phòng chống dịch Sars.

Tháng 6, mười tám bệnh nhân cuối cùng của bệnh viện đã xuất viện. Chưa đầy hai tháng, bệnh viện Tiểu Thang Sơn được xác định là nơi điều trị dịch Sars lớn nhất trong cả nước đã hoàn thành công tác chữa trị cho người bệnh. Sáu trăm bảy mươi hai người nhiễm Sars đã hoàn toàn thoát khỏi cơn bệnh dịch và trở về với xã hội.

Ngày 20 tháng 06, Ủy ban quân sự quốc gia trung ương đã ban bố thông lệnh, ngợi khen toàn thể y bác sĩ bệnh viện Tiểu Thang Sơn đã lập ra thành tích trong công tác đấu tranh chống lại dịch Sars.

Ngày 24 tháng 6, tổ chức Y tế thế giới đã tuyên bố, tình hình bệnh dịch ở Yên Kinh đã có dấu hiệu lắng xuống, phù hợp với tiêu chuẩn của tổ chức Y tế thế giới. Từ đó đã giải trừ lời cảnh báo đối với Yên Kinh, và loại trừ Yên Kinh ra khỏi danh sách các khu bị nhiễm Sars trầm trọng. Quyết định tuyên bố bắt đầu có hiệu lực trong cùng ngày.

Trong bối cảnh đồng bộ của quốc gia, công tác phòng chống dịch Sars của tỉnh Đông Sơn trong cuối tháng 6 cũng đã có được thành công nhất định. Các hạng mục công tác trung tâm của khu kinh tế đã dần dần quay trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Trong hai tháng kế tiếp, công tác của An Tại Đào chính là tiến hành việc tổng kết. Sau khi tổng kết xong, trong tỉnh sẽ mở ra một hội nghị tổng kết khen ngợi, Công tác phòng chống dịch Sars xem như là đã hoàn thành.

Nhưng, đại hội khen thưởng trong tỉnh còn phải chờ trung ương. Trung ương cử hành xong đại hội khen ngợi toàn quốc thì lúc đó mới đến tỉnh. Đây chính là trình tự cơ bản. Trong lúc này, trong tỉnh cao thấp đã bắt đầu đề cử những gương anh hùng tiên tiến trong công tác phòng chống dịch Sars.

Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đã hướng Ban Tuyên giáo Trung ương và Ban tổ chức Trung ương đề ra năm gương mặt tiêu biểu, trong đó nổi bật nhất là An Tại Đào. Nhưng sau khi An Tại Đào biết được tin tức này, thì đã trực tiếp đến tìm đến lãnh đạo thượng cấp của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy để trình bày rằng mình không thích hợp. Sau khi được lãnh đạo Tỉnh ủy đồng ý, tên An Tại Đào trong danh sách các gương mặt tiêu biểu đã được gạch bỏ.

Nhưng trong tỉnh thì An Tại Đào vẫn đạt được hai bằng khen. Bằng khen thứ nhất đến từ Ủy ban nhân dân tỉnh. Bằng khen thứ hai đến từ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Ngày 29 tháng 7, Ban tổ chức Trung ương, Ban tuyên giáo trung ương, Bộ Giáo dục, Bộ khoa học Kỹ thuật, Bộ Nông nghiệp, Bộ Y tế. Bộ quân tổng giải phóng quân, Bộ Tổng chính trị đã hợp nhất báo cáo điển hình công tác phòng chống dịch Sars. Tám gương mặt xuất sắc nhất sẽ báo cáo một cách cụ thể, sinh động và chân thật những câu chuyện của mình. Đây chính là báo cáo mở màn cho các hoạt động báo cáo trong cả nước.

Ngày 11 tháng 8, đoàn đại biểu báo cáo các tấm gương điển hình trong công tác phòng chống dịch Sars của cả nước đã đến tỉnh Đông Sơn. Buổi sáng cùng ngày, các cơ quan trực thuộc Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân đã mở đại hội mời dự họp toàn bộ cán bộ tỉnh, hoan nghênh các thành viên trong đoàn báo cáo.

Thường vụ Tỉnh ủy, bốn bộ máy của tỉnh cùng với cơ quan trực thuộc tỉnh, các xí nghiệp lớn nhỏ, cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở trở lên, và đại biểu cho các bộ môn trực thuộc tỉnh, đơn vị y tế và quân đội tổng cộng có hơn 1000 người đến tham dự đại hội.

Vào 9h sáng, trong tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, mười một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cùng với tám gương mặt điển hình trong đoàn báo cáo bước vào trong hội trường trang nghiêm. Trong nháy mắt, những người tham dự hội nghị không hẹn mà cùng nhau đứng dậy, vỗ tay vang khắp cả hội trường.

Lần báo cáo này ngoài dự đoán của mọi người, là do Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lượng chủ trì. Từ đó có thể thấy được độ coi trọng của lãnh đạo Tỉnh ủy đối với đại hội lần này.

Ma Minh Lượng bước đến trước đài, hơi khom người chào các thành viên trong đoàn đại biểu, sau đó lại cúi chào những người dưới đài, cất cao giọng nói:

- Các đồng chí, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh lần nữa những đồng chí tiêu biểu trong công tác phòng chống dịch Sars trong cả nước.

- Đầu tiên, tôi xin giới thiệu một chút các thành viên trong đoàn đại biểu. Tham dự này lần gồm có tám đồng chí là: Viện sĩ viện công trình quốc gia, tổ trưởng tổ chỉ đạo điều trị viêm phổi trong dịch Sars đồng chí Lý Sơn, giáo sư của bệnh viên quân khu giải phóng 114 giáo sư Tố Xuân; Y tá trưởng bệnh viện Hữu An Yên Kinh Trương Vĩ Bình, Viện trưởng viện quân khu giải phóng quân, bệnh viện Tiểu Thang Sơn Trương Nhạn Linh; Y tá trưởng bệnh viện Trung Y tỉnh Đông Việt liệt sĩ Diệp Hân và đồng sự khi còn sống là Lệ Na; bác sĩ liệt sĩ Nhạc Tiểu Hồng cùng đồng nghiệp Lưu Hội Chiêu.

Kỳ thật, đối với những báo cáo mang màu sắc chính trị như vậy thì trước khi báo cáo, rất nhiều người cũng không để trong lòng. Đối với đại đa số người mà nói, mấy tháng dịch Sars hoành hành thì tuy rằng thần kinh có chút căng thẳng, nhưng tổng thể mà nói, ai cũng không thật sự cảm nhận sâu sắc được sự tàn sát của dịch bệnh. Cho nên, cái gọi là tấm gương điển hình trong công tác phòng chống dịch Sars, độ nhận thức của mọi người không cao.

Nhưng sau khi bản báo cáo bắt đầu, từ những câu chuyện của các tấm gương điển hình, mọi người đã thật sự bị cuốn hút. Một số nữ đồng chí tâm lý yếu đuối đã không tự chủ được mà rơi nước mắt. An Tại Đào thì cùng với các thành viên của Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy ngồi cùng một chỗ. Dương Hoa và Trương Lâm Lâm thì ngồi bên cạnh hắn.

Không bao lâu sau, An Tại Đào chợt nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Trương Lâm Lâm, nhưng rồi sau đó trở thành tiếng khóc sướt mướt. Đối với một người đã từng đối mặt với tử thần, lại bị cách ly như Trương Lâm Lâm thì cảm nhận dịch Sars đáng sợ hơn người bình thường nhiều.

- Ngày 26 tháng 03 năm 2003, như mọi ngày, tôi cùng Nhạc Tiểu Hồng cùng nhau ra về. Trên đường về nhà, tôi cảm thấy tâm trạng của Nhạc Tiểu Hồng không được tốt nên hỏi:

- Tiểu Hồng, hôm nay làm sao vậy? Có phải là có bệnh nhân nặng không thể cứu được?

Nhạc Tiểu Hồng đáp:

- Khoa của chúng em tiếp nhận một người bệnh bị sốt. Theo như bệnh trạng trước mắt thì hoài nghi là đang bị nhiễm dịch Sars.

Tôi nghe xong thì cảm thấy rất lo lắng:

- Không phải nhanh như vậy chứ, có chắc là bệnh Sars hay không?

Trước đây, chúng tôi đối với căn bệnh này cũng có một chút hiểu biết. Nhưng sau khi Nhạc Tiểu Hồng khẳng định tương đối chắc chắn thì trong lòng của tôi sinh ra một dự cảm rất xấu.

- Bởi vì Nhạc Tiểu Hồng đang mắc căn bệnh phụ khoa nghiêm trọng nên cô ấy chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Khi căn bệnh Sars này lan đến khiến cho Nhạc Tiểu Hồng phải thay đổi kế hoạch, tiếp tục ở lại bệnh việc. Là bác sĩ nội khoa, cô biết rằng khi tiếp xúc với người nhiễm căn bệnh này sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng cô vẫn quyết định là cứu người trước rồi nghỉ ngơi sau. Hai ngày sau, người bệnh mà Nhạc Tiểu Hồng nói đã được chẩn đoán chính xác là bệnh Sars. Sau đó, những người đã từng tiếp xúc qua trong quá trình chữa bệnh cho người này cũng đã phát sốt và được chẩn đoán nhiễm dịch Sars, trong đó có Nhạc Tiểu Hồng.

- Ba ngày sau khi Nhạc Tiểu Hồng được chẩn đoán nhiễm bệnh thì bệnh tình của cô ngày càng diễn biến xấu. Thấy tình hình như vậy, bệnh viện lập tức hướng bệnh viện giải phóng quân 302, nơi điều trị bệnh Sars tốt nhất để xin giúp đỡ. Tuy rằng giường bệnh của bệnh viện 302 đã quá tải, nhưng vẫn dành bốn giường cho bệnh viện của chúng tôi. Lúc này, trong lòng của mỗi người đều cảm thấy phấn chấn vì mình còn cơ hội để sống sót.

- Nhưng Nhạc Tiểu Hồng lại nói với tôi rằng: “Ông xã, em không muốn đi”. Tôi thật sự không hiểu nên hỏi lại: “Vì sao vậy?””Vì em muốn ở cùng với anh. Ông xã, em không muốn xa anh”. Kỳ thật thì tôi biết vợ của tôi chỉ nói tránh đi mà thôi. Cô ấy là muốn đem cơ hội sống sót dành tặng cho đồng nghiệp của mình.

Chồng của Nhạc Tiểu Hồng khi nói đến đây thì không khống chế được tình cảm của mình, ở trên đài mà nước mắt cứ rơi xuống, bờ vai có chút run lên.

- Nhạc Tiểu Hồng rốt cuộc đã được chuyển viện. Bệnh viện có quy định là người nhà và bệnh nhân không được liên lạc với nhau. Cho nên tôi và Nhạc Tiểu Hồng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Hơn 10 tối hôm đó, điện thoại của tôi reo lên, là Nhạc Tiểu Hồng gọi. Đây là điện thoại sau khi cô ấy được chuyển viện nên tôi khẩn trương bắt máy. Trong điện thoại truyền đến một giọng nói yếu ớt. Cô ấy bảo rằng: “Hiện nay em nói chuyện rất khó, lát nữa em sẽ nói cho anh một tin tức. Tin tức này ngàn vạn lần anh phải nhớ kỹ”.

- Đó chính là tin nhắn cuối cùng cô ấy gọi cho tôi. Câu nói trên không phải là lời tâm tình, cũng không phải là nhắc nhở. Cô ấy chỉ đem phương án trị liệu cùng loại thuốc của bệnh viện 302 viết qua tin nhắn cho tôi.

Chồng của Nhạc Tiểu Hồng miễn cưỡng nói đến đây thì không khống chế được cảm xúc kích động của mình nên thần sắc tái nhợt, cả người run rẩy như muốn ngất.

Nhân viên công tác thấy không ổn nên khẩn trương tiến lên đỡ anh ta xuống dưới. Tuy rằng bản báo cáo gián đoạn, nhưng không có bất luận một tiếng ồn ào nào, chỉ có âm thanh nức nở, nghẹn ngào vang lên.

Theo lý thuyết thì chồng của Nhạc Tiểu Hồng khi tham gia báo cáo thì không nên kích động như vậy. Nhưng trên thực tế, anh ta cùng vợ là Nhạc Tiểu Hồng đều là người Đông Sơn, khi đối mặt với mọi người, nỗi tang thương từ trong đáy lòng của anh ta bị khơi lên. Dù sao thì bọn họ kết hôn cũng chưa đến hai năm.

An Tại Đào thở dài. Hắn không đồng ý với việc báo cáo như khơi lại vết sẹo đau thương này. Khơi lại vết thương của người ta thì quả thật rất tàn nhẫn.

Buổi báo cáo diễn ra hơn hai tiếng đồng hồ. Sau khi thành viên cuối cùng báo cáo xong thì tất cả mọi người đều cúi đầu chào rồi chậm rãi lui ra.

Phó bí thư chủ trì buổi báo cáo Ma Minh Lượng cất cao giọng nói:

- Nửa năm nay, cả nước bị dịch Sars tấn công, khiến cho sinh mạng của người dân trong cả nước bị uy hiếp. Trung ương Đảng, Quốc vụ viện đều động viên, áp dụng những biện pháp giải quyết, trải qua gian khổ cố gắng đã giành được thắng lợi trong công cuộc đấu tranh chống lại dịch Sars, khiến cho người dân cả nước phấn chấn, tin tưởng và quyết tâm.

- Trong cuộc đấu tranh này đã xuất hiện vô số những tấm gương anh hùng. Bọn họ không sợ khó khăn, dũng cảm đấu tranh, vô tư dâng hiến sức khỏe, trở thành đại biểu cho tấm gương anh hùng trong cả nước. Tôi ở tỉnh đã cố gắng áp dụng một số biện pháp, thực hiện không để cho dịch bệnh khuếch tán. Đoàn báo cáo đến Đông Sơn để làm báo cáo đối với toàn bộ nhân dân tỉnh Đông Sơn có tác dụng ủng hộ rất lớn, chắc chắn sẽ khích lệ chúng tôi làm tốt công tác của mình hơn, giúp nền kinh tế mau phát triển.

- Sau đây, tôi xin mời cán bộ đại diện cho đoàn đại biểu báo cáo của tỉnh ta, Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, Phó chủ nhiệm Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đồng chí An Tại Đào lên phát biểu ý kiến.

Ma Minh Lượng khoát tay, nhìn lướt qua dưới đài, thấy An Tại Đào đứng lên thì cười lui xuống.

An Tại Đào hôm nay được đại diện cho tỉnh phát biểu là cũng có đề nghị của lãnh đạo Tỉnh ủy trong đó. Hắn trong lòng tuy không vui nhưng cũng không còn cách nào khác.

An Tại Đào cúi đầu chào với các lãnh đạo và thành viên trong đoàn báo cáo ở trên đài, sau đó lại cúi chào những người dưới đài, rồi mới trầm giọng nói.

- Các vị lãnh đạo, các đồng chí trong đoàn báo cáo, hôm nay những câu chuyện về cuộc đấu tranh chống lại dịch Sars quả thật rất cảm động. Dịch Sars đã giết hại rất nhiều người, trong đó có cả người thân của chúng ta.

- Toàn bộ những chuyên gia về sinh vật và bệnh truyền nhiễm, trong quá trình nghiên cứu đã đưa ra một khẩu hiệu: Quên đi Nobel, bất kể độc quyền, cùng chung tri thức. Mọi người đã dựa vào điều kiện hiện đại về thông tin để công khai thành quả nghiên cứu của mình mà trong lịch sử chưa từng có. Và tốc độ hiểu biết đối với bệnh trạng của dịch Sars cũng nhanh chưa từng có. Các nhà khoa học đã liên minh với nhau, cùng nhau đấu tranh lại với dịch bệnh. Ý chí rộng lớn này không làm người ta cảm động sao?

- Trong quá trình đấu tranh ác nghiệt, chúng ta đã thấy được độ mạnh yếu của truyền thông. Tuy rằng cuộc đấu tranh chống lại dịch Sars chỉ mang tính giai đoạn, nhưng trong đó ẩn chức ý nghĩa chính trị tiến bộ sâu xa. Chúng ta không vì thế mà cảm động sao?

- Mọi người đều xem bệnh dịch như kẻ địch, đem bệnh viện trở thành chiến trường. Tuy chiến đấu không có khói súng nhưng vẫn đấu tranh quên mình, ý chí sắt thép để tạo nên chiến thắng như ngày hôm nay. Đặc biệt, trong thời đại tôn thờ đồng tiền như ngày hôm nay, những kẻ không có lương tâm làm ra những sản phẩm giả mạo, lên giá hàng hóa, giết hại người trong nước thì những tấm gương anh hùng đó càng không khiến cho người ta phải cảm động sao?

Giọng nói An Tại Đào trong trẻo, như nước chảy mây trôi, cuối cùng là thoát ly khỏi bản thảo soạn sẵn. Tài ăn nói của hắn vô cùng tốt, hơn nữa văn chương lại rất trôi chảy. Cho nên bài diễn thuyết chỉ có hơn mười phút nhưng lại rất cuốn hút.

Trên đài, Tiếu Tác Niên và Trần Cận Nam nhìn nhau, thì thầm:

- Đồng chí Tại Đào này ánh mắt và cách ăn nói thật tốt, rất có sức cuốn hút và động lực tác động.

Trần Cận Nam mỉm cười, cũng không nói gì thêm.

QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến

Nhờ convert tiếp những truyện đang dang dở

Thanks

Bài viết được 2 thành viên cảm ơn:: [Hiện ra]

04-07-2013, 16:30 #488

A_A's Avatar

A_A

A_A bây giờ đang trực tuyến Già Thiên Thủ

NGƯỜI LÍNH - BÀN LONG BANG

A Đế

VÔ DANH - TÀNG THƯ VIỆN

Ngày tham gia

Jan 2008

Đang ở

Tiểu Đội Bàn Long Bang

Bài viết

40,218

Xu

1,028

Quyển 7: Mạnh mẽ tiến lên

Chương 502: Sự lựa chọn quan trọng

Nguồn: Metruyen

Đoàn báo cáo sau khi đạt được thắng lợi ở thành phố thì lại tiếp tục đến khắp nơi trong tỉnh Đông Sơn để diễn thuyết. Trạm thứ nhất chính là Tân Hải. Sau này An Tại Đào nghe nói, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Hải gần như là theo tiêu chuẩn tiếp đãi lãnh đạo Tỉnh ủy để tiếp đón đoàn báo cáo.

Không thể không nói, đây chính là chỗ kỳ lạ của Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu. Trước khi Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Chương lui về tuyến hai, bà là một nữ cường nhân mạnh mẽ, cứng rắn trong chốn quan trường. Nhưng khi Trình Nguyên Chương lui về tuyến hai, Lý Vân Thu dường như chỉ trong một đêm tính tình biến đổi, làm việc trở nên cẩn thận chặt chẽ hơn, trở thành một người cực đoan.

Không thể không nói, đây là nhân tính trong chốn quan trường.

Sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc, Lý Vân Thu tất nhiên là không còn dám như trước. Tính cách quỷ dị mà người ta thường thấy trước đây lại trở nên bình thường.

Không đề cập đến Lý Vân Thu. Những ngày qua, giới truyền thông trong tỉnh Đông Sơn đã tuyên truyền những tấm gương anh hùng trong công tác phòng chống dịch Sars.

Báo chí mở chuyên bản, đài truyền hình cũng làm tiết mục chuyên đề. Là cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy, Nhật báo Đông sơn còn đăng một bài báo dài hai trang về các tấm gương anh hùng.

Trong đó, bài báo của giáo viên trường đại học Trung văn Đông Sơn với tiêu đề “Vượt qua dịch Sars, chim phượng hoàng đã hồi sinh”, đã được Nhật báo Trung ương đăng lại trong hai ngày, còn được đăng trên trang web thông tấn xã chính phủ ở vị trí bắt mắt trong liên tiếp mấy ngày.

Ngày 8, những người bệnh cuối cùng đã chấm dứt việc trị liệu ở bệnh viện Yên Kinh, bình phục xuất viện trở về với xã hội. Hôm đó, bệnh viện Yên Kinh đã tổ chức một nghi thức chào tạm biệt, vui vẻ đưa tiễn những người bệnh cuối cùng trở về nhà.

Bởi vậy, cơn ám ảnh dịch Sars đã hoàn toàn tiêu tan. Công tác phòng chống dịch Sars trong toàn quốc đã toàn diện chấm dứt.

Cũng trong những ngày này, Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy cũng đang chuẩn bị giải tán, Buổi sáng, An Tại Đào lần cuối cùng đến nhà khách Nam Giao, nơi Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đang làm việc, chậm rãi hướng phòng mình đi đến, thấy mọi người đang yên lặng thu dọn đồ đạc của mình thì trong lòng không khỏi có chút buồn bã.

Mặc dù công tác với nhau không lâu, nhưng mọi người cũng đã có tình cảm với nhau. Và tình cảm này ngày một vững chắc. Khi phải chia tay, tâm tình mọi người đều có chút lưu luyến.

An Tại Đào đang muốn mở cửa phòng mình thì lại nghe phía sau truyền đến một tiếng gọi:

- Chủ nhiệm An!

An Tại Đào đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trương Lâm Lâm gương mặt hơi đỏ lên.

- Lâm Lâm, hãy mau thu dọn đồ đạc đi. Nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai chúng ta sẽ phải rời khỏi nhà khách Nam Giao đấy.

An Tại Đào cười nói.

Trương Lâm Lâm đôi mắt đỏ lên:

- Chủ nhiệm An, chúng ta phải chia tay nhau rồi.

An Tại Đào cười ha hả:

- Công tác xử lý giám sát vốn là nhằm vào phòng chống dịch Sars, chỉ là tạm thời thành lập, tất nhiên là phải có kết thúc, làm sao mà tồn tại mãi được. Haha, không cần phải thương cảm như vậy, chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau. Tuy rằng văn phòng giải tán nhưng mọi người cũng vẫn làm chung một chỗ mà.

Trương Lâm Lâm ảm đạm lắc đầu, muốn nói gì nhưng lại thôi. Cuối cùng quay đầu trở về văn phòng của cô và Dương Hoa.

Dương Hoa lẳng lặng đứng ở cửa, không nói gì nhìn An Tại Đào đẩy cửa bước vào, khóe mắt cũng có chút ươn ướt.

An Tại Đào bước vào trong phòng đứng một hồi, trong lòng cũng hơi chút cảm thán. Nhưng hắn chung quy là người tái sinh, cũng sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà khóc thương như phụ nữ. Không bao lâu sau, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, tất cả bỏ vào trong một cái túi xách bằng da.

Sau đó hắn thu dọn văn kiện ở trên bàn. Do dự một chút, hắn ôm lấy xấp văn kiện ra ngoài cửa, cao giọng gọi:

- Hoàng Hiểu Minh, cậu qua đây một chút.

- Tôi qua đây, Chủ nhiệm An!

Hoàng Hiểu Minh mặc một chiếc ao sơ mi ngắn tay màu vàng nhạt, vội vàng chạy đến, thở hổn hển:

- Chủ nhiệm An, anh tìm tôi có việc sao?

- Hoàng Hiểu Minh, cậu phân loại các văn kiện này, sau đó nói cho mọi người biết tất cả các văn kiện này không được tiêu hủy hoặc vứt bỏ. Toàn bộ đều phải được giữ lại. Chờ tôi xin chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy, sẽ chuyển giao cho phòng quản lý hồ sơ để lưu trữ.

An Tại Đào đưa xấp văn kiện cho Hoàng Hiểu Minh, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình ở trong phòng. Hắn chậm rãi quay đầu vào, đoán là điện thoại của Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Tỉnh ủy Chu Liệt. Khi vừa cầm lấy điện thoại, quả nhiên là ông ta.

- Trưởng ban thư ký Chu, tôi An Tại Đào nghe đây.

- Haha, đồng chí Tại Đào, tôi mới từ chỗ Phó bí thư Ma về. Ý của lãnh đạo là nếu công tác phòng chống dịch Sars ở tỉnh đã đạt được thắng lợi thì chức năng xử lý giám sát cũng nên gạch bỏ. Đây vốn chỉ là kết cấu lâm thời. Tôi nghĩ mọi người cũng nên giải tán và sẽ trở về vị trí làm việc cũ, ý của cậu ra sao?

Chu Liệt giọng nói rất hòa hoãn, khẽ mỉm cười.

An Tại Đào trầm ngâm một chút, cũng cười nói:

- Vâng, chúng tôi xin phục tùng sự sắp xếp của tổ chức và của lãnh đạo Tỉnh ủy. Tuy nhiên, tôi có ba chuyện muốn báo cáo với Trưởng ban Chu một chút.

Chu Liệt cười ha hả:

- Đồng chí Tại Đào, có chuyện gì thì cứ nói. Tuy rằng Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đã giải tán, nhưng chúng ta vẫn cứ là người một nhà.

- Trưởng ban thư ký Chu, chuyện thứ nhất, tôi cho rằng, trong lúc dịch Sars hoành hành, mọi người thần kinh quá căng thẳng, ngày đêm tăng ca, làm liên tục cả mấy tháng trời, trên cơ bản đều ăn ở tại nhà khách Nam Giao, rất ít khi rời khỏi, nên sức khỏe có phần mệt mỏi. Tôi nghĩ là nên cho mọi người một tuần để nghỉ ngơi, để các đồng chí ấy có thời gian hồi phục sức khỏe. Không biết lãnh đạo có phê chuẩn hay không?

An Tại Đào trong phòng đi qua đi lại:

- Coi như là để mọi người về nhà, bù lại thời gian vắng nhà lúc trước cho người thân.

Chu Liệt cũng không có bất luận một chần chừ nào, quả quyết nói:

- Đây là thường tình của con người, không có vấn đề gì. Đồng chí Tại Đào, kỳ thật đây là chuyện nhỏ, cậu không cần phải quan tâm. Tôi sẽ cấp cho các đồng chí ở Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy một tuần để nghỉ ngơi.

Thấy Chu Liệt đồng ý, An Tại Đào cũng mỉm cười:

- Trưởng ban thư ký Chu, còn chuyện thứ hai thì hôm qua tôi đã nói với ngài rồi.

Chu Liệt ngẩn ra, chợt trầm giọng nói:

- Là chuyện trợ cấp à?

Chu Liệt cười khổ một cái:

- Đồng chí Tại Đào, cậu quan tâm đến các đồng chí ở dưới, tâm tình đó tôi có thể lý giải. Chỉ có điều, cấp tiền trợ cấp cho mọi người mỗi ngày thì chuyện này không phải là trách nhiệm của tôi có thể giải quyết được. Tôi cần có sự phê duyệt của lãnh đạo và sở Tài Chính nữa.

An Tại Đào cười ha hả:

- Trưởng ban thư ký Chu, các đồng chí đó thật sự là rất vất vả. Hơn nữa, kinh phí eo hẹp, cho nên khi làm việc, rất nhiều các đồng chí thường bỏ tiền của mình ra để đi xe và làm những công việc khác. Tôi cuối cùng không thể để các đồng chí đó chịu thiệt được. Trưởng ban thư ký Chu, lương của các đồng chí đó không cao, ngài có thể nghĩ biện pháp, cấp cho mọi người một chút trợ cấp hay không?

Chu Liệt nhíu mày, thầm nghĩ: “Mỗi người một ngày mười đồng. Mấy tháng qua đại khái không dưới hai chục ngàn”. Trầm ngâm một chút, Chu Liệt gật đầu.

- Được, nếu đồng chí Tại Đào đã nói như vậy thì tôi sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng cậu cũng phải chắc chắn rồi mới nói cho mọi người biết. Nếu không thì mọi người sẽ phải thất vọng.

- Haha, tôi thay mặt mọi người cám ơn lãnh đạo đã quan tâm.

An Tại Đào thong thả nói:

- Trưởng ban thư ký Chu, còn việc cuối cùng là máy tính. Ngài xem, tập đoàn Long Đằng lúc trước đã tặng máy tính trong thời điểm làm việc. Sau khi kết thúc, thì máy tính sẽ thuộc về người đã từng sử dụng nó, ngài xem xử lý như thế nào?

Chu Liệt âm thầm lắc đầu cười khổ:

- Đồng chí Tại Đào cậu thật sự giảo hoạt. Được rồi, tôi không quản việc của nhóm cậu nữa. Mặc kệ cậu làm như thế nào, chỉ cần không vi phạm quy định thì là được rồi.

An Tại Đào mỉm cười:

- Trưởng ban thư ký Chu, tối nay tôi muốn mời các đồng chí liên hoan một bữa. Ngài có thể đến tham dự được không?

Chu Liệt mỉm cười, trầm ngâm một chút rồi mới cất cao giọng nói:

- Đồng chí Tại Đào, tôi dù sao cũng là thành viên đầu tiên của phòng giám sát xử lý, hẳn bữa cơm này phải là do tôi mời. Nhưng tối nay, Bí thư Tiếu và Phó bí thư Ma gọi tôi đánh bài, cho nên tôi không thể từ chối được. Cậu và mọi người cứ vui vẻ. Hôm nào rảnh tôi lại mời mọi người lại.

An Tại Đào trong lòng cười thầm, thầm nghĩ rằng ông không đến thì tốt hơn, đỡ cho mọi người có cảm giác gò bó. Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì lại tỏ ra tiếc nuối:

- Trưởng ban thư ký Chu, nếu không thì hôm nay chúng tôi sẽ không tổ chức, để đến ngày mai hoặc ngày mốt cũng được, đợi khi nào ngài có thời gian?

Chu Liệt lắc đầu:

- Thôi đi, các người không cần quan tâm đến tôi, chỉ lo cho mọi người đi. Được rồi, đồng chí Tại Đào, cậu bận thì cứ làm việc, tôi đây còn có tài liệu cần xem. Tốt lắm, sau khi mọi người giải tán văn phòng thì cứ nghỉ ngơi một tuần. Chúng ta tuần sau gặp lại.

Buông điện thoại trong tay, An Tại Đào ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc rồi nhả ra một vòng khói kỳ lạ.

An Tại Đào chậm rãi bước ra khỏi phòng, phát hiện tất cả các thành viên của văn phòng giám sát xử lý đều đang tụ tập ngoài hành lang, nhìn vào phòng mình với ánh mắt phức tạp.

Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, sắc mặt ôn hòa, cười nói:

- Tất cả mọi người đều ở đây cả à? Cũng tốt, vừa lúc tôi cũng muốn tuyên bố một việc. Tôi vừa rồi nhận được thông báo của Trưởng ban thư ký Chu, dựa theo trình tự của tổ chức và tinh thần chỉ thị của Tỉnh ủy, văn phòng Giám sát xử lý của chúng ta ngày hôm nay sẽ chính thức giải tán.

- Trước khi giải tán, tôi muốn nói với mọi người ba việc. Thứ nhất, trong thời gian làm việc vừa qua mọi người đã làm việc mệt mỏi, cho nên được cấp một tuần nghỉ phép. Thứ hai tuần sau, mọi người trở lại cương vị của đơn vị cũ mà làm việc.

- Đương nhiên, lãnh đạo Tỉnh ủy cũng đánh giá cao tinh thần làm việc của mọi người. Cơ hội đã có sẵn, các đồng chí cố gắng làm việc, tạo ấn tượng tốt trong mắt các lãnh đạo Tỉnh ủy.

Hắn nói những lời này không nghi ngờ chính là một sự ám chỉ. Dựa theo lẽ thường, từ một văn phòng lâm thời nào đó, các cán bộ điều động cho từng cương vị, trải qua công tác thử thách thì sẽ có một số người được lên chức. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có cơ hội, có cương vị mới được.

Nghe xong ám chỉ của An Tại Đào, trong lòng mọi người đều có chút cao hứng. Nhất là Dương Hoa, Trương Lâm Lâm và Diêu Khải ba người.

Dương Hoa trước kia là Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy. Tuy rằng là cấp Cục phó, nhưng thực chất là cấp Cục trưởng, hưởng đãi ngộ của cấp Cục trưởng. Sau khi trải qua công tác tại văn phòng Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars, không bao lâu sau cô sẽ danh chính ngôn thuận xóa đi cái chữ “phó” đáng ghét kia.

Điều này, Dương Hoa đã từ An Tại Đào và Chu Liệt mà có được tin tức xác thực.

Dương Hoa là một người do chính tay Chu Liệt đề bạt, hơn nữa An Tại Đào còn đề cử cô, thì còn có cái gì để mà trì hoãn nữa.

Về phần Trương Lâm, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, khẳng định là từ cấp Phó phòng sẽ được đề bạt lên cấp Trưởng phòng của văn phòng số 1. Trong thời gian rèn luyện một năm rưỡi, sẽ một bước trở thành Phó chủ nhiệm văn phòng, hiệp trợ Dương Hoa cũng không phải là không có khả năng.

Về phần Diêu Khải, trước khi đến văn phòng xử lý giám sát, anh ta là Phó chủ nhiệm văn phòng Đốc tra. Điều trùng hợp là Chủ nhiệm phòng Đốc tra lão Triệu trước đó đã được điều đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cương vị cấp cục Trưởng còn trống này nếu không phải hắn thì là ai nữa.

An Tại Đào cười, mọi người lại nhiệt liệt vỗ tay. Trương Lâm Lâm hưng phấn nắm cánh tay Dương Hoa, cười hì hì nói:

- Cuối tuần, cộng với mấy ngày nghỉ gần được mười ngày. Rốt cuộc là có thể ở nhà ngủ cho thật đã.

Dương Hoa cười mắng, nhéo vào người Trương Lâm Lâm:

- Con bé xấu xí này, lớn như vậy mà còn ham ngủ.

An Tại Đào đứng một bên, nhìn bộ dạng khắng khít, thân mật của Trương Lâm Lâm và Dương Hoa thì cảm thấy có chút kỳ quái. Dương Hoa và Trương Lâm Lâm quan hệ rất tốt, thậm chí ngoài tưởng tượng của An Tại Đào. Bằng sự lịch duyệt của hắn, hắn có thể nhìn ra, Dương Hoa là thật tâm quan tâm đến Trương Lâm Lâm, thành thực đối đãi với cô như một đứa em.

Trong quan trường, nhất là tại một cơ quan Tỉnh ủy, có thể xuất hiện một Dương Hoa và Trương Lâm Lâm thân thiết như chị em như vậy, thì quả thật là một sự kiện rất lạ lùng.

- Chuyện thứ hai, tôi đã báo cáo với Tỉnh ủy để mọi người có thể nhận được trợ cấp. Mỗi ngày là mười đồng, xem như là tiền trợ cấp công việc cho mọi người. Đối với việc này, Trưởng ban thư ký Chu đang tích cực nghĩ biện pháp, xin mọi người cứ kiên nhẫn chờ đợi.

An Tại Đào thấy mọi người đều yên lặng, tập trung tinh thần nghe mình nói thì liền tiếp tục:

- Chuyện thứ ba, những trang thiết bị mà tập đoàn dầu mỏ Long Đằng quyên tặng thì chuyển về văn phòng hết, chỉ còn lại máy tính thôi, cái này thuộc về mọi người. Phó chủ nhiệm Dương, thủ tục này chuyển cho cô xử lý.

Dương Hoa khẩn trương đáp ứng:

- Vâng, tôi biết rồi Chủ nhiệm An.

Mọi người chợt hưng phấn hơn, càng vỗ tay mãnh liệt hơn. Hiện tại tuy đã là năm 2003, nhưng máy tính cũng chưa thông dụng lắm, giá cả lại tương đối cao, và toàn là hàng nhập từ Nhật. Có được cái này xem như là món quà tặng lớn.

- Cám ơn Chủ nhiệm An, cám ơn lãnh đạo.

Tất cả mọi người mồm năm miệng mười nói lời cảm ơn. Trương Lâm Lâm bước đến bên cạnh An Tại Đào, cười nói:

- Lãnh đạo, chúng ta mỗi người một cái, vậy còn dư ra vài cái, có thể cấp cho tôi một cái để trong phòng làm việc không? Cả ngày viết tài liệu, máy đánh chữ rất là chậm, lại không tốt, được không?

An Tại Đào cười. liếc mắt nhìn cô một cái:

- Cô cứ nói với Phó chủ nhiệm Dương, chuyện này tôi không quan tâm.

An Tại Đào nói xong thì giơ tay lên:

- Còn nữa, mọi người lập tức thu dọn đồ đạc. Buổi chiều chúng ta tập hợp lại. Tôi mời mọi người dùng cơm Tây tại đường Đông Ba. Mọi người nhớ kỹ, không ai được vắng mặt.

Tuy rằng, văn phòng Giám sát xử lý đã giải tán, nhưng An Tại Đào trước sau vẫn là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy. Những người này cho dù có trở về cương vị công tác thì cũng do An Tại Đào quản lý.

Cho nên đối với An Tại Đào, mọi người đều không dám chậm trễ, dường như còn tôn kính hơn lúc trước.

Trương Lâm Lâm nhìn qua cũng không phải là một người vô tâm. Trong buổi tối hôm đó, đã bưng ly rượu kính An Tại Đào một ly.

Bữa tiệc liên hoan kéo đến tận khuya mới giải tán. An Tại Đào trở về phòng của mình thì nhận được điện thoại của Lãnh Mai.

Trong điện thoại, thanh âm Lãnh Mai có chút trầm thấp, An Tại Đào nghe xong thì ngẩn ra. Hắn rất hiểu Lãnh Mai, cô như vậy khẳng định là có việc. Hơn nữa lại là việc không nhỏ. Nói không chính xác là có liên quan đến hắn.

- Tiểu Mai!

An Tại Đào lời còn chưa nói xong thì Lãnh Mai đã thở dài một tiếng:

- Em nói với anh chuyện này, anh cũng đừng để trong lòng nhé.

An Tại Đào gật đầu:

- Em cứ nói, anh đang nghe đây.

- Tống Nghênh Xuân bắt đầu điều chỉnh cán bộ. Có rất nhiều cán bộ ở các cơ quan quận huyện trực thuộc thành phố được điều chỉnh trong đợt này. Theo em được biết, Tôn Hiểu Linh và Lý Kiệt khả năng lần này cũng sẽ bị điều động.

Lãnh Mai thản nhiên nói:

- Tôn Hiểu Linh khả năng cũng sẽ bị điều đến thành phố làm Cục trưởng Cục văn hóa, chắc là đã nói qua với cô ấy. Em nghĩ, nếu không phải bởi vì anh ở văn phòng Tỉnh ủy thì lần này ông ta còn điều động luôn cả Mã Hiểu Yến và Đồng Hồng Cương. Tuy nhiên, lúc này chưa điều động không có nghĩa là không điều động. Chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi.

- Cục trưởng Cục văn hóa?

An Tại Đào nghiến răng, trầm giọng nói:

- Tôn Hiểu Linh ở Quy Ninh là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố. Đây chính là một thực chức. Cho dù điều động thì cũng phải điều động đến một cương vị tương ứng ở khu huyện khác hoặc ở cơ quan Thành ủy. Sao lại chuyển đến Cục văn hóa chứ? Tống Nghênh Xuân chính là muốn mượn Tôn Hiểu Linh để thị uy với anh. Nói cho cùng thì ông ta vẫn nhớ thù lần trước.

- Ừ!

Lãnh Mai thở dài:

- Nếu không thì coi như chấm hết đấy. An Tại Đào, vua nào thì triều nấy. Cho dù, anh có làm Bí thư Thành ủy, thì anh cũng vẫn sẽ điều chỉnh đội ngũ cán bộ. Ai cũng muốn dùng người của mình phải không? Em cảm thấy, anh không đáng vì chuyện này mà phân cao thấp với ông ta.

An Tại Đào hừ một tiếng, trầm giọng nói:

- Ông ta muốn điều chỉnh cán bộ cơ quan khối Đảng thì không nói, Lý Kiệt làm ở xí nghiệp thì ông ta điều chỉnh Lý Kiệt làm gì? Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn vừa mới được thành lập, bắt đầu đưa vào vận hành, ông ta liền muốn nhúng tay vào. Điều này quả thật là vô lý.

- Cái gọi là muốn vu khống thì cần gì phải nói nhiều. Người ta đường đường là Bí thư Thành ủy, muốn điều chỉnh cán bộ thì cần gì lý do, bất kể là anh ở xí nghiệp hay là cơ quan.

Lãnh Mai mỉm cười:

- Được rồi, anh cũng đừng để bụng nữa. Bọn họ đều có vị trí hiện tại của mình. Anh cũng không thể che chở cho bọn họ cả đời. Điều chỉnh thì cứ điều chỉnh, ít nhất cấp bậc và vị trí không thấp đi.

An Tại Đào trầm mặc không nói gì. Ý của Lãnh Mai rất rõ ràng, cô cho rằng An Tại Đào trước mắt không đáng phải phân cao thấp với Tống Nghênh Xuân. Điều chỉnh thì cứ mặc ông ta điều chỉnh. Sau này, khi An Tại Đào về lại Phòng Sơn sẽ nghĩ biện pháp điều chỉnh trở lại.

Nhưng An Tại Đào làm sao mà thờ ơ được. Lý Kiệt thì hắn còn có thể mặc kệ, nhưng Tôn Hiểu Linh thì không thể. Dù sao Tôn Hiểu Linh cũng là người đàn bà của hắn.

Cục trưởng Cục văn hóa, tuy rằng từ cấp Phó huyện lên cấp chính huyện, nhìn qua thì cứ tưởng Tôn Hiểu Linh lên chức. Nhưng trên thực tế, một chủ quản về văn hóa thì làm sao có thể so sánh ngang bằng với một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố chứ? Hơn nữa, bây giờ thành phố Quy Ninh đang dần dần phát triển, bất kể thực lực kinh tế hay xã hội đều rất mạnh.

Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Quy Ninh, nếu lên chức thì dựa theo lẽ thường sẽ đến huyện khác làm Chủ tịch huyện, hoặc điều chuyển làm Phó bí thư. Khiến Tôn Hiểu Linh từ vị trí hiện tại điều nhiệm thành Cục trưởng cục Văn hóa thành phố, loại “minh thăng ám hàng” (thủ đoạn bịp bợm trong thăng chức) thật sự là rất rõ ràng.

An Tại Đào trong lòng thở dài. Hắn sợ Tôn Hiểu Linh sẽ không chịu nổi sự chèn ép này, đồng thời cũng hiểu rõ một điều, dường như Tống Nghênh Xuân đang muốn làm một phép thử với hắn.

Ông ta là đang muốn thử khả năng chịu đựng của mình trong thời điểm mấu chốt. Ông ta dường như đoan chắc mình sẽ không bởi vì vậy mà xung đột với ông ta? Hoặc là một Bí thư Thành ủy quyền cao chức trọng sẽ không coi An Tại Đào trong mắt là gì? An Tại Đào cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Lãnh Mai khuyên hắn vài câu, rồi lúc này mới nói vài câu tâm tình với hắn. Sau đó lưu luyến cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại với Lãnh Mai, An Tại Đào do dự một hồi, rồi chủ động gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Linh.

Lẽ ra, chuyện này Tôn Hiểu Linh hẳn là phải chủ động liên hệ với An Tại Đào. Nhưng Tôn Hiểu Linh lại không gọi. Biết rõ tính cách của cô nên An Tại Đào cũng không nghĩ nhiều, nhưng điện thoại vẫn không có ai tiếp.

An Tại Đào trong lòng sốt ruột, liền dừng lại rồi gọi tiếp. Nhưng khi hắn gọi lại thì điện thoại của Tôn Hiểu Linh lại tắt máy.

Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, An Tại Đào rời khỏi giường, tùy tiện ăn một chút gì đó rồi lái xe thẳng đến Phòng Sơn. Đến giữa trưa thì hắn đã tiến vào nội thành thành phố Phòng Sơn thì Lý Kiệt đột nhiên gọi điện thoại đến.

Giọng nói của Lý Kiệt rõ ràng là có chút bối rối và buồn bực. Hiển nhiên là chuyện điều động của Tống Nghênh Xuân y đã sớm biết.

- Lãnh đạo cũ, không hay rồi. Tôi vừa rồi đến thành phố họp, đột nhiên nghe nói chị Tôn đã hướng Thành ủy Quy Ninh đệ trình đơn xin từ chức.

Lý Kiệt vội vàng nói.

An Tại Đào trong lòng đánh bộp một tiếng, khẩn trương đậu xe ở ven đường, cầm chặt điện thoại, vội vàng nói:

- Từ chức? Sao lại như thế? Tôn Hiểu Linh sao lại đột nhiên từ chức như thế? Điều này sao lại có thể?

- Không phải là giả đâu. Là Chủ tịch thành phố Vương nói. Nhưng tôi gọi điện thoại cho chị Tôn, nhưng di động của chị ấy lại tắt máy.

An Tại Đào sắc mặt âm trầm, hắn trầm ngâm một chút rồi nhỏ giọng nói:

- Lý Kiệt, tôi hiện tại đang ở Phòng Sơn. Cậu lập tức gọi Bành Quân và Hoàng Thao lại đây.

An Tại Đào vội vàng cúp máy, lập tức gọi điện thoại cho Lãnh Mai. Lãnh Mai vừa mới ăn cơm trưa xong. Cô rõ ràng là cũng biết tin tức này, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho hắn thì hắn đã gọi điện thoại đến rồi.

Lãnh Mai biết hắn đang muốn hỏi cái gì thì bước nhanh vào phòng làm việc, đóng cửa phòng lại rồi mới nghe.

- Tiểu Đào, anh đừng nói gì cả, hãy nghe em nói trước. Em cũng vừa mới nghe tin tức Tôn Hiểu Linh đã hướng Thành ủy đệ trình đơn xin từ chức, lý do là sức khỏe không tốt. Nghe nói là Tống Nghênh Xuân đã ký rồi.

Lãnh Mai nói một hơi:

- Nghe tin như vậy em cũng giật mình. Tôn Hiểu Linh sao lại kích động và hờn dỗi như vậy. Sự hờn dỗi này chẳng những rất ngây thơ mà còn không có giá trị.

An Tại Đào im lặng không nói gì, một câu cũng không nói nên lời. Bởi vì Tôn Hiểu Linh xử sự như thế, hắn có cảm giác rất bất ngờ, chẳng biết nên làm cái gì bây giờ.

Không bao lâu sau, Hoàng Thao liền lái xe cùng với Bành Quân đến gặp An Tại Đào. An Tại Đào cũng không khách khí, liền trực tiếp chỉ bảo:

- Tôi hiện nay không liên lạc được với chị Tôn. Bành Quân, hai người hãy lập tức đến Quy Ninh, cần phải đem cô ấy đến gặp tôi. Mọi người hãy khẩn trương, tôi chờ mọi người ở quán trà Hoa Anh Thảo.

- Vâng!

Bành Quân đồng ý rồi quay đầu xe tiến vào Quy Ninh. Khi về đến Quy Ninh thì chạy đến trực tiếp nhà của Tôn Hiểu Linh trong thành phố nhưng không thấy, đến Ủy ban nhân dân thành phố thì người ở đó nói là hai ngày nay Tôn Hiểu Linh không có đi làm.

Bành Quân bất đắc dĩ chạy đến nhà mẹ đẻ của Tôn Hiểu Linh. Lần này thì tìm thấy nhưng Tôn Hiểu Linh nhất định là không đáp ứng theo bọn họ về gặp An Tại Đào ở thành phố.

- Chánh văn phòng Bành, anh hãy trở về nói với Chủ nhiệm An, tôi nay có việc nhà nên không thể đến gặp anh ấy được. Chờ tôi mấy ngày nữa, tôi sẽ đến giải thích với lãnh đạo cũ.

Tôn Hiểu Linh thần sắc rất bình thản, cũng không có bộ dạng “hồn bay phách lạc” nhưng trong tưởng tượng của Bành Quân.

Bành Quân miễn cưỡng cười. Y thật không ngờ Tôn Hiểu Linh sẽ cự tuyệt gặp mặt An Tại Đào. Y nhìn Tôn Hiểu Linh thật sâu, rồi nhỏ giọng nói:

- Phó chủ tịch thành phố Tôn, cô đột nhiên từ chức, lãnh đạo cũ rất quan tâm. Anh ấy muốn nói chuyện với cô, cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi.

Tôn Hiểu Linh chậm rãi lắc đầu:

- Không, tôi không đi đâu. Thật có lỗi, Bành Quân, hai người trở về đi, nói cho anh ấy biết tôi không sao, thật sự là không có việc gì. Chỉ là từ chức thôi mà. Tôi chính là không muốn quay trở lại cơ quan làm việc, muốn thay đổi cuộc sống của mình.

Ánh mắt Bành Quân đột nhiên ngưng lại, đột nhiên trong lòng nảy sinh một ý niệm cổ quái. Chẳng lẽ Tôn Hiểu Linh vì không muốn đi cho nên mới từ chức?

An Tại Đào thật không ngờ Tôn Hiểu Linh lại không muốn gặp mặt hắn. Hắn trong lòng có chút tức giận, cũng có chút lo lắng. Gọi không được cho cô, hắn không không ngại tị hiềm, trực tiếp lái xe đến nhà mẹ đẻ của Tôn Hiểu Linh ở Quy Ninh. Nhưng khi đến thì Tôn Hiểu Linh cũng trốn tránh không gặp.

Buổi chiều, không khí có phần mát mẻ hơn. An Tại Đào đứng yên một chỗ, thần sắc phức tạp nhìn ngôi nhà ba tầng của Tôn gia, im lặng thật lâu rồi mới quay xe trở về.

Nhoáng một cái, bảy ngày đã trôi qua thật mau.

Thủ tục từ chức của Tôn Hiểu Linh trên cơ bản đã làm xong. Bởi vì cô đột nhiên từ chức khiến cho quan trường thành phố Phòng Sơn trở nên chấn động, trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong tháng tám.

Đường đường một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, làm sao lại từ chức không làm quan nữa? Sự việc xảy ra khác thường khiến cho mọi người đều nghi hoặc, khó hiểu, rồi vô hình trung tạo ra những lời đồn thổi nhảm nhí.

Có hai cách nói. Thứ nhất là Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân điều động Tôn Hiểu Linh, Tôn Hiểu Linh thấy mình gặp biến thì nhất thời kích động, liền giận dỗi mà từ chức, cũng không lường trước Tống Nghênh Xuân thuận nước đẩy thuyền phê chuẩn ngay. Thứ hai, Tôn Hiểu Linh có hành vi tham lam, vì trốn tránh chế tài của pháp luật nhà nước nên mới chủ động từ chức, lấy lui để bảo toàn chính mình, xem như là một cử chỉ thông minh.

Nhưng những lời đồn đại đó đều là nhảm nhí, Tôn Hiểu Linh không để trong lòng. Trong lúc lời đồn đại ngày càng lan rộng thì cô đã vội vàng rời khỏi Quy Ninh và Phòng Sơn, đến phía Nam.

Không ai biết cô đi đâu. Có người nói cô xuống phía Nam để kinh doanh, cũng có người nói cô xuất ngoại để hưởng thụ cuộc sống.

Một buổi tối tháng tám, An Tại Đào nhận được một phong thư do Tôn Hiểu Linh nhờ Bành Quân đưa đến. Trong thư không có địa chỉ, chỉ có hai câu ngắn ngủi: “Em vẫn khỏe, em sẽ trở về, hãy tin tưởng và không cần lo lắng cho em”.

An Tại Đào tâm trạng không tốt, buông tờ giấy xuống. Tờ giấy rơi xuống đấy, những nét chữ thanh tú của Tôn Hiểu Linh trong tờ giấy dường như muốn nảy lên.

An Tại Đào thở dài, vô lực ngồi trên ghế sofa, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tôn Hiểu Linh hành vi rất khác thường, không cần nói người khác hoài nghi, mà ngay cả An Tại Đào cũng có chút chần chứ. Tôn Hiểu Linh chẳng lẽ không khống chế được sự ham muốn của bản thân mình mà tham lam sao?

Khóe miệng hắn có chút co giật. Hắn không thiếu tiền, tiền tài đối với hắn mà nói thì cũng chỉ là một chữ mà thôi. Nhưng người đàn bà của hắn lại ngả vì đồng tiền thì thật sự là….

Tại sân bay Thiên Nam.

Tôn Hiểu Linh mặc một chiếc váy trắng dài, đầu đội một chiếc mũ che nắng, trong tay xách theo một cái vaily màu vàng nhạt, trên mặt đeo thêm một cái kính mát.

4h chiều, chuyến bay đến Nam Hải sắp cất cánh. Tôn Hiểu Linh đột nhiên quay đầu nhìn qua cánh cửa sân bay, hai hàng nước mắt chảy ra.

Em sẽ trở về, hãy tin tưởng em! Tôn Hiểu Linh chậm rãi cúi đầu, tháo mắt kinh, dùng khăn lau hai khóe mắt rồi đeo kính lại, bước nhanh đi.

Cùng lúc đó, An Tại Đào cũng đang trong sự lựa chọn quan trọng của mình. Là tiếp tục ở lại văn phòng Tỉnh ủy để tiếp nhận chức của Chu Liệt, hay là theo sự an bài của Trần Cận Nam, đến một cơ quan trung ương tạm giữ chức nào đó?

Hắn phải ở trong một ngày mà cho ra sự lựa chọn. Bởi vì những cán bộ đề cử cấp Phó giám đốc sở của tỉnh Đông Sơn sẽ lập tức được báo danh. Tháng chín sẽ vào thủ đô, bắt đầu nửa năm rèn luyện.

Cơ hội được Tỉnh ủy đề cử rèn luyện tạm giữ chức trước khác với giữ chức bình thường, rất khó có được. Có thể nói là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Đông Sơn đề cử cán bộ ưu tú, tạm giữ chức xong thì sẽ được phân vào các vị trí quan trọng. Điều này là không hề nghi ngờ.

Nếu An Tại Đào tham gia cuộc rèn luyện này, sau khi kết thúc, hắn có thể sẽ trở thành một Chủ tịch thành phố cấp địa (thành phố cấp 3).

Lấy An Tại Đào đối nhân xử thế mà nói, hắn muốn kiên trì giữ vững chức vụ, chỉ có ở cơ sở thì mới có quyền lực thật sự. Trở thành một Chủ tịch thành phố cấp địa, mục tiêu của hắn đương nhiên là quay về Phòng Sơn, nơi tốt nhất mà hắn có thể phát huy tài năng và khát vọng của mình.

Đối với điều này, An Tại Đào tuyệt không muốn bỏ qua.

Nhưng nếu suy nghĩ về tiền đồ chính trị, thì từ Chủ tịch thành phố có thể lên thành Bí thư Thành ủy. Khoảng thời gian này ít nhất cần đến ba năm. Còn nếu muốn lên đến vị trí cao hơn thì cần thời gian lâu hơn.

Nhưng ở lại văn phòng Tỉnh ủy tiếp nhận chức của Chu Liệt thì lại khác.

Thứ nhất, chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy là một vị trí cũng rất hiển hách, tuyệt đối không thua gì một Chủ tịch thành phố cấp địa hay Bí thư Thành ủy. Thậm chí còn hơn chứ không kém.

Từ tình huống hiện tại mà nói, Chu Liệt qua tết âm lịch sẽ lên làm Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy. Mà sau khi An Tại Đào tiếp nhận chức vụ này, trong một năm nói không chừng có thể tiếp nhận chức Trưởng ban thư ký Tinh ủy, tiến vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một bước trở thành cán bộ cấp Thứ trưởng. Đối với con đường làm quan của An Tại Đào mà nói thì đây sẽ là một sự rút ngắn rất lớn.

Hai bên đều có lợi và hại. Cái trước thì căn cơ vững vàng, vả lại có thể làm quan tạo phúc nhất phương, phù hợp với tâm nguyện của An Tại Đào. Nhưng cái sau thì lại có cơ hội rất lớn. Đảm nhiệm chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy cũng có nhiều lợi ích thực tế.

Âu Dương Đan đẩy tách trà đến, cười khẽ nói:

- Tiểu Đào, dì cảm thấy hay là con ở lại Tỉnh ủy đi. Như vậy thì cha con có thể thường xuyên gặp mặt. Con ở lại Tỉnh ủy vài năm, tiền đồ vô lượng. Con xem, điều kiện của con bây giờ so với ba con trước kia tốt hơn rất nhiều.

- Nhân sinh thì con đường là không thể đi sai. Một khi đi nhầm thì có muốn quay đầu lại cũng khó. Nhất là con đường làm quan, một bước sai thì cả đời sai. Ý của ba và dì con đều chung một ý kiến, con hiện tại nên ở lại Tỉnh ủy thì cơ hội càng có nhiều hơn.

Trần Cận Nam trầm giọng nói.

An Tại Đào nhướng mày, giờ phút này, hắn quả thật là có chút do dự. Theo như lời của Trần Cận Nam nói thì con đường làm quan, khi đi sai một bước có muốn quay đầu lại cũng không được. Nếu có cơ hội mà bỏ lỡ thì sau này sẽ không còn cơ hội nào khác.

Cho nên, hắn phải rất thận trọng.

Ngồi ở sofa nhà Trần gia có đến hơn nửa tiếng, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, suy trước tính sau nhưng vẫn còn do dự.

Càng suy xét toàn diện thì càng khó quyết đoán.

Thật lâu sau, hắn cắn chặt răng, ánh mắt sáng ngời, âm thầm xấu hổ vì mình cứ lo được lo mất. Hắn lúc này mới tỉnh ngộ. Hóa ra xâm nhập vào kiếp sống quan trường, hắn dường như đã dần dần có thói quen, lấy ích lợi trước mà quên mất bản tâm của mình. Có chức vị thì làm, không có chức vị thì thôi.

Thiếu chút nữa mình đã đánh mất chủ định của mình rồi. An Tại Đào trong lòng hổ thẹn, cũng vì vậy mà thở phào một cái.

Nếu như mình làm không vì thăng quan phát tài thì cần gì phải so đo được nhiều hay ít. Nghĩ như vậy, An Tại Đào dần dần bình tĩnh trở lại.

Hắn mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Trần Cận Nam:

- Ba, dì Âu Dương, con muốn đến Yên Kinh tạm thời rèn luyện giữ chức, đồng thời để chăm sóc Hiểu Tuyết luôn.

Trần Cận Nam nhíu mày, trầm giọng nói:

- Con quyết định như vậy à? Vậy thì ba không can thiệp quyết định của con, nhưng hy vọng con trong tương lai sẽ không hối hận.

- Ba, kỳ thật thì có rất nhiều thời điểm, con suy nghĩ rằng chúng ta là vì cái gì?

An Tại Đào chậm rãi đứng dậy:

- Con không biết người khác như thế nào, nhưng con biết mình phải làm như thế nào. Con ngay từ đầu đã nói rằng con muốn làm đến nơi đến chốn. Cái gọi là một lần làm quan tạo phúc nhất phương. Cho nên, con đến cơ sở sẽ tốt hơn và con cũng thích hợp ở đó.

- Kỳ thật, con ở lại văn phòng Tỉnh ủy thì đối với ba cũng không tốt.

An Tại Đào dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói.

Trần Cận Nam thở phào một cái, khoát tay nói:

- Được rồi, con cũng không còn là một đứa trẻ nữa. Hiện tại dù gì cũng là cấp lãnh đạo, con tự mình quyết định là tốt rồi. Ba chỉ hy vọng con có thể đi con đường đúng, tương lai sẽ không phải hối hận.

- Không oán tức là không hối hận.

An Tại Đào nhẹ nhàng nói. Trong giọng nói ẩn chứa sự cảm thán và hiểu rõ trần thế, khiến Âu Dương Đan ngồi ở một bên cũng phải sửng sốt quay đầu nhìn hắn.

Bốn ngày sau, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Đông Sơn đã chọn được danh sách các cán bộ cấp Phó giám đốc sở đến thủ đô để rèn luyện. Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đích thân mang đoàn đáp máy bay đến Yên Kinh.

Đối với tin tức An Tại Đào đến thủ đô để rèn luyện, người của cơ quan Tỉnh ủy cũng không quá mức bất ngờ. Đám người Dương Hoa còn nghĩ rằng, An Tại Đào lần này được chọn vào thủ đô giữ chức là điềm báo trước được đề bạt. Sau khi kết thúc đợt rèn luyệt sẽ nhậm chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy, một năm sau sẽ kiêm nhiệm luôn chức Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Đây là kết quả mỹ mãn đến nhường nào.

Ngày 4 tháng 9, những xí nghiệp sản xuất giày trong nước đột nhiên bị cảnh thuế nước ngoài bắt đi. Tối đó, cảnh sát thuế vụ mang súng đến khu thương mại để tịch thu một khối lượng hàng lớn. Nghe được tin tức này, những chủ xí nghiệp toàn bộ đều nhanh chóng chạy đến hiện trường, hỏi thăm nguyên nhân, kết quả còn bị cảnh sát trong nước tịch thu hộ chiếu, trong đó có người có bị bắt giam vô lý. Sau khi có đại sứ quán can thiệp, những người này đóng tiền phạt rồi mới được ra về.

Theo hiểu biết, lần này đại bộ phận xí nghiệp bị bắt là đến từ Triết Châu. Trong đó đặc biệt công ty Nasdag là doanh nghiệp bị tịch thu hàng hóa nhiều nhất. Tính đến ngày 7 thì thuế cảnh còn cưỡng ép không cho phép chủ hàng đến gần nơi cất hàng. Ước chừng có bốn thùng hàng, gần cả chục ngàn đôi giày đã bị cảnh thuế trong nước lấy đi.

Sau khi sự kiện phát sinh, đại diện cho hiệp hội giày da Trung Quốc đã thành lập một tổ nhỏ và tập hợp được nhiều doanh nghiệp đại biểu. Công ty bị hao tổn nhiều nhất là xí nghiệp Nasdag Triết Châu Chủ tịch hội đồng quản trị Thái Nhân Thắng đã đến Bộ Ngoại giao quốc gia và Bộ Thương mại đề cầu cứu khẩn cấp.

Người phụ trách hiệp hội thuộc da Trung Quốc Vệ Đông Ninh và Thái Nhân Thắng đã cùng nhau đến lãnh sự quán của Bộ Ngoại giao quốc gia và Bộ Thương mại quốc gia Châu Âu để báo cáo tình hình.

Trước sự trình bày của Vệ Đông Ninh, Phó vụ trưởng bộ Ngoại giao Hoàng Tinh đã thay mặt chính phủ, nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp xí nghiệp giải quyết chuyện này, giúp cho tổn thất của xí nghiệp xuống mức thấp nhất, bảo vệ an toàn và tài sản của nhân dân trong nước.

Ngày 7, Bộ Thương mại quốc gia khẩn cấp định ngày hẹn đại diện của tham tán thương vụ ở Trung Quốc, yêu cầu bộ môn chấp pháp tăng cường đả kích những công ty kinh doanh bất hợp pháp, tránh việc những công ty này tiếp tục trở vào Trung Quốc, ngoài ra còn tiến hành điều tra và xử lý, mau chóng có câu trả lời cho phía bên kia.

Nhưng thật không ngờ là thái độ của nước kia lần này có vẻ phi thường cứng rắn.

Kỳ thật đây không phải là sản nghiệp giày Triết Châu ở nước ngoài xảy ra vấn đề. Từ tháng 3, kho hàng của thương nhân Triết Châu đột nhiên bị phát hỏa, thiêu đốt rất nhiều hàng hóa. Có rất nhiều người đi hôi của, khiến cho cửa hàng của thương nhân Triết Châu tổn hại rất nhiều.

Còn lần này, nhìn qua thì bối cảnh hiển nhiên là không đơn giản.

Nhóm người của An Tại Đào khi đến Yên Kinh cũng không có lập tức được sắp xếp công việc. Cho nên, mấy ngày qua An Tại Đào vẫn còn ở nhà tận hưởng thế giới hai người cùng với Hạ Hiểu Tuyết.

- Phóng viên đã từ hiệp hội giày da Trung Quốc có được thông báo. Sau khi sự kiện phát sinh, đại sứ quán của chúng ta đã hướng Bộ Ngoại giao và Bộ Ngoại vụ phát ra thông cáo can thiệp tình huống, yêu cầu đối phương phải trả lại tất cả các hàng hóa đã bị kê biên, công chính, khách quan xử lý việc này. Đồng thời, tham tán lãnh sự quán cũng khẩn cấp định ngày hẹn cán bộ Ngoại giao Nga để giáp mặt tiến hành can thiệp.

An Tại Đào đọc sự kiện về giày Triết Châu trên báo buổi sáng, âm thầm nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.