Editor: Quỳnh Nguyễn
“Hinh Hinh, kỳ thật anh đã suy nghĩ rất nhiều, năm đó nếu anh lựa chọn em, kết quả có thay đổi hay không?“. Minh Nhất Kỳ nói xong, tay xiết chặt hơn.
Mậu Hinh cực kỳ ghét bị Minh Nhất Kỳ ôm như vậy, trên thân người đàn ông này xịt nước hoa, nước hoa nam tính nồng đậm đập vào mặt, kích thích cái mũi của cô, cô hung hăng đạp anh một cước, xoay người đi về phía trước.
Minh Nhất Kỳ bị Mậu Hinh đạp bắp chân phải, đau đến thở dốc vì kinh ngạc, trái lại không tức giận chút nào, tiếp tục cười đuổi theo: “Hinh Hinh, em vẫn giống như trước kia, hung dữ với anh như thế!“.
Mậu Hinh mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của người đàn ông này, cô chạy đến bên cạnh suối phun: “Minh Nhất Kỳ, anh tới nữa tôi sẽ không khách khí đâu.“.
“Em muốn không khách khí như thế nào.“. Minh Nhất Kỳ dường như đã quyết định phải quấn lấy cô bằng được, muốn đi tới ôm ấp Mậu Hinh.”Hinh Hinh, nhiều năm như vậy, em không nhớ anh một chút nào sao?“.
Mậu Hinh phản ứng cực nhanh, thân thể chớp lóe, tìm đúng cơ hội chế trụ tay Minh Nhất Kỳ, xoay người một cái đẩy Minh Nhất Kỳ ngã vào suối phun.
“A!“. Minh Nhất Kỳ ngã, cảm giác thắt lưng mình sắp gãy đến nơi, lại đúng lúc suối phun đột nhiên phun đến cao trào, vô số bọt nước bắn vào người anh, lập tức làm quần áo chú rể ướt sũng.
“Ha ha ha!“. Trong hoa viên truyền ra tiếng cười của một người đàn ông.
“Ai?“. Mậu Hinh phát hiện mình hoàn toàn không hề chú ý ở đây lại có người thứ ba.
“Thật xin lỗi, không phải cố tình thưởng thức trận ác chiến của các ngươi.“. Một người đàn ông chậm rãi đi tới, thân hình người đàn ông thon dài, toàn thân tây trang đen rất thuận lợi cho việc che giấu bản thân. Làn da cực trắng, ánh sáng suối phun âm nhạc chiếu lên người anh, lộ ra một đôi mắt hoa đào.
“Anh là ai?“. Mậu Hinh không nhớ mình đã từng gặp người đàn ông này.
“Tôi là tôi, không giống bất kỳ ai.“. Người đàn ông cười cười đáp lại.
“...” Mậu Hinh cảm giác mình đụng tới một bệnh nhân thần kinh.
“Mậu Hinh, em điên rồi!“. Lúc này Minh Nhất Kỳ bò ra từ suối phun, lăn qua lăn lại một lúc như vậy, kiểu tóc anh rối loạn, quần áo ẩm ướt, toàn thân chật vật.
“Anh!“. Cách đó không xa truyền đến tiếng Minh Nhất Hạ, một đám người Minh gia theo sau lưng cô, Giang Nguyệt Đình, vợ chồng Minh Văn Hiên Tống Mạn Vân, “Anh làm sao vậy? Có phải Mậu Hinh đẩy anh vào suối phun không.“.
“Mậu Hinh, sao cô lại đối xử với Nhất Kỳ như vậy, cô và Nhất Kỳ đã qua rồi, chúng tôi yêu nhau, hơn nữa chúng tôi còn sắp đính hôn. Nhiều năm như vậy sao cô vẫn không chịu buông tha Nhất Kỳ?“. Giang Nguyệt Đình không đợi Mậu Hinh trả lời, đỡ vị hôn phu cực kỳ thất vọng chỉ trích.
“Mậu Hinh, tôi nhớ cô là vãn bối của bạn cũ Minh gia, cho nên mới để cô tiến vào. Nếu cô tới quấy rối, tôi sẽ gọi bảo an, mời cô ra ngoài.“. Tống Mạn Vân cũng nói.
“Ha ha ha...” Diệp Diệu Tư cười to.
“Cậu là ai? Sao cậu lại ở đây?“. Minh Văn Hiên thấy Diệp Diệu Tư, cau mày hỏi.
“Tại hạ Diệp Diệu Tư, em trai Diệp Tư Cần.“. Diệp Diệu Tư trả lời.
“Anh cười cái gì?“. Minh Nhất Hạ vừa nghe anh họ Diệp, chẳng qua là luật sư nhà mình, nói chuyện đương nhiên cũng không khách khí.
“Tôi đang cười, không nghĩ tới người Minh gia thế gia danh môn Tân Thị vậy mà là một đám người vọng tưởng bị hại và bệnh thần kinh thác loạn, thật sự làm cho người ta sầu não.“. Diệp Diệu Tư ha ha cười nói.
“...” Giang Nguyệt Đình.
“...” Minh Nhất Kỳ.
“...” Minh Văn Hiên.
“Anh có ý gì?“. Minh Nhất Hạ lập tức hỏi.
“Rõ ràng là Minh nhị thiếu tự mình nhảy vào suối phun, người một nhà Minh gia chẳng phân biệt được đen trắng đã nói là vị tiểu thư mỹ lệ này đẩy, lời nói còn chuẩn xác, giống như có đầy đủ chứng cứ, chẳng lẽ đây không phải triệu chứng chứng vọng tưởng bị hại và bệnh thần kinh thác loạn sao?“. Diệp Diệu Tư cười nói.